Đối với một nước nhỏ mà nói, mười người này chính là những gì thần bí tinh anh nhất của họ. So với đội đặc nhiệm A thì bọn họ cũng không kém là mấy, tuy nhiên, cao thủ của bọn họ không có nhiều. Chính thức hợp lại mới có mười người.
Dù sao thì cao thủ khó kiếm.
- Hai chúng ta đều trở thành đồ tể rồi.
Vương Nhân Bàng lau máu còn dính lại trên tay, cười ha hả nói:
- Là chúng ta bị ép buộc, nếu như bọn họ không chết thì chúng ta sẽ phải chết.
Vẻ mặt Diệp Phàm có vẻ nghiêm trọng, cười không nổi nữa.
Không lâu sau, dưới sự chỉ dẫn và bảo vệ của Diệp Phàm, mọi người đã an toàn đi xuống chân núi.
Gần tới nơi, Diệp Phàm mới phát hiện ra có chút gì đó kỳ lạ. Nham thạch của ngọn núi này đã trải qua nhiều năm biến đổi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó đã dung hợp lại với nhau một cách kỳ quái. Diệp Phàm dùng gậy cắm thử xuống, phát hiện bên dưới không có khoảng rỗng, gậy không thể xuyên thủng.
- Vẫn còn rất cứng.
Diệp Phàm nói:
- Đây là cát nham thạch, tuy nhiên, bình thường loại cát này rất tơi vụn, nơi này có chút kỳ quái, tại sao mặt đất lại cứng như đá hoa cương vậy. Hơn nữa, mọi thứ đều là màu đỏ. May mắn phía trên vẫn còn rất nhiều dây leo, bằng không, thật đúng là không ổn rồi.
Trương Cường nói.
- Lẽ nào có liên quan đến mê cung?
Diệp Phàm nói.
- Cũng không loại trừ khả năng này, nếu như mê cung cũng do người ngoài hành tinh làm nên, vậy thì khi họ rơi xuống, có phải đã xả ra chuyện gì. Cho nên, dòng nham thạch nóng bỏng này đã chịu phản ứng hóa học.
Cuối cùng, biến thành một loại cát nham thạch kì lạ thế này…
đầu óc Tề Thiên thật tốt, khả năng tưởng tượng đặc biệt phong phú.
- Người ngoài hành tinh, thế mà cậu cũng nghĩ ra được, bây giờ là thời đại nào rồi chứ. Ai có thể chứng minh là có người ngoài hành tinh? Tất cả chỉ là do con người hiểu lầm mà bịa đặt ra thôi.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Tuy nhiên, dù là không ai đưa ra được bằng chứng là có người ngoài hành tinh, nhưng không phải là trên thế giới có rất nhiều chuyện khó hiểu mà chúng ta không giải thích được sao.
Tuy rằng không thể chứng minh là có người ngoài hành tinh, nhưng cũng không thể chứng minh là trái đất của chúng ta không có người ngoài hành tinh.
Giống như mười kỳ tích lớn của thế giới, Kim Tự Tháp Ai Cập làm sao có thể xây dựng được như vậy, còn thần điện Smith, thành cổ Roma.
Chiếc thuyền Nô- ah đã bị tuyết bao phủ cả nghìn năm, trong thánh kinh có chứa điều bí mật gì, hay như nền văn minh Maya thần bí đã biến mất…
Những bí mật này, đang chờ chúng ta đi tìm hiểu. Cũng có người đoán, loài người trước đây cũng đã bị tuyệt chủng vài lần rồi.
Mà sau mỗi lần bị tuyệt chủng thì lại tiến hóa hơn. Nên mới có loài người như chúng ta hiện nay.
Vương Nhân Bàng nói.
- Thôi đi, không nói chuyện tào lao nữa. Chúng ta nghỉ ngơi một lát, buổi tối lên núi, tôi muốn xem xem, mê cung thần bí này rốt cục là gì.
Tuy nhiên, ban đầu không phải khi nói chuyện về Ả-rập Xê-út, vị bác sĩ ở đấy nói là phát hiện ra xác chết trong sa mạc ở mê cung thần bí đột nhiên đứng thẳng người lên.
Ông ta còn giữ một số tài liệu đặc biệt mà hiện tại trên trái đất vẫn chưa phát hiện ra? Cho nên mới dẫn tới việc các quốc gia tranh chấp với nhau.
- Làm sao mà Hải Lang lại đi đến ngọn núi này. Việc này, có chút gì đó không phù hợp với tình hình hiện tại.
Diệp Phàm nói.
- Thời đại ngày nay thật thật giả giả không ai hiểu rõ được, mà lời đồn thì vẫn cứ là lời đồn. Tôi nghĩ, bác sĩ Ả-rập Xê-út kia không cố ý lan truyền những tin tức này. Mà là Hải Lang đã cố tình giăng bẫy ông ấy. Mục đích là dẫn dụ quân đội các nước tiến vào tạo nên một cuộc huyết chiến, cuối cùng, ngư ông đắc lợi chính là nước Mỹ.
