Quan Thuật

Chương 1892: Tiểu thập lục muội




- Vẫn chưa có, tôi đang chuẩn bị xuất cảnh thì có người bằng hữu chiếu cố, chỉ cần xuất ra một khoản tiền là được.

Diệp Phàm tự nhiên sẽ không nói ra tên Lý Khiếu Phong mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

Thiết Chiêm Hùng nhìn Diệp Phàm thản nhiên cười cười mà không hỏi lại, phỏng chừng cũng đoán ra được một ít cái gì đó. Về phần Vương Nhân Bảng và Lam Tồn Quân thì vẻ mặt đều rất bình tĩnh.

Xong cơm trưa thì Diệp Phàm thẳng đến khách sạn Chancery nhâm nhi ly cà phê. Bởi vì trước đó Lý Khiếu Phong cũng không để lộ ra bất cứ tư liệu nào về người liên hệ với mình tên là "Tiếu thập lục muội" mà chỉ cho biết về cách thức liên hệ.

Chẳng qua đối với vị trí mà Tổ đặc nhiệm A cài cắm ở Anh quốc này đội viên Diệp Phàm cũng có chút tò mò, cái tên này quá nổi danh rồi, dưới ngòi bút của Tiêu đại hiệp có "Cam thập cửu muội", mà vị đội viên Tổ đặc nhiệm A kia không ngờ lại gọi là "Tiếu thập lục muội".

Lúc ấy Lý Khiếu Phong nghe Diệp Phàm bật cười trong điện thoại thì hừ nói:

- Có gì ngạc nhiên, cậu không phải cũng kêu bằng 'Cẩu Tử' đó sao? Chúng ta đều là thành viên Tổ đặc nhiệm A, toàn bộ đều có tính cách có hình dáng riêng. Tuy nhiên, dáng người của Thập lục muội quả là động lòng người, tiểu tử cậu đừng nghĩ chuyện vụng trộm hương hoa gì ở đây nhá. Với thân thủ tứ đẳng Khai Nguyên hiện tại của cậu, bị người ta kẹp cho mặt mũi bầm dập thì đừng có tìm lão Lý này mà khóc lóc kể lể.

Buổi nói chuyện cùng lão Lý tự nhiên khiến Diệp Phàm rất có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười. Nhưng lại không tiện phản bác, đành phải buồn bực cho là phải.

Uống đến ba tách cà phê mà chẳng có cảm giác gì, Diệp Phàm đã hơi mất kiên nhẫn. Cảm giác hơi đầy bụng, vì thế đứng lên mà chạy vào buồng vệ sinh.

Khách sạn Chancery có nhà vệ sinh vẫn thuộc dạng cổ kính, không ngờ lại có thể đem so với mấy quán trà trong nước về độ tao nhã. Mấy tên nước ngoài này thật biết hưởng thụ, Diệp Phàm nói thầm một câu rồi ngâm nga hai tiếng hưởng thụ ra miệng.

Tiếng nước chảy xèo xèo.

- Thiên vương cái địa hổ!

Đột nhiên sau lưng Diệp Phàm truyền đến thanh âm của phụ nữ. Tiếng người đến rất đột ngột, Diệp Phàm căn bản là chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Anh chàng thân mình lập tức cứng đờ. Biết là Tiểu thập lục muội tự mình liên hệ đến đây. Hắn hoảng quá vội không ngừng kéo khóa kéo thu quần con vào nhanh như sóc. Xoay người bốn phía nhìn quanh không ngờ tịnh không phát hiện một bóng người.

- Lão Lý cũng thật sự là, không ngờ lại lấy một câu tiếng lóng làm ám hiệu liên lạc.

Diệp Phàm tự giễu mà lắc lắc đầu, đôi mắt ưng phát hiện giờ phút này buồng vệ sinh thật đúng là không có người bên ngoài, cũng theo miệng niệm lẩm bẩm:

- Bảo tháp trấn hà yêu.

