Quan Thuật

Chương 1838: Hang động bí ẩn!




Diệp Phàm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục lặn xuống. Áp lực của dòng nước tuy rất lớn nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu đựng được của Diệp Phàm.

Khi lặn xuống thêm vài mét nước sâu nữa thì Diệp Phàm cuối cùng cũng cảm nhận được sự chuyển động bất thường của dòng nước: cảm thấy phía bên phải trên vách đá giống như có lực đánh vào xuống dưới tương đối kì lạ: khi đánh vào, khi đẩy ra, khi xiết chặt, khi giãn ra. Diệp Phàm cũng bị dòng nước kì lạ kia làm cho lắc lư.

Thấy kì lạ, Diệp Phàm sinh hứng thú, dồn thêm sức lực lủi vào khe giữa vách đá. Nhưng cảm thấy không lọt vào được mà còn bị dòng nước đẩy ngược trở lại, Diệp Phàm lại cố thử sức một lần nữa nhưng vẫn bị nước đẩy ngược lại, không có chút tiến triển nào. Diệp Phàm tức giận, lôi ra sợi dây phi tiêu đặc chế của tổ Q.

Sợi dây này rất mảnh như một sợi len thô to, trên đầu có một phi tiêu bằng hợp kim hình ngón tay. Đầu phi tiêu được chế bằng loại kim cương nhân tạo cứng rắn nhất, có thể nói là sắc bén vô cùng, bình thường đều để trong một loại bao da đặc thù, khi cần dùng có thể kéo chiếc bao da ra thì sẽ lộ rõ điểm ưu việt của phi tiêu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Phàm lấy đà từ sườn trái, vung tay một cái ném phi tiêu về phía trước. Những lần đầu đều không được, mãi lần thứ sáu mới trúng vào vách đá.

Diệp Phàm lôi kéo dây thừng, khi cách vài mét là tiếp cận vách đá thì quả nhiên phát hiện bên trong có một cái động tối đen đang mở.

Dưới ánh sáng mạnh cuối cùng đã nhìn được rõ ràng hòn đá ở cửa động có hình giống cái đầu hổ. Tuy nhiên, Diệp lão đại ngạc nhiên phát hiện tảng đá này như được dùng làm cửa động, bên trên thì rất thô, nhìn thoáng qua hình như còn khắc hình một con hổ lớn.

- Chẳng lẽ là một hang động dưới nước? Diệp lão đại ngạc nhiên, lập tức hào hứng trong lòng. Thằng nhãi này ngẫm nghĩ một chút, quyết định đi lên thương lượng với mọi người một chút rồi tính nên đã nổi lên khỏi mặt nước.

- Đại ca, thế nào rồi? Phía dưới có gì đặc biệt không?

Trần Quân đã chạy đến từ sớm, vừa đỡ Diệp Phàm vừa hỏi.

- Hình như có một cái hang động...

Diệp Phàm kể lại những gì đã chứng kiến.

- Phát rồi, phát rồi! Có lẽ bên trong còn có vàng bạc châu báu, trân châu bạch ngọc ấy chứ, hoặc là bí kíp võ công tu luyện thành tiên, ha ha ha...

Gã Trần Quân này lập tức nổi máu tham tiền, nói.

Diệp Phàm thiếu chút nữa bị gã này làm ồn ào, giơ tay đánh sang. Nhưng Trần Quân đã thoắt cái né được, cười nói:

- Tôi biết lão Đại sẽ đánh tôi nên tránh trước.

Gã này làm ra vẻ đắc ý vì rất khó có thể ra oai trước mặt Diệp Phàm một lần.

- Anh Diệp muốn đánh cậu thật thì cậu tránh nổi sao?

Lúc này, Lý Cường vốn rất ít nói chuyện thản nhiên cười nhạt một cái, nói.

Trần Quân trừng mắt nhìn hắn thì lập tức ngậm miệng lại.

