Quan Thuật

Chương 1799: Vải thưa không che được mắt thánh




- Bên trong không phải là phòng bệnh của phóng viên Lan Điền Trúc ư?

Diệp Phàm hỏi.

- Tôi không rõ cho lắm, tôi chỉ làm theo lệnh. Cục trưởng Triệu yêu cầu chúng ta phải đảm bảo sự an toàn cho bệnh nhân, tất cả những người không phận sự, không có sự cho phép của Cục trưởng Triệu thì không được phép vào.

Cảnh sát thanh tra cấp 2 đứng giải thích một hồi.

Vu Hữu Hòa vừa nhìn thấy Diệp Phàm liền vội vàng từ phòng bên bước tới, giới thiệu Diệp Phàm cho anh cảnh sát thanh tra cấp 2 ấy:

- Anh ấy là Diệp Phàm – chủ tịch thành phố Đông Hải, phóng viên Lan ở trong kia là bạn của anh ấy. Đội trưởng Thường, hãy cho anh ấy vào đi.

- Ồ!

Đội trưởng Thường nhìn Diệp Phàm, đờ đi một lúc rồi nói:

- Chủ tịch thành phố hiện tại chả phải là Chủ tịch Trương hay sao? Từ lúc nào lại chui ra một Chủ tịch thành phố Diệp nữa rồi? Nếu là chức phó thì cũng phải được Cục trưởng Triệu kí tên thì mới được vào.

- Nói linh tinh cái mẹ gì thế!

Triệu Thiết Hải tức giận, xông lên phía trước, một tay đẩy ngã đội trưởng Thường, rõ ràng cái tên đội trưởng Thường này đang cố ý gây khó dễ, khiến Diệp lão đại khó xử.

- Có người muốn gây chuyện!

Đội trưởng Thường hét lớn, vốn dĩ mấy anh cảnh sát đứng hai bên có thể xông ra ngay lập tức, nhưng lại bị chặn lại. Hơn nữa, người nào người nấy nhìn chằm chằm vào Diệp lão địa như hổ rình mồi.

- Muốn làm gì thế, tôi là đội trưởng đội Cảnh sát hình sự tỉnh – Triệu Thiết Hải. Đấy là giấy chứng nhận, cầm lấy mà xem.

Chúng tôi xuống để tìm hiểu tình hình, tất cả lui xuống cho tôi. Nếu không thì, Triệu Thiết Hải tôi không khách khí nữa đâu.

Triệu Thiết Hải một tay chống eo, hét lơn, vất cái giấy chứng minh cho đội trưởng Thường.

- Đội trưởng Thường sau khi xem giấy chứng nhận của Triệu Thiết Hải, nói: Đội trưởng Triệu, đây là Hải Đông, chứ không phải là sở tỉnh. Chúng tôi không nhận được tin tức rằng vụ án này do sở tỉnh giao xuống.

Vì thế, không có chữ kí của cục trưởng Triệu thì không thể vào được. Hoặc anh xuất trình thông báo chuyển giao của sở tỉnh, tôi có thể đi xin chỉ thị từ cục trưởng Triệu.

Lúc này, mấy anh thiếu tá bên trong xông tới. Một tay đẩy đội trưởng Thường ra, tiến tới chào hỏi Diệp Phàm, nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi là tham mưu phân khu quân khu thành phố - Tưởng Phương Lý, phóng viên Lam đang được phẫu thuật trong đó, mời vào.

- Thiếu tá Tưởng, vừa nãy cục trưởng Triệu cùng Tư lệnh Nguyễn bên các anh có thỏa thuận. Các anh khăng khăng ngăn cho cục thành phố chấp pháp là sai rồi. Quân đội là làm gì, chính là để bảo vệ an ninh quốc gia. Những chuyện không nên quản các anh cũng quản, cục trưởng Triệu chúng tôi cũng nhẫn nhịn rồi. Nhưng, trong thỏa thuận có nói, muốn vào đây, thì chỉ có chữ kí của cục trưởng Triệu thì mới được vào thăm. Nếu các anh cố ý, thì tôi đành phải xin chỉ thị của cục trưởng Triệu thôi.

