Lão già đó kéo mạnh tay, cứ vặn rồi lại quăng, Diệp Phàm khó giữ chặt được. Cả người giống như một mảnh giấy bị chiếc chuông sao băng lôi cho bay tận ra xa cách đó 70, 80 mét, đâm sầm vào một cái cây rồi mới lăn xuống đất. Cả người đập mạnh xuống nên bị vùi ở dưới đất sâu tầm nửa thước. Trần Quân và vài người nữa vội chạy tới kéo hắn lên.
Lần này coi như hòa rồi.
- Sư thúc, sau lưng chú có thể dùng làm bia đỡ đạn đấy.
Trần Khiếu Thiên nói mà không nể nang gì, giọng quang quác ra.
- Cầm đi!
Trần Vô Ba mặt tối sầm, vừa kéo chiếc chuông sao băng xong liền cầm cái hộp đặt trên bàn ném cho Trần Khiếu Thiên, cái này, nhằm ám chỉ bản thân ông ta đã nhận thua rồi. Tất nhiên, Trần đại sư không bao giờ muốn mất mặt, nên sẽ không thừa nhận đâu.
Quay người, lại bảo Trần Yến cầm một quyển vở nhỏ ném cho Diệp Phàm, chắc hẳn đó là thuật tẩy não.
- Sư phụ, đệ tử cuối cùng cũng đã lấy lại được vật mà người yêu quý.
Trần Khiếu Thiên đang cầm chiếc hộp bỗng nhiên nâng hai tay lên cao, rồi quỳ xuống đất, nước mặt tuôn trào.
- Lạc tiền bối, hi vọng bà giơ cao đánh khẽ, tha cho người anh em Vương Nhân Bàng.
Diệp Phàm, được Lam Tồn Quân
Lang Phá Thiên và vài anh em nữa đỡ dậy xong liền ra chỗ Lạc Phiêu Phiêu, nói.
- Muốn ta đây tha cho cũng không khó, một là Vương Nhân Bàng gọi ta một tiếng mẹ vợ, hai là, nếu cậu có thể thắng bà già này, thì Lạc Phiêu Phiêu ta sẽ không quan tâm tới chuyện của các cậu nữa.
Đương nhiên, chỉ hạn định thời gian trong 1 tiếng đồng hồ. Ta có thể để cậu nghỉ ngơi trong vòng 10 phút.
Nếu không thì, cậu lại bảo Lạc Phiêu Phiêu ta thừa nước đục thả câu.
Lạc Phiêu Phiêu rất độc ác, và rất mặt dày.
Lúc này, Diệp Phàm sức cùng lực kiệt, tới đứng cũng không vững, phải nhờ người khác đỡ, cho dù là nghỉ ngơi tới 10 ngày, cũng không thể hồi phục ngay lại được. Làm sao còn có sức lực để chiến đấu tiếp nữa?
- Lạc tiền bối, bà làm vậy là khiến tôi khó xử rồi? Bà thấy đấy, bộ dạng tôi thế này còn đứng nổi nữa sao? Bà là tiền bối, cũng không nên làm vậy chứ.
Diệp Phàm lắc đầu, nói.
- Người ta gọi ta là tàng lang ác cẩu, nếu đã được đặt cho cái ác danh này rồi, thì Lạc Phiêu Phiêu ta cũng không để ý tới. Trên đời này chỉ có đạo lí người thắng là kẻ mạnh, là bá đạo. Kẻ thua, thì có nổi danh tới đâu, cũng chỉ là loại tỏ vẻ chính nghĩa, có tác dụng quái gì chứ? Không phải chó má!
Lạc Phiêu Phiêu chưa từng học qua hậu hắc học, nhưng bà ta sớm đã có thể lĩnh hội được. Vì thế mà quyết không nhẹ tay.
Nhưng, sau khi Lạc Phiêu Phiêu chứng kiến Liễu diệp đao của Diệp Phàm, thì thái độ đã tốt hơn rồi. Nếu không, với tính cách của bà ta, thì sớm đã trừng trị đồng chí tiểu Diệp rồi. Làm gì có cái chuyện tiểu bối ngồi lí luận với bà ta. Lạc Phiêu Phiêu từ trước nay là người không hề biết tới chữ "đạo lý".
- Đánh thôi!
Diệp Phàm nổi giận, dùng tay đẩy tay của Trần Quân ra, Diệp lão đại ngồi rầm một cái xuống đất, để nghỉ ngơi.
Hắn đang chuẩn bị quyết đấu một trận.
Theo đồng chí tiểu Diệp phỏng đoán, thì Lạc Phiêu Phiêu cùng lắm cũng chỉ là mới lên cửu đẳng, về độ dày dặn trong công lực, thì chắc là không bằng Trần Vô Ba.
Nếu có đóng góp cho phi đao và Lạc Bảo Tiền, thì có khi lại có chút hi vọng thắng. Chỉ là, hi vọng này dường như là bằng không.
- Nhưng, đấu với Lạc Phiêu Phiêu chính là không màng tới sự sống cái chết rồi. Tới lúc đó, có xảy ra chuyện gì, thì đừng cho là Lạc Phiêu Phiêu ta lòng lang dạ sói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lạc Phiêu Phiêu liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hừ giọng nói.
- Người anh em đừng có mà như vậy, Vương Nhân Bàng ta nhận rồi.
