Quan Thuật

Chương 1862: Đấu khẩu bên ngoài phòng họp Tỉnh ủy




- Tôi đã bàn bạc qua với Bí thư Y rồi, và cũng đã được đồng chí Đới Trung Cường đồng ý trao quyền quản lý trực tiếp nhà máy đường Dương Xuân cho Ủy ban nhân dân thành phố. Việc này cũng đã được hội nghị thường vụ thành phố thảo luận thông qua, văn kiện đã bắt đầu được đóng dấu rồi.

Nghe Diệp Phàm nói vậy, Lưu Chuyển Kim đành ngậm miệng lại, rốt cục không dám nhắc lại việc này nữa. Vậy là sự việc được hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố thông qua rất thuận lợi.

Đương nhiên, tâm tư của các đồng chí đang ngồi ở đây Diệp Phàm đều hiểu cả. Đơn giản các thành viên trong thể chế đều có chút lo lắng là sự việc ồn ào liên quan đến Ủy ban nhân dân tỉnh lần này có ảnh hưởng đến cách nhìn của lãnh đạo tỉnh với bản thân họ hay không.

Có điều chuyện đã do Thành ủy quyết định ai nấy cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải chấp nhận thôi. Hơn nữa, Diệp Phàm là kẻ khởi xướng nên nếu Tỉnh ủy có không hài lòng thì cũng sẽ xử hắn trước.

Hai ngày sau, lúc sáng sớm Diệp Phàm ngồi xe thẳng đến khu Tây Quế trên tỉnh.

Vừa đặt chân đến địa hạt tỉnh thành thấy đã hai giờ rồi, Diệp Phàm vội đến mức cơm không kịp ăn, mặt cũng không kịp rửa, tóc tai cũng vì ngồi xe mà đều vểnh ngược lên, hắn cũng chẳng kịp màng đến sửa sang hình tượng gì nữa, vác bộ dạng phong trần mệt mỏi trực tiếp đến Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh tìm gặp chủ nhiệm Lưu Thạch đã rồi tính.

Tuy gấp gáp là vậy mà hắn vẫn không khỏi bị hố nặng. Chánh văn phòng Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, đồng chí Trương Kỳ báo với Diệp Phàm là Chủ nhiệm Lưu qua bên văn phòng Tỉnh ủy mở một hội nghị lớn, lại bảo Diệp Phàm ngày mai hẵng đến.

Nhưng Diệp Phàm tự thấy thời gian không đợi một ai, chuyện Lý Khê Mãn vẫn chưa giải quyết dứt điểm. Vậy là hắn quả quyết đến thẳng văn phòng Tỉnh ủy.

Nhưng khi hắn vừa tới chỗ lối đi thì bị hai gã nhân viên công tác mặt cứng đơ ngăn lại. Sau khi Diệp Phàm chìa thẻ công tác ra thì hai vị đồng chí trẻ tuổi hơi sửng sốt sau đó bèn đồng ý để đồng chí Diệp Phàm chờ ở chỗ lối đi. Anh chàng lưng đeo ba lô bự, kiếm một cái ghế đẩu ra ngồi ở đấy như ông "môn thần(canh cửa)".

Chừng đến 3 rưỡi chiều hội nghị tạm nghỉ, cửa phòng họp liền mở ra. Đông đảo các đồng chí lục tục đi ra, một đám tuy đều âu phục đóng bộ từ trên xuống dưới nhưng về cơ bản các đồng chí nam khi đi ra đều đói khát như mới thoát khỏi trại giam, tiếng ai nấy móc túi lấy thuốc nghe rào rào,

Tìm cái bật lửa, hì hụi châm châm hút hút, sau đó chạy ra chỗ hành lang rộng rãi bên cạnh nuốt sương nhả khói nói chuyện phiếm, đánh rắm bừa ồn ào náo nhiệt hết cả lên.

Vì chưa gặp được Chủ nhiệm Lưu của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh nên Diệp Phàm may mắn mượn được album ảnh các vị lãnh đạo có tiếng của tỉnh từ phòng lưu trữ hồ sơ Tỉnh ủy.

Nhưng là ảnh chụp buổi tối, hơn nữa ảnh chụp cũng không hẳn là giống với tướng mạo người thật. Quần áo kiểu tóc mà thay đổi nữa thì lại càng khác xa.

