- Anh ta đi rồi, để lại túi tài liệu này.
Cổ Kiệt nói.
- Mang qua đây.
Chủ tịch Đường nói rồi mở túi tài liệu ra, lật giở xem mấy tài liệu liên quan. Lúc sau, Chủ tịch Đường càng nhăn nhó mặt mày, nhìn qua câu cuối cùng mà Lý Khiếu Phong nói- Chủ tịch, Diệp Phàm là một thiên tài, một đồng chí hết lòng vì nước vì dân. Không thể để anh ta từ chức, quốc gia sẽ mất đi một hiền tài.
- Diệp Phàm chẳng phải là ở Hải Đông sao, từ bao giờ lại tới thành phố Đông Cống thế.
Chủ tịch Đường liếc nhìn Cổ Kiệt hỏi.
- Tôi cũng không rõ, để tôi lập tức đi hỏi các đồng chí dưới đó.
Cổ Kiệt nói.
- Ừm!
Chủ tịch Đường hừ đáp.
Cổ Kiệt tự mình đi xử lý lấy. Một tiếng sau thì trở lại văn phòng.
- Mấy tháng trước, đồng chí Phí Mãn Thiên của tỉnh Nam Phúc lên trường Đảng trung ương học tập, toàn bộ công tác ở tỉnh ủy đều là do đồng chí Yến Xuân Lai chủ trì. Nghe nói Đồng chí Phí Mãn Thiên vừa đi khỏi không lâu thì xảy ra chuyện thuyên chuyển giao lưu cán bộ giữa các địa phương, vậy nên đồng chí Diệp Phàm mới đến Đông Cống.
Gỉả Kiệt nghiêm túc thuật lại.
"Ồ" Chủ tịch Đường gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.. Thế nhưng, trong lòng Cổ Kiệt lại không khỏi chấn động, bởi vì anh ta phát hiện Chủ tich Đường dằn mạnh cây bút máy trong tay chấm xuống bản tài liệu trong giây lát.
Động tác này rất không bình thường, Cổ Kiệt chỉ thấy qua có đôi lần. Mỗi lần Chủ tịch Đường làm như vậy là các đồng chí cấp dưới khẳng định là có người gặp vận đen.
Lần này không biết thằng "hủi" này là ai? Chẳng lẽ lại là Yến Xuân Lai? - Cổ Kiệt thầm chắc mẩm trong lòng.
- Cậu gọi ngay cho bên tổ chức giao lưu cán bộ và đồng chí Phó Quốc Vân bên tỉnh Tây Lâm, cứ nói Diệp Phàm là đồng chí tốt, Đông Cống không thể thiếu cậu ấy. Bồi dưỡng tập huấn thì khi nào đi mà chả được.
Chủ tịch Đường nói ra rất tự nhiên rồi lại vùi đầu tiếp tục đọc tài liệu, cứ như ban nãy chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.
Hành động diễn ra rất mau lẹ, không lâu sau Bí thư tỉnh Tây Lâm là đồng chí Phó Quốc Vân đã nhận được thông báo của bên tổ chức giao lưu cán bộ. Bảo là đã suy xét thấu đáo đến tình hình đặc thù của Đông Cống, tức là không thể thiếu được một đồng chí như Diệp Phàm. Vì vậy, Đồng chí Diệp Phàm tạm thời chưa cần lên trường Đảng bồi dưỡng tiến tu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đùa kiểu gì hay vậy?Bên tổ chức cán bộ đúng là thay đổi như chong chóng.
