Diệp Phàm hừ lên một tiếng, các vị cảnh sát tự động né người ra.
Nhưng, Trần Quân gọi điện thoại tới, nói là bên trong không có động tĩnh gì. Hình như giống cái kiểu bề ngoài thì căng thẳng nhưng bên trong lại rất thoải mái, chỉ có thưa thớt vài viên cảnh sát là tản bộ một cách nhàn nhã.
- Trúng kế rồi.
Diệp Phàm quay người đi mất, bước lên xe, chỉ vào Đàm Quang Huy mắng:
- Bắt tên này lại, dám lừa ông đây, xem ông đây trừng trị ngươi thế này.
Triệu Thiết Hải tất nhiên chẳng nói gì, lại một lần nữa sử dụng chiêu diều hâu bắt gà, Đàm Quang Huy hét lớn để gọi cảnh sát xông lên, nhưng, những viên cảnh sát đó sau khi nhìn thấy vẻ hung tàn của Triệu Thiết Hải sợ tới nỗi run như cầy sấy. Kết quả là, đương nhiên bọn họ đành giương mắt nhìn Triệu Thiết Hải bị quăng vào xe.
- Bí thư Phạm, thằng nhãi đó hành động rất bạo. Hiện giờ, không ngờ còn bắt cả Đàm Quang Huy.
Trưởng ban thư ký – Cao Hoa bước vào phòng làm việc của Phạm Viễn với vẻ mặt cười tủm tỉm
- Kẻ gây chuyện sẽ không để yên đâu.
Phó Bí thư Thái Quyền Qúy đang ngồi trên sôfa giọng lạnh lùng nói.
- Bí thư Phạm, ông thấy chuyện này rồi à?
Cao Hoa nhìn Phạm Viễn.
- Các cậu nói xem, Diệp Phàm to gan và kiêu căng như vậy, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
Phạm Viễn tỏ vẻ bình tĩnh, gõ nhẹ vào bàn, hỏi.
- Tôi cảm thấy hắn đang cố ý gây chuyện, hơn nữa, lại còn muốn chuyện này càng ầm ĩ càng tốt. Chả nhẽ…
Thái Quyền Qúy nhìn Phạm Viễn, nói được nửa câu rồi ngừng.
- Lão Thái, từ khi nào ông lại biết các nói nửa chừng khiến người khác phải tò mò vậy?
Phạm Viễn liếc nhìn Thái Quyền Qúy, thản nhiên nói.
- Buổi sáng, chả phải hắn ta đã tới Thành ủy hay sao, cả lại, cũng đi qua Ủy ban nhân dân thành phố. Nghe nói đều bị bảo vệ đuổi ra ngoài. Diệp Phàm làm ầm ĩ như vậy, phải chăng là muốn mượn chuyện này, để cho Tỉnh ủy biết tới chuyện này. Lúc đó, hắn ta lại có thể hùng hổ nói rằng mình không hề đi báo cáo lên Tỉnh ủy, chỉ là lãnh đạo Tỉnh ủy tự mình biết mà thôi. Thằng nhãi này, thật là thâm! Hơn nữa, cũng là để chuẩn bị cho việc phục chức.
Thái Quyền Qúy nói.
- Có khả năng như vậy, nếu không thì, tại sao lại làm như vậy chứ. Hắn ta chủ yếu là sợ người khác bắt được thóp.
Cao Hoa gật đầu.
- Ý không ở trong lời, mục tiêu của hắn chính là đây.
Phạm Viễn đột nhiên đứng dậy, bước tới trước mặt cái bản đồ thành phố Đông Hải được dán ở góc bên, chỉ điểm vào thành phố Thanh Ngưu.
- Thành phố Thanh Ngưu ư, tại sao vậy?
Thái Qúy Quyền và đồng chí Cao Hoa thất thanh nói.
- Hắn, chỉ là một sợi cơ, lần trước luôn giật dây ta phải chỉnh đốn lại vấn đề ô nhiễm ở thành phố Thanh Ngưu
Nhưng việc trị ô nhiễm thì phải bỏ ra rất nhiều công sức, mà tình hình của thành phố Thanh Ngưu thì hai vị cũng biết đấy, nơi đó là nguồn ô nhiễm nặng nề. Nhưng, cũng là nguồn nộp thuế lớn của Đông Hải chúng ta. Quan trọng hơn là, ở đó, là thành phố cải cách thí điểm của Phạm Viễn tôi.
