Tuy nói loại rượu này chưa thể so với bán lưỡng trang, nhưng hoàn toàn có thể so với Ngũ lương dịch. Hai mươi mấy chén cũng rất chi là nặng. Tuy vậy, Diệp Phàm chỉ hơi choáng. Hắn bí mật dùng nội lực ép rượu ra đến phân nửa.
Sau khi bước vào cửu đẳng có thể dùng nội lực bức tràn ra, Diệp Phàm có thể hóa giải rượu nhanh hơn. Đương nhiên, so với đạo trưởng Khâu Xử Cơ vừa giơ vại rượu lớn uống vừa khiến dưới chân chảy ra đầy nước là không thể. Đó chỉ là thần thánh hóa, không phải là sự thật.
Nếu lúc này tư lệnh Tiền nhìn xuống dưới gầm bàn chắc chắn sẽ kinh ngạc mà bật cười, vì giầy của Diệp Phàm có chút ẩm, ngay cả nền nhà cũng có ít nước. Đương nhiên, nếu không nhìn kỹ thì cũng rất khó nhìn ra. Dù sao, lượng nước cũng không phải là nhiều.
- Bí thư Diệp, đây là chén không, để tôi rót rượu cho anh.
Lúc này người thanh niên trẻ ngồi phía cuối bàn đứng lên, ôm quyền, tư thế rất giống nhân sĩ võ lâm nói.
Sau đó người này cầm lấy chai rượu, rót từ trên cao khoảng một mét xuống. Rượu rót vào chén nhỏ, không bắn một giọt ra ngoài. Kỹ năng rót rượu của người này làm cho Diệp Phàm chú ý.
Sau khi rót rượu xong, chỉ thấy anh ta nói:
- Bí thư Diệp, mời nhận lấy.
Vừa nói xong không ngờ ba cái chén trên bàn đột nhiên trượt sang, đến chính xác trước mặt Diệp Phàm.
Càng làm cho người ta khiếp sợ chính là chén rượu không tràn ra ngoài một giọt nào. Phải biết rằng, ba chén rượu không phải lướt qua bên cạnh một cái bát mà là qua rất nhiều bát điã trên một cái bàn tròn lớn mới có thể đến chỗ Diệp Phàm. Kỹ xảo này lập tức làm cho các đồng chí ngồi đây đưa mắt nhìn Diệp Phàm.
Khoe khoang nhỉ, Diệp Phàm thầm nói trong lòng, hỏi:
- Cậu tên là gì?
- Bí thư Diệp, anh cứ gọi cậu ta là Ngưu Thông. Cao thủ hạng nhất của phân quân khu chúng ta. Tài bắn súng trăm mét trúng mục tiêu là chuyện nhỏ.
Chính ủy Khương Đồng hơi có vẻ tự hào giới thiệu.
Đáng lẽ Diệp Phàm hỏi thiếu tá Ngưu phải chào theo nghi thức quân đội mới đúng. Tuy nhiên, cao thủ đều có tính bướng bỉnh, người này cũng không có động tác đó. Xem ra, không phải là hoành tráng bình thường.
- Ồ, bách bộ xuyên dương vẫn là chuyện nhỏ, chứng tỏ thiếu tá Ngưu đây cũng có chút năng lực?
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Cũng không đáng gì, đồng tiền cách trăm mét cũng có thể bắn trúng.
Ngưu Thông tự nói ra, có chút tự đắc. Tuy cố giấu nhưng vẫn lộ ra ngoài.
- Ngưu Thông không tồi đâu, tôi đang chuẩn bị để cậu ấy tham gia đại hội võ thuật toàn quốc cấp quân khu tỉnh. Tin rằng cậu ta sẽ không làm tôi thấy vọng.
Quy Hưng Thiên thản nhiên cười, ánh mắt khen ngợi.
- Bí thư Diệp, mời.
Ngưu Thông giơ chén lên, giọng đầy hăng hái nói.
- Ha ha, tự nhiên.
Diệp Phàm không chút do dự uống ba chén. Chợt Diệp Phàm cầm lấy ba cái chén không cười bảo:
- Thiếu tá Ngưu, ba cái chén trả lại cho cậu!
Theo tiếng cười của Diệp Phàm, ba cái chén không bị Diệp Phàm chồng lên nhau nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Ngưu Thông.
- Bí thư Diệp trả lại chén, nếu không chúng ta lại uống ba chén nữa?
Ngưu Thông đắc ý cực kỳ, bởi vì nhân vật số một của thành phố Đông Cống lại cầm ba cái chén vòng qua nửa bàn đặt trước mặt mình. Như thế chính là nể mặt Ngưu Thông.
- Được, vậy mời thiếu tá Ngưu rót cho tôi ba chén rượu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nhìn ba chén rượu rỗng kia.
- Tốt tốt, lại thêm ba chén nữa.
