Mà nhà họ Tô lại cách cửa nam không xa. Ở Bắc Kinh cũng có truyền thống khá lâu đời. Tổ tiên nhà họ Tô làm quan cũng lớn.
Cho nên, từ triều đại nhà Thanh đến nay, Tô thị vẫn giữ tài lực hùng hậu.
Cho nên, nhà họ Tô ở cửa nam trong chín cửa thành chính là thể hiện cho sự giàu có.
Chỉ sợ ở Bắc Kinh nếu muốn phát tài đều phải đến nhà họ Tô một lần. Chiêm ngưỡng một chút tổ tiên anh dũng của nhà họ Tô, cúng bái một chút, có lẽ sẽ gặp may có thể phát tài.
- Tô thị tứ cửu thành cửa nam mà người ta thường gọi chính là nhà họ Tô?
Điền Hướng Trung thật sự có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy lão Điền, cho nên, tôi mới nói với anh. Anh nghĩ xem, cấp dưới của anh bắt tiểu thư nhà người ta, người ta không phải là đau lòng muốn chết. Đến lúc đó, thực sự gặp phiền toái gì, anh làm lãnh đạo cũng không vinh quang gì đúng không?
Thôi Cảnh Hạo thân thiết nói.
- Ha ha, mặc dù là Phượng lão có lưu bản vẽ cửa nam nhà họ Tô. Nếu thành viên gia đình vi phạm pháp luật, thì vẫn phải xử theo pháp luật.
Tôi tin rằng Phượng lão cũng không thích một gia tộc không tuân theo pháp luật. Hơn nữa Phó giám sát trưởng Diệp mặc dù chỉ là hư danh, nhưng hắn vẫn là phó Giám sát trưởng của bộ Công an.
Hắn làm việc có quyền của một phó giám sát trưởng. Huống chi, có thể đảm nhiệm vị trí này, tôi tin hắn biết rõ đúng sai.
Sẽ giải quyết tốt việc nhà họ Tô.
Điền Hướng Trung không phải là bình thường, căn bản là ba phải.
Đây cũng là bình thường. Nếu Diệp Phàm chính là do nguyên ủy viên Trung ương Đảng, bộ trưởng Bộ Công an đặc biệt dặn sắp xếp.
Tin rằng trưởng ban Lưu lúc ấy cũng có quyết định của mình. Tuy là đồng chí Lưu Thiệu hiện giờ đã chuyển đến Đảng ủy Công an Trung ương làm Bí thư. Nhưng ông ấy cũng không nói thu lại chức vụ của Diệp Phàm. Điền Hướng Trung là thứ trưởng bộ Công an, chắc chắn sẽ không làm việc này.
Hơn nữa, Điền Hướng Trung cũng có cảm giác thần bí chuyện sắp xếp Diệp Phàm. Y cũng cẩn thận điều tra qua Diệp Phàm.
Hắn xuất thân không được tốt lắm, nhưng sao trẻ như vậy có thể ngồi đến chức này. Thật sự là khiến Điền Hướng Trung thầm thấy kỳ lạ. Đồng thời cũng thầm khiếp sợ.
Nếu nói Diệp Phàm không có chút bối cảnh thì tuyệt đối không thể. Cho nên, một người khôn ngoan như Điền Hướng Trung sẽ không đi trêu chọc vào người như vậy để chuốc lấy phiền toái.
- Lão Điền anh thật sự mặc kệ sao? Đến lúc đó anh sẽ hối hận.
Thôi Cảnh Hạo có chút tức giận, giọng nặng lên không ít.
- Hối hận? Tôi có gì phải hối hận. Hiện tại không phải là không có ai tố các đồng chí Diệp Phàm sao? Thực sự có chuyện tôi sẽ giải quyết thỏa đáng. Nếu cấp dưới mình làm một chút chuyện đều đi quan tâm thì tôi sẽ bận chết mất. Lão Thôi, thật ra tôi cảm thấy, có một số việc chúng ta không cần phải hỏi. Anh thấy có đúng không?
Điền Hướng Trung ngược lại khuyên Thôi Cảnh Hạo. làm cho y thiếu chút nữa quăng điện thoại.
- Nếu anh mặc kệ, quên đi.
Sau khi gác điện thoại, vẻ mặt Thôi Cảnh Hạo trầm xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Y biết, nếu đến Phó giám đốc thường trực sở Công an tỉnh Nam Phúc Câu Trấn Nam cũng không dùng được ở Hải Đông có lẽ y nói cũng không có tác dụng.
Cục trưởng An Kỳ căn bản là một cái gậy trong tay Diệp Phàm. Diệp Phàm chỉ đông, người này tuyệt đối không đánh tây. Thôi Cảnh Hạo còn âm thầm khâm phục thuật dùng người của Diệp Phàm.
