Quan Thuật

Chương 193: Còng lại đi




Còn về phần 20 người mà thị trấn Lâm Tuyền phái ra, Diệp Phàm cũng không từ chối, coi như là tạp vụ làm việc vặt vậy.

Hôm nay đi bầu có gần tới 8000 thôn dân có quyền bỏ phiếu, công việc sẽ cực kỳ bận rộn, nếu nhân thủ quá ít thì chắc chắn sẽ xoay sở không kịp.

Bởi vì cảnh sát hình sự cũng sắp đến nên nên Diệp Phàm cũng ở trong phòng làm việc để chờ bọn họ đi cùng, nếu không cũng không hay cho lắm.

Ba người đang ngồi ở phòng làm việc uống thì Tô Giai Trinh ở ban Đảng – Chính vội vàng chạy vào báo tin:

- Phó Chủ tịch Diệp, chủ nhiệm vương vừa nói có mấy cảnh sát hình sự trên huyện vừa tới, hình như là để bắt người. Hiện giờ bọn họ còn ở bên ban Đảng – Chính, chủ nhiệm Vương đang giữ chân bọn họ, bảo anh mau nghĩ cách

Diệp Phàm sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ là do chuyện đánh người ở Thủy Vân Cư phát sinh chuyện gì đó. Tuy nhiên chuyện Chu Tiểu Đào đã được giải quyết, Chu Trường Hà là một bí thư ủy ban kỷ luật, còn là thưởng vụ huyên, chẳng lẽ lại làm chuyện tiểu nhân như vậy.

Tuy nhiên hiện trường khi đó nghe nói còn có con của trưởng ban tổ chức Phí Mặc là Phí Văn Viễn, biết đâu là do gã giở trò quỷ.

Tuy nhiên điều này e là không phải, lúc ấy mình đâu có đụng chạm gì đến gã, có khả năng nhất chính là Vương Tiểu Ba, thằng ranh cầm cái đĩa định đánh mình liền bị mình tiện tay đập nát, cũng thừa cơ trả lại một đòn khiến tay gã phun máu. Tuy nhiên lúc ấy mình cũng rất nương tay, khâu mấy mũi chắc sẽ không việc gì.

Từ góc độ luật pháp mà nói thì mình chỉ là tự vệ, tuy nhiên nghe nói chú hai của Vương Tiểu Ba là phó cục trưởng cục tài chính thành phố, nếu như y định trả thù thì quả thực cũng có thể làm ra chuyện.

Diệp Phàm nghĩ hết một lượt rồi bình tĩnh:

- Giai Trinh, không cần bối rối, em bảo chủ nhiệm Vương dẫn cảnh sát sang đây.

- Anh à, rốt cuộc có chuyện gì?

Lô Vĩ và Tề Thiên cũng rất bình tĩnh.

Diệp Phàm đem mọi chuyện kể hết một lượt, ba người lại nhàn nhã uống trà, cũng hơi tò mò xem là ai tới bắt.

Theo lý mà nói khi còn chưa rõ chuyện thì cục công an huyện nhiều nhất chỉ là báo tin để Diệp Phàm lên cung cấp thêm thông tin, dù gì hắn cũng là một Phó chủ tịch thị trấn, lại còn là đảng ủy viên.

Nếu thật sự muốn bắt hắn còn phải được bí thư tư pháp Vương Xương Nhiên phê chuẩn mới được, làm sao nói muốn bắt là bắt, chuyện này khẳng định là có người muốn chỉnh Diệp Phàm.

Không lâu sau!

Sáu cảnh sát vũ trang súng ống đầy đủ hùng hổ đi vào, xem bộ quyết tâm bắt Diệp Phàm về hỏi tội.

Vương Nguyên Thành mặt mày nhăn nhó đi phía trước, nhìn thấy Diệp Phàm thì chỉ vào một người đàn ông cao lớn có bộ râu quai nón giới thiệu:

- Phó Chủ tịch Diệp, vị này phó cục trưởng cục công an huyện Cổ Thu Hoa, Nói là...... Nói là......

Vương Nguyên Thành nói tới đây thì giống như mắc nghẹn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Có phải nói tôi phạm tội, muốn tới để bắt có phải không?

Diệp Phàm cười nhạt.

