Quan Thuật

Chương 1851: Đồ vô dụng, giữ lại mày thì có tác dụng gì!




- Trên tỉnh cấp cho sáu mươi triệu, xem ra, Bí thư Y chạy trốn vẫn đạt được kết quả. Có sáu mươi triệu so với không có đồng nào thật sự là tốt hơn nhiều.

- Trưởng ban thư ký Vệ nói đúng đó, với sáu mươi triệu này, chúng ta có thể quy hoạch trụ sở lớn của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố trước.

Có sáu mươi triệu này, ít nhất chúng ta cũng có thể xây trụ sở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, giải quyết được vấn đề chỗ làm việc. Mà khu vực Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xanh tươi, công trình và cảnh quan cũng có thể cùng nhau khởi động. 

Lúc này, Lưu Chuyển Kim rất tự nhiên tiếp tục nói.

Diệp Phàm nghe xong, trong lòng suy nghĩ, để ý thấy rõ manh mối. Rõ ràng mấy người này đang diễn trò.

Cho dù không phải diễn trò, chắc chắn là theo dõi sáu mươi triệu trong ngân sách Chủ tịch thành phố.

Vệ Diêu Thông biết chắc chắn khoản tiền này Chủ tịch thành phố rút ra từ trong quỹ, không ngờ vẫn nói là trên tỉnh cấp cho Ủy ban nhân dân thành phố.

Mọi người đều lẫn lộn khái niệm, cái chính là mình đem sáu mươi triệu này để xây tòa nhà. Một ý định rất độc. Mà Lưu Chuyển Kim lại vào góp vui.

- Haizz, có sáu mươi triệu này có thể làm được chút việc. Chí ít, cũng có thể rút ra mười triệu trước để giải quyết vấn đề nhà ở phúc lợi cho cán bộ.

Lúc này, đồng chí chánh án tòa án La Phong cao hứng, nói. Bởi vì, do nguyên nhân đặc biệ nênt đồng chí La Phong đến tận bây giờ vẫn còn thuê nhà dân, và không hề có phương tiện. Tự nhiên nghe thấy có sáu mươi triệu liền cao hứng nói.

- Đúng rồi, đúng rồi!

Cùng lúc đó, Viện trưởng viện kiểm sát thị xã Nguyễn Tiến Phát cũng gật đầu, vấn đề sử dụng sáu mươi triệu được các thành viên đưa ra thảo luận. Có nói giải quyết trước tòa nhà của Ủy ban nhân dân thành phố, sau đó Diệp Phàm thấy Lưu Chuyển Kim mỉm cười một cách nhợt nhạt. Anh ta thảo luận rất sôi nổi, thiếu chút nữa hôm nay trở thành nhân vật chính trong phòng họp.

- Răng rắc…

Đột nhiên, có một âm thanh chói tai. Lập tức, mọi người bị tiếng động đó thu hút, thấy Chủ tịch thành phố Diệp đang ngồi yên. 

Không biết là tức giận do nguyên nhân gì. Dù sao, Chủ tịch thành phố Diệp Phàm mới chỉ bóp chặt các đốt tay. Cho nên trong phòng họp có âm thanh răng rắc vang lên.

Tất cả mọi thành viên đều suy nghĩ, dường như có một chút mùi gì ở đây. Cho nên, tất cả đều ngồi yên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Một lúc lâu sau Diệp Phàm đưa tay ra châm điếu xì gà.

Hắn chầm chậm liếc nhìn mọi người một cái, nói:

- Thế nào, đang thảo luận rất sôi nổi mà! Rốt cuộc sáu mươi triệu nên làm thế nào, Phó chủ tịch thành phố Chuyển Kim, còn có Trưởng ban thư ký Vệ, không phải mọi người nói chính mình phải có chỗ dựa sao, cho tôi nói một chút ý kiến về sáu mươi triệu dùng để xây dựng nhé. Có thật họ sẽ rút ra 60 triệu từ ngân sách của Chủ tịch thành phố ra cho các anh xây dựng tòa nhà không?

