Quan Thuật

Chương 1923: Quân đoàn trưởng Hầu chua xót




- Có đúng là hết rồi không? Thế thì làm thế nào, lãnh đạo vẫn còn đang chờ ở bàn, nói là không uống được rượu này thì ngủ không ngon. Lãnh đạo này, không phải nói đuà đâu. Đến lúc đó, ông anh đây thật sự là không biết dấu mặt đi đâu.

Quân đoàn trưởng Hầu có vẻ nóng ruột, hiểu lầm mất rồi.

- Việc này, Quân đoàn trưởng Hầu, lúc này tôi không có tâm trạng đùa mấy chuyện đó. Ôi...

Diệp Phàm đang chơi trò thả con săn sắt bắt con cá rô.

- Có chuyện cứ nói thẳng đi, hai anh em ta thì còn giấu giếm làm quái gì?

Quân đoàn trưởng Hầu sốt ruột, giọng nói rất to. Có lẽ ngay cả tư lệnh Quy và Tiền Đào Quốc bên cạnh cũng đều nghe thấy thanh âm.

- Ban nãy bị tư lệnh quân khu tỉnh Quy Hưng Thiên và tư lệnh Tiền của phân quân khu thành phố gọi tới uống rượu, chỉ là uống với bọn họ hơn mười ly rượu ngũ lương thôi!

Đáng nhẽ phải nói là thành ủy Đông Cống chúng ta xây cho họ 1 con đường quân dụng, đường này phải mấy mươi cây số. Đông Cống này xa xôi nghèo khó, anh chắc cũng đã nghe qua rồi, nghèo rớt mùng tơi, so với Đức Bình tỉnh ta còn kém xa.

Diệp Phàm bắt đầu khóc than.

Vừa nghe Diệp Phàm nói như vậy, Quy Hưng Thiên và Tiền Đào Quốc thoáng nhìn nhau, trên mặt đã lộ ra một nụ cười quỷ dị. Tư lệnh Tiền Đào Quốc còn giơ ngón tay cái lên với Diệp Phàm.

- Bọn họ sao có thể yêu cầu anh như vậy được, như thế có khác gì ăn cướp đâu cơ chứ? Quá đáng quá, quá đáng quá!

Quân đoàn trưởng Hầu có lẽ có chút tức giận.

- Có cách gì đâu, bọn họ thực sự cũng khó khăn. Tư lệnh Quy lại là lãnh đạo của chúng ta, cái này, quân đoàn trưởng Hầu, anh cũng hiểu được mà. Trăm đấm không bằng một đá mà. Này, tôi đang ở trên bàn này lên không lên được xuống cũng không xong. Khó à!

Diệp Phàm hướng ánh nhìn xin lỗi về phía tư lệnh Quy, ý là đã bắt anh làm lá chắn.

Nào ngờ Quy Hưng Thiên lại là xoa hai tay rồi xòe ra, ý là anh cứ việc sắp xếp gì cũng được. Chỉ cần anh có thể làm được hai chứ "giúp đỡ", thì thế nào cũng được.

- Chi bằng, tôi tìm người nói chuyện với tay Quy Hưng Thiên. Thế này nhé, chỗ nào cũng phải nói rõ trắng đen đạo lý có phải không?

Quân đoàn trưởng Hầu quýnh lên nói.

- Kha kha, nếu không, lão Hầu, anh giải quyết cho tôi một chút thì thế nào? Dù sao sư đoàn quân số 2 các anh giàu nứt khố đổ vách, lại là bộ đội chủ lực quân khu Lĩnh Nam. Hàng năm cấp quân phí đều xếp hàng đầu toàn quân khu.

Diệp Phàm rốt cục cũng lộ ra cái đuôi hồ ly.

Còn quân đoàn trưởng Hầu Bình giống như là một con mèo bị giẫm phải đuôi, có lẽ ở vịnh Lam Nguyệt đã nhảy dựng lên mà nói:

Như vậy sao được? Chúng ta căn bản không phải cùng một quân khu. Quân khu Việt Châu các anh cũng khá mà. Nếu không, anh đến chỗ nào làm một ít.

