Quan Thuật

Chương 1870: Người phụ nữ có năng lực




…..Ồ! Dáng vẻ Diệp Phàm rất bình thản, thản nhiên mở tấm giấy mời còn thoang thoảng hương thơm ra, nói:

- Chủ tịch Cam thật khách khí! Tuy nhiên tối nay, tôi lại không rảnh.

Việc này, Diệp Phàm đã cố ý nói như vậy, hắn muốn thử xem Giang Khải có nói thật hay không. Nếu quả thật y biết nghĩ cho hắn, Diệp Phàm sẽ không bạc đãi y.

- Chủ tịch, việc này, Chủ tịch Cam ở thị trấn Đông Cống chúng ta cũng rất được hoan nghênh. Về cơ bản những lãnh đạo mới nhậm chức về đây đều được bà mời đi ăn. Việc này, giống như quy tắc ngầm hiểu của tập đoàn Vinh Quang rồi.

Mà cho đến bây giờ, cũng không có vị lãnh đạo nào từ chối cả. Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Vi Hùng Khai tỉnh cũng đã đến tập đoàn Vinh Quang và còn tự tay viết chữ lưu niệm nữa.

Tập đoàn Vinh Quang xét trên bình diện toàn bộ Tây Lâm chúng ta luôn xếp hạng không nằm ngoài tốp 50, Chủ tịch Hội đồng quản trị Cam cũng từng được Chủ tịch Chúc đón tiếp.

Lúc ấy Chủ tịch tỉnh Chúc còn động viên Chủ tịch Cam cố gắng tăng tốc độ phát triển, vì thành phố mà có thêm nhiều cống hiến…..

Giang Khải cũng không nghĩ nhiều, liền đề cập đến tất tật những chuyện có liên quan đến Cam Vũ Thuần.

- Ồ, danh tiếng như thế này thì tôi phải sắp xếp thời gian đi ăn một bữa cơm rau dưa thôi.

Diệp Phàm thản nhiên cười, đồng ý, Giang Khải tự nhiên lại vui mừng trả lời lại với người ta.

Nếu như Cam Vũ Thuần nhờ Giang Khải gửi thiệp, vậy chuyện mời ăn cơm là chuyện công khai, không sợ ai hiểu lầm.

Nếu công khai, Diệp Phàm tự nhiên cũng muốn đi xem danh nhân của thành phố, vị Chủ tịch Cam này. Hơn nữa, theo như tình hình điều tra bí mật gần đây của Vương Triều, tập đoàn Vinh Quang này, rất có thể là có vấn đề.

Sau một thời gian ngắn nữa một khi Tỉnh ủy quyết định xuống rồi, nhiệm vụ hàng đầu của nhà máy Đường Dương Xuân là đi đòi củaCam Vũ Thuần mấy trăm triệu kia.

Năm giờ chiều, Diệp Phàm lái xe tới "Cao ốc Thông Thiên". Toàn bộ thành phố Đông Cống, chỉ có một tòa nhà có thang máy, chính là cao ốc Thông Thiên.

Diệp Phàm xuống xe, nhìn cao ốc Thông Thiên này có cấu trúc gần giống như tòa tháp, khẽ thở dài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đồng thời, cũng cảm thấy trọng trách trên vai hắn thật nặng nề. Làm thế nào mới có thể thiết kế thành phố Đông Cống thành thành phố trung tâm tỉnh Tây Nam được, đầu tiên, chắc chắn phải quy hoạch lại thành phố Đông Cống.

Thiết kế tầng tám của cao ốc Thông Thiên này thực sự rất giản đơn.

- Ngài là Chủ tịch Diệp?

Lúc này, giọng nói êm tai của người phụ nữ truyền đến. Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy người phụ nữ trẻ mặc áo tay ngắn màu xanh, mặc váy ngắn đến đầu gối như đang hỏi hắn.

- Chính là tôi, cô là người của tập đoàn Vinh Quang phải không?

Diệp Phàm cười nói, bởi vì trước đây sớm đã nhìn thấy ảnh chụp của Cam Vũ Thuần trong tài liệu mà Vương Triều gửi, cho nên, cũng không xảy ra nhầm lẫn gì được.

- Tôi là thư ý của Chủ tịch Cam tên Tống Thanh Sương, Chủ tịch Diệp cứ gọi tôi là tiểu Tống là được rồi.

Vẻ mặt người phụ nữ trang nghiêm, cười nói.

- Ha ha. Xin chào thư ký Tống.

Diệp Phàm nhâ tiện bắt tay Tống Thanh Sương.

- Chủ tịch Cam ở tầng tám của cao ốc đang chờ ngài, Chủ tịch Diệp, xin mời!

Thư ký Tống đưa tay ra mời.

Xem ra vị Chủ tịch Cam này có chút kiêu ngạo, không ngờ lại không tự đi đón tiếp, Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng như vậy, liền đi lên lầu.