Phát hiện không ai trả lời, Diệp Phàm đi ra buồng vệ sinh. Ở một góc liền phát hiện một người con gái trẻ mặc váy treo lưng đang cười khanh khách nhìn mình.

Cô gái này có gương mặt rất mượt mà, màu da trắng nõn, trên đầu còn có mười bím tóc, rất có khí chất đường đường của thiếu nữ tuổi thanh xuân. Lại có đôi chút chất phác thôn nữ quê mùa, ở London mà có thể nhìn thấy người con gái tinh khiết như thế thì quả thật là rất đặc sắc.

- Nhìn gì mà nhìn, Muốn sờ hàng thì cứ sờ đi, bản cô nương không để bụng đâu mà!

Cô nàng trừng mắt nhìn Diệp Phàm liếc xéo một cái rồi lại khanh khách cười nói. Giờ phút này cô như là "gái quê" đang đứng bên đường mời chào khách.

- Vậy chúng ta thuê một phòng nhé.

Diệp Phàm lập tức tinh thần rung lên, biết cô này chính là Tiểu thập lục muội. Bởi vì, trong câu tiếng lóng của lão Lý cuối cùng chính là hai tiếng "Sờ hàng".

Tiểu thập lục muội thật đúng là thông minh, không ngờ lại dám đưa lời mời khách. Ở London, gái hạng sang ở các khách sạn xa hoa vẫn có thể nhìn thấy.

Diệp Phàm đặt một căn phòng, dẫn Tiểu thập lục muội đi vào. Hai người thân mật khoác tay cười tiến vào phòng.

Tuy nhiên, vừa tiến vào phòng, Tiểu thập lục muội lập tức rút tay ra, khiến cho Diệp Phàm còn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tiểu thập lục muội tuy không tính là cực phẩm, thậm chí có thể nói là từ nhan sắc mà xét thì chỉ có thể là ở mức trung bình. Nhưng trên người có cái duyên ngầm có thể khiến mọi nam nhân ngo ngoe tâm động.

- Vũ khí mà anh cần tôi đều đặt ở một nơi bí mật, chính là ở đây, anh cứ tự đi lấy là được.

Tiểu thập lục muội nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái rồi đưa ra một tờ giấy viết địa chỉ, ngẫm nghĩ một chút lại nói tiếp:

- Có lẽ anh biết dùng chứ nhỉ?

- Chắc là vẫn ổn thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong mắt Tiểu thập lục muội giống như có một tia khinh thường ra mặt, Diệp Phàm bỗng cảm giác lòng tự trọng có chút bị tổn thương, không ngờ lại bị một tiểu nữ tử coi thường.

- Ha ha, vẫn ổn là tốt rồi, đến lúc đó đừng tìm tôi dạy các người là được. Tôi bề bộn nhiều việc lắm.

Tiểu thập lục muội chân mày nhếch lên kiêu ngạo.

- Thập lục muội, cô nằm vùng ở đây, hẳn là biết rõ quán rượu Bối Lỗ Đinh hơn tôi nhiều. Có thể cung cấp một số thông tin hay không, đối với tôi sẽ có ích không chừng.

Diệp Phàm đành vì an nguy của các huynh đệ mà mặt dày mày dạn đi hỏi.

- Chuyện của các người cũng không phải việc của tôi, cho nên, bản cô nươg mặc kệ mấy thứ vớ vẩn đó. Nói thật, nếu không nể mặt lão Lý thì ngay cả chuyện vừa rồi tôi cũng không thích dính vào làm gì.

Tiểu thập lục muội thản nhiên hừ nói, căn bản là không có chút tình đồng bào nào, có vẻ là hơi máu lạnh.

- Tôi chỉ là hy vọng cô có thể cung cấp một chút tin tức có liên quan, sao cô có thể dửng dưng như vậy. Tốt xấu gì chúng ta cũng đều là người Trung Quốc, tôi chắc cô sẽ không quên tổ tông nhà mình chứ?

Diệp Phàm hơi có chút tức giận, lạnh lùng phán xét.

- Hãy rút lại những gì anh vừa nói!