Phó Quốc Vân thở dài, lập tức gọi thư ký cho chỉ thị xuống văn phòng tỉnh ủy. Có điều, Phó Quốc Vân nghĩ ngợi giây lát rồi lại cho dừng ngay, đích thân gọi điện luôn cho Diệp Phàm thông báo luôn tin này. Hơn nữa, còn động viên đồng chí Diệp Phàm cần tích cực công tác, nắm bắt tốt kinh tế của Đông Cống để lo cho dân chúng gì gì nữa……
- Thư ký của Chủ tịch Đường đích thân gọi cho tôi, vậy nên, đồng chí Diệp Phàm thật đáng để chúc mừng đó nha. Thư ký Cổ nói đồng chí Diệp Phàm là đồng chí tốt, thực ra chính là Chủ tịch Đường thông qua Cổ Kiệt mà khen đồng chí Diệp Phàm. Chủ tịch đã khen ngợi Diệp Phàm thì bên mình cũng nên thể hiện thái độ chút chút. Hiểu tâm tư lãnh đạo mới là thằng cấp dưới "ngoan".
Phó Quốc Vân thầm suy tính.
Tuy nhiên, Thiết Chiêm Hùng vẫn tạm thời đi làm giáo viên ở trường Đảng trung ương.
Chỉ là mới tiếp nhận vụ án của Tô gia, Thứ trưởng bộ Công an, Thôi Cảnh Hạo vốn định ba phải, xử vụ án Tô gia từ lớn thành nhỏ, từ nhỏ hóa không có.
Không ngờ lại xảy ra một vở tuồng, Diệp Phàm không ngờ yêu cầu từ chức. Không lâu sau lại đến trường Đảng trung ương học. Đồng chí Thôi Cảnh Hạo không ngốc, anh ta có khứu giác chính trị nhạy bén.
Chẳng lẽ là Kiều gia ra tay. Ban đầu là Tô gia tìm người ở trung ban Tổ chức cán bộ giở trò ma mãnh, muốn loại bỏ Diệp Phàm. Hiện tại Kiều gia đại viện ra tay lại đòi thông báo của trung ban Tổ chức cán bộ về. Kiều gia đã ra tay, mình kẹp ở giữa sẽ phiền phức đây.
Giờ phút này, Phó trưởng ban Thôi có cảm giác kích động muốn đâm vào tường. Vốn là muốn lấy lòng Tô gia nên mới nhận vụ án của Tô gia từ tay Thiết Chiêm Hùng.
Vốn là cái bánh ngon, không ngờ chỉ mấy tiếng đồng hồ, trong nháy mắt đã trở thành cái bàn ủi có thể làm bỏng chết.
Thôi Cảnh Hạo đù đầu óc có cố gắng thì cũng không chống đỡ được với Kiều gia đại viện. Kiều gia đại viện đã ra tay ngắn chặn hành động của trung ban Tổ chức cán bộ
Diệp Phàm kia một khi đã không đi, khẳng định sẽ bám lấy vụ án Tô gia không buông, mình nên làm gì bây giờ? Mình không thể đắc tội với Tô gia, mà Kiều gia đại viện so với Tô gia lại càng đáng sợ hơn. Cái mũ quan trên đầu mình dường như cũng đang lúc lắc muốn rơi.
Phó trưởng ban Thôi hối hận.
Cho nên Phó trưởng ban Thôi cũng không dám có hành động gì, tạm thời dứt khoát giữ vụ án lại xem tình hình.
Vốn định ngày mai tới chỗ Tô Trang Thành, bây giờ không thả người nữa, vậy đầu tiên là đắc tội với Tô gia. Phó trưởng ban Thôi đành phải tự than thở số mình không tốt, làm thế này không được, thế kia cũng không được, hai bên đều không thể đắc tội.
Ngẫm nghĩ một chút, lão già này vội vàng báo cáo với Phó trưởng ban thường trực Mâu Vân. Tuy nhiên dường như Mâu Vân không có hứng thú với vụ án của Tô gia. Miệng ừ đầu gật, những cũng không đả động gì tới vụ án cũng như việc xử lý vụ án.
Thôi Cảnh Hạo hiểu được. Mâu Vân và Tô gia quan hệ không tồi. Giờ phút này Tô Cảnh Hạo cũng hiểu, phỏng chừng Mâu Vân cũng đánh hơi được điều gì, đương nhiên không chịu dính líu tới vụ án này.