Đội trưởng Thường mặt tối sầm, hừ giọng nói.

- Mẹ kiếp, cậu là cái khỉ gì! Tư lệnh Nguyễn chúng tôi là Ủy viên thường vụ thành ủy, cục trưởng Triệu của các anh chẳng qua cũng chỉ là Phó cục trưởng mà thôi. Một sở trưởng bé ti tí mà dám ra điều kiện với Tư lệnh chúng tôi sao, đầu óc có vấn đề à?

Tưởng thiếu tá quát mắng.

- Không được vào là không được vào, các đồng chí, kẻ nào cứ ngang bướng thì tóm lấy.

Nghe thấy tiếng hò hét của đội trưởng Thường, mười mấy viên cảnh sát bắt đầu rút súng ra.

- Bắt lấy!

Diệp Phàm lạnh lùng nói, Triệu Thiết Hải và Trần Quân, Vương Nhân Bàng cùng vài người khác hành động rất nhanh.

Sau vài tiếng vang, mười mấy viên cảnh sát chưa kịp rút súng thì đều bị ngã gục hết.

Cuối cùng, bụp bụp bụp….

Một âm thanh chói tai vang lên liên hồi như tràng pháo rang, Đội trưởng Thường Thanh bị Diệp lão đại tát cho 7, 8 cái. Lập tức, hai bên má đỏ ửng lên, máu từ mũi chảy ròng ròng. Cả người cũng loạng choạng đâm vào tường, rồi nằm tê liệt trên lối đi nhỏ đó.

- Anh anh dám đánh tôi!

Đội trưởng Thường giãy giụa, gầm rú, nhưng giọng nói lại như muốn khóc, và muốn đứng dậy.

Nhưng, đã bị đồng chí Triệu Thiết Hải bám theo liền đạp một cái. Thằng cha này ngã soài xuống, Thường Thanh giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng, cái chân đó của Triệu Thiết Hải chẳng hề nể nang, một chân đạp vào đầu Thường Thanh, như kiểu đang ấn cái gì xuống vậy.

- Chết tiệt! Không biết người dân Hải Đông gọi ta là Chủ tịch thành phố bạo lực nhất à! Hôm nay, ông đây đánh ngươi! Trò gì thế, Thiết Hải, trói cậu ta, đem qua đây cho ta!

Diệp Phàm tức điên lên, mấy ngày nay ức chế vô cùng. Có nín nhịn thêm nữa chỉ tổ làm khổ mình. Vậy làm khổ mình không bằng làm khổ người khác.

Đạo lý về cái chết điển hình không phải là quan niệm cái chết nghèo khổ.

- Đem qua đây cho ông.

Đội trưởng Thường Thanh bị Triệu Thiết Hải dùng đôi bàn tay diều hâu của mình lôi lại như lôi một con gà rù. Các cảnh sát khác nhìn, tất cả đều rụt cổ lại ngồi co ro dưới đất. Chỉ sợ cái vị đội trưởng Triệu lại nhớ tới rồi lôi đi, đúng là nỗi đâu thể xác.

- Cậu không quen Diệp Phàm tôi đúng không?

Diệp Phàm lườm đội trưởng Thường, lạnh lùng nói.

- Tôi, tôi.

Thường Thanh cúi gằm đầu xuống, anh ta, không dám nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị ấy của Diệp lão đại.

- Nói đi!

Triệu Thiết Hải đá đội trưởng Thường.

- Có biết.

Đội trưởng Thường chỉ biết cúi gằm đầu xuống.

- Biết mà lại giả vờ không biết, xem ra thì, cậu cố ý hả. Đây gọi là gì?

Diệp Phàm thảnh nhiên nhìn người khác.

- Tôi biết Chủ tịch thành phố Diệp, khinh rẻ lãnh đạo.

Thiếu tá Tưởng đứng nghiêm, đáp.

- Coi khinh lãnh đạo, haha, nói rất hay.

Diệp Phàm thản nhiên cười phá lên, vẻ mặt ấy, lại trở nên lạnh lùng khi nhìn đội trưởng Thường, nói:

- Quay về viết bản kiểm điểm cho ta, viết không thành khẩn thì đừng tới gặp ta.