- Anh biết là tốt rồi, hừ! Phó Chủ tịch Diệp, anh là một phó chủ tịch của một thị trấn lớn như Lâm Tuyền, làm gì cũng phải chú ý hình tượng cán bộ của chính quyền, tại sao có thể lợi dụng quyền lực trong tay để đánh người bị thương, anh giờ là tội phạm rồi biết chưa?

Trước mặt người thi hành luật pháp vẫn dòn dám ngang ngược, vương tử phạm pháp cũng xử lý như thứ dân. Vì thế xin lỗi rồi, còng tay lại mang về trong cục.

Cổ Thu Hoa căn bản không nghe Diệp Phàm giải thích ra vẻ đại nghĩa có nhật nguyệt chứng giám, chụp luôn cả một cái bô lên đầu hắn.

Lúc này ngoài hành lang của dãy phòng làm việc, các nhân viên đứng lố nhố bàn tán, vẻ mặt mỗi người đều không giống nhau.

Có kinh ngạc, có hoài nghi, có đến sáu phần là có vẻ vui mừng khi thấy người gặp họa, đặc biệt là đám Lưu Trì và Tiếu Trường Hà túm tụm vào để thì thụt.

- Chủ nhiệm Lưu, đây chẳng lẽ là thật, không ngờ đấy.

Một người thanh niên nói khẽ.

- Đương nhiên là thật, cậu không nhìn thấy phó cục trưởng Cố tự mình xuất mã còn giả được sao. Nếu không có lãnh đạo đồng y ai dám đi bắt một phó chủ tịch thị trấn. Chuyện này là ván đã đóng thuyền rồi, chứng cứ xác thực, là tội lạm dụng quyền hạn biết chưa?

Lưu Trì cười nhạt, sắc mặt vui mừng nhìn không nói cũng biết, Diệp Phàm thăng liền hai cấp thế như chẻ tre khiến Lưu Trì ngay đến cả răng mình cũng muốn bẻ gãy cho hả tức.

Hơn nữa gần đây đang tiến hành việc sáp nhập xã Khanh Hương vào thị trấn, cái chức chủ nhiệm ban tổng hợp của gã có giữ được hay không cũng chưa dám nói, trong lòng nóng như lửa đốt!

Bây giờ thấy Diệp Phàm nếu quả thật bị bắt thì giống như trong trời mùa đông đột nhiên được uống một chén trà nóng, cảm giác sung sướng biết bao.

Tiếu Trường Hà là phó chủ tịch quản lý mảng xây dựng, dĩ nhiên lại càng hy vọng Diệp Phàm trượt chân để mình có thể cùng với mấy người phó chủ tịch khác tranh đoạt cái bánh bao thơm phức đảng ủy viên.

- Chậm đã! Phó cục trưởng Cổ, cục công an muốn phá án cũng phải nói chứng cứ. Không có chứng cứ làm sao có thể bắt người bừa bãi, xin mời anh cho xem lệnh bắt.

Diệp Phàm phát hỏa,,**! Còn chưa điều tra lấy chứng cứ đã muốn bắt người, cho mình là quả hồng mềm muốn bóp sao thì bóp chăng.

Chuyện này sao không thấy anh Chu Bách Thành nói gì với mình, theo lý mà nói chuyện lớn như vậy anh ấy phải được biết, tuy nhiên cũng không biết được vì bọn họ mỗi người quản một mảng.

Chắc là tên họ Cổ này không có lệnh bắt, hôm qua phó viện trưởng viện kiểm sát Trâu còn ngồi ăn cơm với mình, sao có thể trở mặt nhanh vậy. Nếu quả thực bị bắt thì hay rồi, sau này làm sao còn mặt mũi mà nhìn ai ở Lâm Tuyền nữa.

- Lệnh bắt còn đang ở phòng làm việc, tuy nhiên mọi chuyện đã rõ ràng, về đến huyện chúng tôi sẽ cho anh xem.

Một tên cảnh sát cao gầy mặt đen nói chen vào.

- Xin lỗi rồi, không có lệnh bắt thì các anh đang cản trở công việc của tôi, tôi sẽ tố cáo lên cục trưởng Vương Xương Nhiên.