Thế cho nên Diệp Phàm mới đứng lên, hướng ánh mắt thăm dò lướt khắp đám người đang nuốt sương nhả khói kia. Bỗng đôi mắt ưng cảu Diệp Phàm phát hiện ra phó Chủ tịch thành phố phụ trách mảng công nghiệp Trần Tân lễ, còn có Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Giang Khải, hai vị đồng chí theo mình lên đây đang cắp theo cái túi da, đứng trước mặt các trưởng lão Tỉnh ủy mà giống y như nàng dâu kém sắc ra giáp mặt cha mẹ chồng, căn bản là không hề dám ngẩng đầu lên.

Hai người đều đang cúi đầu tự ngắm nghía hai cái mũi chân, đương nhiên là cũng không dám ngồi rồi. "Thế này mà muốn lãnh đạo nhìn thấy mới thực là tài, bố mày còn biết đứng chứ hai cái thằng này lại ngồi thu lu ở lối đi thế kia". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ấy thế nhưng mà, Diệp Phàm còn phát hiện, thân thể hai người này có vẻ hơi co rút lại, chắc hẳn là đang căng thẳng lắm đây.

Khung cảnh này, hai người kia chắc chỉ mới thấy lần đầu, không hồi hộp mới là lạ. Diệp Phàm thì trái lại tâm trạng thật sự rất bình thản.

Bởi vì, những khung cảnh hoành tráng hơn nữa hắn cũng đã thấy qua. Hội nghị Tỉnh ủy mở rộng kiểu này đơn giản chỉ là mấy ông trợ lý Chủ tịch tỉnh rồi Phó chủ tịch tỉnh rồi thì Chủ tịch tỉnh cùng lắm là Bí thư Tỉnh ủy chứ mấy. Sao có thể dọa nổi Diệp Phàm, kẻ "gan sắt" mà ngay cả các ủy viên thường vụ trung ương hắn cũng đã được gặp mấy người rồi.

- Ơ, sao anh lại ở đây?

Khi Diệp Phàm đang ra sức sử ưng nhãn để phân biệt gần hai mươi vị đồng chí kia, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói vừa có vẻ kinh ngạc lại pha lẫn chút thanh âm quen thuộc.

- Chào anh, chủ tịch tỉnh!

Diệp Phàm xoay người gọn ghẽ, cung kính cất tiếng chào Chủ tịch tỉnh Chúc Nham Đỉnh, trong lòng thầm hoan hỉ vì cứu tinh đã đến rất đúng lúc.

- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tính đến nay anh mới xuống đó có vài ngày, thế mà lại không ở Đông Cống, chạy lên tỉnh để làm gì vậy?

Chúc Nham Đỉnh vốn không thích các đồng chí không có việc gì cũng chạy loạn hết cả lên.

Lão liếc nhìn Diệp, mặt cau lại hỏi rất nghiêm túc. Vừa nghe Chúc Nham Đỉnh cất tiếng hỏi, đám người đang nuốt sương nhả khói tại hành lang tất cả đều hướng ánh mắt về phía đồng chí Diệp Phàm.

Còn Trần Tân lễ và Giang Khải thì chân cẳng đã sớm run lên vì hoảng sợ, chỉ đứng im thin thít bên cạnh Diệp Phàm.

- Tôi muốn tìm chủ nhiệm Lưu Thạch của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh để giải quyết chuyện nhà máy đường Dương Xuân.

Diệp Phàm trình bày vắn tắt sự việc.

- Nhà máy đường Dương Xuân?

Chủ tịch Chúc hơi trầm ngâm như đang suy nghĩ. Tuy ông là Chủ tịch tỉnh, và nhà máy đường Dương Xuân cũng là một doanh nghiệp nhà nước cấp sở. Nhưng vì các nhà máy cũ nát này vốn không có chút tiếng tăm gì nên Chủ tịch Chúc không thể nào nhớ ra được.

- Nhà máy đường Dương Xuân làm sao?

Lúc này một đồng chí mắt đeo kính, mặt hơi gầy bèn dập tàn thuốc trong tay bước đến hỏi Diệp Phàm.

- Tập thể Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống chúng tôi sau khi thảo luận, cảm thấy không thể tiếp diễn tình trạng "quản lý thay" nữa. Cho nên, muốn đề nghị Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh thu hồi lại quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân nằm ở khu vực giao giới giữa thị xã Dương Xuân và quận Giang Viễn của thành phố Đông Cống.

