Quan Thuật

Chương 1911: Biết rồi lại thấy sợ




- Tốt, tốt. Tập đoàn Vinh Quang tuy không phải là doanh nghiệp nhà nước nhưng suy cho cùng cũng không thể không liên quan đến việc phát triển của Đông Cống chúng ta.

Cậu có thể kiếm được một khoản kinh phí lớn như thế tôi rất vui. Chứng tỏ cậu rất tinh mắt, cũng không giống như đám tiểu nhân tham lam tầm thường chỉ biết quan tâm đến tiền.

Chỉ cần tiền vào túi mình rồi thì sẽ không chịu đưa ra. Vì ánh mắt thiển cận này nên Quang Vinh mới suýt phá sản. Chủ tịch thành phố như cậu đã phải vất vả rồi.

Tuy nhiên, tôi cũng hơi ngạc nhiên. Làm thế nào cậu có thể lấy được 3 tỷ của nhà họ Tô, vốn được gọi là Thẩm Vạn Sơn tái thế của cửa nam. Đây chính là cướp thịt từ miệng hổ. Không đơn giản tí nào. Nguồn: http://truyenfull.vn

Chủ tịch Chúc thật ra cảm thấy rất hứng thú với việc này.

- Ha ha, 3 tỷ với chúng ta là số tiền lớn. Nhưng với nhà họ Tô mà nói thì chỉ là con số lẻ.

Với Tô Trang Thành, một đại công tử, người nối nghiệp tương lại của tập đoàn tài chính Tô thị thì danh dự vẫn quan trọng hơn.

Nếu Tô Trang Thành vào tù thì thể diện nhà họ Tô sẽ mất. Nhà họ Tô sẽ xảy ra một cuộc tranh giành vị trí người kế thừa mới.

Có lẽ ông cụ nhà họ Tô thấy được điều này nên mới quyết định bỏ 3 tỷ ra. Đương nhiên, trong đó có 2 tỷ là họ góp vốn.

Tính ra, bọn họ cũng chỉ tổn thất một tỉ thôi. Huống chi, tôi cũng đã tìm hiểu về một số con cháu nhà họ Tô.

Có lẽ muốn tìm được người nối nghiệp ưu tú như Tô Trang Thành là khá khó khăn. Nếu không, ông cụ nhà họ Tô mặc dù là tiền nhiều thế lớn nhưng tuyệt đối cũng không chịu bỏ ra 1 tỷ kia đâu.

Diệp Phàm nói rất thoải mái, nhưng Chủ tịch Chúc nghe là hiểu ngay.

Trong này chắc chắn có mối liên quan phức tạp. Tiền của hai "con hổ" nhà họ Tô kia không phải dễ lấy. Cho dù là chính Chủ tịch Chúc cũng không thể giành được 3 tỷ kia.

Bởi vậy Chủ tịch Chúc cảm thấy nể Diệp Phàm hơn trước. Cảm thấy người thanh niên này chẳng những có năng lực, hơn nữa những mối quan hệ sau lưng cũng không thể lường được độ nông sâu. Đương nhiên nếu Diệp Phàm không chịu nói rõ thì Chủ tịch Chúc cũng không tiện hỏi thêm nữa.

- Ừ, vậy là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Tin rằng có khoản tiền này thì việc quy hoạch xây dựng lại trụ sở của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố các cậu sẽ càng thêm phần thuận lợi. Vả lại, nhà máy đường có lẽ tạm thời chưa dùng đến nhiều tiền như vậy. Hoàn toàn có thể chuyển qua một phần để đẩy mạnh việc xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống mới.

Chủ tịch Chúc nói.

- Ừ, tôi cũng có vài ý tưởng. Nhưng chỉ sợ là lắm mồm thôi.

Diệp Phàm nói.

- Có gì mà không nói được. Chỉ cần là vì sự phát triển của Đông Cống thì cậu cứ mạnh dạn mà nói ra. Ai bảo cậu lắm mồm thì cứ bảo họ đến tìm Chúc Nham Phong này thôi.

