Quan Thuật

Chương 1891: Lão Lý tặng vũ khí




Diệp Phàm gọi cả Vương Triều và Lam Tồn Quân đến, thuật lại chuyện Tổng giám đốc công ty bảo hiểm Huệ Cảnh là Trần Đông Kinh có khả năng đang trốn ở "Đông cẩu(Eastend)" thuộc Anh quốc.

- Vậy là phải đi Anh quốc, phiền toái vậy sao?

Lam Tồn Quân nhíu mày, nhìn Diệp Phàm bảo:

- Gần đây mặt bằng mới của nhà máy đường cơ bản đã bước đầu san lấp mặt bằng công trình. Nếu không ai trông coi thì e là không được, mà bên Tập đoàn Vinh Quang vẫn còn khá hỗn loạn, Chủ tịch Diệp anh căn bản là không đi nổi.

- Nhất định phải đi, không đi Anh quốc thì không thể tìm được Trần Đông Kinh, vậy thì làm sao giải quyết dứt điểm được vụ việc Tập đoàn Vinh Quang bị Huệ Cảnh lừa tiền.

Hơn nữa, tiền của Vinh Quang mà không thu hồi được thì cũng can hệ lớn đến việc nhà máy đường Dương Xuân có phát triển được hay không. Không đi không được, Anh Diệp, ta cứ đi đi.

Tôi nghĩ, chỉ cần không gặp phải tên nào có tư tưởng biến thái giống như tên "Chó điên Tông Đức" kia thì Vương Triều tôi vẫn có thể gây sức ép đôi chút.

Vương Triều tỏ vẻ hưng phấn, người này vốn thích đấu đá chân tay. Trời sinh đã như thế, Diệp Phàm cũng thật sự là hết chỗ nói rồi.

- Ừ, việc này không đi không được. Dù là Tô Gia ở thủ đô thì cũng phải đi một chuyến. Tô Gia họ cứ hết lần này đến lần khác gây phiền toái, thực sự nghĩ rằng Diệp Phàm này là hổ giấy chăng?

Việc này, Cậu Lam có thân thủ thất đẳng. Hai chúng ta có cùng đi cũng không việc gì, nhiều nhất cũng đi có hai ba ngày thì cứ chọn dịp cuối tuần mà xuất phát rồi lại xin nghỉ phép thêm một ngày là đủ rồi.

Tuy nhiên vẫn là hiềm nỗi nhân lực eo hẹp. Vương Triều không thể đi, cậu phải ở đây để giám sát các lộ nhân mã. Tôi sẽ đánh điện hỏi Vương Nhân Bảng có rảnh không, nếu hắn chịu đi thì rất tốt. Nghe nói Anh quốc có tổ chức bí mật tên là Blue Mountain Fox vẫn có người trông coi khu vực Eastend.

Cho nên, vẫn phải tìm một cao thủ quen thuộc đặc điểm của bọn họ mới được, người này phải tìm ai bây giờ?

Diệp Phàm nói rồi lại lâm vào trầm tư.

- Người như thế khó tìm đấy.

Vương Triều càu nhàu một câu, đối với việc Diệp Phàm không sắp xếp cho y đi hơi có chút bất mãn.

- Kêu anh Thiết đi vậy.

Diệp Phàm vừa mới buột miệng ra tên Thiết Chiêm Hùng thì Vương Triều đã kêu lên:

- Gọi anh ta thì có mà dùng cái rắm, đẳng cấp mới đến ngũ đẳng, so với tôi còn thấp hơn, thế không phải là tự chuốc thêm phiền phức sao?

- Cậu thì biết cái gì, trước kia anh ta từng lăn lộn ở Báo Săn, từng đối đầu với lực lượng Blue Mountain Fox nên ắt sẽ biết một ít thông tin về cách thức tấn công bên họ. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Chúng ta có vài người lại đều không có kinh nghiệm chiến đấu với lực lượng đặc biệt của ngoại quốc. Kinh nghiệm có khi sẽ cứu mạng người ta, anh Thiết tuy đẳng cấp không cao nhưng kinh nghiệm tuyệt đối là hơn chúng ta rất nhiều hơn.

Diệp Phàm giảng giải.

- Ừm. Thứ trưởng Thiết kinh nghiệm tuyệt đối là rất phong phú. Chẳng qua, anh ấy có chăng là mục tiêu quá lớn hay không?

Lam Tồn Quân nhắc nhở.