Diệp Phàm cũng rất ương ngạnh, biết chắc lần này tên phó cục trưởng Cổ Thu Hoa đã giở trò gì mờ ám ra rồi.

Nhất định là y chưa thông qua ý kiến của bí thư tư pháp kiêm cục trưởng cục công an Vương Xương Nhiên, cục trưởng Vương là người cùng bên Lý Hồng Dương như mình, cho dù mình quả thật phạm tội chắc cũng sẽ báo trước để mình chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không hành động như vậy, ngay cả nói một tiếng cũng không có.

- Xin cứ việc tố cáo. Tuy nhiên hôm nay anh phải đi theo chúng tôi. Còn về công việc của anh tự sẽ có người làm, còng tay lại! Nếu như dám cản trở chính là chống lại người thi hành công vụ, còn nếu dám ra tay thì chính là đánh lại cảnh sát.

Giọng của Cổ Thu Hoa đặc biệt lớn, hơn nữa thân hình y cao lớn nên lộ ra một vẻ rất oai phong.

Sáng sớm hôm qua, Phó cục trưởng Vương Thiên Lượng của cục tài chính thành phố đích thân gọi điện tới yêu cầu phải xử lý nghiêm khắc hung thủ Diệp Phàm.

Hơn nữa còn đồng ý trên máy là nếu Cổ Thu Hoa có thể hoàn thành việc này thì y sẽ trợ giúp gã tranh giành cái ghế cục trưởng cục công an với Chu Bách Thành.

Vương Thiên Lượng làm phó cục trưởng thứ nhất của cục tài chính thành phố, thực quyền không nhỏ, muốn điều động hai, ba trăm vạn chắc là làm được.

Bây giờ nghe nói Vương Xương Nhiên có tin đồn là sẽ từ bỏ cái ghế cục trưởng cục công an để chuyên trách làm bí thư tư pháp, Cổ Thu Hoa cũng là một phó cục trưởng dĩ nhiên là đã đã sớm ngó cái ghế trống này.

Vì thế mà y coi Chu Bách Thành là kẻ địch đối đầy, nếu Vương Thiên Lượng tự mình mở miệng thì Cổ Thu Hoa làm sao lai không vui mừng.

Có sự ủng hộ to lớn của phó cục trưởng Vương, đến lúc mấu chốt người ta nện xuống huyện một, hai trăm vạn thì đoán chừng cả bí thư Lý Hồng Dương cũng sẽ cười ha hả, đây quả thực là một may mắn trên trời rơi xuống, Cổ Thu Hoa lúc ấy căn bản không hề suy nghĩ, lập tức gật đầu đồng ý.

Lúc trước y đã kiểm tra, phát hiện thấy Chu Bách Thành lúc đó cũng có mặt, hơn nữa còn có quan hệ không tệ với Diệp Phàm, điều này đúng là một phát hiện quan trọng.

Nếu quả thật điều này là đúng thì đây là một cơ hội để đả kích Chu Bách Thành, nếu có thể cấu thành án thì Chu Bách Thành chắc chắn sẽ phạm tội đồng lõa.

Ít nhất cũng có thể quy vào tội không làm tròn trách nhiệm, tuy nói lúc đó là xong việc rồi nhưng phó cục trưởng Chu cũng không thể giơ mắt nhìn Vương Tiểu Ba bị đánh thương mà đề cho hung thủ chạy thoát.

Vì thế Cổ Thu Hoa liền bí mật hành động, vào sáng sớm hôm nay đã rời khỏi nhà chạy tới Lâm Tuyền, nghĩ là chọn cách sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy Diệp Phàm, nếu bắt được thì còn sợ gì người ta không nhận tội.

Ông mày thì thiếu gì cách để cho mày ngoan ngoãn, không có tội cũng sẽ biến thành có tội, hơn nữa quả thật Diệp Phàm thật sự ra tay nên cũng rất khó để nói đúng sai.

Khái niệm tự vệ vốn rất mơ hồ, khi cần cũng có thể nói là chủ động ra tay, thật ra trong mắt Cổ Thu Hoa thì Diệp Phàm chính là chủ động công kích, căn bản không có tự vệ gì hết.