Chủ tịch Chúc tỏ thái độ dứt khoát ủng hộ công việc của Diệp Phàm.

Chủ tịch Lam Bình Phong dạo quanh Đông Cống một vòng. Quyết định xây một sân vận động hiện đại ở Đông Cống, tổng mức đầu tư lên đến ba trăm triệu. Xây dựng xong tất sẽ trở thành một công trình kiến trúc tiêu biểu của Đông Cống.

Buổi tối, Lam Tồn Quân vào phòng của cha.

- Có 3 tỷ này đối với con mà nói là một tin mừng lớn. Nếu vẫn không thể vực dậy nhà máy đường thì Lam Tồn Quân con không xứng đáng là con trai của Lam Bình Phong ta đây.

- Cha yên tâm, chúng con đã có kế hoạch cho sự phát triển của nhà máy đường. Mọi thứ đều là do Chủ tịch Diệp tìm được. Đời này có thể quen biết hắn thật sự là may mắn đối với con. Chẳng những Tô Lâm Nhi tha thứ cho con, hơn nữa con mới đến Đông Cống mấy tháng, từ một phó Giám đốc sở đã được đề bạt lên Giám đốc sở. Cha ạ, lúc trước nếu con có làm cấp dưới của cha cũng không thể thăng tiến nhanh như vậy.

Lam Tồn Quân vẻ mặt chứa đầy sự khâm phục đối với Diệp Phàm.

- Thằng nhóc này, còn lôi cả bố vào đây nữa.

Lam Bình Phong cười mắng vui, trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Con có hiểu rõ các mối quan hệ của Diệp Phàm không?

- Cha ạ, không biết thì tò mò, biết rồi lại thấy sợ.

Lam Tồn Quân đáp gọn.

- Ồ, tầng quan hệ của Chủ tịch Diệp quá sâu sao?

Lam Bình Phong không cho là đúng, thản nhiên nói vậy. Trong lòng cũng không thể nào tin được vẻ mặt nghiêm trọng của con trai. Bởi vì tình hình của Diệp Phàm ông đã nghe con trai nói. Xuất thân bình thường, tuổi trẻ, có thể có chỗ dựa tầm cỡ nào được? Nếu không phải là xuất thân cao quý thì chỗ dựa phía sau phần lớn là không đáng tin.

- Chủ tịch Diệp có sư phụ là Phí Phương Thành. Vợ ông ấy là Tô Lưu Phương. Là con gái của ông cụ của nhà họ Tô ở cửa Nam. Chuyện của con và Lâm Nhi vẫn là do Diệp Phàm nhờ sư mẫu của hắn ra tay giải quyết. Ít nhất, thông qua Tô Lưu Phong, Diệp Phàm cũng có quan hệ với nhà họ Tô cửa Nam đúng không ạ?

Lam Tồn Quan nhìn cha một cái nói.

- Ừ, coi như là một mối quan hệ đi. Tuy nhiên, Tô Lưu Phương đã đi lấy chồng. Quan hệ này chỉ là tốt hơn quan hệ bình thường một chút. Khi thật sự gặp thời khắc mấu chốt quan hệ này cũng chỉ là ai nấy hành động vì lợi ích. Không có lợi, nhà họ Tô sẽ không nể mặt Diệp Phàm. Cho nên, loại quan hệ này không phải có tác dụng lớn lắm.

Lam Bình Phong thật ra đã hiểu rõ việc này.

- Ha ha, coi như là quan hệ này cũng không tính đi. Tuy nhiên, cha, có thể cha không biết. Bạn gái đã đính hôn của Diệp Phàm chính là đại tiểu thư nhà họ Kiều ở Bắc Kinh Kiều Viên Viên.