- Ha ha, Thứ trưởng bộ Công an thì không thể xuất ngoại du lịch hay sao? Tìm cái cớ thôi thì vẫn là không khó, ngay cả chúng ta cũng có thể lấy lý do khảo sát thiết bị làm đường mà đi Anh quốc thôi! Đến lúc đó chúng ta buổi tối chui vào chỗ nào họ cũng không thể theo dõi hết được. Bọn họ cũng không có khả năng sẽ chú ý đến việc buôn bán thông thương.

Diệp Phàm cười nói.

- Cũng có lý, số khách thương sang Anh quốc kinh doanh vốn không ít, Blue Mountain Fox có ba đầu sáu tay cũng không quản hết.

Lam Tồn Quân cũng cho là phải.

Vương Nhân Bảng vừa nghe nói đến đi Anh quốc thì lập tức đồng ý luôn. Người này hơi giống với Lang Phá Thiên, đều là phần tử hiếu chiến cả.

Tối hôm sau, Vương Nhân Bảng liền chạy tới chỗ Diệp Phàm.

- Thế nào cậu em, gần đây có 'Phát tài' ở đâu không đấy?

Diệp Phàm trong miệng nói hai tiếng "phát tài" tự nhiên là hỏi Vương Nhân Bảng có dùng chiêu "ba ngón" đi cướp của người giàu chia cho người nghèo hay không.

- Rất ít ra tay. Mấy hôm trước phát hiện túi tiền trống trơn. Cho nên, ra tay có một lần, vẫn là một lão ngoại quốc xách mấy ngàn đô la Mỹ, trò trẻ con ý mà!

Vương Nhân Bảng thản nhiên cười khoe chiến tích.

- Tên kia khẳng định là gây với cậu phải không?

Diệp Phàm cười nói.

- Đương nhiên. Ông đây đang cắp nách một em xinh tươi đi dạo phố. Tên kia không ngờ lại mê đắm mà lẽo đẽo sau lưng lén chụp ảnh. Làm ông đây cả giận, cuối cùng thì mượn tạm hắn ít đô la Mỹ xách đi mà quên chưa xin phép, sau đó lột sạch ném vào công viên cho người ta coi xiếc.

Vương Nhân Bảng vừa kể đã khiến Vương Triều và Lam Tồn Quân rốt cuộc không kìm nổi phá lên cười.

- Tôi kể các anh nghe chuyện này, dạo trước báo Giang Nam đô thị có đăng tin nói là người ngoại quốc rất thoáng, không ngờ lại tự khoả thân đi dạo trong công viên. Cuối cùng bị người của văn phòng quản lý công viên bắt lấy hỏi anh ta vé vào cửa. Anh chàng ngoại quốc trên người trơn tuột tồng ngồng tự nhiên lấy đâu ra chứ, cười chết người đi được, không ngờ đó lại là ngòi bút của anh Vương, quả là được mở mang kiến thức.

Lam Tồn Quân cười to không ngừng.

- Không cắt chim là may cho thằng đó rồi.

Vương Triều hừ lạnh một tiếng.

- Anh Thiết đã xuất phát rồi.

Diệp Phàm trở lại chuyện chính.

- Anh ấy đi trước một bước cũng tốt, thuận đường qua Anh quốc giải sầu.

Vương Nhân Bảng gật gật đầu, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, lại nói;

- Chúng ta mấy người tốt nhất cũng chia nhau ra mà đi, khỏi khiến cho kẻ khác hoài nghi. Như vậy, tôi dù sao cũng không bận việc gì, ngày mai tôi sẽ xuất phát vậy.

- Được, vậy cậu cứ tới đó trước rồi liên hệ với anh Thiết đợi chúng tôi sang.

Diệp Phàm gật gật đầu, lúc này, chuông điện thoại vang lên, là tiếng của Lý Khiếu Phong:

- Diệp Phàm, tôi biết cậu nhất định sẽ đi. Hiện giờ so với trước kia không thể nào bằng được, thân thể chưa khôi phục thì cậu nhớ phải cẩn thận chút đấy.

- Cảm ơn lão Lý lão còn nhớ đến, tôi sẽ chú ý.

Diệp Phàm rất là cảm kích.