Đây chính là lúc mấu chốt tranh đoạt cái ghế cục trưởng cục công an, có thể giáng cho đối thủ một đòn trí mạng thì cần gì kể đến thủ đoạn.

Đặc biệt chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không thể để cho Chu Bách Thành và cục trưởng Vương Xương Nhiên biết được, chỉ cần ép được Diệp Phàm thừa nhận tội ký vào thì bọn họ muốn lật ngược cũng rất khó khăn.

Hai cảnh sát phía sau cầm lấy chiếc còng bóng loáng đi tới chuẩn bị bắt người.

- Dừng tay! Phó cục trưởng Cổ, hôm nay tôi phải đi đến thôn đập Thiên Thủy để chủ trì việc bầu cử, có chuyện gì chờ xong rồi hãy nói.

Diệp Phàm cảm thấy trước hết phải làm tốt chuyện ở thôn đập Thiên Thủy đã, nếu trong lúc này mình vắng mặt mà xảy ra chuyện gì thì đúng là phiền phức.

- Còn đứng ngây đó làm gì? Chỉ là một phó chủ tịch thị trấn mà có gì phải sợ! Còng tay lại.

Cổ Thu Hoa một mực chỉ muốn bắt người, thấy hai thủ hạ nghe nói đến thôn đập Thiên Thủy thì đứng ngây ra liền nổi giận quát mắng.

- Dừng tay!

Triệu Thiết Hải đột nhiên từ bên ngoài xông vào:

- Phó cục trưởng Cổ, hôm nay Phó Chủ tịch Diệp phải chủ trì chuyện bầu cử, không thể vắng mặt, Có việc gì để sau hẵng nói.

- Giám đốc Triệu, chuyện này là không thể được, người ta đã báo lên cục công an thành phố, không phải là Cổ Thu Hoa ta không cho anh mặt mũi mà chuyện này căn bản không thể thương lượng. Mang đi!

Cổ Thu Hoa ngây người vài giây rồi lại thẳng thừng từ chối.

- **! Muốn chơi phải không, hình như trước kia mình có nghe nói là tên này kèn cựa với anh Chu. Chắc là hôm nay y muốn nhằm vào anh Chu đây, vì lúc đó anh Chu có mặt ở hiện trường.

Mình chỉ là một con cờ thí mạng mà thôi, *** nó, nếu muốn chơi lớn thì chơi, tao sẽ cho mày rớt đài luôn.

Diệp Phàm rất căm tức, chuyện xằng bậy như vậy mà qua miệng tên họ Cổ này lại thành rất đường hoàng, hắn quyết định chơi với y một ván, chuyện của thôn đập Thiên Thủy để lùi lại vài ngày cũng không sao.

Dù sao hắn vẫn còn trẻ tuổi nến vẫn còn tâm lý thích chơi đùa, thật ra thì Tề Thiên và Lô Vĩ bên cạnh đã sớm không chịu được, mấy lần định phát tác nhưng đều bị Diệp Phàm liếc mắt ngăn lại.

-! Còng đi! Cổ Thu Hoa, hôm nay anh bắt tôi thì dễ dàng, nhưng hôm sau muốn thả ra thì khó đấy, chờ đi.

Diệp Phàm cười nhạt tự động đưa hai tay ra để mấy tên cảnh sát đeo còng vào, khẽ đặt tay lên vai Lô Vĩ:

- Có thể tiến hành làm gì đó với người trước kia vật tay với em đi! Anh đi trước đây.

Diệp Phàm đi ra ngoài với hai tay bị còng khiến cho mấy nhân viên đang đứng bên hành lang há hốc mồm miệng, mới vừa đi tới cầu thang thì phó bí thư Tống Ninh Giang đã chạy tới ngăn cản:

- Phó cục trưởng Cổ, hôm nay có việc rất đặc biệt, chờ bầu cử xong sẽ tiến hành cũng chưa muộn.

Lúc này Tần Chí Minh tối qua đã đi cả đêm đến nhà một người bà con dưới thôn, nghe nói có một ông chú qua đời, tuy bây giờ đã bảy giờ nhưng Thái Đại Giang đã sớm biết chuyện vì nghe thằng ranh Lưu Trì báo lại nên cố ý chưa rời khỏi giường, bây giờ vẫn chưa đến giờ làm việc, cho dù là lãnh đạo huyện vẫn không có thể trách cứ mình.