- Xem kìa, vừa hy vọng anh giúp đỡ một ít thuốc nổ xăng dầu mà đã cuống lên thế à? Tôi ấy à thứ gì dùng được cũng là đồ tốt. Không tin, anh ra chợ mà mua thử. Xem xem có bán không.

Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.

- Chỉ cần giúp một chút thuốc nổ với xăng dầu, không cần tiền?

Quân đoàn trưởng Hầu hạ giọng xuống, nghĩ đến lãnh đạo còn đang ngồi chờ. Buổi tối biết DiệpDiệp Phàm đang bắt chẹt mình, cũng chỉ dám nghi ngờ là vậy. Suy nghĩ Diệp Phàm có thể coi là hạng lương thiện, không trực tiếp mở mồm vòi tiền. Bằng không, chỉ có nước tức ói máu.

- Ừ, chỉ nhiêu đó thôi. Cả con đường quân lộ đó của chúng tôi độ rộng là 20 mét, đều là núi cao. Tầng nham thạch đặc biệt dầy. Ước chừng, cần không ít thuốc nổ với xăng dầu.

Diệp Phàm nói.

- Cần bao nhiêu?

Quân đoàn trưởng Hầu cứng giọng hỏi, trong lòng vẫn có chút không yên. Chỉ sợ tay này là sư tử miệng rộng (cái nồi không đáy).

- Thế này nhé, chỉ cần cho mấy toa xe lửa thì thế nào?

Diệp Phàm nói.

- Người anh em à. Tôi gọi anh một tiếng đại ca được không? Mấy toa xe lửa, thế mà anh cũng nói ra được, Nếu không có hơn mười triệu liệu có thể làm được không? Việc đó tuyệt đối không thể được, nhiều quá.

Quân đoàn trưởng Hầu rốt cục cũng ói máu rồi, lớn tiếng kêu lên, Diệp Phàm cảm giác lỗ tai đều ong ong cả, bên cạnh hai đông chí Quy Hưng Thiên và Tiền Đào Quốc đều nhếch miệng cười.

- Thế anh giúp đỡ được bao nhiêu?

Diệp Phàm hỏi.

- Thôi vậy, 3 triệu thuốc nổ với xăng dầu. Có điều, tôi không đưa tiền. Chỉ đưa hàng. Hơn nữa, các anh tự đến mà chuyển đi. Ngay tại Thủy Châu.

Quân đoàn trưởng Hầu nói.

- Ông anh thật đúng là keo kiệt, cho mấy chiếc xe chuyển đến một chút cũng không được. Thôi vậy, tôi tự kêu xe quân dụng đến đem đi, thật là. Rượu đó, thế nào đi, tôi gọi điện thoại bảo lão Trần đưa đến cửa tòa nhà Thủy Châu, các anh tự đến lấy.

Diệp Phàm muốn chơi bẩn người ta một chuyến, da mặt này, tuyệt đối dầy hơn đáy nồi.

- Có thể đưa nhiều chút được không, tỷ như, vào chai thủy tinh đóng hộp đại loại vậy thì thế nào? Đến lúc đó khi lãnh đạo đi mỗi vị cầm một hai chai, ông anh có sĩ diện, tôi cũng có sĩ diện có phải không? Hai anh em ta đều giữ được thể diện, sau này, mọi người đều phất à.

Quân đoàn trưởng Hầu lại mặt dầy, tham lam trỗi dậy. Cười ha hả cứ như chẳng muốn ngừng.

- Đưa nhiều chút, được thôi, một chai tính là 5 toa xe thuốc nổ. Anh cần bao nhiêu tôi có bỏ mạng cũng phải làm cho anh có phải không?

Diệp Phàm cười khan một tiếng, còn ác hơn so với ai đó..

- Dừng, tôi ấy à, thôi vậy, đưa 6 chai đi, chỗ tôi vừa khéo có ba vị lãnh đạo tới. Đến lúc đó mỗi người mang đi một chai còn lại ba chai. Trên bàn lại mở một chai, bản thân tôi đây dù sao cũng phải chừa một chút lót dạ có phải không?

Quân đoàn trưởng Hầu bộ dạng có vẻ rất ấm ức.

- Thôi vậy, không đùa với anh nữa, nói thật với anh, cái thứ kia chỉ có thể gặp chứ không thể cầu được. Không thể đòi có bao nhiêu cũng được.