Ông đây cho dù là bị cách chức, nhưng vẫn là lãnh đạo của cậu.

Sau khi nói xong, Diệp lão đại bước thẳng vào bên trong.

- Phóng viên Lan sao rồi,

Diệp Phàm quay đầu hỏi thiếu tá Tưởng.

- Bác sĩ nói là sức lực cạn kiệt, sau lưng bị thương, vừa mới phẫu thuật xong, và đã được cho vào nghỉ ở phòng bệnh. Hiện giờ không biết đã tỉnh lại chưa?

Thiếu tá Tưởng vẻ mặt cung kính, nói.

- Cảm ơn cậu thiếu tá Tưởng.

Diệp đưa tay ra, bắt tay với thiếu tá Tưởng.

Vừa bước vào phòng bệnh, đã nghe thấy giọng nói thân thuộc của một cô gái, rất lo lắng, nói:

- Bác sĩ, tỉnh lại rồi à?

- Cái này, tôi không dám chắc.

Bác sĩ nói.

- Trinh Dao, em tới từ khi nào thế.

Diệp Phàm hỏi.

- Hừ! Anh còn có mặt tới đây à. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tống Trinh Dao quay đầu nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt tức giận nói.

- Xin lỗi, anh tới muộn.

Trong lòng Diệp Phàm có chút buồn bực.

- Anh là đồ khốn khiếp, anh đã làm những gì thế. Chị Lan gọi anh, thì anh đang ở đâu? Nếu anh ra tay nhanh hơn, thì chị ấy làm sao ra nông nỗi này được? Họ Diệp kia, nếu mà chị Lan không tỉnh lại, cả đời Tống Trinh Dao này sẽ không gặp anh nữa.

Tống Trình Dao và Lan Điền Trúc là chị em nặng tình, hai người có mối quan hệ rất thân. Lúc đấy giận tới nỗi giọng nói run run, chỉ vào mặt Diệp Phàm quát tháo.

- Cô Tống, ăn nói phải để ý một chút, Chủ tịch Diệp chả phải đã tới rồi sao, anh ấy có việc quan trọng phải làm, không quay về được.

Triệu Thiết Hải đứng bên hừ giọng nói. Anh ấy cũng không trách cô là con gái của Phó chủ tịch tỉnh thường vụ hay không. Trong mắt của Triệu Thiết Hải chỉ có mình Diệp Phàm.

- Cậu là ai, tôi và Diệp Phàm nói chuyện sao lại chêm vào?

Tống Trinh Dao bình thường rất dịu dàng, nhưng lúc đó quả thật rất tức giận. Không ngờ lại như kiểu mất đi lí trí, muốn phát điên lên.

- Tôi...

Triệu Thiết Hải đang cãi lại, Diệp Phàm xua tay, nói:

- Lui xuống đi Triệu Thiết Hải, tôi tới xin lỗi phóng viên Lan. Cô ấy tin tưởng tôi nhất, ngay lập tức đã gọi tôi cứu giúp.

Haizz… Trinh Dao, trong lòng anh rất buồn, để anh thăm phóng viên Lan một chút, được không?

- Không được vào, tim bị chó gặm rồi. Thật phí khi tôi và chị Lan luôn giúp anh bao nhiêu chuyện. Khi chị ấy cần sự quan tâm nhất, anh lại không ở đó, đồ lòng lang dạ sói.

Tống Trinh Dao vừa mở mồm, Diệp lão đại bước lên, giơ tay che mồm Tống Trinh Dao.

- Anhmuốn làm gì?

Tống Trinh Dao ấp úng, cô ấy bật khóc.

- Đừng ồn, tính mệnh của phóng viên Lan quan trọng nhất, để anh thăm trước đã, bản lĩnh của anh em biết đấy.

Diệp Phàm gặng tiến tới Tống Trinh Dao, dí sát vào tai thì thầm. Tống Trinh Dao lặng người đi, tự dưng lại có chút tỉnh.

Diệp Phàm kéo cô ta ra ngoài, xin bác sĩ mặc bộ quần áo bảo hộ rồi bước vào phòng bệnh nhân nặng.

