Quan Thuật

Chương 180: Kéo ra ngoài đập chết




- Mẹ kiếp! Thằng ranh này ngứa da rồi hay sao mà dám cáo buộc ông mày, đồ con rùa chết bầm.

Tên ẻo lả Vương Tiểu Ba nổi giận, bởi vì vừa rồi tát Tạ Mị Nhi chính là gã và Chu Tiểu Đào, người còn lại dường như là con trai Phí Mặc tên là Phí Văn Viễn.

Hiện giờ Diệp Phàm còn không biết điều mà im đi còn muốn kiện gã.

Tại huyện Ngư Dương này gã đâu biết sợ ai, thấy người đông như vậy gã lại có can đảm sinh sự. Vừa rồi là vì thấy sự lợi hại của Diệp Phàm nên gã không dám ra tay, giờ có lẽ thấy người đông nên nghĩ Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không dám đánh trả.

Nghĩ là làm, gã vớ luôn đĩa thức ăn trên bàn đập vào đầu Diệp Phàm.

- Hừ!

Lại là một tiếng lạnh đến thấu xương, đám người Trần Kim Quý bất giác rùng mình một cái.

Bọn họ vừa mới lĩnh hội sự lợi hại của Diệp Phàm, chân của Trần Kim Quý giờ đang run lập cập, bụng của hai tên kia vẫn còn đang tê dại.

- Cách cách!

Một thanh âm giòn tan vang lên, cái đĩa thức ăn đã bị một quyền của Diệp Phàm đập bể nát.

Nhất thời bắn tung tóe, sau đó Diệp Phàm âm thầm hạ thêm một đòn.

Mấy mảnh sứ dưới đòn này của hắn lập tức xoay tròn bắn vụt tới.

Muốn động tay chân hiện giờ mấy ai có thể chơi đùa với một cao thủ thất đoạn như Diệp Phàm.

Nếu hắn điểm ra Thiên Âm lôi cương chỉ thì đối phương đến chết chắc cũng chưa hiểu tại sao.

- Bụp.

Vương Tiểu Ba bỗng nhiên rống lên như heo bị chọc tiết khiến mọi người bị dọa đến thót tim.

Mọi người nhìn vào gã thì thấy tay trái đã bị gãy gục, máu chảy đầm đìa.

Cũng không biết là đã bị cắt đứt động mạch chủ nào mà máu tươi cứ thế phun vọt.

Dĩ nhiên là tay gã cũng không đứt lìa, Diệp Phàm hạ thủ có chừng mực, hắn cũng không muốn bởi vì chuyện nhỏ này mà gây ra án mạng, chẳng qua là gây ra một vết thương dài đến bảy, tám phân, nhìn qua rất đáng sợ.

Nhìn thấy máu chảy nhiều như vậy, ngay cả Chu Bá Thành cũng sợ hết hồn, nhăn mặt thầm trách Diệp Phàm hạ thủ quá độc ác, vội vàng kêu:

- Mau đưa tới bệnh viện cầm máu.

Đám người Trần Kim Quý vội vàng chạy tới mang Vương Tiểu Ba chạy ra khỏi Thủy Vân Cư, tuy nhiên lúc Chu Tiểu Đào đang muốn đứng lên thì lại nghe hai tiếng "Bạch, bạch "chói tai

Gã còn đang thấy hoa cà hoa cải bay tung tóe trước mặt thì đã bị một người túm đầu dúi xuống bàn, thuận tay cầm lên bát súp dội vào đầu hắn, thoáng cái đã trở thành gà luộc.

Khuôn mặt của gã tức thì sưng to như quả bóng da, màu da trở thành tím bầm trông thật sự dọa người.

Một giọng nói hét lên như sấm:

- Con bà nó thằng cụ nó, dám đánh em gái tao à, chán sống rồi phải không?.

- Xạch.

Lại là một tiếng vang nhỏ, một món đồ đen nhánh chĩa vào đầu Chu Tiểu Đào.

Mấy gã bạn của Chu Tiểu Đào nhìn vào thì đều thở hắt ra, gai ốc đều nổi cả lên.

Một người thanh niên tinh tráng, hai mắt lạnh như băng, nhìn qua có nét giống Tạ Mị Nhi, mặc một bộ quần áo bộ đội dã chiến, trên vai đeo quân hàm thiếu tá đang cầm một khẩu súng chĩa vào cái đầu dính đầy súp của Chu Tiểu Đào.

- Anh, anh đã đến rồi, hu hu.

Tạ Mị Nhi giống như là thấy cứu tinh, vẫn luôn biểu hiện quật cường nhưng giờ cũng bật khóc rưng rức.

- Em gái, tên tát em có phải thằng con hoang này không?

Người thanh niên đưa tay khẽ vuốt vào vết tím trên mặt Tạ Mị Nhi.