Diệp Phàm nói:

- Ngân sách của thành phố, thì Chủ tịch thành phố vô cùng coi trọng, lúc đầu mọi người đều tưởng rằng khoản tiền này là chuyển thẳng từ trên tỉnh vào trong ngân sách thành phố.

Lập tức Vệ Diêu Thông đỏ mặt.

Nhưng da mặt Lưu Chuyển Kim vẫn dày, nói:

- Nếu Chủ tịch thành phố Diệp Phàm đồng ý lấy ra, ha ha, tôi tin mọi người đang ngồi đây đều không có ý kiến gì? Hơn nữa, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xây dựng trụ sở, thoải mái nhất vẫn là các cán bộ làm việc ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có đúng không? Như vậy có phải sẽ bao gồm cả Chủ tịch thành phố đúng không, tôi có đề nghị là trước tiên sẽ làm lại văn phòng cho Bí thư Thành ủy Y và Chủ tịch thành phố Diệp Phàm, sửa lại cho đẹp chút có được hay không? 

Diệp Phàm đang cầm chén trà trên tay đột nhiên đập mạnh xuống bàn. Diệp Phàm nhìn chằm chằm Lưu Chuyển Kim nói:

- Đồng chí Lưu Chuyển Kim, như vậy mà anh cũng dám nói ra à!

- Tôi chỉ nói vậy, Chủ tịch thành phố Diệp Phàm không cần phải quá khích vậy, rút tiền hay không là do anh. Các đồng chí có thấy đúng không?

Lưu Chuyển Kim rất cay, đặc biệt trả lời vấn đề này, anh ta muốn dùng sức mạnh quần chúng để áp chế Diệp Phàm. 

Việc này có lợi nên tất cả mọi người đều chăm chú, nếu Chủ tịch thành phố Diệp Phàm muốn ăn mảnh thì phải chịu áp lực từ bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Đến lúc đó xem anh làm như thế nào mới xong việc. Không thể không nói, thủ đoạn của đồng chí Lưu Chuyển Kim thật sự lợi hại, không hề bình thường chút nào. 

- Ha hả, đồng chí Lưu Chuyển Kim. Vừa rồi tôi vô tình nghe được đồng chí Vệ Diêu Thông nói tiền này là do tỉnh cấp cho Ủy ban nhân dân thành phố.

Sao bây giờ lại là rút từ ngân sách của Chủ tịch thành phố? Này, Trưởng ban thư ký Vệ chuyên cai quản Ủy ban nhân dân thành phố chẳng nhẽ không muốn nói rõ ràng chuyện này ra.

Cái Này, nếu nói như vậy ảnh hưởng không tốt là không được, không thể chấp nhận được! Một cán bộ làm sao có thể nói xằng nói bậy được chứ?

Lam Tồn Quân tiếp tục câu chuyện, nói một câu:

- Cứ nói xằng nói bậy như Vệ Diêu Thông thiếu chút nữa là chết đấy.

Mặt anh đỏ bừng, ngụy biện nói:

- Tôi chỉ nói là khoản tiền này chuyển đến Ủy ban nhân dân thành phố, còn anh hiểu sai đấy chứ. Mà quỹ của Chủ tịch thành phố chẳng nhẽ không thuộc phạm vi sử dụng của Ủy ban nhân dân thành phố à?

Tuy nhiên, những gì Vệ Diêu Thông nói còn không lừa được đứa bé ba tuổi, khiến anh ta có chút lo lắng.

- Ha ha, Lam Tồn Quân tôi cuối cùng cũng gặp được lời chỉ bảo như vậy!

Lam Tồn Quân châm chọc nói, lập tức khiến Vệ Diêu Thông và Diệp Phàm đối mặt nhau.

- Ha hả, đồng chí Vệ Diêu Thông là một đồng chí tốt, là đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố.