Sau khi dùng hết nội lực để tra xét, Diệp Phàm phát hiện, tình trạng của Lam Khuých Trúc không rõ ràng.

Nhưng, thân thể không có chút chướng ngại nào, Diệp lão đại cuối cùng cũng thả lỏng tâm tư.

Suy nghĩ xem có phải do sức lực cạn kiệt nên mới khiến cho Lan Khuých Trúc như vậy không. Bình thường với trường hợp này, chỉ cần não bộ không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, là sẽ tỉnh lại.

Ra khỏi phòng bệnh, Diệp Phàm vỗ vài Tống Trinh Dao, an ủi:

- Yên tâm đi, cô ấy sẽ tỉnh lại. Em ở với cô ấy nhé, có cần gì, thì cứ nói với Chủ nhiệm Vu Hữu Hòa. Anh ấy sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện. Anh đi trước đây.

- Tôi không để anh đi, tôi không cho anh đi!

Tống Trinh Dao đột nhiên thật yếu ớt, bỗng nhiên xà vào lòng Diệp Phàm, rồi khóc tu tu.

- Nghe đây, trong truyện này có bí mật, anh phải đi điều tra. Em cũng không muốn Điền Trúc bị thương một cách bí ẩn như vậy chứ? Nếu không tìm ra được kẻ làm thương cô ấy, thì cô ấy vẫn chưa an toàn đâu.

Diệp Phàm kề sát tai Tống Trình Dao nói.

- Vậy, anh cẩn thận nhé.

Tống Trinh Dao cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, nhỏ nhẹ nói, gật đầu, nhìn thấy mồ hôi lăn trên trán Diệp Phàm, liền rút chiếc khăn tay đưa cho hắn lau, rồi mới để hắn đi.

Diệp Phàm lại dặn dò thiếu tá Tưởng vài câu, rồi mới sắp xếp cho Trần Khiếu Thiên canh giữ ở đây, tin rằng có anh ta canh giữ, thì có mấy kẻ có thể làm thương Tống Trinh Dao và Lan Điền Trúc. Bên này, Triệu Thiết Hải cũng để lại hai cảnh sát hình sự trợ giúp cho lực lượng của Tư lệnh Nguyễn canh giữ ở đây.

Diệp Phàm chạy thẳng tới Thành ủy, trực tiếp xông thẳng vào phòng làm việc của Phạm Viễn.

- Bí thư Phạm, ngành đồng Hoành Đạt xảy ra chuyện lớn gì thế, căn bản đầy là một hành động độc ác. Tôi thấy, chuyện này, không thể giấu được đâu. Tốt hơn hết là nhanh nhanh đi báo cáo chuyện này với Tỉnh ủy.

Vừa bước vào văn phòng, Diệp Phàm liền nói với Phạm Viễn.

- Tính chất độc ác ư, thế nào gọi là tính chất độc ác. Đồng chí Diệp Phàm, tôi hi vọng cậu có thể phân rõ ràng, đừng bao giờ chưa hiểu rõ tình hình mà đã vội ra kết luận, chúng ta đều là cán bộ Đảng, làm việc gì chứ?

Làm việc gì cũng phải có chứng cớ. Không có chứng cớ, thì đừng có nói lung tung.

Phạm Viễn tức giận, liếc nhìn Diệp Phàm, rồi nói tiếp:

- Hơn nữa, về chuyện này, chẳng qua cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Việc khai thác mỏ đồng là chuyện nhà người ta, nếu không mời bảo kê tới, thì chưa kịp khai thác thì cái mỏ đồng ấy đã bị cướp sạch rồi.

Chuyện này, chẳng qua chỉ là mấy nhân viên bảo vệ tính tình thô lỗ nên hiểu lầm, cho rằng có người xông thẳng tới cướp mỏ. Vì thế mới đánh người bị thương.

- Đã chết mất một người, hơn nữa, lại còn là phóng viên nhật báo Hải Đông. Đây chả nhẽ không phải chuyện to tát gì hay sao? Bí thư Phạm Viễn, tôi hi vọng, ông có thể tỉnh táo hơn, vải thưa không che được mắt thánh đâu.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói!