Lời nói của Lý Long là trực tiếp động chạm đến đồng chí Phạm Viễn của Thành ủy Hải Đông nên vừa nghe Lý Long nói vậy mấy trăm ánh mắt trong hội trường toàn bộ đều hướng về phía PhạmViễn- Nhân vật số một Hải Đông này.
Tự nhiên, Phạm Viễn cũng thấy hơi xấu hổ, lão ta vội vàng cúi đầu, không dám nhìn xuống dưới hội trường. Lâm vào tình huống này, cho dù mặt dày thế nào cũng đố mà gượng đầu dậy nổi.
Lý Long dừng một chút rồi tiếp:
- Lần này tôi đã tham dự toàn bộ quá trình điều tra, không điều tra thì thôi không biết chứ một khi đã điều tra, thưa các đồng chí, nhìn thấy mà ghê cả người...
Các lãnh đạo trên Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã chỉ thị rõ, ai phải chịu trách nhiệm về cái gì thì nhất định phải chịu, quyết không nể nang gì hết. Tuy nhiên, nhắc đến đây cũng phải nói qua một chút về đồng chí Diệp Phàm của Hải Đông.
Trong vụ việc lần này, đồng chí Diệp Phàm nắm giữ ấn soái, với sự giúp sức của các đồng chí như Bí thư Hạ Hải Vĩ từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh cùng với đồng chí An Kỳ bên Cục Công an thành phố, đồng chí Triệu Thiết Hải thuộc Công an tỉnh, rốt cục đã điều tra ra chân tướng sự việc.
Không những thế, đồng chí Diệp Phàm vốn đã lâm vào cảnh bị đình chỉ chức vụ, hứng chịu áp lực mà thông thường ai cũng khó mà gắng gượng nổi, nhưng anh ấy vẫn kiên trì công tác. Bí thư Phí Nhất Hoàn của Ủy ban Kỷ luật Trung ương có một câu rất đáng để suy ngẫm, đó là......
Nói đến đây, Lý Long lại cố ý tạm dừng trong giây lát, hình như là nói hơi lâu nên thấy khát, nhấp xong một ngụm trà rồi lại nhìn khắp các đồng chí trong hội trường một lượt, thấy ai nấy đều đang căng như dây đàn chờ lời của Bí thư Phí Nhất Hoàn, ông ta mới thỏa mãn mà rằng:
- Bí thư Phí nói "đồng chí Diệp Phàm là một đồng chí tốt.
Lập tức sau đó là một tràng vỗ tay vang như sấm dậy. Các đồng chí đang ngồi có đến tám phần đều là hâm mộ đến đỏ cả mắt. Được một trong chín ủy viên chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phí Nhất Hoàn chỉ đích danh mà ca ngợi, đó là vinh dự cỡ nào chứ.
Việc này chứng tỏ điều gì, chính là đã khẳng định rằng đồng chí Diệp Phàm đã chính thức "Đông Sơn tái khởi", là lời khẳng định cho việc sẽ khôi phục tất cả chức vị. Làm gì có chuyện người từng được lãnh đạo nhà nước ca ngợi, mà tỉnh Nam Phúc vẫn cứ muốn "đì" cơ chứ?
- Nhưng, Bí thư Phí còn nói thêm một câu, là thế này:
Một số đồng chí cố ý bao che hoặc có thái độ bàng quan thì bắt buộc phải kỷ luật xử lý nghiêm!
Câu chốt hạ này Lý Long vừa vang lên, một số cán bộ lập tức héo rũ như lá hẹ, trong đó bao gồm cả Phạm Viễn.
- Các đồng chí, bài học này thật là đáng khắc sâu, khiến người ta tỉnh ngộ!
Tề Chấn Đào chua xót thở dài nối tiếp câu chuyện, sau đó lại nghiêm nét mặt mà rằng:
- Thị xã Thanh Ngưu thuộc Hải Đông đã xảy ra vụ việc lần này, cũng là hồi chuông cảnh tỉnh rất rõ ràng cho mỗi cán bộ Đảng viên đang ngồi ở đây.
Xét theo nội tình sự việc lần này, Tỉnh ủy quyết định kỷ luật nội bộ đồng chí Phạm Viễn với mức lỗi nặng, hủy bỏ mọi chức vụ mà đồng chí Phạm đang nắm giữ bao gồm uỷ viên Thành ủy Hải Đông, ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Thành ủy.