Vương Nhân Bàng nói.
- Giống mà lại không giống, nếu quả thật như vậy, đội viên Hải Lang của Mỹ cũng chết không ít người. Những người mà họ vất vả bồi dưỡng cũng đã bị chúng ta giết mất một người. Còn đối với những đội viên bình thường, ít nhất chúng ta cũng đã xử lý bảy tám người. Hải Lang cũng tổn thất không nhỏ.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, điệu bộ khó hiểu.
- Mục đích tổn thất vô cùng nghiêm trọng của chúng là đổi lấy toàn bộ đội đặc nhiệm A của chúng ta, tuy nói họ phải trả giá, nhưng nếu so với việc đất nước chúng ta không có đội A thì là rất đáng.
Nghĩ lại, nếu thật không có đội A, đất nước chúng ta có thể đã bị bao vây. Tại rất nhiều sự kiện đặc biệt, như là lần nhiệm vụ ở Sahara này, hay lần trước ở đảo Glasgow đều không thích hợp cho quân đội các quốc gia tham dự.
Nếu không có đội A, chúng ta chỉ có thể đứng giương mắt mà nhìn, những tổn thất đó, không phải chỉ trong một chốc một lát.
Vì chiến lược an toàn quốc gia, một quốc gia không thể thiếu những tổ chức như đội A.
Vương Nhân Bàng nói:
Đúng lúc này, trong thung lũng truyền đến những tiếng nổ dữ dội.
- Không xong rồi, có phải trận chiến đã bắt đầu rồi không?
Diệp Phàm đứng lên.
- Tiếng nổ ngày càng dữ dội hơn, người tham chiến cũng khá nhiều.
Lúc này, Vương Nhân Bàng nghiêng tai nghe ngóng một hồi rồi cũng nói.
- Xuất phát!
Diệp Phàm ra lệnh, bởi vì, chờ đợi thêm nữa thì chỉ e hàng tốt sẽ bị người ta mang đi mất. May mà cũng đã nghỉ ngơi được hai giờ, nếu không, thật đúng là mệt đến chết.
Tuy nói rằng đội quân các nước hợp lại cũng đến hơn ba trăm người, nhưng đây là một ngọn núi rất lớn.
Cũng không là gì cả.
Không lâu sau, đám quân của Diệp Phàm đã tiến đến chân núi. Trên đường cũng giao đấu với một vài đối thủ. Nhưng đều bỏ qua không giao chiến trực tiếp giáp mặt.
Khi mọi người khi nhìn vào kính viễn vọng chứng kiến cảnh trong thung lũng đều ngẩn ngơ cả người.
- Kia không phải là mê cung tử vong sao, bà nó chứ, sao lại ở dưới nước được.
Tề Thiên không nhịn được liền mắng lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Phía dưới thung lũng khá trống trải, chắc cũng đến năm sáu dặm. Ba mặt giáp núi, có một cửa nhỏ để đi ra bên ngoài.
Mà trong thung lũng còn có một cái hồ cũng rộng tới hai ba dặm. Bờ hồ có rất nhiều cây cối, còn có cả hoa dại, ở một nơi như thế này khá là khó để có thể nhìn thấy những cảnh kỳ lạ như vậy.
Còn nước, có lẽ là nước ngầm tích tụ thành hồ. Bởi vì, không thấy có dòng suối nào quanh đây chảy ra.
Mà giữa hồ có mấy hòn đảo đá trông rất kỳ lạ, tổ chức đặc nhiệm quốc gia vì lần này mà phải trả giá quá đắt vì mê cung tử thần, không ngờ giờ phút này nó lại đang đứng sừng sững trên một hòn đảo.
Từ trong rừng rậm của rừng cây có thể nhìn thấy một vài góc của mê cung.
- Nhìn thấy chưa, nóc nhà kia có phải là giống một hình tháp không. Tuy nhiên, vị bác sĩ kia đã nói là nóc nhà có thể dịch chuyển được. Tôi thấy, hình như là không có động tĩnh gì. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Lư Vĩ hỏi.
- Có lẽ là ông bác sĩ đó hoa mắt rồi, nóc nhà này là vật chết, không phải là nóc nhà bằng máy móc, làm sao có thể chuyển động được? Chắc chắn là ảo giác thôi. Đôi khi con người mệt mỏi, sinh ra ảo giác là chuyện bình thường, Có thể là lúc đó vị bác sĩ cùng với nhóm người kia vừa đói vừa khát.
Trương Cường phỏng đoán.
- Nhưng vẫn có chút kỳ lạ, tại sao xung quanh đang nổ ầm ầm như thế mà căn phòng này lại không bị sao.
Diệp Phàm nói thầm.
- Không nhất định, anh xem, tiếng nổ phần lớn là từ xung quanh nổ ra, cách căn phòng một khoảng nhất định.
