Quan Thuật

Chương 1827: Điều băn khoăn của Tống giám sát trưởng




Vì thế Câu Trấn Nam dùng giọng khác bất đắc dĩ nói:

- Thứ trưởng Thôi, việc này chỉ sợ có chút khó.

- Khó làm, đồng chí Trấn Nam, cậu nói vậy này có ý gì? Chẳng lẽ cục Công an thành phố Hải Đông có thể cãi lời cậu sao? Cậu là Phó Giám đốc thường trực sở Công an, chẳng lẽ chỉ là vật trang trí?

Thôi Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếng, giọng khá khí phách.

- Cục Công an Hải Đông đương nhiên không dám cãi lại chỉ thị của tôi. Nhưng, đồng chí Diệp Phàm không phải là tầm thường.

Câu Trấn Nam tất nhiên là liều mình đẩy đống lửa lên Diệp Phàm.

- Hả, chẳng lẽ hắn ba đầu sáu tay. Nói tôi nghe một chút, có gì không tầm thường?

Thứ trưởng Thôi hừ lạnh một tiếng.

- Đồng chí Diệp Phàm chẳng những là quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông, quyền chủ trì công tác của Thành ủy Hải Đông. Vừa là Chủ tịch vừa là Bí thư.

Anh nói xem sau sự kiện Thanh Ngưu ở Hải Đông quyền lực của hắn đạt đến đỉnh cao nào. Có thể nói thế này, hiện giờ ở Hải Đông, Diệp Phàm là một bàn tay che trời.

Ở đó nếu người nào dám ho he một tiếng đảm bảo mấy hôm sau đã bị điều chỉnh công tác. Hoặc là bị đưa đi học tập ở trường Đảng.

Nói thì dễ nghe, nào là đào tạo chuyên sâu, trở về phục vụ nhân dân. Những việc đó cũng không đáng sợ, điều làm người ta không thể chịu nổi chính là Phó Giám đốc thường trực sở như tôi đứng trước mặt hắn căn bản là không đủ.

Nói thì mất mặt, lần trước tôi ra lệnh cho Cục Công an thành phố Hải Đông đem vụ án chuyển giao cho sở Công an tỉnh. Ban đầu Cao Tiềm là do căn cứ vịnh Lam Nguyệt giao cho sở Công an tỉnh chúng tôi, không ngờ bị Diệp Phàm đưa đi.

Câu Tấn Nam tất nhiên dùng bài bi tình.

- Phó giám đốc sở Câu, cậu nói những chuyện này tôi không hiểu. Cậu là Phó giám đốc sở, người ta đã giao người cho sở Công an tỉnh, cơ quan công an cấp dưới có quyền gì đưa người đi? Chẳng lẽ Cục Công an thành phố Hải Đông lớn hơn sở Công an tỉnh sao?

Thứ trưởng Thôi có chút không hài lòng. Cho rằng Câu Trấn Nam không muốn chấp hành chỉ thị của y.

- Ôi…

Câu Trấn Nam cố ý thở dài, trầm ngâm một hồi mới nói:

- Đó là bởi vì Diệp Phàm còn có một thân phận khác, hắn còn kiêm Phó Giám sát trưởng cảnh sát cảnh vụ bộ Công an. Thứ trưởng Thôi, anh nói xem, tính ra hắn cũng là lãnh đạo bộ. Hắn lấy danh nghĩa Phó phòng Giám sát bảo chúng tôi giao người, chúng ta sao có thể kháng lại mệnh lệnh cấp trên?

- Phó Giám sát trưởng, sao có thể thế được?

Thôi Cảnh Hạo thật đúng là không hiểu được việc này, kinh ngạc hỏi. Bởi vì cho tới bây giờ cũng chưa xảy ra chuyện như vậy. Nào có phó Giám sát trưởng của bộ Công an còn kiêm chức Chủ tịch thành phố phía dưới. Chưa hề có việc này, hoàn toàn lộn xộn.

Chức Phó giám sát của Diệp Phàm là trước đây Trấn Đông Hải cấp. Việc này có lẽ chỉ có lãnh đạo và Bộ trưởng bộ Công an biết được.

Các đồng chí khác, thật sự là không hiểu được việc này. Mà công bố xuống cấp dưới cũng không đến cấp tỉnh.

- Lúc đó hắn còn đưa ra giấy chứng nhận. Tôi đã cẩn thận xem qua, tuyệt đối là thật. Vả lại, hắn là một chủ tịch thành phố, cũng không có khả năng đi làm giả giấy tờ có phải không? Nhưng tôi đã đọc các văn bản bộ Công an thông báo danh sách lãnh đạo xuống sở. Ở phòng Giám sát Cảnh vụ kia cũng không thấy tên Diệp Phàm. Thực sự có chút lạ, tôi còn nghĩ hay đây là việc cần giữ bí mật, cho nên cũng không dám đến Bộ để hỏi chuyện này.