Tiểu thập lục muội liền đó sắc mặt liền biến đổi, lạnh lùng hiếu sát nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

Chỉ một lời nói nghe không vừa ý là động võ, Diệp Phàm chưa từng gặp ai trẻ con thế bao giờ, hắn thản nhiên nhìn cô nàng một cái, rõ ràng vẫn đặt mông ngồi trên ghế sô pha, vểnh mặt bắt chéo chân nhìn chằm chằm Tiểu thập lục muội, nói:

- Tiểu muội tử, xem ra tính tình của cô vẫn còn trẻ con lắm!

- Bản cô nương tính tình thế nào không tới phiên cái tên tự cho mình là đúng này quản, nếu lão Lý đã đồng ý cung cấp cho một ít phương tiện thì chắc nhà anh cũng hiểu được một số chuyện trong tổ chức. Còn dám ở đây chơi trò đại gia, bản cô nương đời này ghét nhất chính là này mấy tên làm việc trong chính quyền, tự cho là mình có chút tài năng. Chủ tịch một thành phố cấp 3 ư, không phải bản cô nương dìm hàng nhà anh chứ có đi xách giày cho tôi cũng không xứng!

Tiểu thập lục muội vẻ mặt viết lên rõ ràng hai chữ "khinh bỉ".

- Làm càn!

Bép một tiếng, cái cốc giấy duy nhất trên bàn trà duy nhất bị Diệp Phàm đập mạnh.

- A...

Tiểu thập lục muội không nhịn nổi nữa hai mắt hoảng sợ trừng trừng nhìn lên cái cốc giấy trên bàn. Trong chốc lát hết nhìn Diệp Phàm lại nhìn qua đó, một bàn tay cô kinh ngạc tự bịt miệng lại để khỏi thốt lên thành tiếng trước việc khó tin vừa xảy ra trước mắt.

Bởi vì, chiếc cốc giấy trên bàn trà liền như vậy đã bị Diệp Phàm nhẹ nhàng đập tay xuống, không ngờ lại toàn bộ ấn sâu xuống cái bàn bằng gỗ lim chắc nịch. Bàn trà gỗ lim ở khách sạn Chancery vốn là gỗ lim nguyên khối đẽo thành, dày đến xấp xỉ 5cm.

Nếu chén trà là bằng sắt, Tiểu thập lục muội tự tin là cô cũng có thể ấn xuống bàn. Nhưng đổi lại là bằng giấy thì có khác gì dọa chết người ta rồi.

Chất liệu giấy vốn mỏng manh mà so sánh với gỗ lim dày, độ cứng còn thua kém rất xa.

Để làm được như vậy, ít nhất, trước hết phải đem nội kình dung nhập vào chiếc cốc giấy khiến nó trở nên cứng hơn nhiều lần so với gỗ lim.

Tiểu thập lục muội phỏng chừng, mặc dù là thất đẳng cao thủ e là đều làm không được. Anh chảng trước mắt nhìn qua có chút nho nhã, lẽ nào lại là cao thủ bát đẳng. Thế này cũng quá là làm Tiểu thập lục muội thất kinh rồi.

- Anh... anh làm thế nào vậy.

Tiểu thập lục muội chỉ vào cái cốc giấy hỏi, bởi vì, cô đoán rằng có lẽ người thanh niên này đã dùng thủ thuật gì đó khéo léo đưa cốc giấy ấn xuống bàn trà.

Tiểu thập lục muội dù có bị đánh chết, cô cũng tuyệt đối không tin người này có thực lực bát đẳng. Bởi vì, Hoa Hạ có một số nhà ảo thuật từ xưa, cũng có chút bí thuật phi thường quỷ dị, có lẽ có thể làm ra chuyện này hay không cũng khó nói.

- Em gái ráng làm cho anh vui vẻ chút chút rồi anh sẽ nói cho em nghe bí mật trong đó.

Diệp Phàm có vẻ hơi đáng khinh, thản nhiên cười nói.

- Vô sỉ!