Vẻ mặt của Phạm Viễn trở nên nghiêm túc, giọng lạnh lùng nói.
- Chính vì vậy, Diệp Phàm muốn chỉnh đốn chuyện này, vậy nói như vậy thì, há chẳng phải là đang nhằm vào chúng ta?
Cao Hoa hừ giọng nói.
- Một phần là nhắm vào chúng ta, nhưng, tôi nghĩ, chuyện lần này, mục tiêu chính của hắn không phải là ở chúng ta. Chúng ta, chẳng qua chỉ là bị liên đới theo thôi.
Phạm Viễn nói.
- Bắt Đàm Quang Huy rồi, vậy chắc chắn là nhằm vào Trương Minh Sâm. Thực ra thì, Bí thư Phạm Viễn, chúng ta đều có nghe chút tin tức.
Nói tới đây, Thái Quyền Qúy quay sang nhìn Phạm Viễn.
- Nói đi, vừa phê bình cậu đừng có nói kiểu nửa chừng, giờ, thì lại thế rồi hả?
Phạm Viễn cảm thấy bất mãn, giọng lạnh lùng nói.
- Nghe nói Trương Minh Sâm và một vài đồng chí ở thành phố Thanh Ngưu có câu kết với nhau, chủ yếu là ở lĩnh vực khai thác mỏ.
Thái Qúy Quyền nói.
- Lợi ích có được từ khai thác mỏ là cực lớn, khi đã khai thác một cái mỏ đồng, thì sẽ toàn đào ra được "vàng" mà thôi. Đừng trước núi tiền, có mấy ai còn có thể bình chân như vại được. Trên dời này, ghen tị tới nỗi tự nhiên muốn thò tay ra, vồ lấy tất cả mọi tiền.
Phạm Viễn nói.
- Trương Minh Sâm có phải đang gặp vấn đề ở mặt này không. Nếu có vấn đề thật, chúng ta chẳng phải có thể dùng được vài thủ đoạn bất quy tắc hay sao?
Thái Quý Quyền nói.
- Có thể điều tra, nhưng, nếu ngấm ngầm tiến hành. Thành phố Thanh Ngưu là do chúng ta gây dựng nên, là một thành phố điển hình đã được thông qua trong buổi thảo luận với Hội thường ủy Tỉnh ủy. Chúng ta không thể tự khua tay tạt vào miêng. Chính vì vậy, chuyện này, có thể ngấm ngầm tiến hành. Trong phạm vi nhỏ, khống chế chuyện này tới phạm vi thấp nhất.
Phạm Viễn giọng điệu chắc nịch. Thái Qúy Quyền suy ngẫm, còn Cao Hoa thì lật đầu lia lịa.
- Thật chả ra sao cả, thật là coi trời bằng vung.
Trương Minh Sâm sau khi nghe được tin này, vỗ bàn cái rầm.
- Thật là chả ra sao cả, chẳng phải là nên hành động rồi hay sao. Để mặc hắn kiếm cớ gây sự, tôi có chút lo cho Đàm Quang Huy không chống đỡ nổi.
Tôn Đạo Phong có chút lo lắng, nói.
- Diệp Phàm ra tay lần này, chẳng qua cũng chỉ dựa chủ yếu vào Triệu Thiết Hải của đội cảnh sát Hình sự sở tỉnh mà thôi.
Tôi vừa điều tra, Triệu Thiết Hải cũng chẳng qua chỉ là một Phó đội trưởng cấp Cục phó, đem theo mấy người nữa đi làm việc riêng cho mình. Tôi nghĩ, nếu chuyện này mà báo cáo lên trên, chắc hắn phải hứng hết.
Phó Chủ tịch thành phố Đinh Nghĩa Minh nói.
- Thông báo cho Bí thư Tống Điểm Trần, thì hãy để Bí thư Tống trị hắn vậy.
Đồng chí Tôn Đạo Phong vẻ mặt thoáng chút nham hiểm, nói.
- Không cần chúng ta phải nói ra đâu.
Trương Minh Sâm xua xua tay, nhìn Tôn – Đinh hai người bọn họ.
- Ồ!
Tôn – Đinh hai người bọn họ thoáng chút suy nghĩ, nên gật gật đầu.