Chỉ có ba chai, anh phải đến lấy, không cần thì tôi giữ lại tự mình uống vậy. Còn về phần thuốc nổ với xăng dầu, coi như lúc nãy tôi nói đùa, anh cho được bao nhiêu thi cho.

Là anh em tôi tuyệt đối không lừa anh, thực sự là không còn. May là anh nói sớm, bằng không, tôi có lẽ đã bị đồng chí Tề đại pháo lấy đi rồi.

Diệp Phàm nói.

- Vậy cũng được, tôi tin anh. anh mau cho người tới đem đi là được, chán thật!

Quân đoàn trưởng Hầu gác máy, bộ mặt đó thiếu chút nữa tái đi, chửi,

- Muốn ăn thịt người à! Ba chai rượu phải mất của ông 3 triệu. Cái này thật phiền toái, rượu này biếu cho ai đây? Rõ ràng, một người không biếu, trên bàn phải mở một chai, thôi vậy, vẫn cứ phải nhanh chóng đi lấy rượu cái đã.

- Quân đoàn trưởng Hầu có phải là Quân đoàn trưởng sư đoàn quân số 2 Hầu Bình không?

Thấy Diệp Phàm gác điện thoại, Quy Hưng Thiên vẻ mặt cười hỏi.

- Ha ha, đúng vậy, lúc trước tôi công tác ở Thủy Châu, có kết giao với 1 người anh em như vậy, một đồng chí rất được.

Diệp Phàm cười nói. Vừa nghe Diệp Phàm nói, mấy đồng chí tại bàn phải đánh giá lại năng lực của Diệp Phàm. Người ta đối mặt với một vị Quân đoàn trưởng sư đoàn quân mà có thể dong như thế.

Cái này, Bí thư Diệp, vừa rồi, việc kia Quân đoàn trưởng hầu nói như thế nào...

Tiền tư lệnh viên không chịu nổi, vẫn là muốn lôi được hàng tốt trong tay Tư lệnh Hầu ra mới được. Lão Tiền có thể là hơi sợ bị người nào đó làm "Đen" mất.

- Quân đoàn trưởng Hầu, không có gì đâu, hắn nói là lãnh đạo xuống kiểm tra công tác.

Diệp Phàm đang giả nai, tuy nhiên, tư lệnh Tiền lại có chút sốt sắng, vội vàng nháy mắt với Quy Hưng Thiên.

- Bí thư Diệp, vừa rồi anh đưa tôi với Tiểu Tiền ra làm lá chắn cả nửa ngày. Có lẽ cũng đã đỡ cho anh không ít. Việc này, mượn danh nghĩa người ta dù sao cũng phải trả công chút gì chứ có phải không? Chứ không, anh xem, khiến tư lệnh Tiền sốt sắng đến phát bệnh thì thật không tốt. Có khi, Thành ủy họp mà tư lệnh Tiền lại không có cách nào tới họp được chẳng phải anh đã mất đi một phiếu sao?

Quy Hưng Thiên cười ha hả, ẩn chứa trong đó mối liên hệ ghê gớm.

Thực ra, DiệpDiệp Phàm đang ngấm ngầm cảm kích tư lệnh Quy. Tư lệnh Quy đã công khai yêu cầu Tiền Đào Quốc ủng hộ công việc của mình tại ủy ban thường vụ.

Diệp Phàm giật mình, hai mắt nhìn Tiền Đào Quốc, xem hắn bày tỏ thái độ như thế nào. Ban nãy tuy nói Tiền Đào Quốc tỏ thái độ sẽ ủng hộ công việc của mình, nhưng mơ hồ quá.

Công việc có nhiều phương diện, phương diện khác ủng hộ, nhưng ở ủy ban thường vụ thành phố lại không ủng hộ thì được cái cứt gì. Tối nay tại đây mười triệu không phải là quăng vào sọt rác.

- Tất nhiên tất nhiên, tư lệnh Quy nói rất có lý. Đến lúc đó mà bị bệnh thật cũng không có cách gì tới dự họp được.

Tiền Đào Quốc bị buộc, đành phải gượng cười nói.

- Ha ha tôi còn phải hy vọng tư lệnh Tiền ngày nào cũng khỏe mạnh phải vậy không? khi đó, mỗi lần họp đều đến có phải tốt hơn không.