Giống như lựu đạn này, phạm vi nổ là trong vòng mười mấy mét. Nếu như căn phòng được xây dựng vững chãi, thì cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều, một căn phòng cũ kỹ như vậy, mang hơi hướng của pháo đài Trung cổ Châu Âu, giống mà lại không giống, anh xem mái hiên kia, có điểm giống mái hiên của cố cung Hoa Hạ chúng ta.
Quái lạ, chẳng lẽ là kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.
Vương Nhân Bàng lúc này thật hăng hái, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào ngôi nhà thần bí được xây dựng trong thung lũng.
- Chưa chắc, theo lý thì nếu nơi này được xây dựng với kiến trúc kỳ lạ như vậy, sớm đã bị các nhà khảo cổ học phát hiện rồi mới đúng. Làm sao mà vị bác sĩ kia lại là người đầu tiên phát hiện ra được.
Trương Cường có chút buồn bực nói.
Đúng lúc này, chuyện kì dị đã xảy ra.
Vốn dĩcó ba cái sừng mọc trên nóc nhà, lúc này đang bắt đầu lắc lư. Giống như là bị gió thổi lắc lư mà đứng lên.
Không lâu sau, làm cho đám người của Diệp Phàm trố mắt đứng nhìn việc kỳ lạ đã xảy ra. Trong mắt mọi người, ba cái đỉnh tháp kia dần phân thành sáu cái. Không lâu, nó phân lên thành chín cái.
- Đúng là phân nhánh, mẹ ơi, không phải là con hoa mắt đấy chứ?
Trần Quân kinh ngạc kêu lên, còn dụi dụi mắt.
Lắc lắc đầu, bởi vì, rõ ràng là nhìn thấy nó đang tiếp tục phân nhánh.
- Đúng là đang phân nhánh, mọi người đều đã nhìn thấy rồi.
Diệp Phàm thở dài một tiếng, đôi mắt mở to hết cỡ.
Thật lâu sau….
Diệp Phàm nói:
- Chẳng lẽ là hồ nước phản xạ, qua nguyên lý quang học gì đó mà tạo thành. Làm cho người ta sinh ra một thứ ảo giác, nếu không, nóc nhà làm sao mà phân nhánh được.
- Ừ, tôi cũng cho là như vậy. Hồ nước này mọi người xem, ánh mặt trời rọi xuống khá chói mắt, hơi nước bốc lên có thể sinh ra hiện tượng này. Cái này, đơn giản chỉ là dùng nguyên lý quang học mà lừa gạt chúng ta thôi.
Vương Nhân Bàng cũng cho là như vậy.
- Đi xuống đó!
Diệp Phàm nói.
Tuy nhiên, vừa mới đi xuống nửa ngọn núi thì bị hơn mười tay súng cản trở phía trước.
Hai bên bắn nhau một trận cũng không dám hành động nhiều, bởi vì, chỉ sợ đạn bắn ra hết đến lúc tới mê cung thì chỉ có thể đánh nhau bằng kiếm thôi.
Tuy nhiên,cứ như vậy, hai bên cũng không cầm cự được. Đám người của Diệp Phàm không thể đi xuống, phía dưới có lẽ cũng không muốn đi lên.
- Có lẽ là đội quân Hải Lang hay là Hồng Quân, mục đích của họ là giữ chân chúng ta. Sau đó, bọn họ sẽ tiến vào mê cung lấy tài liệu trước.
Diệp Phàm nhìn mấy người rồi liếc mắt một cái nói.
- Phải căn đúng thời gian để đi xuống mới được, nếu không, đợi khi chúng ta đến được mê cung thì ngay cả cái lông cũng không còn.
Trương Cường nhíu mày nói.
- Phía dưới hỏa lực rất mạnh, có khi còn có súng máy rất có uy lực.
Trần Hằng Phong nói.
- Khoảng cách là nửa dặm, làm thế nào để đột phá an toàn?
Diệp Phàm tự nói và liếc mắt nhìn Vương Nhân Bàng đang nằm sấp dưới đất cách đó không xa.
- Chuyên gia nói những cái đang dùng đều là phương tiện thông tin chuyên dụng của tổ đặc nhiệm A. Loại phương tiện này rất bảo mật, trừ khi bị kẻ thù phá giải, bằng không, không thể nghe được âm thanh trao đổi của mọi người.
- Nơi quái quỷ này lại đầy nham thạch đá tảng, muốn làm con tê tê chiu rúc đều không có khả năng. Trừ phi là Thổ Hành Tôn, nhưng đoán chừng y cũng không làm được. Tất cả những điều này đều rất phiền phức.
Vương Nhân Bàng cũng có chút nóng nảy.
- Lấy hai mươi quả lựu đạn lại đây, chúng ta sẽ cùng nhau nổ súng.
Diệp Phàm nói.
- Làm gì, xa như vậy, lựu đạn ném ra mà không trúng mục tiêu thì thật lãng phí.
Vương Nhân Bàng hỏi. Lo lắng của anh ta cũng có lý do, là vì, hai bên cách nhau xa khoảng bảy tám trăm mét, gần cũng phải sáu trăm mét.!...