- Lão Tống, lần này phải làm thế nào? Làm thế nào đây? Nghe nói cái tên Triệu Thiết Hải ấy rất thô lỗ, ngay tại chỗ đã tát sưng cả mặt Quang Huy lên. Đã thế, mấy cái tên cảnh sát hình sự cùng anh ta, ai ai cũng vẻ mặt hung ác, nếu mà đánh Quang Huy ra nông nỗi gì, thì phải làm sao? Mau nghĩ ra cách đi?
Vợ của Phó bí thư Đảng ủy Tống Điểm Trần nói:
- Đàm Lộ Châu là cô ruột của Quang Huy.
- Đừng vội, tôi gọi điện hỏi xem sao.
Sắc mặt của Tống Điểm Trần có vẻ tối sầm lại, gọi điện cho đồng chí Tiếu Duệ Phong – làm ở đội quản lý hình sự của sở tỉnh, hừ nói:
- Đồng chí Duệ Phong, lo mà quản giáo cho tốt linh của cậu đi?
- Bí thư Tống, xảy ra chuyện gì rồi, ông nói ra đi, Duệ Phong nhất định sẽ quản thúc tốt lính của mình.
Duệ Phong vẻ mặt buồn bực, vội hỏi, cảm thấy giọng điệu của Bí thư Tống rất nghiêm trọng, hình như là rất tức giận nữa.
- Đồng chí Diệp Phàm – người đã bị cho thôi chức Chủ tịch thành phố Đông Hải ấy.
Tống Điểm Trần nói thẳng ngay vào vấn đề.
- Cái này, tôi hỏi đồng chí Triệu Thiết Hải trước có được không?
Tiếu Duệ Phong vừa nghe thấy, đầu như muốn nổ tung. Không ngờ chuyện này lại dây mớ rễ má với cả Diệp Phàm.
Cậu nên biết, lần trước chuyện của con trai nếu không phải là Diệp Phàm thì sớm đã bị ngồi tù rồi. nhưng năng lực của Diệp Phàm đồng chí Tiếu Duệ Phong cũng đã được lĩnh giáo qua, nào dám đi động tới cái đồ đen đủi đấy, vì vậy, đương nhiên anh ta sẽ chọn bí quyết: "Tha".
- Cho cậu vài phút, báo cáo lại với tôi. Tôi đợi cậu đấy.
Tống Điểm Trần lạnh lùng gác máy, ông ta có chút không hài long. Cho rằng Tiếu Duệ Phong làm việc lê thê, không hề quyết đoán. Từ phương diện lớn lao mà, nói chính là không hề chịu thanh toán xong cho chính mình.
- "Cái gì, trước mặt tôi bày trò gì thế?"
Tiếu Duệ Phong thầm chửi một câu, nhưng vẫn nhấc máy lên gọi cho Triệu Thiết Hải hỏi:
- Đồng chí Thiết Hải, cậu rốt cuộc là làm gì thế?
Nhân viên hay rời bỏ chức trách của mình là vi phạm quy định đấy. Huống hồ, cậu lại còn mang theo cả mấy viên cảnh sát hình sự khác nữa.
- Xin lỗi Giám đốc sở Tiếu, tôi đang đi làm án. Tối qua tiếp nhận được một vụ an do phóng viên đài truyền hình tỉnh Lan Điền Trúc báo, nói là cô ấy ở thành phố Đông Hải bị một đám người truy sát. Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cũng phải xuống xem xét chứu. Nhưng, vì, việc xảy ra gấp quá, không kịp báo cáo với anh.
Triệu Thiết Hải bịa chuyện nói.
- Đông Hải không có công an hay sao?
Tiếu Duệ Phong có chút bực mình, rõ ràng anh ta biết Triệu Thiết Hải đang nói dối.
- Có, nhưng phóng viên Lan không yên tâm với Công an Đông Hải, vì thế, trực tiếp báo án với Sở tỉnh. Hơn nữa, trước đây khi ở huyện Ngư Dương Phóng viên Lan cũng có phỏng vấn qua, vì thế, tôi quen cô ấy. Cũng có thể, cô ấy tin tưởng tôi, vì vậy mà, trực tiếp gọi điện cho tôi.
Triệu Thiết Hải nói.
- Đã cứu được người chưa?
Tiếu Duệ Phong bớt tức, chuyện này, anh ta đúng là cũng có biết chút ít.