Diệp Phàm liếc nhìn người nọ là biết ngay đây chính là Chủ nhiệm Lưu Thạch nhưng hắn vẫn làm bộ không biết mặt Chủ nhiệm Lưu.

- Vớ vẩn, lần trước không phải đã quyết rồi sao? Nhà máy đường Dương Xuân giao cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống các cậu quản lý thay. Chẳng lẽ một đô thị cấp 3 như Đông Cống các cậu mà không đủ năng lực quản lý một nhà máy hay sao?

Hơn nữa, quyết định này lúc ấy là do Ủy ban nhân dân tỉnh ban hành. Anh bạn trẻ này, không nên hơi một tí thì lôi Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống ra đây.

Việc này, các ngươi phải thận trọng và thận trọng hơn nữa. Chuyện do lãnh đạo cấp trên quyết định mà nay các cậu lại muốn sửa là sửa, vậy lãnh đạo còn đóng vai trò gì ở đây nữa?

Đây là vấn đề gì, anh bạn trẻ này, anh đã nghĩ tới chưa, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng!

Lưu Thạch hiển nhiên đã biết ba người đám Diệp Phàm lên đây là có ý đồ gì, đây gọi là cả vú lấp miệng em, giọng điệu phải có tính giáo huấn một chút, mặt phải làm ra vẻ nghiêm khắc, một đòn mà dọa cho ba người bọn Diệp Phàm sợ mà phải quay về.

- Đó là chuyện quyết định đã năm năm trước, hiện tại, chúng tôi thật sự là không quản lý nổi nữa. Ủy ban nhân dân thành phố mỗi năm phải bù vào đó năm sáu chục triệu, với nguồn thu ngân sách eo hẹp của Đông Cống chúng tôi, có đến gần 10% là đổ vào nhà máy đường Dương Xuân, đơn vị vốn trực thuộc Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh quản lý. Thành phố Đông Cống chúng tôi thật sự là không chịu nổi gánh nặng này nữa. Ngay Bí thư Thành ủy Dương Xuân đồng chí Đới Trung Cường, người đang trực tiếp quản lý nhà máy đường Dương Xuân cũng sắp khóc không ra hơi. Mỗi năm phải trợ cấp nhiều tiền của đến thế, một Đông Cống nho nhỏ làm sao mà chịu thấu!

Vẻ mặt Diệp Phàm bi thương như sắp rơi lệ đến nơi, nhưng thật ra thì hắn chỉ đang diễn nốt vai bi kịch của mình mà thôi.

- Anh xem xem các anh đã làm gì, trước đây khi nhà máy đường Dương Xuân phát triển cường thịnh, một năm tạo ra lợi nhuận lên tới mấy trăm triệu.

Chỉ tính riêng thu ngân sách mỗi năm các anh đều có thể từ nhà máy đường Dương Xuân thu về mấy trăm triệu. Lúc đó sao không thấy kêu là không muốn quản lý thay, giờ thì hay rồi, một nhà máy đáng mơ ước như vậy lại bị các anh làm ra thế này, thế mà lại dám mở miệng nói muốn trả lại.

Nếu Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống luôn mềm nắn rắn buông, không đảm đương nổi trách nhiệm tối thiểu như vậy thì tôi thấy việc các anh có năng lực quản lý Đông Cống cho ra trò hay không, Lưu Thạch tôi cảm thấy rất đáng nghi ngại đó.

Chủ nhiệm Lưu Thạch quả là thâm nho, chưa gì đã đánh Diệp Phàm một đòn phủ đầu chớp nhoáng.

Đám đông Phó chủ tịch tỉnh phó Bí thư ham náo nhiệt bên cạnh cũng đều lim dim con mắt, cảm giác sướng tai thú vị phải biết. Cũng có người ngầm khâm phục anh chàng trẻ tuổi, không ngờ lại có gan ở đây mà nói chuyện hợp tình hợp lý.

Bình thường cấp dưới mà gặp tình huống kiểu này thì đa phần đều đã bối rối câu nọ xọ câu kia rồi.

- Đúng vậy, chuyện này lúc đó tôi cũng có chứng kiến quyết định quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân về tay Đông Cống, khi đó trên tỉnh còn trích ra ba mươi triệu xem như trợ cấp chi phí quản lý cho Đông Cống.