Tuy nhiên, Thôi Cảnh Hạo ngẫm lại cũng có chút lo lắng. Việc này không làm rõ như xương cá ngạnh lưng, anh ta ngồi bên bàn làm việc ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, kêu lên:
- Sao mình lại quên anh ta nhỉ?
Chợt cầm lấy điện thoại gọi cho Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tây Lâm, Phó Quốc Vân, cười nói:
- Lão Phó, bây giờ thành quan to ở tỉnh rồi, đã quên lão Thôi tôi rồi hả?
Thôi Cảnh Hạo và Phó Quốc Vân là bạn đại học, đương nhiên hai người không học đại học chính quy. Đều là thay đổi giữa chừng, sau lại thoát ly đi sản xuất ba năm. Khi đó học cùng một trường, coi như là bạn học. Hơn nữa, quan hệ cũng không tồi.
- Nói gì vậy lão Thôi, quên ai cũng được chứ sao quên được lão Thôi, phải không nào? Bằng không, còn dám về thủ đô sao?
Phó Quốc Vân cũng ha hả cười.
- Lão Phó anh ấy à, nói như là Thôi Cảnh Hạo tôi là thổ phỉ muốn cướp tài sản của Phó đại nhân ấy.
Thôi Cảnh Hạo cười cãi lại nói.
- Sao dám?
Phó Quốc Vân cười cười.
- Lão Phó à, thành phố Đông Cống tỉnh Tây Lâm các anh có phải có người tên Diệp Phàm không?
Thôi Cảnh Hạo bắt đầu vào đề.
- Có, Chủ tịch thành phố Đông Cống, là người từ Hải Đông, tỉnh Nam Phúc tới giúp chúng tôi phát triển kinh tế. Đồng chí này cũng không tồi, vừa đến đã khống chế được cục diện phát triển của Đông Cống. Hơn nữa gần đây luôn tận tâm tận lực phát triển kinh tế, muốn Đông Cống thực sự đi lên. Tôi rất xem trọng cậu ta.
Phó Quốc Vân vừa mở miệng đã khen Diệp Phàm không ngớt. Nhưng thật ra khiến Thôi Cảnh Hạo trong lòng cảnh giác. Không rõ Phó Quốc Vân vì sao như thế? Chẳng lẽ có liên quan đến sự việc lần này?
- Haha. Chính miệng anh đã nói cậu ta là đồng chí tốt, thì hẳn Diệp Phàm là một đồng chí tốt.
Thôi Cảnh Hạo cười cười, nói:
- Chỉ là có một vấn đề nhỏ tôi vẫn không hiểu. Lão phó, chúng ta là người một nhà không nói nhiều lời.
- Có gì cứ hỏi thẳng là được mà. Lão Thôi, giữa hai chúng ta mà còn giấu giếm điều gì, thì thật chẳng ra sao đúng không?
Phó Quốc Vân rất sảng khoái hỏi, trong lòng cũng cân nhắc một chút ý nghĩ của Thôi Cảnh Hạo.
- Chẳng phải Ban Tổ chức Trung ương sắp xếp Diệp Phàm tới lớp cán bộ cấp sở, trường Đảng trung ương tiến tu sao. Thông báo này vừa mới gửi đến tỉnh Tây Lâm các anh, phỏng chừng vừa vài giờ trước đã thay đổi thông báo. Thực sự có chút kỳ quái.
Thôi Cảnh Hạo hỏi.
- Haha, cái này, lão Thôi, anh hỏi cái này để làm gì? Thông báo của Trung ban Tổ chức cán bộ sửa đổi, phải hỏi người của Trung ban Tổ chức cán bộ mới đúng chứ? Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây? Việc này đến chính tôi cũng có chút nghi hoặc khó hiểu.
Tuy nhiên, chuyện lãnh đạo, chúng ta cũng không nên hỏi đến đúng không nào?
Phó Quốc Vân bật cười ha hả, lập tức hiểu ra. Hóa ra lão Thôi có ý thăm dò. Tuy nhiên, Thôi Cảnh Hạo không lộ ý đồ ra, Phó Quốc Vân cũng sẽ không để lộ điều gì liên quan.
