- Haha. Chú nghĩ một đằng nói một nẻo. Tán thưởng thì cứ tán thưởng đi. Đáng tiếc Kiều Hoành tôi không sinh được con gái ngoan, bằng không, có con rể như vậy, dù có chút bướng bỉnh nhưng bản lĩnh cũng không tồi, không tồi.
Kiều Hoành Sơn phá lên cười, nói:
- Có thể bức Nam Môn Tô gia đến bước đường này, trước đây người ta chưa từng cậy cục nhờ vả gì chúng ta. Bây giờ thì hay rồi, ít nhất lão Tô gia cũng nợ chúng ta một món nợ ân tình không nhỏ.
- Nhưng tiểu tử này cũng rất nguy hiểm. Nó vẫn cứ bướng bỉnh, vậy chẳng phải khiến Tô gia đối địch với Kiều gia chúng ta sao? Đến lúc đó, lão Tô gia không thể không đối phó với nó, mà chúng ta thì không thể khoanh tay đứng nhìn phải không?
Kiều Viễn Sơn nhíu nhíu mày nói.
- Lại là chuyện này, nghe giọng điệu này của chú thì có vẻ tiểu tử này vẫn không chịu buông tha Tô gia. Nếu không buông tha, vậy mấy cuộc điện thoại vừa rồi hẳn là Tô gia thông qua mấy nhân sĩ hữu hảo chào hỏi chúng ta. Ý tứ là anh khuyên nhủ con rể, nếu còn không dừng tay, lão Tô gia có làm gì nó thì cũng không thể trách ông ta đúng không?
Kiều Hoành Sơn thản nhiên hừ nói.
- Ý tứ đương nhiên là như thế. Sở trường của bọn họ là chào hỏi trước, coi như là tôn trọng Kiều gia chúng ta. Chỉ là tên đầu trâu này vẫn cứ không chịu nhả ra, đương nhiên, lão Tô gia cũng hành động hơi quá. Chỉ có điều, chuyện này chúng ta dù sao cũng không thể đứng nhìn tên đầu trâu bướng bỉnh này chịu thiệt. Nếu không Viên Viên còn không làm chúng ta phiền chết hay sao.
Kiều Viễn Sơn lại vừa bực mình vừa buồn cười.
- Để tránh mâu thuẫn, tôi thấy, Ban tổ chức Trung ương các chú chẳng phải là tổ chức một lớp huấn luyện cán bộ cấp sở đó sao?
Kiều Hoành Sơn thản nhiên cười nói.
- Ý đại ca là để Diệp Phàm tới học tập tại trường Đảng trung ương?
Kiều Viễn Sơn nhìn Kiều Hoành Sơn.
- Haha, giải quyết được tận gốc. Diệp Phàm mất đi địa bàn Đông Cống, đã không có mục đích để gây sự ầm ĩ, nó còn làm ầm ĩ cái gì?
Nếu còn làm ầm lên thì là xuất binh vô cớ. Bởi vì, Uỷ ban nhân dân thành phố Đông Cống và nhà máy đường Dương Xuân căn bản là chẳng có quan hệ gì với nó phải không nào?
Thứ đồ không có quan hệ gì với mình thì còn quan tâm làm gì? Đây là chúng ta đang cứu nó, tin tưởng về sau nó sẽ hiểu.
Đương nhiên, lão Tô gia cũng phải bỏ ra một khoản, nếu không tên tiểu tử đầu trâu này chắc chắn sẽ không đồng ý rời khỏi Đông Cống.
Kiều Hoành Sơn cười gượng một tiếng.
- Ừ, Tô gia đúng là cũng hơi quá đáng. Thật sự coi Kiều gia làm đồ trang trí cũng không được. Bỏ ra một khoản tiền là điều nên làm. Về phần Thiết Chiêm Hùng ở bộ Công an thì do lão Tô gia ra tay. Diệp Phàm thì do em điều đi, thế là được.
Kiều Viễn Sơn gật gật đầu.
- Việc này không nên chậm trễ, chú lập tức gọi điện cho đồng chí Phó Quốc Vân ở Tỉnh ủy Tây Lâm. Việc này, không thể trì hoãn nữa.
Nếu Thiết Chiêm Hùng đến điều tra, chính thức mở vụ án, phỏng chừng, kể cả chú ra tay cũng muộn rồi.
Vậy chắc chắn tạo nên xung đột trực diện giữa Tô gia và Diệp Phàm, rất không sáng suốt. Tiểu tử đầu trâu này, muốn đấu với Tô gia chờ cậu trở thành con trâu cường tráng rồi đấu tiếp.
Biết rõ không đấu lại được còn muốn đấu, đúng là không sáng suốt. Tuy nhiên, Kiều Hoành Sơn lại tán thưởng dúng khí và phong cách dũng mãnh không sợ chết này của nó.
Kiều Hoành Sơn cười ha hả.
- Ừ, em lập tức gọi điện thoại điều động một chút.
Kiều Viễn Sơn gật gật đầu rút điện thoại. Đầu tiên là giao cho cán bộ có liên quan đến việc huấn luyện của Ban Tổ chức Trung ương thông báo cho tỉnh Tây Lâm lập tức điều động Diệp Phàm đến học tập ở trường Đảng trung ương.
Sau đó, Kiều Viễn Sơn đang chuẩn bị đích thân gọi điện cho đồng chí Phó Quốc Vân tỉnh Tây Lâm. Tuy nhiên, ngẫm nghĩ một lúc lại không gọi. Tin là có thông báo của Ban tổ chức cán bộ trung ương như vậy là đủ rồi. Lẽ nào Phó Quốc Vân lại có thể từ chối không cho Diệp Phàm đi?
Mà Kiều Viễn Sơn bên kia vừa động, Tô gia cũng lờ mờ đoán được. Lập tức áp chế Thiết Chiêm Hùng. Đương nhiên là áp chế do cấp trên sắp xếp. Ví như Phó tổng Yến đích thân tiến hành áp chế Thiết Chiêm Hùng.
Không đến hai giờ sau, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Tây Lâm, yêu cầu lập tức phải giao lại mọi công tác của Ủy ban nhân dân thành phố cho Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Cống, đồng chí Quách Tắc Quân.
Sau khi giao toàn bộ công việc của nhà máy đường Dương Xuân cho đồng chí Lam Tồn Quân lập tức lên đường đến trường Đảng trung ương ghi danh học tập. Hơn nữa, đặc biệt chỉ ra, bên đó đã khai giảng mấy ngày, yêu cầu đồng chí Diệp Phàm không thể qua loa, nhanh chóng giao lại công việc rồi lập tức lên đường. Nếu vi phạm sẽ bị Đảng kỷ luật.
Xuống tay rất nhanh, Diệp Phàm gác điện thoại tự nói một câu rồi lập tức gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng. Diệp Phàm còn chưa mở miệng, Thiết Chiêm Hùng ở đâu dây bên kia đã nói:
- Cậu em, cậu bên đó chắc cũng có chuyện rồi hả?
- Vâng. Vẫn là biện pháp rút củi dưới đáy nồi cũ rích. Yêu cầu tôi lập tức chuyển giao, sau đó đến lớp huấn luyện cán bộ cấp sở của trường Đảng trung ương học tập. Việc này chắc chắn là trò của Tô gia.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, cậu em, không ngờ chúng ta lại cùng đến trường Đảng trung ương học tập.
Thiết Chiêm Hùng thở dài mắng:
- Đúng là tay không xoay nổi đùi. Mẹ nó, thực là xui quá trời.
- Anh cũng tới trường Đảng trung ương học tập, lớp nào?
Diệp Phàm thực sự có chút giật mình.
- Cấp cán bộ như tôi chắc chắn phải tới lớp huấn luyện cán bộ cấp tỉnh bộ. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, trường Đảng trung ương còn chưa có lớp đó.
Cho nên bọn họ tìm cái lí do, không ngờ bảo tôi tới lớp huấn luyện cán bộ cấp sở. Bảo tôi tới đó khuấy động phong trào nhóm cán bộ cấp sở, làm tấm gương tốt, dạy cho họ kinh nghiệm…
Thật ra trường Đảng trung ương chỉ có một lớp huấn luyện cán bộ cấp Phó giám đốc sở hệ chính trị pháp luật, bọn họ bảo tôi tới huấn luyện.
Hơn nữa thông báo nói là lập tức chuyển giao công việc, lập tức đến trường Đảng trung ương báo cáo. Không đi hoặc kéo dài thời gian sẽ bị Đảng kỷ luật. Mẹ nó, đây là chuyện gì thế?
Thiết Chiêm Hùng không nhịn được, mắng.
- Đúng là cùng cảnh ngộ, thông báo của tôi cũng tương tự, lôi cả kỷ luật của Đảng ra.
Diệp Phàm cười khổ một tiếng, đột nhiên phẫn nộ hô:
- Tôi không đi, cứ không đi đấy.
- Không đi, sao được?
Sau khi Thiết Chiêm Hùng hơi ngạc nhiên, trầm tư một hồi rồi nói:
- Cậu em, tôi thấy việc này khá phức tạp. Tôi thấy tạm thời lùi một bước đi, anh cứ cứng rắn không lay chuyển được thì cũng không khôn ngoan. Ngày mai thật sự lại thật sự bị kỷ luật cái gì thì không biết làm thế nào. Hơn nữa, việc này, tôi thấy, bọn họ chắc chắn đã gặp Kiều gia đại viện. Ngẫm lại, hoạt động của Ban tổ chức cán bộ Trung ương lại qua mắt được Kiều ủy viên sao? Hơn nữa, anh không biết, đến anh tôi bên đó cũng có người gọi qua chào hỏi.
- Bàn tay dài thật.
Diệp Phàm hừ một tiếng, nói:
- Thiết ca, con đường quan chức của tôi chắc dừng lại ở đây. Thiết ca, anh đi báo cáo đi. Tôi…tôi mặc kệ.
- Tiểu tử cậu thật hồ đồ. Chỉ có chút sóng gió đã bảo mặc kệ. Vậy chẳng phải là khiến Tô gia vừa ý sao. Chúng ta vẫn làm, hơn nữa, còn phải làm rất tốt. Đợi chúng ta có đủ khả năng đấu lại Tô gia, chúng ta sẽ tính sổ sau.
Thiết Chiêm Hùng khẩn trương nói.
- Mặc kệ Thiết ca, tôi bị đau lòng quá rồi. Trước kia, Diệp Phàm tôi vào sinh ra tử lập công lao hiển hách vì Tổ đặc nhiệm A, kết quả ra sao?
Nói tước quân chức là tước bỏ. Mà trong chính quyền, Diệp Phàm tôi làm tới đâu đều có những sáng tạo kỳ tích, một huyện nghèo đói tôi có thể biến trở thành một thành phố, còn muốn Diệp Phàm tôi phải thế nào nữa?
Hiện tại, có người muốn giết tôi, còn tôi phải bấm bụng chịu nhin, muốn tôi phải trốn tránh. Chẳng lẽ Diệp Phàm tôi sinh ra đã thảm vậy, phải cúi đầu trước cường quyền sao?
Mặc kệ, cứ kệ đi, Thiết ca, huynh đệ, tôi xin lỗi, giữa đường bỏ gánh, xin lỗi tất cả anh em, tôi…
Diệp lão đại trong giọng nói đầy bi thương, đập một tiếng rồi buông điện thoại.
- Anh mặc kệ, tôi cũng không làm nữa, chơi cái trò gì, muốn làm gì thì cứ làm. Mẹ nó, bố ra nước ngoài làm phú ông, chén lớn uống rượu, ôm ấp mỹ nhân tự tại tiêu dao.
Thiết Chiêm Hùng tức giận cũng đập một tiếng rồi buông điện thoại.