- Ừ, cống hiến vì tổ quốc là nên thế. Nhưng, cũng phải chú ý an toàn bản thân. Thế này đi, tôi cho cậu một đầu số điện thoại, sau khi đến Anh quốc thì cậu hãy liên hệ với cô ta…

Cô ta sẽ giành cho cậu sự giúp đỡ nhất định. Tuy nhiên, cô ta chỉ cung cấp cho các cậu vũ khí. Những cái khác tôi đã có dặn dò là cô ta không được quản.

Chúng ta làm chuyện gì cũng đều phải thận trọng, Blue Mountain Fox rất thính nhạy. Nhưng về phần vũ khí thì thật ra có điều tra cũng không tìm được gì.

Mua bán giao dịch vũ khí xuyên quốc tế cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Việc này chỉ cậu biết là được, tôi cũng chưa từng nói qua với ai.

Lý Khiếu Phong chu đáo dặn dò.

Diệp Phàm còn có thể nói gì, chỉ biết tỏ vẻ cảm tạ. Hắn biết Lý Khiếu Phong chỉ dùng danh nghĩa cá nhân để mượn nhà nước đến xử lý. Việc này, nếu bị Lỗ Tiến biết, phỏng chừng Lý Khiếu Phong sẽ bị phê bình.

Ngày mồng 10 tháng 9 là tết thầy cô của Trung Quốc, mấy người Diệp Phàm đều chia ra trước sau lần lượt tới Anh quốc.

Mấy người bọn họ tụ họp trong một nhà trọ bình dân tại London.

- Tôi đã đi qua quán rượu Bối Lỗ Đinh, đương nhiên, tôi không phải lấy tướng mạo sẵn có mà đi. Gần đây kỹ thuật dùng nước càng ngày càng thành thục. Trước kia đánh nước thuốc lên mặt thì coi bộ dữ tợn có thể hù chết người ta, nay rốt cuộc cũng đã ra dáng con người.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Mấy lão già đó cũng phát huy tác dụng rồi cơ đây.

Diệp Phàm và Thiết Chiêm Hùng nói chuyện chỉ hai người hiểu, tự nhiên là đang nói đến mấy chuyên gia bên tổ Khoa học Năng lượng thuộc Tổ đặc nhiệm A chuyên chế ra một số đồ chơi ngạc nhiên cổ quái.

- Phát hiện ra cái gì không?

Lam Tồn Quân vội hỏi.

- Một quán rượu rất bình thường, so với bao nhiêu quán rượu khác thì giống nhau như đúc. Tuy nhiên, cũng không thể bảo là nhỏ, diện tích vẫn là khá lớn.

Theo tôi quan sát, bên trong người đi uống rượu về cơ bản đều là thị dân khu phố lân cận. Cao thủ khác biệt về vóc dáng và bắt mắt thì tôi vẫn chưa phát hiện ra.

May mắn là cũng có rất nhiều hậu duệ người Hoa đi uống rượu, cho nên, tôi đi đến đó cũng không khiến cho người khác chú ý. Bà chủ là người rất quyến rũ, vừa thấy khách đến liền ném ánh mắt quyến rũ ra chào đón.

Hơn nữa rất tham tiền, thối tiền lẻ thì một đồng cũng không chịu thiệt. Tôi nghĩ, kinh doanh quán rượu chẳng lẽ thật sự là thị dân Anh quốc bình thường. Mà các tổ chức ở Eastend có phải là mượn quán rượu người ta làm vỏ bọc ngụy trang không.

Thiết Chiêm Hùng thuật lại.

- Bà chủ trông thế nào?

Vương Nhân Bảng cười gượng một tiếng.

- Không tồi, bà chủ tên là Evana, tóc dài màu vàng, mắt xanh lam. Cao một mét bảy lăm, nhìn qua không đến ba mươi tuổi. Nếu chỉ luận đến dáng người lời nói thì là vô cùng nóng nảy. Chỉ là chút ý vị lẳng lơ kia quá nồng nhiệt một chút mà phá hủy đi cảm tình của người ta, cũng hơi đáng tiếc.

Đồng chí Thiết nói đến đây không ngờ lại có chút tiếc nuối lắc lắc đầu.

- Ha ha, nếu bỏ qua chút ý vị lẳng lơ kia có lẽ anh Thiết cũng muốn chơi thử phải không nào?

Vương Nhân Bảng nói giỡn.

- Tình ngoại quốc thôi mà, chúng ta có nếm thử chút cũng có gì là không thể?