Mấy người ngồi cùng đều vỗ tay khen. Tất cả đều thầm thở dài cho Diệp Phàm. Bởi vì Ngưu Thông chẳng những võ công cao cường, hơn nữa tửu lượng cũng kinh người.
Bí thư Diệp vô tình bị lừa, có lẽ cuối cùng phải gục tại bàn. Vừa rồi Tiền Đào Quốc cũng đã giao nhiệm vụ cho Ngưu Thông phải uống rượu với Bí thư Diệp để làm tốt chuyện xây dựng cơ sở hạ tầng cho phân quân khu.
Mọi người khi uống rượu đều "miệng rộng" cả. Một khi Diệp Phàm nói ra, sau khi tỉnh rượu nghĩ lại muốn đổi ý nhưng lại nghĩ đến lãnh đạo quân khu tỉnh Quy Hưng Thiên cũng đều ở đây, muốn hối cũng không hối được.
Ý của Tiền Đào Quốc rất hay.
- Việc này đơn giản, không cần nói là ba chén, cả năm chén cũng có thể.
Ngưu Thông cầm lấy ba cái chén không định rót rượu. Tuy nhiên, ba cái chén này không ngờ lại không tách ra được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Ngưu Thông sau khi hơi sửng sốt còn tưởng là chén bị kẹt. Vì thế dùng lực để tách ra. Nhưng vẫn không được.
Ngưu Thông cảm thấy có chút gì đó xấu hổ liền dùng năm phần khí lực. Tuy nhiên, ba cái chén vẫn ở nguyên chỗ cũ không hề sứt mẻ.
Ngưu Thông tức giận, dùng toàn bộ khí lực tách ba cái chén ra. Nhưng thật kỳ lạ ba cái chén giống như trở thành một cái, ngoài cách đập vỡ ra thì không có cách nào tách ra được.
Muốn tách ra dường như là không thể.
Ngưu Thông mặt bắt đầu đỏ lên, hơn nữa ngày càng đỏ gay hơn. Thấy bộ dạng kỳ lạ của Ngưu Thông Tiền Đào Quốc thấy lạ cười nói:
- Ngưu Thông, bảo cậu rót rượu sao nửa ngày vẫn không nhúc nhích? Phân quân khu chúng ta không thể yếu thế được, không cần nói đến ba chén, cả năm chén cũng phải mới Bí thư Diệp có đúng không?
- Đúng vậy, đúng vậy, Ngưu Thông mau rót rượu đi?
Nhưng người khác vỗ tay nói..
- Có phải là chén bị kẹt không?
Lúc này Quy Hưng Thiên phát hiện một chút manh mối, không chắc chắn hỏi.
- Ừ, kẹp chặt quá, tôi sợ làm hỏng chén.
Ngưu Thông đành phải gật gật đầu nói. Tuy nhiên, mặt cũng thẹn đỏ như mông khỉ.
Đường đường cao thủ đệ nhất của phân quân khu, không ngờ đến ba cái chén cũng không tách ra được. Nếu việc này truyền ra ngoài, Ngưu Thông còn có mặt mũi nào mà sống không?
- Tôi thử xem.
Một trung tá bên cạnh nói xong cầm lấy ba cái chén. Tuy nhiên mặt đỏ lên rồi mà vẫn không thể tách ra.
- Lạ quá, tôi cũng thử xem.
Người thượng tá kia nói xong cũng cầm chén lên thử, nhưng vẫn không mở được. Cuối cùng ngoài Diệp Phàm ra thì ngay cả tư lệnh Quy cũng có hứng thủ cầm lấy chén thử một chút xem có mở được không, nhưng vẫn không mở được.
- Ha ha xem ra thực sự kẹt mất rồi, đổi chén khác vậy.
Quy Hưng Thiên cười nói.
- Ha ha, để tôi thử xem.
Diệp Phàm thản nhiên cười giơ tay ra. Diệp Phàm rất tự nhiên cầm lấy cái chén tách ra.
Hơn nữa, không bị tổn hại chút nào.
Lập tức mấy người ngồi đây thiếu chút nữa hóa đá.
- Bí thư… Bí thư Diệp làm thế nào vậy?
Vẻ mặt Ngưu Thông khiếp sợ nhìn Diệp Phàm, giọng lắp bắp.
- Ha ha, các anh đều đã dùng sức mạnh, thật ra, cái chén có lẽ đã được tách ra rồi. Tôi chỉ là dùng chút sức để mở thôi, may mắn thôi mà.
Diệp Phàm thản nhiên cười vẻ mặt thoải mái.
Tuy nhiên Ngưu Thông nhìn Diệp Phàm một lúc lâu, trong lòng tự nhiên sinh ra chút kiêng kỵ.
Chỉ có cậu ta biết được. Theo truyền thuyết dùng nội lực cũng có thể làm cho các vật cứng dính lại được với nhau thành một. Tuy nhiên, cao thủ có nội lực mạnh như vậy chắc chắn không dưới tầm bát đẳng. Hôm nay chỉ sợ là gặp phải cao thủ rồi.