- Khu chung cư Thông Thiên, chính là tầng cao nhất của cao ốc Thông Thiên được xây dựng giống như một phòng riêng, có lẽ là mô phỏng theo phòng riêng của tổng thống.

Phòng chính, có tủ rượu, quầy ba, sàn nhảy, bên cạnh đó có phòng nghỉ, còn có phòng đọc sách, phòng khách, phòng mạt chược tuy nhỏ nhưng có đầy đủ mọi thứ. Nơi này, đương nhiên là nơi xa xỉ nhất tại thành phố Đông Cống này.

Mở cửa là một người phụ nữ cao, khuôn mặt trái xoan, lông mi dài, mũi cao, miệng tròn, cao 1m7, mặc váy liền áo, chân đi giày hồng tao nhã.

Cô ta chính là Cam Vũ Thuần nổi tiếng ở thành phố Đông Cống.

Diệp Phàm nhận thấy, cô chỉ trang điểm nhẹ. Tạm thời xem ra cô ta rất trang nhã mà phóng khoáng.

Hơn nữa, toàn thân cô ta toát ra một khí chất khá hấp dẫn, đôi mắt Diệp Phàm dò xét thấy cơ thể Cam Vũ Thuần cũng không có chút kích động. Nói đúng ra thì khi gặp gái xinh tâm lý hắn rất ổn định, cũng không phải vì hắn là Chủ tịch thành phố Đông Cống mà bị kích động hay đại loại như thế.

Cô gái này, tố chất tâm lý chắc chắn phải rất tuyệt. Trong lòng Chủ tịch Diệp có chút cảnh giác, người con gái này, hoàn toàn là một đối thủ mạnh. Đương nhiên giả dụ cô ta là một đối thủ.

"Vũ Thuần ngồi thang máy đầu sẽ bị choáng, thật ngại quá, cho nên mới không đi xuống dưới. Mong Chủ tịch Diệp bỏ qua!"

Vẻ mặt Cam Vũ Thuần thẹn thùng, Diệp Phàm biết cô giả vờ. Trong lòng thầm nghĩ cô ngồi thang máy mà bị choáng đầu thì đi mà lừa quỷ đi. Tự cao tự đại.

- Không sao, tự nhiên sẽ tốt hơn.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

Hai người bước vào đại sảnh, nhìn thấy bốn nữ nhân viên phục vụ. Ngoại trừ họ ra thì không có người khách nào khác.

Trên chiếc bàn dài hai mét có cắm mấy ngọn nến, ở giữa đặt một giỏ hoa nhỏ, bên trong có hoa hồng, violet, kết thành nửa hình cầu.

Còn có hai bình rượu lớn đặt trên bàn, đoán chừng không dưới hai cân. Diệp Phàm nhìn nhanh, phát hiện ra hai bình rượu Hoàng gia mười sáu. Loại rượu này để lâu mới ngon.

Xem cách bày trí rất ngăn nắp trong đại sảnh của khu chung cư Thông Thiên này, rất thú vị. Trên bàn lại có thắp hai cây nến hình đôi tình nhân rất bắt mắt.

Diệp Phàm hơi ngạc nhiên cười nói:

- Đây là bữa cơm rau dưa mà Chủ tịch Cam nói à, ha ha.

- Điều này đối với người bình thường thật xa xỉ, nhưng đối với tôi mà nói, nói là bữa cơm rau dưa cũng không quá đáng, có phải không Chủ tịch Diệp?

Cam Vũ Thuần liếc nhìn Diệp Phàm một cái, khẽ cười nói:

- Việc này, tôi cảm thấy hơi lãng phí. Người Hải Đông chúng ta cũng không giàu có, không chừng bữa cơm rau dưa này của chúng ta cũng đã đủ cho người bình thường ăn vài năm.

Diệp Phàm cười, cố ý như giảng đạo.

- Ha ha, tôi cũng ít khi tới đây.

Cam Vũ Thuần khẽ cười nhìn Diệp Phàm nói:

- Tuy nhiên Chủ tịch Diệp là khách quý đến Hải Đông. Vũ Thuần đã từng thấy rất nhiều, cái gì mà chưa từng thấy qua, bữa cơm rau dưa cái gì chứ, chưa từng ăn qua. Mà thành phố Đông Hải chúng ta không có món gì ngon để ăn, liền đến cao ốc Thông Thiên này. Không tới đây, Vũ Thuần không dám mời Chủ tịch Diệp. Nếu không thì thật là đáng chê cười.

- Thật sự là vinh dự như vậy sao!

Diệp Phàm nhún vai, hai người ngồi xuống.

- Chủ tịch Diệp, tôi kính ngài một ly.

Cam Vũ Thuần giơ chén lên, Diệp Phàm đương nhiên cũng giơ chén lên, uống một ngụm.

Tư thế ăn của Cam Vũ Thuần rất đặc biệt, không giống như quý cô thanh cao yếu đuối ăn uống từ tốn, cũng không giống như đàn ông ăn như hổ nuốt.

Trung hoà giữa hai phong cách ấy, giống như nếu thích cô ta liền cắt miếng thịt to đưa lên mồm cắn.

