Quan Thuật

Chương 1831: Đổi xe




- Ngày mai chỉ sợ là tôi không có thời gian.

Tô Trang Thành nhíu mày cuối cùng nói và chủ đề câu chuyện.

- Sao lại không có thời gian, mọi điều kiện hình như đã chuẩn bị hết?

Trang Ninh Phương nói.

- Việc này…

Tô Trang Thành nhíu mày, có vẻ như vô tình nói đến chuyện cục Công an Hải Đông đang giam gữi em gái. Đương nhiên, Tô Trang Thành nói chuyện rất tự nhiên, rất khó hiểu. Nhưng như thế cũng không thể lừa được nhân vật tai to mặt lớn trong quan trường như Phí Mãn Thiên.

- Anh xem, Bí thư Phí, việc này có phải là nên giải quyết không?

Yến Xuân Lai nhìn Phí Mãn Thiên một cái, nhíu nhíu mày.

- Ừ, phải giải quyết. Tuy nhiên, tổng Giám đốc Tô đã có thành ý, sáng mai vẫn có thời gian ký kết một hợp đồng hợp tác có phải không? Ha ha. Có một số việc, nóng vội không tốt.

Phí Mãn Thiên vừa nói những lời này, Tô Trang Thành thiếu chút nữa chửi bậy.

Biết Phí Mãn Thiên đang ra giá. Ý tứ tuy là mơ hồ nhưng nhắc nhở anh ta. Nếu không ký thỏa thuận hợp tác, chuyện tiểu thư nhà họ Tô Phí Mãn Thiên không đồng ý.

- Thế này đi, Bí thư Phí, chúng tôi có thành ý đến đây. Sáng mai có thể cùng Phó Chủ tịch tỉnh Trang ký thỏa thuận hợp tác. Trước tiên để tiến hành giải phóng mặt bằng, tập đoàn Tô thị ứng ra một trăm triệu phí sử dụng đất được chứ?

Tô Trang Thành không có cách nào khác, đành đưa ra một trăm triệu.

Thầm nói, chó Nhật, bố dùng tiền còn không đập vỡ Phí Mãn Thiên ông có phải không?

- Tốt, tốt, việc này ngay mai nhất định phải dành thời gian xử lý.

Phí Mãn Thiên cười nói.

Một đêm đầy khó khăn trôi qua.

10 giờ sáng ngày hôm sau, thỏa thuận hợp tác về việc tập đoàn Tô thị thành lập khu công nghiệp điện tử tại tỉnh Nam Phúc được ký kết dưới sự chủ trì của Chủ tịch tỉnh Yến đã được ký kết với Phó chủ tịch tỉnh Trang Ninh Thơm tại khách sạn đại học Thủy Châu.

Mà một trăm triệu cho giai đoạn đầu tiên, đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng của Ủy ban nhân dân tỉnh Nam Phúc. Tạm thời do Ủy ban nhân dân tỉnh quản lý. Không lâu sau đó Ủy ban nhân dân tỉnh Nam Phúc thành lập một Ủy ban khai thác phát triển nhận lại.

Sau khi ký kết thỏa thuận xong, Tô Trang Thành nhìn Yến Xuân Lai. Ý tứ Yến Xuân Lai tất nhiên là hiểu ngay.

Ông ta lập tức gọi điện thoại cho Phí Mãn Thiên.

Tuy nhiên, điện thoại vừa thông Phí Mãn Thiên đã nói:

- Xuân Lai, anh lập tức đến phòng họp của Tỉnh ủy. À đúng rồi thông báo cho đồng chí Trang Ninh Thơm cùng đến. Tình hình khá gấp, cần tổ chức hội nghị thường vụ để chuyển giao một chút.

Thấy gấp như vậy Yến Xuân Lai đang nghĩ không biết có phải Phí Mãn Thiên nhận được chỉ thị khẩn cấp gì của trung ương không. Cũng liền nói với Tô Trang Thành buổi chiều nhất định xử lý chuyện em gái hắn rồi vội vã cùng Trang Ninh Phương đến Tỉnh ủy.