Khôi phục các chức vụ uỷ viên Thành ủy Hải Đông, ủy viên thường vụ Thành ủy, phó Bí thư Thành ủy, Quyền Chủ tịch thành phố cho đồng chí Diệp Phàm và tạm thời giao quyền chủ trì công cán tại Thành ủy Hải Đông cho đồng chí ấy..."
Việc Phạm Viễn bị đì và đồng chí Diệp Phàm phất lên hình thành một bức tranh với hai màu đối lập, bởi vì tất cả chức vụ của đồng chí Diệp Phàm được khôi phục và tạm giao quyền chủ trì công tác Thành ủy được tuyên bố ngay sau.
Vậy là toàn thể hôi trường lập tức vỗ tay vang như sấm. Những tràng vỗ tay này với Phạm Viễn mà nói tự nhiên chính là nỗi sỉ nhục quá lớn khi bị người ta "xử đẹp".
Cuối cùng, Tề Chấn Đào từ hàng ghế chủ tịch, trước mặt mấy trăm cán bộ vươn bàn tay to bản vẫy Diệp Phàm đứng lên, bốn tay giao nhau nắm chặt như đôi trai gái. Tề Chấn Đào xúc động nói một câu vang dội
- Đồng chí Diệp Phàm, anh phải chịu thiệt thòi rồi!
Rầm rầm rào rào, lại là một tràng vỗ tay rền vang như sóng dậy xuân thì...
- Đâu có thiệt thòi gì, vì đảng vì dân, tôi cảm thấy đáng lắm.
Giọng Diệp Phàm vẫn nghe hơi run run, có vẻ thằng nhãi này khi được người ta vỗ tay khen ngợi vẫn hơi dễ bị kích động đôi chút. Cảm giác, khóe mắt hắn hình như đã hơi ươn ướt.
"Ẻo lả quá! Ra trước ánh mặt trời thì phải rạng rỡ lên chứ!"
Diệp Phàm tự mắng thầm một câu trong bụng.
Sau khi đại hội thưởng phạt đã xong xuôi đâu vào đó, lại ăn uống qua loa, Diệp Phàm dẫn theo các đồng chí trong bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông ra tiễn chân đồng chí Lý Long của Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng như đoàn cán bộ Tỉnh ủy.
Tối hôm đó, Diệp Phàm lê cái thân mỏi mệt xuống xe. Móc chìa khóa mở cửa sau của Thanh Khê cư mà vào. Hắn thấy mệt chết đi được, gật gà gật gù mắt chẳng thèm nhìn lối về phòng.
- Oái, không có mắt à, đụng phải người ta rồi!
Một thanh âm dịu dàng quen thuộc vang lên.
Diệp Phàm lặng người trong giây lát, ngẩng đầu trông qua mới phát hiện bóng ai đó mặc toàn áo lụa màu đỏ sẫm, là một cô nàng như Nguyệt cung tiên tử hạ phàm đang đứng dưới ánh trăng.
Trong đôi mắt đong tình kia có chút gì đó ăn năn ăn năn, đôi phần quan thiết, nửa lạng đam mê lại pha lẫn chút vui mừng. Là Kiều đại tiểu thư, nơi khóe mắt cô đang ánh lên đôi giọt lệ vắn dài.
- Bà xã của anh, em tới rồi à!
Diệp Phàm bỗng dưng mạnh bạo nổi hứng trêu đùa bèn hô to một tiếng rồi tiến lên bế Kiều Viên Viên lên cao như ẵm đứa bé ba tuổi.
Rất lâu sau hắn mới chịu thả xuống.
Kiều Viên Viên, nhẹ nhàng nép vào ngực hắn, đưa ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt má hắn mà thỏ thẻ:
- Đồng chí Diệp Phàm, anh phải chịu thiệt thòi rồi!
- Em….
Tiếng kêu vừa phát ra nửa chừng thì nghẹn lại, Kiều Đại tiểu thư không ngờ cũng đến tham gia hội nghị. Tề Đại Pháo nhà người ta đã tạo thanh thế cho hắn trước mặt quảng đại cán bộ Hải Đông. Lúc này, đã là đêm khuya, Kiều đại tiểu thư lại còn muốn tạo thêm "cái thế" gì cho hắn đây?