Mọi người ăn cơm rồi nghỉ ngơi hai tiếng. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, tất cả đều lặn xuống chỉ để lại lão Thạch canh chừng. Vì lần này có Diệp Phàm đại dẫn đường nên mọi người đến chỗ cửa đá rất thuận lợi, hơn nữa còn vào bên trong rất dễ dàng.

Mọi người phát hiện cửa động này quả không nhỏ chút nào, phiến đá ở cửa cao khoảng 4 mét, chiều rộng cũng gần 2 mét, dày một thước. Điều này dĩ nhiên không thể khiến cho cả đám người của Diệp lão đại giật mình. Thời cổ đại, rất nhiều cao thủ của quốc gia chúng ta phải khiêng một phiến đá cửa như vậy cũng không phải việc gì khó cho cam.

Phiến đá cửa bị dòng nước cuốn hơi lay động, một phiến khác đã bị dòng nước đánh vào hỏng cả trục, cả phiến đá cửa đổ nghiêng lên vách động.

Hơn nữa, trên hai phiến đá cửa còn phủ đầy một lớp màu xanh đen như rêu hay gì đó, rất trơn. Cửa đá cũng bị nước cuốn mấp mô, những hình vẽ điêu khắc ban đầu đã bị bào mòn, bây giờ chỉ còn mờ mờ.

Sau khi nghiên cứu một hồi, Trần Quân kêu lên:

- Hẳn là hình khắc ban đầu phải là rồng...

- Có chút giống rồng. Chẳng lẽ động có cửa đá này là nơi tu luyện của Hoàng đế?

Lam Tồn Quân có trí tưởng tượng phong phú nên lập tức nghĩ đến khả năng này.

- Đúng đấy, có thể lắm!

Diệp Phàm nói.

Mấy người lập tức có hứng thú, di chuyển vào bên trong xuôi theo dòng nước. Phía dưới động đá có một cầu thang tự nhiên, xếp nghiêng lên trên. Sâu mất chục mét, không lâu sau cả mấy người đều thoát ra khỏi mặt nước.

- Mẹ kiếp, cuối cùng đã lên được rồi, ông đây ngạt gần chết rồi! –

Trần Quân chửi một câu, đang định tháo mũ ra thì bị Diệp lão đại ngăn lại. Lúc này, Lam Tồn Quân đưa thiết bị ra thử một lượt, thấy bên trong bình thường nên mới dùng tay ra dấu. Lúc ấy mọi người mới gỡ mũ ra.

- Ở trong này tình trạng thông gió tốt, ngoại trừ việc bị ẩm ướt đã lâu thì những cái khác đều tạm ổn. Lam Tồn Quân nói.

- Tôi đoán là chỗ này trước kia nước chắc không sâu như vậy. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà nước từ từ dâng lên.

Diệp Phàm nói.

- Hẳn là là như vậy! Lam Tồn Quân gật đầu. Mọi người cẩn thận bước dọc theo mấy bậc thềm đá hướng lên trên.

Đi được hơn 10 thước thì phát hiện khí trong động càng lúc càng loãng dần, dần trở nên khô ráo, hơn nữa trên vách động còn có nhiều dấu vết bị khói hun. Lam Tồn Quân dùng mũi đưa sát vách động hít hít rồi nói:

- Quái lạ! Sao lại có mùi như chì và thủy ngân?

- Chẳng lẽ là đang luyện thần đơn trường sinh bất lão?

Diệp Phàm thuận miệng trêu đùa, cười nói.

- Ha ha, đại ca cũng tin điều này à?

Trần Quân phá lên cười, tiếng cười ở trong động âm vang lên.

- Theo truyền thuyết năm 219 trước Công Nguyên, Tần Thủy Hoàng từng ngồi thuyền dạo quanh bán đảo Sơn Đông. Đến đó, ông ta cũng ở lại ba tháng liền. Nghe nói ở vịnh Bột Hải có ba ngọn núi tiên gọi là Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu. Trên ba ngọn núi tiên này có ba vị tiên nhân có thuốc trường sinh bất lão trong tay. Người nói cho Tần Thủy Hoàng biết cậu chuyện thần kì này tên là Từ Phúc. Hắn lúc đó là một phương sĩ, nghe nói hắn đã từng tận mắt nhìn thấy ba vị tiên nhân đó. Tần Thủy Hoàng sau khi nghe xong thì vô cùng vui mừng nên đã phái một ngàn đồng nam và một ngàn đồng nữ đi tìm thuốc trường sinh bất lão. Từ Phúc... hắn đã mang theo mấy ngàn đồng nam đồng nữ này xuôi theo dòng hải lưu đến Nhật Bản.