Câu Trấn Nam lúc đó thật sự thấy nghi ngờ. Nhưng chuyện của bộ Công an có khi cũng rất phức tạp.

- Ồ, tôi biết rồi.

Thôi Cảnh Hạo nói xong, cúp điện thoại. Nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Thứ trưởng bộ Công an, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Giám sát trưởng Điền Hướng Trung hỏi:

- Lão Điền, phân công quản lý cục Giám sát cảnh vụ có phải có một phó giám sát là Diệp Phàm phải không?Người này kiêm chức quyền chủ tịch thành phố Hải Đông. Hiện tại đang chủ trì công việc của Thành ủy Hải Đông?

- Đúng là có một đồng chí tên Diệp Phàm. Tuy nhiên vì một số nguyên nhân, tên của hắn chỉ có trong danh sách của cục Giám sát. Không công bố ra bên ngoài, cũng không có trong danh sách gửi các sở Công an tỉnh.

Điền Hướng Trung suy nghĩ một chút còn nói thêm:

- Về cơ bản hắn không đến cục làm việc, luôn làm việc bên chính quyền.

- Vậy thì xem ra, hắn chỉ là giữ một hư chức?

Đầu tiên Thôi Cảnh Hạo có chút kinh ngạc, vì sao là bởi vì một câu nói của Điền Hướng Trung "một số nguyên nhân" đã làm ông ta suy nghĩ rất nhiều. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến cho tên Diệp Phàm không được công bố ra ngoài.

Là vì bí mật quốc gia hay vì nguyên nhân gì khác. Nhưng, việc này, Thôi Cảnh Hạo tuy là cấp bậc cao hơn Điền Hướng Trung nhưng cũng không tiện hỏi. Bởi vì Điền Hướng Trung không nói.

Y không nói chính là vì chuyện này không thể nói. Không thể nói chính là bí mật. Mặc cho Thôi Cảnh Hạo muốn biết nhưng người ta không nói hắn cũng không dám hỏi nhiều. Vả lại y và Điền Hướng Trung dù sao cũng không thân thiết.

Có khi hai người vì một số việc không có cùng quan điểm mà có tranh chấp nhỏ. Đương nhiên, tranh chấp thì tranh chấp, hai người quan hệ qua loa, cũng không thành kẻ thù hay đối thủ.

- Ừ, đó là một treo danh.

Điền Hướng Trung nói.

- Hay là vì năm đó hắn xét xử vụ án Ngư Đồng ở Việt Đông làm khiếp sợ cả nước, cho nên để tiện cho việc phá án, lãnh đạo Bộ cho hắn một quyền đặc thù. Cho nên, treo một hư chức, đến hiện tại cũng ngại thu hồi. Hẳn không phải là đã quên chuyện này chứ?

Thôi Cảnh Hạo cuối cùng không kìm nổi nói. Muốn hỏi rõ về Diệp Phàm.

Bởi vì, việc này không làm rõ không chừng lại vô ý đắc tội với lãnh đạo. Việc đó thứ trưởng Thôi tuyệt đối không muốn thấy.

Đầu năm nay chuyện trong nước cũng rất phức tạp. Diệp Phàm tạm giữ chức cũng rất lạ, mà lại không công bố ra bên ngoài.

Việc này, giống như là trùng hợp. Thường thường những việc như thế này đều là người làm công tác bí mật của đất nước. Giống như Bộ An ninh Quốc gia cử rất nhiều nhân viên tình báo nhậm chức ở các Bộ, các Ủy ban và chính quyền cấp dưới.

Những người đó không để lộ thân phận, thì không ai biết về họ. Thân phận thật, có lẽ cả đời cũng không ai biết. Về bí mật đất nước là một cảnh tơ hồng Thôi Hạo Đông cũng không dám động chạm đến.

- Ha ha, có khả năng, nhưng cũng không chính xác. Nói thật, lão Thôi, việc này tôi cũng không rõ lắm.

Điền Hướng Trung thực tại cũng không hiểu được chuyện này vì sao mà lại thế, chỉ là lúc đó Bộ trưởng thông báo nên treo một chức lên.

Đương nhiên, Điền Hướng Trung chắc chắn sẽ không nói ra tình hình thực tế này. Bộ trưởng đã giao Điền Hướng Trung nào dám hỏi kỹ, đó không phải là tìm phiền phức cho mình sao?

Đồ dối trá, anh không biết thì ai biết? Lừa quỷ thôi. Thôi Cảnh Hạo thầm mắng một cầu nói:

- Lão Điền, cấp dưới của anh rất kiêu ngạo. Ỷ vào thân phận này không ngờ dám đem người mà căn cứ vịnh Lam Nguyệt chuyển giao có sở Công an tỉnh Nam Phúc giao cho Cục Công an Hải Đông thẩm tra xử lý.

Làm như vậy thật không thỏa đáng. Vừa rồi đồng chí Câu Trấn Nam của sở Công an tỉnh Nam Phúc đều có ý kiến.