Tiểu thập lục muội rốt cuộc không kìm nổi, tung một cước về phía Diệp Phàm. Tuy nhiên, trong nháy mắt cô lại đã thu hồi cú đá khi chiếc giày da màu hồng sắp chạm đến chóp mũi Diệp Phàm.

Bởi vì, Diệp Phàm thuỷ chung không hề nháy mắt. Tiểu thập lục muội hiểu được, có hai loại tình huống người ta sẽ bình tĩnh đến vậy. Một loại chính là người này vốn chính là có bản lĩnh, thứ hai chính là người này chỉ đang giả bộ thôi.

- Không chỉ cô mà, ngay cả Lỗ Tiến đứng trước mặt ông đây cũng không dám kêu gào như thế. Không tin thì cô lập tức gọi điện thoại hỏi Lỗ Tiến xem sao.

Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, trên mặt không có chút thay đổi.

- Anh thật sự là Chủ tịch thành phố Đông Cống, một gã cán bộ chính quyền tầm thường?

Tiểu thập lục muội không hỏi chuyện Lỗ Tiến mà lại quay sang hỏi cái này.

- Đương nhiên, trước kia tôi đã từng…..cô cứ đi hỏi thăm một chút, Diệp tướng quân của Báo Săn chính là tôi. Tuy nhiên, sau lại bị thương nặng nên đã rời khỏi. Về phần chiếc cốc giấy này, đó là một bí mật. Cô đã không chơi cùng hội với tôi, tôi tuyệt sẽ không nói cho cô điều huyền bí trong đó.

Diệp Phàm bắt đầu úp mở tỏ ra bí hiểm.

- Tôi... Tôi lấy bí mật của quán rượu Bối Lỗ Đinh ra trao đổi thì thế nào?

Tiểu thập lục muội quả đã có chút mềm lòng.

- Bí mật, rồi ông cũng tra cho ra hết, không nhọc công nhà cô đâu.

Diệp Phàm biểu hiện thật sự kiên quyết, khoát tay áo rồi đứng lên đi lấy vũ khí.

- Cầm lấy, đây là tư liệu mới nhất về quán rượu Bối Lỗ Đinh, một căn cứ của "Đông cẩu".

Diệp Phàm cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, một văn kiện to đùng đã nhẹ nhàng được trao tay.

- Diệp Phàm tôi nợ Tiểu thập lục muội cô một ân tình, lần sau cô gặp chuyện gì giải quyết không được thì cứ gọi điện cho tôi. Đây là số của tôi bên Trung Quốc, cô có thể gọi vào đây.

Diệp Phàm đem số điện thoại ném cho cô ta rồi xoay người cầm túi văn kiện đi. Về phần chiếc cốc giấy trên bàn trà, hắn tin rằng cô nàng sẽ xử lý tốt chuyện "Hậu sự".

- Anh rốt cuộc là người thế nào, ra vẻ cao thủ mà lại như không phải, đúng là quái nhân...

Tiểu thập lục muội trong chốc lát cắn cắn môi, rồi lại buồn rầu thơ thẩn thở dài. Cô ngơ ngác nhìn bàn trà và cái cốc giấy, ánh mắt láo liên theo dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Diệp Phàm lấy vũ khí chạy về nhà trọ.

Tất cả mọi người đều chú mục vào đống tài liệu nặng nề trong tay Diệp Phàm.

- Không thể ngờ được "Chó điên Tông Đức" đúng là ở quán rượu Bối Lỗ Đinh, người này tuyệt đối có thể nói là đại kình địch. Trong vài người chúng ta, chỉ có Diệp Phàm có năng lực hàng phục y. Hơn nữa, phỏng chừng thắng bại vẫn là năm mươi năm mươi. Nếu xét về độ hung ác và kinh nghiệm thì Diệp Phàm còn không bằng y. Riêng số mạng người thống kê được chết trong tay hắn đã kha khá rồi, con số thực chẳng biết còn nhiều đến đâu.

Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt ngưng trọng, tiện tay đem tư liệu trải ra trên bàn.