Theo sử sách ghi lại, Tần Thủy Hoàng vì tìm mãi không được thuốc Trường sinh bất lão, tên gọi khác là "Thái Tuế", tên khoa học là "Nhục linh chi". Nhưng cuối cùng Tần Thủy Hoàng vẫn chưa dùng được thuốc trường sinh, lại không có mệnh sống đến trăm tuổi, ngay cả Vương triều nhà Tần cũng bị diệt vong. – Lan Tồn Quân cười nói.

Thực ra có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến thuốc trường sinh. Những chuyện này thời cổ đại rất nổi tiếng, hoàng đế thích theo đuổi thuật luyện kim, mục tiêu là thông qua phương pháp hóa học chuyển biến một số kim loại thành vàng, một số kim loại cơ bản biến thành vàng có thể được dùng để chế tạo vạn linh dược hay bào chế thuốc trường sinh bất lão.

Khoa học ngày này chứng minh rằng phương pháp này không thể thực hiện được, bao gồm cả một số nhà khoa học nổi tiếng từng tiến thành thử nghiệm thuật luyện kim như Newton.

Hơn nữa, kim loại thường được dùng để luyện kim chính là chì hoặc đồng. Như thế làm sao có thể biến chúng thành vàng được? Nhà luyện kim cho rằng chì hay đồng sở dĩ không quý và bền được như vàng là bởi vì trong tính chất của chúng có khiếm khuyết, cho nên đã nghĩ đến các vật chất khác làm phụ liệu bổ sung.

Một số ít người cho rằng ngoài bốn nguyên tố của lý thuyết Aristotle ra, những nguyên tố tạo thành các kim loại thông dụng nhất còn có ba loại khác chính là thủy ngân, lưu huỳnh và muối.

Theo tỉ lệ phối chế không giống nhau của ba nguyên tố này có thể chế tạo ra chì, đồng hay vàng. Tương tự bọn họ đã làm với phương pháp khác và tỉ lệ khác pha trộn ba nguyên tố này lại tạo thành một hỗn hợp, hoặc là bên trong hỗn hợp còn cho thêm một nguyên tố nào đó làm thí nghiệm xem có thể chế tạo ra vàng không.

Những dấu vết còn lưu lại trên vách động có chì và thủy ngân. Lẽ nào đây chính là nơi các phương sĩ cổ đại luyện thuốc trường sinh cho Hoàng đế? Trên cửa động có khắc hình con rồng cũng có thể lý giải cho điều này.

- Anh Diệp, điều anh nói chính là thuật luyện kim của Châu Âu, còn ở nước ta gọi là thuật luyện đan. Các nhà đạo sĩ cổ đại đã lấy những khoáng thạch làm nguyên liệu sử dụng phương pháp hóa học để luyện thành thuốc trường sinh bất lão trên thực tế có độc, được gọi là phương pháp và kỹ thuật luyện đan. Thời nhà Đường là thời kì thuật luyện đan hưng thịnh nhất. Hầu hết các hoàng thế nhiều thế hệ của thời đại này đều đam mê luyện đan. Mà phần lớn các hoàng đế này đều bị chết vì Trường sinh đan. Các vị hoàng đế nhà Đường bị bỏ mạng vì uống đan dược trường sinh gồm có 6 vị hoàng đế: Đường Thái Tông, Đường Hiến Tông, Đường Mục Tông, Đường Kính Tông, cuối nhà Đường có Đường Vũ Tông, Đường Tuyên Tông.

- Cái động này không thể là nơi các phương sĩ nhà Đường bí mật tới luyện đan cho Đường Thái Tông đấy chứ?