Bước vào phòng họp thấy các vụ ủy viên thường vụ đều đã đến đủ.

Phí Mãn Thiên đã ngồi ở vị trí chủ tọa.

- Đồng chí Ninh Phương, thỏa thuận hợp tác đã ký chưa?

Phí Mãn Thiên cũng quan tâm chuyện này. Mặc dù nói là chuyện của Ủy ban nhân dân tỉnh. Nhưng là nhân vật số một của tỉnh Nam Phúc. Việc này có liên quan đến vấn đề kinh tế quan trọng, Phí Mãn Thiên vẫn rất quan tâm.

- Vừa mới ký kết xong. Hơn nữa, một trăm triệu người ta lập tức chuyển vào tài khoản ngân hàng. Người nhà họ Tô rất có thành ý và làm việc nhanh gọn, dứt khoát quyết đoán.

Trang Ninh Thơm nói đang muốn đề xuất chuyện Tô Lâm Nhi ở Hải Đông đã bị

Phí Mãn Thiên ngắt lời.

- Vậy là tốt rồi!

Phí Mãn Thiên gật gật đầu, nhìn mọi người một cái nghiêm túc nói:

- Triệu tập mọi người đến đây là bởi vì có việc phải giải thích một chút. Buổi tối hôm qua, văn phòng Ban Tổ chức cán bộ trung ương đã thông báo, nói là sáng mai sẽ khai giảng một lớp đào tạo chuyên sâu cho cán bộ cấp tỉnh.

Mà thời gian đăng ký là chiều nay. Hơn nữa, thời gian đào tạo lần này khá dài, có lẽ là khoảng bốn tháng. Cho nên, giờ tập trung mọi người đến là có việc cần giải thích. Tôi đi rồi, công tác Tỉnh ủy của Nam Phúc do đồng chí Yến Xuân Lai thay mặt chủ trì…

Sau khi bàn giao cho Yến Xuân Lai Phí Mãn Thiên nói là phải lên máy bay, cần phải đi vội.

Yến Xuân Lai vừa thấy không thể được, vội vàng nói:

- Bí thư Phí, chuyện Tô Nguyệt Nhi nên xử lý như thế nào? Nhà họ Tô cũng rất có thành ý. Hơn nữa, việc này tôi đã tìm hiểu qua, chỉ là một chút việc nhỏ thôi. Cũng không liên quan gì đến Tô Nguyệt Nhi. Việc này có phải là nên…

Yến Xuân Lai nhìn Phí Mãn Thiên nói.

- Việc này, anh xem rồi giải quyết là được.

Phí Mãn Thiên gật gật đầu, nói một câu rồi vội vàng đi. Yến Xuân Lai bỗng chốc tức giận thiếu chút nữa giơ chân chửi chó má. Nhìn Phí Mãn Thiên bước đi, Yến Xuân Lai nhỏ giọng mắng:

- Anh chạy trốn thật nhanh, ném củ khoai lang phỏng tay cho tôi. Ngày hôm qua anh đồng ý rõ ràng với nhà họ Tô như thế, anh gọi một cuộc điện thoại sẽ chết sao?

Tuy nhiên, nghĩ đến việc Phí Mãn Thiên đi vắng mấy thánh, Yến Xuân Lai lập tức thấy thoải mái trong lòng. Ít nhất trong mấy tháng đó cũng có thể coi ông ta là nhân vật số một.

Vừa là Bí thư vừa là chủ tịch, quyền lực lớn chưa từng có ông ta còn sợ không gây khó dễ được Diệp Phàm sao?

Tuy nhiên, chuyện làm Yến Xuân Lai không nghĩ đến đã xảy ra.