- Bị thương rồi, đang ở bệnh viện số 1 của thành phố Đông Hải.
Triệu Thiết Hải nói.
- Kì lạ thật, cậu không đi bảo vệ nhân chứng, mà lại chạy tới bắt Bí thư Đảng ủy thành phố Thanh Ngưu, sao lại vớ vẩn vậy, đầu óc cậu có bị làm sao không vậy, đồng chí Thiết Hải? Đó là Bí thư Đảng ủy thành phố Thanh Ngưu, không có sự đồng ý của lãnh đạo cấp trên, cậu dựa vào đâu mà bắt người ta?
Tiếu Duệ Phong châm chọc, hừ nói.
- Tôi đang vì điều tra chuyện này nên mới tới Thanh Ngưu, chẳng còn cách nào cả, nghe nói có một nhân chứng rất quan trọng đang ở Thanh Ngưu. Khi đó Đàm Quang Huy có hành động, các đồng chí sở tỉnh của chúng tôi phải vào để tuần tra.
Anh ta không cho, vì thế, mà xảy ra xung đột, Đàm Quang huy cũng thật quá kiêu căng, không hề coi các đồng chí sở tỉnh chúng tôi ra gì. Hơn nữua, ăn nói thì ngông cuồng, còn công kích tôi. Bất đắc dĩ, tôi đành phải ra tay với anh ta. Để tránh có rắc tối.
Triệu Thiết Hải thản nhiên nói.
- Lập tức thả người ra đi. Cậu xem xem, cậu đã làm những gì rồi?
Tiếu Duệ Phong nói.
- Không thả được.
Triệu Thiết Hải từ chối thẳng thừng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Chỉ thị của tôi không nghe phải không?
Tiếu Duệ Phong giọng điệu nghiêm túc hẳn.
- Giám đốc Tiếu, không phải là tôi không nghe chỉ thị của anh, chỉ là, chuyện này liên lụy tới nhiều người quá. Có người bảo tôi không được tiếc lộ bất kì tí manh mối liên quan tới chuyện này ra ngoài. Kể cả lãnh đạo của sở tỉnh. Tôi cũng đen lắm, vừa mới gặp thêm vài chuyện kiểu như này ở Đông Hải.
Nhưng, nếu giám đốc Tiếu cứ bắt tôi phải tiết lộ, thì tôi sẽ lập tức nói với anh ngay. Có điều là, chuyện này, anh đừng có nói cho người khác biết đấy nhé, nếu không thì, tôi sẽ coi như là phạm sai lầm rồi.
Triệu Thiết hải chơi trò giữ bí mật, nói phét tới giời.
- Thôi đi, Nếu có người bảo không được tiết lộ, thì không cần nói nữa.
Tiếu Duệ Phong vừa nghe, lập tức lòng lo lắng. Nghe khẩu khí của Triệu Thiết Hải, nếu đã dặn dò rằng tới cả Phó giám đốc sở mà cũng không được nói ra, thì người này chắc chắn từ thủ đô tới..
Chuyện này to rồi đây, Tiếu Duệ Phong không hề muốn bị liên lụy vô cớ tới cuộc tranh đấu của cấp trung.
Những chuyện như thế này, thường là đều có liên quan tới cuộc đua của giới quan chức lãnh đạo cấp cao ở thủ đô.
Mặc dù bản thân cũng có chỗ đứng trong sở Công an tỉnh, nếu muốn bước hẳn vào giới lãnh đạo tỉnh ủy thì chỉ có thể làm vật hi sinh mà thôi.
- Vậy, Đàm Quang Huy còn có cần phải thả ra ngay nữa không. Tôi sẽ không hề đắn đo, thực thi ngay chỉ thị của anh. Nếu giám đốc Tiếu cứ bắt phải thả người, thì tôi sẽ thả.
Triệu Thiết Hải lại nhắc tới quân của Tiếu Duệ Phong.
- Cậu tự xem rồi mà liệu đi, chuyện này, cứ coi như tôi chưa từng hỏi.
Tiếu Duệ Phong hừ một tiếng rồi gác máy. Anh ta ngồi trên chiếc ghế tựa, cứ chốc chốc lại lặng người đi, suy nghĩ một thôi một hồi mà cũng không nghĩ được rõ ra. Thời gian 15 phút sắp tới rồi, đồng chí lão Tiếu nghĩ một hồi!