Mặt khác lúc cô không thích thì lại nhai chậm lại.

Cùng là một miếng thịt, thái độ của Cam Vũ Thuần khi cắt thịt giống như một chuyển biến lớn, khiến cho Diệp Phàm buồn cười đồng thời cũng nghĩ xem người phụ nữ này đang nghĩ gì.

Thường thường những người mà giống như thế này, sẽ có mặt cực đoan. Thích thì phải có, không thích thì liền phá đi.

Ăn hết nửa miếng thịt bò, uống một chút canh. Gọi món ăn, bữa cơm tối này thật chẳng ra gì, không phải đồ ăn Trung Quốc cũng không phải đồ ăn Tây Âu, pha trộn cả hai.

- Chủ tịch Diệp, nghe nói nhà máy Đường Dương Xuân đã bị Ủy ban thành phố Đông Cống thu hồi rồi. Sau đó, có phải Ủy ban thành phố Đông Cống tự tổ chức lại không?

Từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện của hai người có chút buồn tẻ, người phụ nữ Cam Vũ Thuần này rất hiểu chuyện, thường thường lúc Diệp Phàm nói chuyện cô chỉ im lặng ngồi bên cạnh nghe thôi, tuy nhiên, rốt cục vẫn là giấu đầu hở đuôi.

- Việc này, tạm thời chưa có quyết định. Thế nào, nếu có tổ chức lại, có phải công ty Vinh Quang các người có ý tiến quân vào nhà máy Đường Dương Xuân hay không?

Diệp Phàm nhìn Cam Vũ Thuần một cái, cố ý nói, biết là hai bên đều đang thử nhau.

- Ha ha!

Cam Vũ Thuần cười mấy tiếng, tiếng cười lần này mới lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, cao thủ như Chủ tịch Diệp này cũng cảm thấy như vậy. Bởi vì, giờ phút này Cam Vũ Thuần mới đặc biệt có hứng thú.

- Nhưng Chủ tịch Cam cười như vậy tôi có chút không hiểu?

Diệp Phàm thản nhiên nói:

- Chủ tịch Diệp, ngài gọi tôi là gì. Chủ tịch Cam Chủ tịch Cam nghe thật đặc biệt nhưng không được tự nhiên. Hơn nữa, ở trước mặt Chủ tịch đây, Chủ tịch hội đồng quản trị của một xí nghiệp là cái gì cơ chứ?

Cam Vũ Thuần làm ra vẻ khiêm tốn.

- Vũ Thuần, bởi vì tên của cô thật đẹp, tôi không dám tùy tiện khinh nhờn.

Diệp Phàm tỏ ý từ chối, Cam Vũ Thuần thực sự hơi kinh ngạc, bởi vì, Cam Vũ Thuần rất ít khi nói những lời khách khí như thế.

Không thể tưởng tượng là chính cô tự nhiên lại muốn người kia gọi mình một tiếng "Vũ Thuần" nhưng lại bị từ chối. Cho nên, cô liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lúc này, cô mới cảm giác người này có chút đặc biệt.

Người này, trang nghiêm giống như núi Thái Sơn rất tự nhiên, thậm chí, tư thế lại phóng khoáng. Cam Vũ Thuần không khỏi cảnh giác. Thường thường những người như vậy, mới là cao thủ chân chính.

- Xem ra, Chủ tịch Diệp bận trăm công nghìn việc bên ngoài, Vũ Thuần tôi còn phải cố gắng nhiều!

Cam Vũ Thuần đột nhiên giống như có chút ưu phiền, bình tĩnh liếc nhìn Diệp Phàm một cái, khuôn mặt kia có thể khiến cho hàng vạn đàn ông thương nhớ.

Diễn thật hồn nhiên, trong lòng Diệp Phàm thầm thở dài, nói:

- Tôi nào dám, cô là danh nhân của tỉnh Tây Lâm chúng ta, còn lớn hơn rất nhiều so với Thị trưởng chó má này. Không tin chúng ta đến thành phố Tây Quế hô một tiếng, sẽ biết ngay tên của cô nổi hơn tên của tôi gấp N lần. Cho nên, tôi có chút lo lắng, không dám tùy tiện gọi bậy, tôi sợ, bị nước miếng của anh em làm cho chết đuối mất.

Vẻ mặt Diệp Phàm trang nghiêm lại nói ra câu vui đùa, hơn nữa, còn cố ý nói thô tục "Chủ tịch chó má". Ngay lập tức, Cam Vũ Thuần cười phá lên, tư thế cười ôm bụng giống như đồng nghiệp vậy.

- Chủ tịch Diệp rất hài hước.

Cam Vũ Thuần cười nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Chủ tịch Diệp, nhà máy Đường các anh có dự định qua tay cho các xí nghiệp khác không?

- Qua tay, Chủ tịch Cam rất có hứng thú với nhà máy Đường?

Diệp Phàm liếc nhìn Cam Vũ Thuần một cái, hỏi.