Buổi chiều, Yến Xuân Lai bvước ào văn phòng gọi điện thoại cho Diệp Phàm:

- Đồng chí Diệp Phàm tôi là Yến Xuân Lai. Hiện giờ tôi lấy danh nghĩa Tỉnh ủy yêu cầu cậu thận trọng trong việc xử lý chuyện Tô Nguyệt Nhi. Để tránh một số phiền toái không cần thiết.

- Thận trọng, Chủ tịch tỉnh Yến. Tôi vốn cũng rất thận trọng. Nếu lãnh đạo đã giao, tôi càng thận trọng hơn. Việc này, không thể có một chút sai lầm. Tôi sẽ chỉ thị cho đồng chí An Kỳ thận trọng giải quyết, tuyệt đối không để người tốt bị oan uổng. Coi pháp luật là thước đo, lấy sự thật là căn cứ…

Diệp Phàm ra vẻ cung kính nói, đương nhiên là thả một chút rắm.

Yến Xuân Lai sầm mặt, trong lòng mắng một câu, nghé con, không ngờ lại còn dám nói kháy tôi. Ý của tôi chẳng lẽ cậu không hiểu? Còn dám giả bộ hồ đồ với tôi.

- Hừ, cậu thật sự khờ hay là giả bộ hồ đồ?

Yến Xuân Lai có chút tức giận.

- Tôi không giả bộ, Chủ tịch tỉnh Yến, anh nói rõ ra…

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

- Còn không giả bộ, tôi thấy bản lĩnh của cậu có thể cho vào kỷ lục Guinness.

Giọng Chủ tịch tỉnh Yến càng lúc càng nặng. Nghĩ một chút nói:

- Đồng chí Diệp Phàm, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng. Tập đoàn Tô thị vừa mới ký thỏa thuận 3 tỷ với Ủy ban nhân dân tỉnh để xây dựng khu công nghiệp điển tử ở tỉnh Nam Phúc.

Ngoài ra, người ta rất có thành ý, đã chuyển một trăm triệu đến tài khoản ngân hàng của Ủy ban nhân dân tỉnh. Cậu làm như vậy, nghĩ lại, sẽ đưa đến hậu quả gì?

- Việc này, tôi cũng không cảm thấy có hậu quả gì. Cơ quan Công an thi hành pháp luật bình thường. Mặc dù tôi là Quyền chủ tịch thành phố Hải Đông, quyền chủ trì công tác Thành ủy nhưng cũng không thể can thiệp việc thực thi pháp luật của cơ quan chấp pháp đúng không? Vả lại, vừa rồi Cục trưởng có báo cáo với tôi. Nói là vụ án đã có tiến triển, Tô Nguyệt Nhi chắc chắn có chuyện, đã có chuyện liên quan, không xử lý không tốt đúng không?

Diệp Phàm nghiêm túc nói.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Chủ tịch tỉnh Yến nổi giận nói liền ba chữ tốt.

Cúp điện thoại cái rụp.

Buổi tối.

- Lão Yến, việc này xử lý không tốt…

Phó bí thư Tỉnh ủy Nạp Lan Nhược Phong vừa đánh cờ vừa nói.

- Có gì xử lý không tốt?

Yến Xuân Lai thản nhiên hừ nói.

- Tôi nghe nói Tô Trang Thành đang ở Thủy Châu chờ. Chúng ta nói nên giữ lời đúng không? Người ta là người làm ăn uy tín, chính quyền chúng ta cũng không thể đánh mất uy tín đúng không?

- Chúng ta đánh mất chữ tín sao?

Yến Xuân Lai nhìn Nạp Lan Nhược Phong một cái, biết y vẫn rất hận Diệp Phàm. Tất nhiên là đổ thêm dầu vào lửa. Loại kỹ xảo nhỏ này chưa lừa được Yến Xuân Lai.

- Ha ha, thật ra, có thể như vậy.

Nạp Lan Nhược Phong đột nhiên cầm lấy xe của mình đổi xe của Yến Xuân Lai.