Diệp Phàm đang cười cười, vừa chuyển câu chuyện, đột nhiên thay đổi sắc mặt, giống như đang phải ngửi mùi khó chịu trong nhà vệ sinh vậy. Hừ nói:

- Nhưng Trưởng ban thư ký Vệ không phân biệt rõ ràng giữa quỹ của Chủ tịch thành phố và Ủy ban nhân dân thành phố, tôi rất hoài nghi về năng lực xử lý và quản lý công việc của Trưởng ban thư ký Vệ trong nội bộ Ủy ban nhân dân thành phố? Tôi hy vọng lần sau sẽ không tái phạm chuyện như vậy nữa. làm Trưởng ban thư ký, cơ bản cần phải hiểu hết kiến thức phổ thông. Bằng không…

Diệp phàm nói đến đây, thấy điếu xì gà bị tắt lửa, lại cầm bật lửa châm lại, nhưng bật mãi mà không được. Diệp Phàm cả đời khí phách, tức giận đập bật lửa trên bàn hội nghị, nói:

- Đồ vô dụng, giữ mày làm gì nữa chứ!

Diệp Phàm quát to, mọi người ngồi kia cũng phần nào hiểu được cái bật lửa kia chính là đồng chí Vệ Diêu Thông.

Một lúc sau, mặt Vệ Diêu Thông hiện ra vẻ sợ sệt. Có vài đồng chí trong bộ máy cũng tỏ ra rất vui mừng khi người khác gặp họa nhưng ngay lập tức biến mất. Bọn họ đều hiểu rằng, đồng chí Vệ Diêu Thông đang gặp xui xẻo.

- Xây dựng thị xã Đông Cống chúng ta trở thành thành phố trung tâm phía tây nam của tỉnh, đây là nhiệm vụ Tỉnh ủy giao cho chúng ta. 

Mọi người ngồi ở đây định làm như thế nào? Không có tiền cũng phải xây dựng, chẳng lẽ không có tiền thì cứ ngồi chờ từ trên trời rơi xuống à.

Các đồng chí đều là trụ cột của thị xã Đông Cống. Trụ cột mà không dùng được, chẳng lẽ kêu dân chúng đến để khởi động xây dựng Đông Cống? Mọi người thấy còn mặt mũi hay không?

Từ hôm này trở đi, đồng chí Lam Tồn Quân thành lập ban xây dựng phát triển thành phố, đứng đầu và chỉ huy.

Về phần các thành viên, những ngành nào liên quan đến xây dựng thành phố, như cục Đất đai, cục Xây dựng, cục Thủy lợi và các bộ đều trở thành thành viên ban chỉ đạo, thành lập các tiểu ban theo các ngành…

Mọi người ngồi ở đây đều là thành viên của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Tỉnh ủy kêu gọi hưởng ứng. Bản thân chúng ta có chỗ đứng, ý nghĩ của chúng ta mở, tìm mọi cách chạy vạy, vì xây dựng thành phố trung tâm Đông Cống mà cố gắng.

Cho nên, mỗi đồng chí chúng ta phải cống hiến để xây dựng Đông Cống. Lập quy hoạch xong, mỗi người chịu trách nhiệm xây dựng một khu phố.

Trước hết, Diệp Phàm tôi chịu trách nhiệm bao quát, và phụ trách xây dựng bốn tuyến đường.

Diệp Phàm quyết định nhanh gọn, nhân cơ hội này đưa quyết định xuống dưới.

Tuy nói rằng xin ý kiến của một số đồng chí, nhưng chẳng ai dám hé răng, bởi vì, Diệp Phàm lấy Tỉnh ủy ra làm căn cứ, ai phản đối tức là vi phạm chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh ủy.

- Cuối cùng, tôi muốn giải thích lại một câu, sáu mươi triệu kia tôi sẽ không lấy ra để xây dựng Đông Cống, khoản tiền này tôi đã tính toán dùng vào việc khác.