- Bí thư Diệp thật may mắn, ha ha…
Quy Hưng Thiên cũng không ngu, mơ hồ cảm thấy cái gì đó, thuận miệng cười nói.
Tướng quân giống như Quy Hưng Thiên thì cũng hiểu biết một chút về võ công. Còn các đồng chí ngồi đây thật sự là không nghĩ như vậy, cũng chỉ cười cho qua.
- Ha ha, vận may đến là không ngăn được.
Diệp Phàm nhún vai vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống.
- Bí thư Diệp, phương án mở khu du lịch Ngũ Long sơn đã được hội nghị thường vụ thông qua. Ngày cắt băng khởi công dự án cũng đã được quyết định. Hoạt động phát động xã hội hóa các hạng mục cũng đã chuẩn bị. Tuy nhiên, đối với quy hoạch khu du lịch Ngũ Long sơn phân quân khu chúng tôi có thể có chút yêu cầu không?
Trở lại chuyện chính tư lệnh Tiền bắt đầu đưa ra vấn đề.
- Anh cứ nói đi.
Diệp Phàm nhìn tư lệnh Tiền một cái, biết yêu cầu của anh ta không nhỏ.
- Đi qua Ngũ Long Sơn hơn mười km chính là Cửu Vân Lĩnh, chỗ này có lẽ Bí thư Diệp còn chưa biết rõ lắm. Cửu Vân Lĩnh là vùng rất hẻo lánh, đến giờ vẫn chưa có hệ thống đường cho xe chạy.
Phạm vi rất rộng lớn, chỉ có một thôn nhỏ không đến một trăm người. Lần trước Quân khu tỉnh quy hoạch, giao cho thành phố Đông Cống chúng ta xây dựng khu doanh trại của đoàn phòng ngự.
Bí thư Diệp có lẽ không biết. Đoàn phòng ngự của Quân khu chúng ta chính là đoàn biên phòng. Có nhiệm vụ đảm bảo an ninh biên giới, kiểm soát buôn lậu thuốc phiện, nhập cư trái phép…
Chỉ có điều, cho đến nay, do nguyên nhân lịch sử để lại, đều là được bên quân đội và chính quyền địa phương cùng xây dựng.
Nửa giống như công an biên phòng. Cho nên, kinh phí sáu phần lấy ra từ hệ thống quân đội. Tuy nhiên, có bốn phần là do phân quân khu thành phố và quân khu tỉnh đảm nhiệm.
Tư lệnh Quy đã xem xét tình hình thực tế của Đông Cống chúng ta, bốn phần kia Quân khu tỉnh gánh vác một nửa. Chỉ có điều, hai phần này cũng không phải là khoản kinh phí mà phân quân khu chúng ta dễ dàng có được.
Bình thường chỉ là nhu cầu phòng ở và kinh phí cho các hoạt động đã ép phân quân khu đến mức không thở nổi.
Cho nên, nơi đóng quân của đoàn phòng ngự và cơ sở hạ tầng đều khó khăn. Nói thì sợ người khác chê cười, quân đoàn dã chiến chính quy khi nhìn thấy đoàn phòng ngự của chúng ta thường nói là Quốc dân đảng chứ không phải là quân chính quy.
Nơi dừng chân cách thành phố Đông Cống rất xa. Cuộc sống của người nhà các binh lính tướng tá bất tiện. Hơn nữa xung quanh nơi đóng quân đều không có bệnh viện trường học. Làm cho bộ đội không yên tâm công tác.
Không thể trách bọn họ làm không hết lòng, mà chủ yếu là vì không an tâm cho gia đình, sao có thể an tâm công tác.
Khi tư lệnh Tiền nói đến những lời này, vẻ mặt đầy đau thương.
Mọi người ở đây đều cảm nhận được, không gian trầm lắng hẳn.
- Đoàn phòng ngự là một đơn vị tốt, trong hoàn cảnh gian khó như vậy có thể triển khai công tác bình thường, bảo vệ từng ngọn cỏ tấc đất của tổ quốc, thật sự không tồi.
Lúc này Tư lệnh Quy nói.
- Trước kia không đề nghị với Thành ủy cấp cho một khoản tiền sao? Đất nước chúng ta rất nhiều thành phố xây dựng khu công nghiệp quân sự rất khá. Thành phố Đông Cống chúng ta đường biên giới dài, cũng khó cho họ.
Diệp Phàm nói.
- Thật ra cũng không thể trách bọn họ. Không phải lãnh đạo Đông Cống không muốn ủng hộ chỉ là trong túi cũng không có tiền. Nhiều lắm thì ngày lễ ngày tết có chút quà cáp đồ ăn đến thăm hỏi thôi. Tiền mỗi lần mấy trăm nghìn là quá ít. Chúng tôi hiểu họ cũng khó khăn, cho nên, cũng ngại lên tiếng.
Tư lệnh Tiền đáp.