Thấy Tạ Mị Nhi gật đầu, cặp mắt y nhất thời như bốc lửa, hét lớn:

- Dư Phi, đem thằng con hoang này ra ngoài đập chết cho tôi!

Một tên lính lưng hùm vai gấu từ phía sau đi tới, thoáng cái đã như chim ưng bắt gà con, tóm lấy Chu Tiểu Đào đi ra ngoài.

- Phó cục trưởng Chu, phó viện trưởng Trâu, cứu tôi, cứu tôi! Cầu xin các anh cứu tôi.

Chu Tiểu Đào run rẩy, trên người bốc ra mùi khai nồng nặc, mơ hồ thấy quần ướt sũng, chắc là đã bị dọa cho tè ra quần.

Những quân nhân này đâu biết nói lý lẽ, lúc điên lên thì căn bản không cần suy nghĩ, móc súng ra đòm một nhát thì ngươi đã xong đời rồi.

Chu Tiểu Đào không muốn chết, tính mạng gã rất quý giá, cho dù mất đi thể diện cũng đâu đáng gì với mạng sống.

Gã thấy tình thế không ổn liền vội vàng cầu cứu Chu Bá Thành Trâu Khắc Li cứu mình một mạng.

- Xin chào thiếu tá Tạ, là Chu Tiểu Đào không đúng, cục công an chúng tôi sẽ xử lý theo pháp luật, điều này anh có thể an tâm.

Tuyệt đối sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng, nhưng trước hết anh phải thả người đã.

Chu Bá Thành dĩ nhiên sẽ không chống mắt để Chu Tiểu Đào bị người ta làm gì thì làm, hù dọa thế cũng đã đủ rồi.

Có lẽ thiếu tá Tạ cũng chỉ muốn dạy dỗ thằng ranh này, còn muốn bắn chết thì chắc chắn là không.

Nếu mình nếu không ra mặt thì e là Chu Trường Hà sẽ trở mặt, người ta dù sao cũng là thường vụ, mình chỉ là một phó cục trưởng cục công an làm sao để phản kháng, vì thế cũng chỉ có cách dày mặt đứng ra.

Trong lòng y mắng thầm mình vậy mà phải đi chùi đít cho một thằng ranh.

- Trả lời thỏa đáng à! Vết tay trên má của em gái tôi chính là câu trả lời thỏa đáng, Thủy Vân Cư bị đập phá ra như vậy chính là câu trả lời thỏa đáng.

Khi đó cục công an các anh đi đâu? Hừ! Cho nên, không được! Hôm nay ai nói cũng không được, tôi có việc đi trước.

Thằng ranh này tôi sẽ mang đi, nói cho hắn tới trụ sở tìm tôi.

Đồ chó đẻ, không trị bọn mày thì còn càn rỡ với em gái tao. Cậu với Dương Chí ở lại Thủy Vân Cư một tuần, súng ống cũng mang theo, để tôi xem có chuyện gì xảy ra.

Thái độ của thiếu tá Tạ Tốn rất cứng rắn, thậm chí có thể nói là cuồng vọng.

Y quay sang Tạ Mị Nhi nói:

- Em gái, mau bôi thuốc vào đi, sau này để lại sẹo thì khó coi.

Người này là.

Y chỉ vào Diệp Phàm hỏi.

- Anh! Đây là em kết nghĩa em vừa nhận, tên là Diệp Phàm, ở là Phó chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền.

Gương mặt Tạ Mị Nhi khẽ ửng hồng:

- Hôm nay may nhờ có cậu ấy, nếu không thì em thảm rồi.

Nói tới đây Tạ Mị Nhi lại ứa nước mắt.

- Bốp!

Tạ Tốn lại tát cho Chu Tiểu Đào đang run rẩy một cái tóe lửa rồi xoay người ra lệnh:

- Dư Phi, lấy thuốc mời người anh em Diệp Phàm.

Người anh em, tôi tên là Tạ Tốn, là anh trai của Mị Nhi, giờ tôi có nhiệm vụ không rảnh, để hôm nào tôi mời anh uống vài chén. Người mà Mị Nhi coi trọng chắc chắn không tệ! Ha ha.

Nói xong y thân thiết vỗ vai Diệp Phàm, ánh mắt có chút quái dị, lại thấy Dư Phi vẫn còn chần chừ thì quát:

- Con thỏ chết kia, muốn làm phản à, bảo cậu mời thuốc sao còn ngây ra thế.

- Tiểu đoàn trưởng, thuốc thì cũng có một gói, là phần thưởng đặc biệt của ngài lần trước đó.

Lần trước sư trưởng nghĩ cho dù phải ăn bớt cũng phải đem về cho ngài, nếu không thì cũng đâu còn.

Có lẽ là thuốc này rất quý nên, không bán rộng rãi nên Dư Phi có chút không nỡ.