Các đồng chí cũng không phải cần cả ngày nhìn chằm chằm. Không phải Diệp Phàm tôi không cảm thông các cán bộ cấp dưới vất vả, mà là, muốn dùng sáu mươi triệu này xử lý chuyện lớn hơn nữa.

Về phần các cán bộ cấp dưới, chỉ có thể khắc phục một thời gian. Nhiều nhất là hai năm, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có điều kiện làm việc sẽ giải quyết vấn đề phúc lợi cho các cán bộ.

Diệp Phàm giải thích lại nhưng lại phá hỏng hoàn toàn chút hy vọng cuối cùng của một số cán bộ.

Tuy nhiên, nhìn cách Diệp Phàm nói như chắc chắn đến mười phần, lại khiến trong lòng một số ít cán bộ hoài nghi.

Đa số các đồng chí có mặt ở đây cũng không xem trọng lời nói của Diệp Phàm. Cũng có vài đồng chí trong lòng cười khẩy, muốn xem Diệp Phàm dùng sáu mươi triệu kia để làm những việc gì?

Buổi tối, Lam Tồn Quân và Vương Triều tới chỗ ở tạm thời của Diệp Phàm.

- Thế nào anh Diệp, hôm nay là lần đầu tiên bộ máy họp, anh có thấy chút manh mối nào không?

Lam Tồn Quân liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt thoải mái, thản nhiên cười nói.

- Tôi không đoán sai chút nào, Lưu Chuyển Kim cùng Y Tiên Sầm, còn có cả Trưởng ban thư ký Vệ Diêu thông, ba tên này rất khả nghi.

Diệp Phàm nhấp một ngụm trà rồi nói.

- Không phải là khả nghi, ba người này chính là một. Hơn nữa, ba người này đều theo Y Cao Vân.

Phía sau còn hợp tác với một nhóm dấu mặt, cũng phải cảnh giác. Ba người này chính là tâm điểm gây phiền toái.

Hôm nay trên hội nghị là có thể nhận ra, bọn họ gây rối ngay tại đấy. Mà Vệ Diêu Thông mưu mô lại bất lương, không ngờ đem việc tỉnh cấp sáu mươi triệu trong cuộc họp.

Không có biết ý gì đây? Tôi thấy, không giống như là Vệ Diêu Thông có ý gì. Cho anh ta mười lá gan cũng chẳng dám làm như thế.

Lam Tồn Quân nói.

- Cậu nói là Y Cao Vânmuốn thử thái độ của tôi?...

Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, thanh âm hơi cất cao một ít.

- Nếu như anh Lam nói, vệ Diêu Thông và Y Cao Vân là một người, thì khẳng định việc này Y Cao Vân sẽ chăm chú theo dõi. Sáu mươi triệu, đúng là Đông Cống nghèo thật, nhưng vẫn là một miếng béo bở. Tôi nghĩ là, bọn họ định thử xem kết quả như thế nào rồi mới báo cáo Cao Vân, không biết ông ta muôn như thế nào?

Vương Triều cũng nghe thấy sơ qua, vì thế mới xen vào nói.

- Ừ, vì sáu mươi triệu này nhiều người đỏ mắt lắm. Tuy nhiên, trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân chúng ta đã rất cũ rồi. Tôi nghĩ, Y Cao Vân sẽ bám chặt sáu mươi triệu này không để yên. Hơn nữa, bọn họ bày ra nói là tiền của Y Cao Vân ở trên tỉnh. Quả thực là chê cười, Y Cao Vân muốn đảm đương chức Chủ tịch tỉnh vì sao không để cho anh ta, hiện tại tiền đang ở trong tay ta cứ việc tiêu thôi. Khoản tiền này, đừng ai nghĩ là tham ô đi. Cho dù Y Cao Vân đến cũng không được.

Thái độ Diệp Phàm kiên quyết!