Hôm nay Lam Tồn Quân quyết định phải làm cho cha mình khiếp sợ. Cho nên, không nói ra hết ngay mà từng bước từng bước một. Anh ta muốn nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của cha mình.

- Nhà họ Kiều, là người quản lý Ban tổ chức cán bộ trung ương, ủy viên Trung ương Kiều kia à?

Lam Bình Phong không ngờ ngồi thẳng người lên, xem ra đã có chút kinh ngạc.

- Vâng, đúng vậy. Mà Tô Lưu Phương không ngờ lại là sư phụ của Kiều Viên Viên. Hai việc này không ngờ lại có liên quan. Hơn nữa ông xã của Tô Lưu Phương, Phí Phương Thành lại rất có lai lịch.

Lam Tồn Quân bắt đầu chơi trò trốn tìm.

- Con nói nhanh xem nào, dông dài như vậy thật đáng ghét.

Lam Bình Phong có chút không kiên nhẫn. Thật ra trong lòng đã dậy sóng.

- Con nói đây. Phí Phương Thành chính là con trai thứ ba của nhà họ Phí ở dưới ngọn Hương sơn. Con lớn của lão Phí là Phí Thanh Sơn, trong chốn võ lâm được gọi là "Tọa địa lão Hổ". Con thứ hai chính là một trong chín ủy viên trung ương, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương Phí Nhất Hoàn. Như thế đã đủ chưa ạ?

Lam Tồn Quân thản nhiên cười nói.

- Không thể tưởng tượng được cậu nhóc này vừa thân thiết với bên này, với bên kia lại là sư phụ. Mà sư mẫu cũng có quan hệ nhất định với nhà họ Tô. Không tồi, Tồn Quân, con cứ đi theo hắn, tin rằng sẽ không kém cỏi đâu.

Lam Bình Phong nói.

- Chaa, có chuyện không biết con có nên nói hay không?

Lam Tồn Quân đột nhiên trở nên nghiêm túc.

- Nói!

Vẻ mặt Lam Bình Phong trở nên kỳ lạ.

- Tiếp xúc với Chủ tịch Diệp lâu như vậy, con nghe nói hắn có phe cánh riêng.

Lam Tồn Quân có chút ngần ngừ nói.

- Con muốn cha cũng gia nhập?

Lam Bình Phong thản nhiên cười nhìn con trai một cái.

- Vâng, nghe nói phe cánh này hiện không nhiều người lắm. Nhưng con tin rằng Chủ tịch Diệp càng thăng chức thì sẽ càng có đông người tham gia.

Lam Tồn Quân nói.

- Ừ, đều sẽ là những người có chút phân lượng cả?

Lam Bình Phong thản nhiên nói, không bình luận gì. Xem ra cấp bậc Diệp Phàm rất thấp nên Lam Bình Phong không có nhiều hứng thú.

- Thứ trưởng bộ Công an Thiết Chiêm Hùng coi như là một người có phân lượng. Phó chủ nhiệm phòng giám sát Ủy ban kỷ luật trung ương cũng coi là một nhân vật có tiếng. Những cán bộ cấp sở, cấp cục cũng có mấy người.

Lam Tồn Quân nói.

- Ha ha, con cứ đi theo hắn trước. Phe cánh vòng tròn quyền lực bên hắn toàn người như thế nào mặc kệ. Bố con là cán bộ cấp Bộ trưởng, ủy viên trung ương đấy.

Diệp Phàm muốn cha đứng vào mạng lưới quan hệ của hắn, chờ hắn có thể nói chuyện với cha rồi tính sau. Nói về quan hệ của hắn thì cha khá tin cậy ở nhà họ Kiều.

Quan hệ với nhà họ Tô không phải là tốt lắm. Hơn nữa lần này nhà họ Tô đã nể mặt không ra tay với Diệp Phàm coi như là mức quan hệ lớn nhất có thể rồi.

Mà nhà họ Phí, cha nghĩ, sư phụ hắn là sư phụ hắn. Bí thư Phí là Bí thư Phí, căn bản không thể nhập làm một.