Trần Quân hì hì cười nói.

Bốn người vừa nói,vừa đi trên cầu thang xếp chéo hướng lên trên, đi được khoảng hơn trăm mét thì nhìn thấy phía trước rất rộng rãi. Hơn nữa hai bên thềm đá của động cũng được làm rất bằng phẳng. Cách hơn mười thước, thềm đá thấp hơn còn được khảm bằng đá cẩm thạch. Các vết tích khói hun trên vách động càng rõ ràng.

- Đúng là một cái động chuyên để luyện đan. Diệp Phàm phóng đôi mắt chim ưng ra bốn phía đánh giá.

- Mẹ kiếp, nếu tất cả các thềm đá này đều được rải bằng ngọc thượng hạng thì tốt rồi, đào tất cả mang về cũng có thể đáng đồng tiền.

Trần Quân châm chọc, cười nói.

- Thời cổ đại tuy có ngọc nhưng công nghệ khai thác không được như bây giờ, không thể rải nhiều ngọc như vậy ở trong này được. Những thời đại đó, đến người giàu cũng chỉ có vài miếng ngọc, còn lại đều do các vua chúa và quý tộc hưởng hết rồi...

Diệp Phàm lắc đầu nói.

Cuối cùng cũng đến một sơn động rất lớn, chắc là sơn động tự nhiên, diện tích chừng hơn trăm mét vuông, cao hơn ba bốn mươi mét. Một số thạch nhũ trên nóc treo đổ xuống rất kì quái, thật sự trông có vẻ huyền bí.

Nền đáy động được cải tạo rất bằng phẳng, hơn nữa còn được ốp từng viên đá dài lên. Ở trung tâm có một đồ vật hình tròn rất lớn, hình như à đồ dùng để đúc kim loại.

Loại đồ vật này hình như có vẻ hơi giống với máy đo địa chấn mà Trương Hành thời Đông Hán làm. Hơn nữa bốn phía xung quanh đều có miệng, phía dưới có bốn đế nào đen sì, được trạm khắc vô cùng oai phong, có hình dữ tợn như trong truyền thuyết kỳ lân.

- Quả nhiên là luyện đan!

Lam Tồn Quân gật đầu, chỉ vào cái vật gì đó hình bầu dục ở trung tâm nói:

- Cái này chính là bếp lò dùng để luyện đan, hơi giống với Lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân trong "Tây du kí". Mà bốn cái miệng của nồi luyện đan này còn chảy ra một ít tạp chất. Có thể khi đan được luyện thành cũng sẽ chảy ra từ cái miệng này.

Trần Quân chạy lên, cầm lấy một cây gậy đã mục ruỗng từ lâu, không còn hình dạng của thiết côn gõ gõ, đồ vật này liện phát ra âm thanh tang tang nặng nề. Quạch một cái, chiếc gậy liền bị đứt đôi.

- Thăm dò một chút, nhìn bên trong xem có gì không?

Diệp Phàm nói, Trần Quân lập tức dùng máy móc quét một vòng.

- Nhất định có thứ gì đó, chỉ không biết là cái gì. Hình như còn rung động, vả lại vân sóng thăm dò bị phản ngược trở lại có chút kì lạ. Thứ này hình như là phi kim, cũng không biết là cái đồ vật gì. Kệ nó, mở ra rồi tính.

Trần Quân nhìn màn hình máy móc nói.

- Chắc là không có gì nguy hiểm đâu. Tuy nhiên chúng ta đều nên đeo mặt nạ phòng độc lên.

Diệp Phàm nói.

Sau khi mấy người đeo mặt nạ xong, Diệp lão đại vận khí nhấc chiếc nắp vung hình bầu dục ra.

Không ngờ lại nhấc không nổi, phải biết rằng Diệp Phàm hiện tại có thân thủ cửu đẳng, dốc toàn lực có thể nâng 400 cân không thành vấn đề.

- Lẽ nào bị tan chảy dính vào nhau rồi? Lam Tồn Quân ngẫm nghĩ một chút nói.

.