Thiết Chiêm Hùng không ngờ lại không hề phủ nhận, khiến cho Lam Tồn Quân nhất thời mở to hai mắt nhìn Thiết Chiêm Hùng mà sững sờ kinh ngạc.

- Trừng mắt nhìn tôi làm gì hở "tiểu lam tử", đàn ông con trai không cần phải nghiêm túc quá. Phong lưu là chủ đề vĩnh hằng của cánh đàn ông. Thiết Chiêm Hùng tôi cũng không lảng tránh vấn đề này. Đương nhiên, cậu có phong lưu đến mấy cũng không thể không để tâm đến gia đình, gia đình vĩnh viễn là số một. Nếu vì phong lưu mà bỏ mặc người thân thì là kẻ không biết thưởng thức.

Thiết Chiêm Hùng lại bồi thêm một tràng, Vương Nhân Bảng nghe được chỉ biết gật đầu khen phải.

- Anh Thiết, anh nói ý lẳng lơ của cái cô Evana kia có phải là đang giả vờ hay không.

Lúc này, Diệp Phàm mới lên tiếng hỏi.

- Cũng có khả năng đó, nếu là người của tổ chức nào ở "Đông cẩu(Eastend)thì hẳn là không tầm thường. Mà đã cho anh nhìn qua tầm thườngthì khẳng định chính là đang giả vờ. Tuy nhiên, cũng không thể phủ nhận em Evana này khá là quyến rũ. Bản tính con người cũng khó mà giấu diếm nổi mà.

Thiết Chiêm Hùng cũng chỉ đành nói nước đôi.

- Nghe nói thế giới tổ chức ngầm ở Đông cẩu(Eastend)cũng không có nhiều căn cứ, nhiều nhất cũng không quá ba cái. Điều đó cho thấy mỗi một căn cứ với họ là tương đối trọng yếu. Nếu vậy thì có khi nào một trong mười cao thủ hàng đầu của tổ chức đó sẽ trấn giữ tại đây?

Lúc này, Vương Nhân Bảng vội xen mồm vào hỏi.

- Ừ, cũng như tổ chức bí mật của chúng ta vậy. Nếu không có nhiều căn cứ thì khẳng định là mỗi nơi đều sẽ được cao thủ trấn giữ.

Bằng không, để đối thủ biết được người ta tùy tiện phái người đến đánh úp căn cứ, mất mặt là chuyện nhỏ, lại còn để lỡ chuyện quốc gia đại sự nữa.

Mà bên "Eastend" cũng không có khả năng tùy tiện liền xây dựng một căn cứ. Phụ trách quán rượu Bối Lỗ Đinh phỏng chừng chính là nhóm phụ trách mảng công vụ Á Âu.

Chỉ có điều, một quán rượu, lại không thấy được người nào nổi bật. Vậy các thành viên căn cứ chạy đi đâu cả rồi?

Thiết Chiêm Hùng mịt mờ không rõ.

- Thành viên, tôi nghĩ, có phải là phân bố đi các nơi rồi không. Hẳn là ở đây cũng có một số thành viên, chỉ có điều số đó chưa chắc đã ngụ ở quán rượu thôi. Có việc thì chỉ cần một chiếc điện thoại để liên hệ là đủ rồi phải không nào? Nghe nói Đông cẩu(Eastend) liên hệ với thành viên cũng có một bộ phương pháp hoàn chỉnh. Rất nhiều thành viên có lẽ còn chưa thấy mặt nhau, có người lại liên hệ riêng rẽ. Cái này tự nhiên cũng phương pháp hữu hiệu phòng ngừa có người bị bắt mà cung khai ra các thành viên khác.

Diệp Phàm suy luận.

- Mặc kệ, cứ thăm dò trước rồi nói sau. Nếu không, sắp xếp một số người đi làm ầm ĩ một chút, quan sát thử xem Đông cẩu(Eastend) có động tĩnh gì không. Quán rượu là nơi để gây rối, uống rượu đập bàn đập cửa hàng cũng là chuyện thường phải không nào?

Thiết Chiêm Hùng khoát tay áo đề nghị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Để tôi gọi Lý Cường đi thử, bộ dạng hung hăng của cậu ta thật ra dáng con ma men.

Diệp Phàm đáp.

- Cậu em, cậu nói vũ khí do cậu phụ trách, vậy nay đã lấy được chưa nhỉ?

Thiết Chiêm Hùng nhìn Diệp Phàm liếc mắt dò hỏi.