Hơn nữa con thứ tư của nhà họ Phí không phải là Phí Mãn Thiên sao. Ông ta là nhân vật số một của tỉnh Nam Phúc. Vì sao Diệp Phàm có thể bị giao lưu từ Hải Đông đến Đông Cống. Tồn Quân, con hãy suy nghĩ.

Lam Bình Phong không hổ là Chủ tịch một thành phố lớn vùng duyên hải, xét về tầm nhìn thì Lam Tồn Quân không thể nào so sánh được.

- Nghe nói là Yến Xuân Lai muốn làm chuyện này. Lúc đó Phí Mãn Thiên đến trường Đảng trung ương học tập. Cho nên, ông ta vừa đi, Yến Xuân Lai lập tức hành động.

Lam Tồn Quân nói. Cảm thấy thất vọng vì cha không muốn gia nhập vào mạng lưới quan hệ của Diệp Phàm.

- Con nên cân nhắc kỹ. Không có sự đồng ý của Phí Mãn Thiên, Yến Xuân Lai sao có thể làm vậy? Một Chủ tịch thành phố cấp 3, sao có thể nói giao lưu là giao lưu được?

Lam Bình Phong hừ nói.

- Phí Mãn Thiên đồng ý?

Lam Tồn Quân nhắc lại câu này xong như thoáng nghĩ một chút, nhìn cha nói:

- Con biết hiện giờ tạm thời cha không quan tâm đến mạng lưới quan hệ của Diệp Phàm. Tuy nhiên, con đã quyết định gia nhập. Cha không phản đối chứ?

- Không phản đối, con là con, cha là cha.

Lam Bình Phong không hề nghĩ ngợi, đồng ý luôn.

- Vậy là tốt rồi.

Lam Tồn Quân cuối cùng cũng thấy thoải mái. Nếu không cha y mà phản đối thì thật là làm Lam Tồn Quân khó có thể lựa chọn.

Ngày quốc khánh Trung Quốc 1 tháng 10 là một ngày vui lớn.

Nhà máy đường Dương Xuân của thành phố Đông Cống cũng hồi sinh.

Nhà máy đường Dương Xuân đã chính thức chuyển thành Tập đoàn đường Đông Cống. Mấy nghìn công nhân viên chức của nhà máy đều thay mới, giống như vừa được hồi sinh. Từ lúc nhà máy đường chuyển đến cơ sở mới, điều bọn họ bàn tán nhiều nhất chính là về hai vị đầu sỏ của nhà máy đường Diệp Phàm và Lam Tồn Quân.

- Lão Trương, nghe nói hôm nay nhà máy chúng ta tổ chức thành lập tập đoàn công nghiệp đường. Phó Bí thư Tỉnh ủy cũng xuống cắt băng. Đến lúc đó chúng ta thật sự có lộc ăn đấy.

Một người đàn ông trung niên cười tủm tỉm nhìn người đàn ông cùng tuổi bên cạnh nói.

- Đúng vậy lão Lý, Phó Bí thư là người đứng đầu tỉnh Tây Lâm chúng ta. Một lãnh đạo lớn như vậy chúng ta tu luyện mấy đời cũng không có khả năng nhìn thấy. Đến lúc đó, đi theo ông ta hẳn còn có lãnh đạo ở tỉnh. Những việc này đều là công lao của Chủ tịch Diệp và Giám đốc Lam. Nếu không có bọn họ, hiện giờ có lẽ chúng ta đã chết đói rồi.

Người đàn ông tên lão Trương cũng cười vui vẻ nói.

- Trước đây một thời gian khi tổ chức hội nghị toàn bộ nhà máy, nghe Giám đốc Lam giải thích rằng Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vinh Quang đã đồng ý góp vốn với chúng ta. Muốn xây dựng một nhà máy đường lớn.

Lão Lý cười nói.