- Ừ! Cũng đúng vậy, vậy thì để lại đi, ha ha, người anh em, đừng nhìn tôi như kẻ keo kiệt thế.

Tạ Tốn đột nhiên nhớ ra, trong lòng cực kỳ hối hận.

Vốn loại thuốc lá Đại Hùng Miêu này là do bên quân đội đặc biệt sản xuất cho lãnh đạo, mới tung ra được ba năm.

Vào thời gian trước, y may mắn lập được một công lao lớn mà được cấp trên cao hứng thưởng cho mấy gói.

Nghe nói loại thuốc lá này chỉ cung cấp cho những lãnh đạo lớn, ngay cả cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh cũng khó mà có được một bao.

Cấp phó thì lại càng không có cửa, ngay cả cấp bậc như Cố Thiên Kỳ ở vịnh Lam Nguyệt cũng khó có được, nếu có cũng là do tư lệnh thưởng cho.

- Anh! Đừng nghĩ lung tung.

Tạ Mị Nhi đỏ xuống tận cổ, len lén nhìn Diệp Phàm rồi lại quay sang anh trai.

Ánh mắt quái dị vừa rồi của Tạ Tốn chắc là hiểu lầm Diệp Phàm là cái gì của mình nên Tạ Mị Nhi mới vội vàng lên tiếng giải thích.

- Hiểu rồi em gái, anh hiểu mà. Ha ha, không có gì, anh không nói nữa, ha ha ha.

Tạ Tốn cười một tràng dài rồi đi ra.

Cả đám người trong phòng chỉ biết giơ mắt đứng nhìn Chu Tiểu Đào gào khóc bị hai tên lính cần vụ của Tạ Tốn lôi đi xềnh xệch.

Chu Bá Thành cũng chỉ biết đứng đó nhăn nhó.

Người ta súng ống đầy mình, cục công an huyện Ngư Dương cùng lắm cũng chỉ có vài cây súng lục, trong đó mấy người lính của Tạ Tốn đều cầm súng tự động, chỉ cần nhấc tay là bắn ra cả loạt, mấy khẩu súng lục bên mình so ra không khác đồ chơi trẻ con.

Thật ra thì từ đáy lòng Chu Bá Thành đang âm thầm cao hứng, vẻ nhăn nhó trên mặt chỉ là giả bộ cho Vương Tiểu Ba nhìn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ý là tôi đã rất nỗ lực rồi đấy, bí thư Chu cũng không thể đổ tội lên đầu tôi, trong lòng mắng thầm, " Nên lắm! Loại tai họa này tốt nhất là cứ lôi đến trụ sở giết phăng đi cho xong.

Không giết thì cũng cho gã què chân đi.

Nếu không cứ suốt ngày nghênh ngang trong cục, ngoại trừ Cục trưởng Vương Xương Nhiên nói còn hơi nghe lời còn đâu mấy phó cục trưởng khác thì bỏ ngoài tai. Trong khi đó gã chỉ là một trưởng phòng trật tự nho nhỏ, còn chưa phải là cán bộ cấp phòng thực sự mà là cấp ban bé như hạt vừng!"

Còn lại gã thanh niên tên là Phí Văn Viễn con trai của Trưởng ban Tổ chức Phí Mặc vừa rồi cũng đưa tay tát Tạ Mị Nhi nhưng không trúng giờ cũng đã hồi phục tinh thần, bị dọa cho xanh mặt chạy thẳng, tốc độ so với Lưu Tường (vận động viên chạy vượt rào nổi tiếng của Trung Quốc) không kém chút nào.

Gã dĩ nhiên là sợ chạy không nhanh để cho thiếu tá Tạ nhớ ra là mình cũng tát Tạ Mị Nhi lại bắt đến trụ sở thì thảm rồi, không chết thì cũng phải lột da.

Tạ Tốn thật đúng là không biết Phí Văn Viễn cũng đánh em gái. Tuy nói gia đình thằng ranh này còn mạnh hơn cả gia đình Chu Tiểu Đào, là một trong tứ đại gia của Ngư Dương nhưng dẫu sao cũng không phách lối như Chu Tiểu Đào, chẳng qua vẫn có một ít tính cách công tử.

Vừa rồi gã đã sớm bị dọa cho im thít không lên tiếng, nếu không chắc giờ đã cùng chịu chung số phận với Chu Tiểu Đào.

Chu Tiểu Đào bị bắt, Vương Tiểu Ba bị thương, tên còn lại trong vòng tròn nhỏ của cái nhóm được coi như mấy thái tử đảng của Ngư Dương là Phí Văn Viễn cũng chạy té khói.

Mấy tên còn lại cũng nhanh chóng bốc hơi, chỉ hận cha mẹ sao lại chỉ sinh có hai chân, toàn bộ biến mất trong nháy mắt.

Trong phòng giờ chỉ còn Chu Bá Thành và mấy người bên Diệp Phàm