- Đổi xe. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Yến Xuân Lai thì thầm một câu nhìn Nạp Lan Nhược Phong.

- Mấy ngày hôm trước đã có một thông báo, một vòng trao đổi cán bộ giữa các địa phương lại bắt đầu.

Nạp Lan Nhược Phong nói.

- Giao lưu? Tốt, vậy thì giao lưu đi.

Yến Xuân Lai hình như là tự nói, dùng xe của Nạp Lan Nhược Phong lập tức ăn mã của Nạp Lan Nhược Phong.

- Lão Yến, đó là xe của tôi sao có thể ăn mã của tôi?

Nạp Lan Nhược Phong có chút nỏng nảy, trừng mắt.

- Ha ha, vừa rồi thay đổi, xe của anh thành xe của tôi. Dùng xe của anh cho tôi ăn mã của anh. Đó thật sự tốt.

Yến Xuân Lai cười ha hả.

- Tuy nhiên, việc này, lão Yến, danh sách giao lưu lần này do Tề Chấn Đào phụ trách. Cửa của Tề Chấn Đào khá lớn. Hơn nữa, quan hệ với thằng nhóc kia không tồi.

Nạp Lan Nhược Phong cầm quân pháo gõ gõ vào bàn cờ.

- Quan hệ, có thể nặng bằng Hội nghị thường vụ tỉnh sao?

Yến Xuân Lai hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nói:

- Sáng mai hãy triệu tập hội nghị thường vụ. Có một số việc không thể kéo dài. Lập tức quyết định nên lập tức làm.

Diệp Phàm vừa chuẩn bị về Thanh Khê ăn cơm trưa thì Tề Chấn Đào gọi điện thoại đến, giọng có chút khàn khàn nói:

- Có phải cậu đắc tội Yến Xuân Lai?

- Vâng, ông ta bảo tôi thả Tô Lâm Nhi tiểu thư nhà họ Tô ở Bắc Kinh.

Diệp Phàm nói qua chuyện của Tô Nguyệt Nhi.

- Cậu đấy.

Tề Chấn Đào nói.

- Sao thế chú Tề?

Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy có điều gì đó.

- Cậu đúng là không phải người bình thường. Giữ vững nguyên tắc cũng đúng. Nhưng cũng phải nhìn tình hình của đối thủ chứ. Không thể cứ ngu xuẩn giữ nguyên tắc. Là ngu xuẩn biết không?

Giọng Tề Chấn Đào đầy trách cứ.

- Có một số việc, tôi không giữ không được. Nếu người ta muốn giết tôi, tôi còn có thể giơ cổ chờ sao?

Diệp Phàm hừ nói.

- Ai chủ trì thì mặc, cuối cùng người thiệt là cậu. Cậu nhóc, là cậu có biết không?

Tề Chấn Đào có chút tức giận nói.

- Tôi làm sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Cậu làm sao nữa, cậu không làm sao. Tuy nhiên cậu xui xẻo.

Tề Chấn Đào tức giận hừ một tiếng.

- Xui xẻo, Yến Xuân Lai tới tôi cũng mặc.

Diệp Phàm hừ nói.

- Cậu nhóc, phải tôn trọng lãnh đạo. Là Chủ tịch tỉnh Yến, không phải là Yến Xuân Lai. Mặc dù ông ta không đúng nhưng cũng là Chủ tịch tỉnh. Đây là quy củ tối thiểu có biết không?

Tề Chấn Đào cuối cùng nổi giận quát lớn.

- Tôi biết rồi.

Giọng Diệp Phàm nhỏ đi không ít.

- Ôi, thôi vậy, cậu chuẩn bị một chút đi.

Tề Chấn Đào thở dài nói.

- Chuẩn bị cái gì?

Diệp Phàm hỏi, cảm thấy Tề Chấn Đào có chút lạ, nói không rõ ràng gì.