Mà lúc ấy bên Đông Cống cũng không phát biểu ý kiến gì. Ôi, không thể ngờ được mới có năm năm thôi mà nhà máy lại "phát triển" thành nông nỗi này.

Các đồng chí ở Đông Cống, rốt cuộc đã làm gì vậy?

Lúc này, một lão già mập mạp ngôn từ sắc bén đứng bên trái Lưu Thạch liền lên tiếng phê bình thành phố Đông Cống. Diệp Phàm biết người này chính là Phó chủ tịch tỉnh quản lý công nghiệp đã tại vị lâu năm, lão đồng chí Y Kiệt Minh.

Lão này giỏi đâm bị thóc chọc bị gạo, đem suy tàn mà nói tuốt thành "phát triển" tự nhiên là đang châm chọc Diệp Phàm cũng như toàn thể các đồng chí của Đông Cống.

Theo Bí thư Thành ủy Đông Cống Vi Lý Quốc thì Y Kiệt Minh và Lý Khê Mãn của nhà máy đường Dương Xuân quan hệ rất thân thiết.

Người này không hề nhắc tới sai lầm của Lý Khê Mãn tự nhiên là muốn nói giúp cho họ Lý. Đem hết trách nhiệm đổ vấy cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống, đơn vị vốn dĩ chẳng liên quan mấy.

- Ồ, còn có chuyện này sao? Một nhà máy với quy mô lớn như vậy, lợi nhuận thời điểm cao nhất lên tới vài trăm triệu, nay không ngờ lại làm ăn thua lỗ, mỗi năm còn phải trợ cấp mấy chục triệu? Đây là chuyện cần nghiêm túc xem xét.

- Lúc này, Chủ tịch Chúc liếc nhìn Diệp Phàm một cái, ông cảm thấy người này trong tình thế như vậy mà vẫn điềm tĩnh đến thế, nhất định là đã sớm có tính toán. Đồng chí Chúc cũng không khỏi hiếu kỳ, chỉ khẽ đằng hắng một tiếng.

- Chủ nhiệm Lưu, anh nói thời kỳ hoàng kim của nhà máy đường Dương Xuân là sự việc xảy ra từ trước khi Đông Cống chúng tôi tiếp nhận quyền quản lý. Sau đó tình hình đã thay đổi, mỗi năm đều phải bù lỗ mấy chục triệu. Ấy thế là lập tức chuyển sang cho Đông Cống quản lý thay. Chủ tịch Chúc, tôi chỉ là có sao nói vậy.

Những lời này của Diệp Phàm rất sâu cay, vạch trần nốt tấm bình phong cuối cùng của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, khiến bản chất của tổ chức này lộ rõ ngay giữa thanh thiên bạch nhật.

- Cậu nói bậy, lại có chuyện này sao? Bản thân không làm nổi lại đi đổ vấy cho Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh à.

Trợ lý của Lưu Thạch xem ra rất tức giận, giọng điệu nặng nề phê luôn một câu rồi quay sang phía Chủ tịch Chúc:

- Thưa Chủ tịch tỉnh, ta thấy việc này phải xử lý thật nghiêm. Cứ mặc bọn họ tự do càn quấy thì còn làm ăn gì nữa.

- Đúng vậy, việc này cần xử lý ngay.

Phó chủ tịch Y một bên cũng ủng hộ ra mặt. Thấy cả hai lão này cùng nhau liên thủ hướng mũi dùi công kích về phía Diệp Phàm, các cán bộ tỉnh đứng đó đều nhìn hắn với ánh mắt đôi phần thương hại.

Một anh lãnh đạo địa phương, sao mà chống nổi hai vị quan tỉnh. Xem ra, có lạc quan đến mấy thì kết cục vẫn là xử phạt kỷ luật Đảng. Có điều, xem thái độ của hai người này thì e rằng cái mũ ô sa của anh cán bộ trẻ cũng không có gì bảo đảm.

Còn Trần Tân lễ và Giang Khải thì đều đang thầm kêu khổ, hối hận đến mức muốn đâm đâu vào tường. Họ tự trách mình hà cớ gì lại cùng Diệp Phàm lên đây để đắc tội với lãnh đạo tỉnh.

Thế này có khác gì đi tự tự chứ, hai người thật sự không nghĩ tới chuyện đồng chí Chủ tịch Diệp Phàm lại to gan lớn mật đến thế này.