- Anh, những ngày qua em đã không hiểu được nỗi vất vả mà anh phải chịu rồi.
Kiều Viên Viên dịu dàng vuốt ve hai má Diệp Phàm thủ thỉ.
- Không sao, có mất cái gì đâu, chẳng phải anh vẫn sống rất tốt đây sao.
Diệp Phàm thoáng chốc đã coi việc hệ trọng mới đó như không, còn phóng khoáng nhún vai rất tự nhiên nữa.
- Em quyết định sẽ thưởng cho anh!
Kiều Đại tiểu thư nói đến đây thì mặt đã ửng hồng.
Đôi má đào rộ lên hai bông hoa đương thì khoe sắc thắm.
- Cái này, Viên Viên, em có ý gì vậy
Tay lão luyện tình trường như Diệp Phàm tự nhiên là đang giả ngu, còn cố ý gãi gãi đầu hỏi vu vơ nữa chứ.
- Anh, anh nói là ý gì thì chính là ý đó.
Kiều Viên Viên e thẹn liếc nhìn người tình đang độ xuân phong đắc ý của cô nàng.
- Ha ha ha
Diệp Phàm cười vang mấy tiếng như quạ vớ được mồi, nhanh như cắt tay hắn đã ôm thật nhanh Kiều Viên Viên vào lòng như thể hai thể xác đang muốn hòa vào làm một.
- Em à, đêm nay em sẽ là người đàn bà của Diệp Phàm này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm ngoác miệng cười sảng khoái, ôm thân thể mềm mại kia nhanh chóng vọt lên lầu.
Tối hôm đó đúng là ngày lành tháng tốt với Diệp Phàm. Trăng kia đã biết ý rúc vào mây, ngay cả cô nàng Chu Tùng cũng đã đi từ sớm. Bấy nhiêu đó tự nhiên đều là để thêm phần thuận tiện cho tay Diệp Phàm này làm nên "chuyện xấu" rồi chăng.
Lên lên lên lên...
Ai đó đã gấp gáp đến cuống cả chân...,
Cũng khó trách, một khi tâm nguyện được hoàn thành, là con người ai chẳng gấp gáp mà "Đại đăng khoa tiểu đăng khoa, bố đây tối đến lưỡng đăng khoa."
Diệp Phàm phì pho vừa hát vừa chạy lên lầu. Kiều Đại tiểu thư thì chỉ cười khúc khích như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn rúc vào lòng người tình, lồng ngực cô nàng nín thở không lên tiếng, chỉ có đôi mắt kia là vẫn long lanh động đậy, như để chứng minh rằng người con gái nằm gọn trong lòng Diệp Phàm không có ngủ.
Đương nhiên là làm sao cô có thể ngủ nổi chứ?
Toạc...
Diệp Phàm thô lỗ động thủ dùng ngón tay không phải cởi mà là xé toang quần áo của Kiều Viên Viên.
Diệp Phàm dù gì cũng có công lực cửu đẳng. Dù có là quần áo bằng tơ lụa bền chắc nhất thì với hắn cũng chả là gì.
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên chói tai, bộ váy liền quần sang trọng quý phái của Kiều Viên Viên phút chốc đã bị xé đi một mảng lớn, tiếp đó bàn tay to bản của Diệp Phàm hào phóng vung lên, thêm một miếng vải màu đỏ cờ nhẹ nhàng bay ra khỏi cuộc chơi.
Kỳ quái là chính Kiều Viên Viên cũng không lên tiếng, cứ nằm lì trên giường mặc người ta làm xằng bậy gì thì tùy.
Lại xoạt thêm một tiếng chói tai nữa, mảnh vải tàn tích cuối cùng trên chiếc váy nặc ngoài của kiều Đại tiểu cũng bị Diệp Phàm tiễn đi nốt. Khi nhìn thấy vật tư trang thiết bị bên trong thì Diệp Phàm lập tức ngây người, nửa si nửa dại!
Bởi vì, kiều Đại tiểu thư khoác bên trong không ngờ chỉ là một mảnh yếm màu đỏ thẫm thêu hình đôi uyên ương.