Chỉ nửa giờ ngắn ngủi, tin Chủ tịch thành phố Đông Cống, Diệp Phàm từ chức truyền khắp toàn bộ thành phố. Chấn động toàn thể thành phố Đông Cống, thậm chí truyền tới cả tỉnh ủy Tây Lâm. Đầu tiên Chủ tịch Chúc gọi điện tới hỏi việc này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm nói đầu đuôi câu chuyện cho chủ tịch Chúc, Chủ tịch Chúc quát lớn trong điện thoại:
- Đồng chí tiểu Diệp, ngàn vạn lần đừng từ chức, cậu chờ tôi, tôi lập tức phản ánh lên trung ương.
Không lâu sau, Đoàn Hải Thiên và Tề Chấn Đào đều gọi điện đến hỏi thăm. Đầu tiên là khuyên Diệp Phàm không phải từ chức, Diệp Phàm thái độ kiên quyết. Cuối cùng ba người tỏ thái độ, sẽ báo cáo với trung ương về vấn đề này.
Còn cũng trong thời gian này, Thứ trưởng bộ Công an Thiết Chiêm Hùng khiếu nại lên cấp trên. Đồng chí Cục trưởng cục Công an thành phố Đông Cống yêu cầu từ chức. Đồng chí Mã Hán của căn cứ Việt Đông Ngư đại Hùng Sơn yêu cầu nghỉ. Trương Long Triệu Hổ của Cục Cảnh vệ trung ương dưới sự dẫn dắt của Lang Phá Thiên cũng đồng loạt yêu cầu nghỉ.
Đã xảy ra việc lạ với các cán bộ cấp cao.
- Tên tiểu tử khốn này, lại làm ầm gì lên thế?
Kiều Viễn Sơn tức giận đập bàn.
- Tiểu tử giỏi, có khí phách, có năng lượng, không ngờ có nhiều người như vậy đứng ra hò hét cho nó. Tôi muốn xem xem Tô gia xử lý vụ này thế nào.
Kiều Hoành Sơn không ngờ vui tươi hớn hở cười cười, bộ dạng muốn xem diễn trò.
- Đại ca, đây là giờ phút sống còn mà anh còn cười được?
Kiểu Viên Sơn cũng chọc vui.
- Tôi thấy việc này phỏng chừng sẽ có người đứng ra xử lý. Chú ngẫm lại đi, nhiều người làm ầm lên như vậy, người kia còn không biết sao?
Kiều Hoành Sơn thản nhiên cười.
- Ừ, hẳn là ông ấy đã biết. Cũng tốt, chúng ta cứ đứng im mà quan sát.
Kiều Viễn Sơn gật gật đầu.
- Vài thằng hề nhảy nhót có thể làm ra chuyện gì, từ chức thì từ chức. Những người muốn làm quan ở Hoa Hạ này dài tới tận biển. Trái đất này không có Diệp Phàm thì không quay nữa chắc?
Tô Chiêu Viễn lạnh lùng hừ nói.
- Vừa rồi Yến Tổng Lý bảo chúng ta tốt nhất nên khiêm tốn một chút. Trong số mấy người này, người có ảnh hưởng nhất chính là Lang Phá Thiên. Người này là cục trưởng Cục Cảnh vệ trung ương, trực tiếp phụ trách chính là an toàn của bộ Chính trị. Nghe nói thân thủ rất cao, là nhân tài hiếm có. Việc này chỉ sợ đã khiến tất cả lãnh đạo cấp quốc gia đều chú ý tới rồi.
Tô Khánh Trung không ngờ có chút lo lắng.
- Chủ tịch, đây là thư đề nghị của đồng chỉ Lý Khiếu Phong của Tổ đặc nhiệm A vừa mới gửi lên.
Lúc này, thư ký chuyên trách của Chủ tịch Trung Nam Liêm, Đường Hạo Đông, Cổ Kiệt sau khi gõ cửa được phép vào thì đưa tới một gói tài liệu to.
- Gọi ông ấy vào luôn đi, cũng lâu rồi tôi không gặp Lý lão.
Chủ tịch Đường đứng lên đi ra phía cửa.