Diệp Phàm bật cười ha hả, chuyển chủ đề nói:

Tư lệnh Tiền, vừa rồi đồng chí Quân đoàn trưởng Hầu Bình sư đoàn quân số 2 tại Thủy Châu đồng ý cho các anh khối thuốc nổ và xăng dầu trị giá 3 triệu, ngày mai anh cử mấy chiếc xe và người đi chuyển về. Thế này, tôi viết cho mẩu giấy.

Diệp Phàm vừa nói, vừa lấy bút ra để viết mấy chữ.

- Cảm ơn!

Tiền Đào Quốc nhất thời mừng rỡ, sau khi nhận lấy mảnh giấy liền quay sang bên, có lẽ là một thượng tá quản hậu cần nói:

Trưởng ban Lý, anh lập tức phái nhân sự đi Thủy Châu vận chuyển thuốc nổ với xăng dầu. Xuất phát suốt đêm, chú ý an toàn. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Rõ! Tư lệnh, tôi tự mình dẫn đội đi, đảm bảo vận chuyển về an toàn.

Sau khi Trưởng ban Lý đứng lên chào theo nghi thức quân đội, Tiền Đào Quốc lại sắp xếp nhân sự làm thủ tục có liên quan để tiếp nhận, Trưởng ban Lý tất nhiên được sắp xếp để đi.

- Vẫn là Bí thư Diệp quan hệ rộng à, cái miệng này mở ra cái là có 3 triệu.

Sau khi Diệp Phàm đi rồi, Tiền Đào Quốc tiếp trà Quy Hưng Thiên không khỏi cảm thán nói.

- Đào Quốc, năng lực của người này, anh về sau sẽ thấy. Cho nên phải cảnh giác cao độ à!

Quy Hưng Thiên thản nhiên cười nói, dường như lờ nói ẩn chứa huyền cơ.

- Tôi biết.

Tiền Đào Quốc gật gật đầu.

Ba ngày sau, Diệp Phàm nhanh chóng dứt khoát, lập tức triệu tập hội nghị thường vụ, thảo luận vấn đề quy hoạch khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn mở rộng.

- Phó chủ tịch Quách, trước hết anh nói một chút về vấn đề quy hoạch khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn. Tất nhiên, chúng ta đang ngồi đây cũng không cần thiết đào sâu thuật ngữ kỹ thuật. Anh nói đơn giản dễ hiểu một chút là được.

Diệp Phàm ra hiệu phó thị trưởng thường trực Quách Tắc Quân nói.

- Mở rộng khu thắng cảnh Ngũ Long sơn, đầu tiên phải trải một con đường từ tòa nhà thành ủy đến đỉnh Ngũ Long Tiên của Ngũ Long Sơn, con đường này rộng 8 mét, dài 23. 6 km...

Quách Tắc Quân nói, do anh ta có chuẩn bị trước. Bởi vì, Diệp Phàm đã đồng ý cấp trước vốn khởi công năm mươi triệu dùng cho mở rộng giai đoạn đầu. Số vốn khổng lồ năm mươi triệu, có thể thao túng cả một không gian lớn.

- Ừ, thị trưởng Quách mấy ngày nay rất để tâm à. Trong thời gian ngắn như vậy đã làm xong phương án quy hoạch sơ bộ. Điều này chứng tỏ cái gì, cái này gọi là hiệu suất làm việc.

Các vị phụ trách xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống chúng ta cũng phải có hiệu suất làm việc như thế này mới được, thành phố phải phát triển, nội thành phải được mở rộng, tốc độ không nhanh không được. Tôi đồng ý với đồng chí Lý Quốc, trong vòng 2 năm phải xây dựng xong trung tâm thành phố Đông Cống. Đồng chí Lý Quốc tuy đã đi xa, nhưng ánh mắt anh ấy ở trên trời đang nhìn chúng ta...

Diệp Phàm đầu tiên khẳng định thành tích của Quách Tắc Quân.

Sau khi nói xong Diệp Phàm lướt mắt qua tư lệnh phân quân khu Tiền Đào Quốc. Người này ngầm hiểu ý, lập tức mở miệng nói:

Bí thư Diệp, phân quân khu thành phố chúng tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ có thể ra nói hay không?