Bằng hữu là bằng hữu, lợi ích là lợi ích.
- Ôi…
Thôi Cảnh Hạo thở dài, trong lòng mắng một câu lão cáo già này, vẫn nói:
- Không dám dấu anh, vụ án tập đoàn Vinh Quang bị lừa vốn là Thứ trưởng Thiết Chiêm Hùng phụ trách, bây giờ Thứ trưởng Thiết tạm thời tới làm giáo viên ở trường Đảng trung ương. Cho nên vụ án này bỏ lại.
- Không gì là không xử lý được. Nên xử lý thế nào thì sẽ xử lý như thế. Mấy tên lừa gạt này thật sự đáng giận, nhất định phải nghiêm trị. Tuy nhiên lão Thôi, kính nhờ anh một chuyện, nhất định phải giúp đỡ chúng tôi lấy lại số tiền bị lừa. Đông Cống là một địa phương nghèo, không chịu nổi sức ép.
Phó Quốc Vân thực sự có chút để bụng. Bởi vì gần đây chuyện của tập đoàn Vinh Quang cũng là khiến cho Bí thư Tỉnh ủy như ông ta có chút phiền lòng.
Gần đây ông ta cũng luôn chú ý tới vụ án của tập đoàn Vinh Quang. Một vụ án lớn liên quan đến mấy tỷ, nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn. Đến lúc đó khiến cho những hộ cho vay gây rối thì sẽ phiền phức.
- Haha, lấy lai tiền ấy à, đương nhiên là phải thế.
Thôi Cảnh Hạo vừa nghe, biết Phó Quốc Vân cũng có chút nóng nảy, mẩy tỷ này chắc chắn là ảnh hưởng rất lớn rồi.
Cho nên, đồng chí tiểu Thôi cũng lập tức bắt đầu chơi trò kín đáo với Phó Quốc Vân. Trong lòng thầm nghĩ, anh đã không nói tình hình thực tế, tôi cũng không gắng sức. Xem ai thiệt hơn ai.
Cáo gì, Phó Quốc Vân trong lòng mắng một câu nói:
- Quyết định của Trung ban Tổ chức cán bộ tôi không rõ lắm, tuy nhiên mấy tiếng trước, tôi nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký Cổ.
Sau khi lộ ra tên " Cổ", Phó Quốc Vân lại không nói gì, đương nhiên là đang chờ lão Thôi nói.
- Trưởng ban thư ký Cổ nào cơ?
Thôi Cảnh Hạo thực sự có chút nóng ruột, bật thốt lên hỏi.
- Haha.
Phó Quốc Vân mỉm cười hai tiếng, giống như tự hỏi cái gì.
Ước chừng đợi một phút, Phó Quốc Vân ở đầu máy bên kia không ngờ còn không có động tĩnh gì. Thôi Cảnh Hạo hiểu được, mình mà không hé lộ tí gì, lão cáo già Phó Quốc Vân này tuyệt đối sẽ không nói gì thêm.
Chỉ một ông Trưởng ban thư ký sao có thể đoán được là ai, cả nước có bao nhiêu ông Trưởng ban thư ký Cổ, chỉ ở thủ đô cũng đã không phải là ít rồi,
- Lão Phó à, có chuyện chắc là anh chưa nghe qua. Là bạn cũ, tôi cũng phải nhắc nhở anh một chút.
Thôi Cảnh Hạo nói.
- Xem nào, nên nhắc nhở thì nên nhắc nhở sớm đúng không nào? Quan hệ giữa hai ta mà còn gì phải giấu sao?
Không có thành ý gì cả đúng không?
Phó Quốc Vân không ngờ lại trách Thôi Cảnh Hạo trước, khiến lão già này trong lòng suýt nữa phát điên.
Trong lòng thầm mắng bản lĩnh trả đũa được cất giấu này của anh đúng là mạnh hơn người. Tuy nhiên, Thôi Cảnh Hạo giọng điệu vẫn bình tĩnh nói:
- Diệp Phàm có quan hệ với Kiều gia đại viện ở thủ đô.