Tình huống thế này trừ phi cấp dưới của anh có sự tin tưởng vào anh có thể giải quyết việc này mới dám làm. Bằng không, khi Câu Trần Nam hùng mạnh ra mặt, một cục trưởng Cục Công an cấp dưới còn dám chống lại, đây là tình trạng gì?
Thôi Cảnh Hạo không cần nghĩ cũng biết. Tuy nhiên, biết là một chuyện, việc này, đã mất mặt không dậy nổi. Hơn nữa, năm đó y có thể ngồi lên vị trí này cũng là vì nhà họ Tô bí mật ra sức.
Nếu cả chuyện nhỏ đó đều không làm được, thì về sau đừng nghĩ đến việc nhà họ Tô ra sức cho anh.
Trong lòng Thôi Cảnh Hạo không biết làm thế nào, cũng rất tức giận
Không thể tưởng tượng được đường đường một thứ trưởng bộ Công an như mình đối mặt với một Cục trưởng cục Công an cấp dưới vẫn không có tác dụng gì.
Tuy nhiên, Thôi Cảnh Hạo suy nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho Bí thư Đảng ủy Công an Nam Phúc Lý Xương Hải.
Thầm nghĩ rằng Lý Xương Hải chẳng những là người được phân công quản lý hệ thống pháp luật mà còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Nam Phúc. Trong thể chế ở Trung Quốc vẫn có quyền lực đối với một quyền Chủ tịch thành phố như Diệp Phàm.
Chỉ có điều, Lý Xương Hải nghe nói về chuyện này xong cũng trầm ngâm một hồi lâu. Rồi nói cũng không khác những gì Điền Hướng Trung nói là mấy. Đều là nói một cách ba phải. Khiến Thôi Cảnh Hạo âm thầm giật mình. Trong lòng luôn nghĩ, việc này, Diệp Phàm rốt cuộc đã cho mấy đồng chí này ăn cái gì?
Rơi vào đường cùng Thôi Cảnh Hạo đành phải nhịn, khéo léo nói chuyện với nhà họ Tô về tình hình này.
Ông cụ nhà họ Tô nghe xong, chỉ hừ lạnh một tiếng:
- Anh là thứ trưởng bộ Công an, sao một cục trưởng Cục Công an cấp dưới cũng không bảo được.
Sau đó ông cụ cúp điện thoại. Thôi Cảnh Hạo mặt trắng lại đỏ, nghiến răng trong phòng một lúc lâu. Hắn biết, từ nay về sau quan hệ với nhà họ Tô có lẽ chấm dứt. Lão Thôi hận Diệp Phàm quá mức. Tuy nhiên, lão Thôi cũng bình tĩnh lại. Cùng với cấp dưới nói này nọ, không nghe cuối cùng mất mặt, không bằng không nói gì. Cho nên, lão Thôi cuối cùng chọn cách im lặng.
Buổi tối, sau khi giải quyết một số việc ở huyện Đào Mộc có chút mệt mỏi đi lên xe.
Bởi vì Chủ tịch huyện Đào Mộc Vương Long Đông đã đến Thanh Ngưu đảm nhiệm chức Bí thư. Mà chủ tịch huyện nhất thời chưa được quyết định. Mà Bí thư huyện ủy Hoàng Sơ Lâm lại bị Ủy ban Kỷ luật bắt đi.
Khiến cho huyện Đào Mộc một lúc mất đi hai vị đầu sỏ, có vẻ như rắn mất đầu. Trước mắt việc khai thác, phát triển gỗ đào đã bắt đầu giai đoạn xây dựng, chắc chắn là không thể kéo dài.
Cho nên, Diệp Phàm đành phải tự mình xuống huyện Đào Mộc. Sắp xếp hết thảy mọi việc xong thì đã tốt. Vội vàng ăn cơm xong khi chuẩn bị lên xe thì Lý Mộc cung kính hỏi:
- Bí thư, tôi lái xe đi nhé?
- Được, cậu lái đi.
Diệp Phàm gật gật đầu, ngồi ở vị trí gần ghế lái.
Xe đi trên quốc lộ vòng qua núi về thành phố.
Đột nhiên xe phanh nhanh lại, Lý Mộc dừng xe.
Bởi vì phía trước có một chiếc xe tải Đông Phong lớn bị lật bên sườn núi. Hoa quả trên xe lăn hết xuống đường. Một người máu chảy đầm đề đang đứng trên đường kêu cứu.
- Mau cứu người!
Diệp Phàm không chút do dự xuống xe.
Hai người vội vàng chạy về hướng chiếc xe bị lật. Tìm cây lớn đập cabin xe, vì trong đó còn có hai người.