Có lẽ không chỉ mình anh ta có ý kiến. Rất nhiều đồng chí sở Công an tỉnh cũng có ý kiến. Việc này, quá khác người có phải không? Hơn nữa, lão Điền, anh phải quan tâm một chút, tôi sợ nếu không sẽ xảy ra chuyện.

- Xảy ra chuyện gì, không phải là chuyển một vụ án sao? Có lẽ Phó giám sát trưởng Diệp cho rằng vụ án này cục Công an Hải Đông thẩm tra xử lý thích hợp hơn.

Đây chỉ là hắn và đồng chí Câu Trấn Nam có quan điểm khác nhau thôi. Không thể nói là xảy ra việc gì có đúng không? Vả lại Diệp Phàm đại diện cho Phòng Giám sát của bộ Công an.

Hắn có quyền tham gia điều tra vụ án. Hẳn là vụ án này có chỗ đặc biệt. Có lẽ một số đồng chí của sở Công an khi xử lý vụ án đã bỏ qua có phải không?

Hơn nữa, lão Thôi, anh kiểm tra lại một chút, Phó giám sát trưởng Diệp rất ít khi nói ra tên tuổi để khoe khoang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nếu trong vụ án này đã điều tra rõ thì chắc chắn vẫn có lý do.

Điền Hướng Trung trong lòng đã hiểu, có lẽ là có người nhờ Thôi Cảnh Hạo đến cầu xin hôi. Thôi Cảnh Hạo muốn nhúng tay, thì tôi cũng phải giúp cấp dưới mình một chút.

Thật ra, Điền Hướng Trung chỉ là một núi nhỏ tư tưởng lớn, tỏ vẻ thôi.

Cũng không thể coi là y và Diệp Phàm có quan hệ sâu đậm. Thật ra hai người có lẽ chỉ gặp nhau một lần. Dáng vẻ Diệp Phàm như thế nào thứ trưởng Điền đều đã quên. Đừng nói là có giao tình gì.

- Không phải thế lão Điền, việc này, thôi vậy, nếu anh không muốn biết tôi cũng không dài dòng.

Để tránh anh bảo tôi can thiệp vào công việc của Cục Giám sát cảnh vụ. Tôi bây giờ lúc nào cũng rõ ràng có phải không?

Thôi Cảnh Hạo nói.

Điền Hướng Trung vừa nghe thế biết là người này cố ý châm chọc y. Điền Hướng Trung cũng không phải vừa, thản nhiên nói:

- Việc này nếu lão Thôi không tiện nói, tôi cũng không hỏi thăm. Ha ha, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.

Điền Hướng Trung vừa nói câu này xong, Thôi Cảnh Hạo thiếu chút nữa tức giận đến đập bàn, thầm mắng, tên cáo già xảo quyệt.

Tuy nhiên, việc này, dù sao cũng phải xử lý. Thôi Cảnh Hạo suy nghĩ một chút, vẫn áp dụng cách chủ động xuất kích:

- Lão Điền, tôi thật sự có chút lo lắng. Anh không biết, Diệp Phàm bắt ai đâu, là Tô Lâm Nhi tiểu thư của Tô thị ở Bắc Kinh. Người ta đến Hải Đông kinh doanh, chỉ là có chút chuyện liên quan đến Đội trưởng đội bảo vệ Cao Tiềm của tập đoàn Địa Đường Điểu.

Diệp Phàm không ngờ bắt cả Chủ tịch. Lão Điền, không phải là anh không biết nhà họ Tô ở cửa thành Nam trong chín cửa thành chứ? Diệp Phàm đã đụng phải tổ ong bò vẽ.

Từ đời Minh Bắc Kinh hình thành chín cửa ngoại thành bốn cửa nội thành. Chín cửa ngoại thành bốn cửa nội thành là chỉ nội thành Bắc Kinh có chín cửa, ngoại thàng có bảy cửa Hoàng thành có bốn cửa thành. Nội, ngoại, Hoàng thành chia làm các khu hành chính Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung.

Đời Thanh đã thi hành chính sách kỳ thị dân tộc, đuổi toàn bộ người Hán ra ngoại thành. Thành ra trong nội thành chỉ có người Hán và quân đội bát kỳ cùng gia đình sinh sống. Đến cuối thì mới có những người Hán làm quan đặc biệt quay lại nội thành sống.

Như vậy, người Bắc Kinh chia làm hai bộ phận. Nội thành trở thành nơi quân đội chiếm giữ cùng với người nhà họ. Ngoại thành là khu dân cư đơn thuần. Nội thành ngoại thành phân biệt rõ ràng, người Bát Kỳ, dân giới hạn nghiêm.

Lúc đó bát kỳ có địa vị rất đáng tự hào, tự xưng nhà mình chính là Tứ cửu thành, bao vệ Tử Cấm thành, coi đó là sự khác nhau với dân ngoại thành.