Y thầm nghĩ tốt nhất là cứ đem thằng ranh này tống vào hầm cầu đi, sau khi thối hoắc lên rồi thì sau này coi như hết đường tiến bộ,ha ha ha......

- Thật xin lỗi phó bí thư Tống, tôi đang thi hành nhiệm vụ, đi!

Cổ Thu Hoa lướt qua Tống Ninh Giang, không hề cho y mặt mũi, cứ thế vào thẳng xe nghênh ngang rời đi.

- Người vật tay với mình ở thôn đập Thiên Thủy chính là Lý Tuyên Thạch, ừ! Anh Diệp bảo mình đi tìm Tuyên Thạch là có ý gì nhỉ, chẳng phải chỉ cần mình dùng thân phận đội trưởng thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao, còn muốn vòng vèo làm gì?

Lý Tuyên Thạch cũng đâu phải làm cán bộ, có thể giúp gì chứ, kỳ quái!

Lô Vĩ vừa lẩm bẩm vừa gọi điện thoại cho Lý Tuyên Thạch.

- Tuyên Thạch, anh Diệp bị bắt đi rồi, là bởi vì......

Lô Vĩ kể hết chuyện cho Lý Tuyên Thạch nghe một lần.

- Bà nó! Không muốn sống à. Dám bắt anh Diệp. Chờ đó! Chờ đó!**! Không để cho bọn chúng nếm chút lợi hại thì còn tưởng bà con Thiên Thủy chúng ta là bùn đất à......

Lý Tuyên Thạch nghe xong giận tím mặt, thiếu chút nữa phun máu, gã đang ở hiện trường cuộc bầu cử, lúc ấy đã ken đặc người, phải đến năm, sáu ngàn người.

Lý Tuyên Thạch lập tức bảo Diệp Vĩ Cường, Ngô Thiên Lĩnh, Trương Cư Thủy lại bàn bạc, ba người này sau khi nghe xong cũng đều cực kỳ tức giận, không hẹn mà hợp quyết tâm cho huyện xuống ngựa một lần.

Lý Tuyên Thạch cầm lấy cái lao phóng thanh xách tay mượn từ lâm trường Cảnh Dương để phục vụ cuộc bầu cử hô lớn:

- Các hương thân, Phó Chủ tịch Diệp đối xử với thôn chúng ta ra sao?

- Tốt! Điều này không cần phải nói.

Hơn một ngàn người cùng hô.

- Mọi người có thể còn chưa biết, một thời gian ngắn nữa con đường vào thôn chúng ta sẽ được sửa chữa toàn diện, nghe nói Phó Chủ tịch Diệp vì để sửa đường đã chạy vạy khắp nơi.

Lần trước mấy tên tội phạm tới thôn đập Thiên Thủy cũng do Phó Chủ tịch Diệp giết chết hai người. Sau lại có một người giàu giúp hai trăm vạn, chính là nhìn vào mặt mũi của Phó Chủ tịch Diệp. Phó Chủ tịch Diệp nói, con đường này của chúng ta rất có thể sẽ trở thành đường nhựa 10 mét, đường nhựa a. Sau này thôn chúng ta sẽ không xảy ra tai nạn chết người nữa bởi vì con đường này nữa.

Lý Tuyên Thạch vừa nói tới đây thì tiếng hoan hô lại bùng lên như thủy triều.

- Phó Chủ tịch Diệp là người tốt a!

- Phó Chủ tịch Diệp là một cán bộ chân chính, không tham làm lại rất chính trực, vì thôn còn dám cùng kẻ tội phạm liều chết......

Mọi người bàn luận không dứt.

- Tốt! Mọi người yên lặng một chút. Phó Chủ tịch Diệp nói, không sửa được đường sẽ về nhà đi bán khoai, chắc mọi người đều nghe rõ.

Tuy nhiên hôm nay xảy ra một chuyện, ở chỗ Thủy Vân Cư trên huyện, Phó Chủ tịch Diệp vì cứu một cô gái yếu đuối bị bắt nạt bị người ta ép uống rượu, còn đòi ngủ với bà chủ gì đó, *** nó, đồ lưu manh!