Lái xe bị kẹt ở tay lái. Mà buồng lái cũng đã bị biến hình. May mắn Diệp Phàm có thân thủ cửu đẳng, bằng không, không có cách nào để mở được.
Diệp Phàm cố sức nhưng gần ba phút mới đưa được người lái xe ra. Người ngồi cạnh là một người đàn ông cao lớn. Cũng đang bị kẹt. Diệp Phàm lại bắt đầu đập.
Đúng lúc này, có biến cố. Người đàn ông bị kẹt kia không ngờ ôm lấy Diệp Phàm.
Diệp Phàm còn tưởng rằng người đàn ông này vì hoảng sợ quá mới thế, đang định an ủi vài câu.
Đột nhiên cảm giác sau gáy hình như có khí lực đánh đến. Trong lòng đột nhiên sinh cảnh giác. Đang muốn quay người, nhưng người đàn ông này không ngờ rất kỳ lạ. Mặc dù Diệp Phàm có thân thủ cửu đẳng, nhưng lúc này vì khí lực đã tiêu hao không ít. Muốn thoát khỏi cái ôm của y cũng phải cố hết sức.
Lúc này, Lý Mộc hét lớn:
- Bí thư, mau tránh ra.
Đôi mắt ưng phát hiện phía tây bắc có một bóng đen. Y dùng dao bầu rất nặng, khéo léo chém gió bổ về phía Diệp Phàm.
Mà Lý Mộc cũng rất dũng cảm, liều mạng nhào xuống trên người hắn. Mắt thấy dao bầu chém vào Lý Mộc.
Diệp Phàm đột nhiên hét lớn lên một tiếng.
Hai tay dùng lực chống, răng rắc một tiếng. Người đàn ông ôm chặt Diệp Phàm kia đã bị Diệp Phàm kéo rách hai tay. Hơn nữa đến thịt cũng bị Diệp Phàm xé thành hai đoạn. Máu tươi bắn tung tóe.
Các đồng chí cùng đi huyện Đào Mộc với Diệp Phàm lúc này đã bị dọa cho chết khiếp. Khiếp sợ đến mức không nói nên lời. Mơ hồ có chút mùi truyền đến, có lẽ có người sợ quá tè ra quần.
Diệp Phàm thuận thế đem Lý Mộc đến một bên. Tuy nhiên, Lý Mộc vẫn là bị đao lớn bổ vào lưng. Lập tức máu tươi chảy ra đầy người.
- Lý Mộc.
Diệp Phàm tức giận, một cước đá tới, người đàn ông tóc dài bị Diệp Phàm đá một cước bay năm sáu mét. Mấy cán bộ Hải Đông bị đâm phải bỗng chốc lăn như hồ lô.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm đứng lên, thấy có ba người đồng thời tấn công hắn.
Đều là cầm dao bầu khá lớn. Tất cả đều liều chết tiến đánh.
Trong lòng Diệp Phàm nóng như lửa đốt. Bởi vì Lý Mộc đang chảy máu, y đã ngất đi. Diệp Phàm một quyền đi xuống, tiếng răng rắc giòn tan vang lên. Một người trong số đó chắc chắn là bị chặt đứt tay. Dao bầu cũng bay loảng xoảng mấy chục mét.
Hai người đàn ông mặc đồ đen khác cũng bị Diệp Phàm đá lăn như hồ lô. Tuy nhiên vì muốn cứu Lý Mộc, ba người chạy mất hai.
Nhìn thấy người áo đen lăn lộn trên mặt đất. Mấy cán bộ của Hải Đông lúc này mới tỉnh mộng. anh dũng xông lên, đấm đá loạn xạ, cuối cùng bảy tám người áp chế xuống.
Diệp Phàm ôm Lý Mộc đi ngang qua đá mấy đá. Gã đàn ông này bị gãy hai tay, có lẽ không gây ra sóng gió gì. Diệp Phàm vội vàng xé quần sao băng bó cho Lý Mộc.
Thấy Lý Mộc có vết thương lớn, cũng không biết bị chém như thế nào. Lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Mấy cảnh sát giao thông đến xử lý sự cố xuống xe.
- Đưa người đi, đừng để y chết. Các anh đi trước mở đường cứu người.
Diệp Phàm hô to một tiếng. Cảnh sát giao thông vội vàng đưa người đàn ông bị gãy tay lên xe.
Kéo còi nhằm thẳng xã Bảo Kiếm mà đi.
Nhận được tin báo của cảnh sát, An Kỳ tự mình dẫn hai mươi cảnh sát hình sự cùng với bác sĩ của bệnh viện số 1 Hải Đông đến.