Cũng không hẳn giống như là cái yếm, dường như chỉ là một mảnh vải đỏ thẫm thêu uyên ương hờ hững che đôi nhũ hoa chỉ chực trồi lên. Lớp vải bị đôi nhũ hoa đẩy căng hẳn lên, phập phồng theo nhịp thở dồn dập lúc nhanh lúc chậm của Đại tiểu thư, ai mà có diễm phúc chiêm ngưỡng cảnh này thì chỉ có nước hộc máu mũi.
- Sư phụ nói, đàn ông thích cái này nên… nên em đã xin sư phụ học thêu nó.
Kiều Viên Viên hấp háy mắt nhẹ giọng tỉ tê.
- Anh thích!
Diệp Phàm bỗng ngửa mặt lên trời cao kêu to một tiếng, đương nhiên là hắn vô cùng khoái chí. Hai mắt hắn đã hơi đỏ, cúi đầu hùng hục như trâu, dã tính nguyên thủy được dịp bạo phát.
Hắn bỗng đổi sang dùng miệng, cúi đầu hung hăng cắn giật mạnh miếng vải đỏ phủ trên đầu hai đỉnh núi.
Xoẹt xoẹt
...,
Một chú uyên ương bị Diệp Phàm ngậm gọn vào miệng, vừa lôi vừa xé bằng răng. Cuối cùng mảnh vải đỏ ngoan cố nhất cũng bay cái phù từ miệng của Diệp Phàm mà ra.
Diệp Phàm mới có dịp chiêm ngưỡng thế nào là cuồng phong bạo vũ ở bên trong.
Từ trên xuống dưới, cuối cùng tất cả đều được Diệp Phàm dùng miệng giải quyết gọn ghẽ, bấy giờ mới lộ ra cặp tuyết lê cao thấp phập phồng của Kiều Viên Viên, tuyệt vời đến độ có thể khiến các đấng mày râu thèm thuồng nhỏ dãi.
Hai ngọn núi son cao chót vót kết hợp với khoảnh hồ thăm thẳm hút sâu, bên ngoài cây cỏ um tùm thấp thoáng, nước chảy róc rách khỏi phải tả nhiều, nhưng dưới sự kích thích bằng miệng của Diệp Phàm, phía dưới...
Kiều Viên Viên mặt đỏ hơn hoa đào bóng nước, sắc đỏ ngập tràn da thịt, lan ra đến tận cổ. Sắc da vốn trắng trẻo khỏe mạnh, giờ phút này cũng xuất hiện những đốm nhỏ màu hồng như hạt cát. Hơn nữa, theo từng động tác kỹ thuật điêu luyện của Diệp Phàm.
Tấm thân Kiều Viên Viên run lên bẩn bật. Thi thoảng, còn thè lưỡi ra hưng phấn như loài rắn, nàng ta như lạc vào thế giới mộng ảo, thì thào, không biết là đang nói cái gì, ngay cả đôi mắt chim ưng tinh tường của Diệp Phàm cũng không rõ lắm.
Khi màn dạo đầu sắp đến hồi kết thúc, Diệp Phàm dịu dàng ghé sát bên tai Kiều Đại tiểu thư, nhẹ nhàng hổn hển:
- Em à, kể từ giây phút này, em chính thức trở thành người phụ nữ của anh rồi.
- Em, em đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Kiều Viên Viên đã thật sự nổi hứng, khều khều chân,
Dường như là ám chỉ cho ai đó là có thể vào được rồi.
Diệp Phàm vác cây súng trường nhẹ nhàng thử thăm dò, tách ra bao cây cỏ thơm tho, mò mẫm theo cung đường sâu thẳm gian nan khúc khuỷu mà tiến tới, tuy hơi ướt át nhưng thật sự là rất chật hẹp...
Những giọt máu đỏ sẫm trinh nguyên lặng lẽ nhỏ xuống tấm ga giường trắng toát, như những đóa hoa mai diễm lệ đang nói lên cái gì, tuyên bố cái gì đó tuy là lần đầu tiên nhưng người đàn ông của nàng rất thành thục nên cũng khiến cho nàng Kiều của chúng ta được hưởng thụ chút sóng tình dào dạt buổi xuân thì.
- Anh, kể từ đêm nay trở đi, Viên Viên mới là người đàn bà đúng nghĩa của anh, và cũng chỉ thuộc về duy nhất có anh trên thế gian này.
Sóng xuân trên mặt Kiều Viên Viên vẫn chưa lui hết, nàng chớp chớp đôi mi kiều diễm say tình.!.