Vừa nghe Lạc Phiêu Phiêu nói vậy, Vương Nhận Bàng cũng không thể nín nhịn nổi.
Chuyện này, nếu Diệp Phàm đấu tiếp, nếu đúng như lời của Lạc Phiêu Phiêu nói thì quả thật là nguy hiểm tới tính mạng. Vương Nhân Bàng đương nhiên không muốn nhìn thấy chuyện như thế này xảy ra nữa.
- Không sao, chỉ có anh hùng chết trận, không có loại nhát cáy chuyên né tránh! Đại trương phu có nề hà chi. Làm sao có thể bị một bà già ép bắt lấy vợ, với cái thái độ phủi tay kiên quyết như vậy, bắt đầu nhắm mắt, bắt đầu ngồi xuống.
- Hừ! Ác cẩu vẫn chính là ác cẩu.
Đột nhiên, có một giọng nói lạnh lùng dễ nghe của một cô gái truyền tới rất rõ.
- Ai vậy?
Lạc Phiêu Phiêu tức giận, bật dậy, đảo mắt tứ phía để nhìn.
- Hãy ăn một roi của ta.
Hét lớn theo hướng phát ra tiếng nói đó, từ một cái cây lớn các đó trăm mét, hạ đất một dáng người màu đỏ.
Dáng người đó như một cái bóng, trên mặt chùm khăn đỏ, toàn thân cũng mặc bộ quần áo lụa màu đỏ. Bóng đỏ đó dùng chiếc roi trên tay vắt lên cây rồi phi xuống dưới. Thân thủ quả thật nhẹ nhàng. Hơn nữa, trông khá phóng khoáng, như thiên nữ hạ phàm vậy. Động tác ấy của cô ta, cảnh sát vũ trang cũng có thể làm được, chỉ là, không được đẹp mắt như vậy thôi.
- Tỏ vẻ bí hiểm là có thể dọa người được ư, hãy nếm một roi của ta đây. Bà già cả đời này không sợ ư.
Lạc Phiêu Phiêu tức giận, một chân đá phắt đồng chí Vương Nhân Bàng xa tới mấy mét, Nhân Bàng lại lăn tròn 7200, khiến cho cả đầu lẫn mặt toàn là đất, nhưng, trên đầu sớm đã thành tổ chim rồi.
Anh chàng này, hôm nay coi như là bị ác cẩu Lạc Phiêu Phiêu ức hiếp cho tới cùng rồi. Gã, với ánh mắt giết người cứ nhìn chằm chằm vào lưng của ác cẩu, không biết là đang nghĩ gì nữa.
Lạc Phiêu Phiêu dậm thật mạnh chân xuống đất, rồi vung lên cao hơn 2 mét, trong không trung vụt bay qua chỗ cô gái áo đỏ ấy, để công kích.
Một âm thanh chói tai vang lên.
Lạc Phiêu Phiêu rút từ thắt lưng một chiếc roi màu đen đậm, vút lên không một đường cong hoàn hảo.
Roi của hai bên lần đầu tiên xoắn lấy nhau trên không, chạm vào nhau rồi vút qua. Hai chiếc roi một đen một đỏ giống như những con rắn nhỏ nhảy múa trên không trung, trông rất đẹp mắt.
Nhưng, việc vung vẩy chiếc roi đó trên không mang tới thứ âm thanh thực sự khiến người ta sợ hãi. Bầu không khí trên không trung như bị xé toác ra, phát ra những tiếng run rẩy như kiểu không khí đang nổ tung ra vậy.
May mà có mặt ở hiện trường lúc đó đều là những người nội công thâm hậu, nếu là người bình thường, thì chắc phải sợ tới vãi ra quần mất.
Nào có dám xem.
Bóng người Lạc Phiêu Phiêu không lả lướt như bóng đỏ ấy, nhưng, Lạc Phiêu Phiêu càng chú ý tới việc đáng chắc, đóng chắc. Mỗi lần vọt roi lại thể hiện được sức mạnh tới phát sợ. Chiếc roi màu đen kèm theo thứ tạp âm chói tai, khiến cho người ta có cảm giác tai họa giáng xuống đầu vậy.
Nhưng, thân pháp của bóng đỏ đó nhẹ nhàng, linh hoạt, mỗi khi chiếc roi đen sắp vụt tới thì lại có thể nhẹ nhàng né tránh.
Hơn nữa, cứ chốc chốc lại vung chiếc roi đỏ lên trời, để tạo một vệt máu trên không trung, hai người đấu cho tới lúc kịch liệt nhất, thì chỉ nhìn thấy roi và tiếng động, tới cả bóng người cũng không thấy đâu. Váy bay khắp nơi, khiến cho người ta có cảm giác như trong mộng một cách hoang đường.
- Chả có nhẽ là cô ta.
Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ, cảm giác rằng cái bóng ấy càng ngày càng bí hiểm.
Cho tới lúc này cũng xuất hiện mấy lần, một lần là gặp qua ở Bát Quái Môn, lần thứ hai thì chắc là ở Thủy Châu khi hắn bị thương, đã có một bóng đỏ xuất hiện cứu giúp. Còn một lần nữa là lần trước khi hắn và Trinh Dao ở với nhau, cô gái đó còn nói:
- Trời xui đất khiến.
- Cô ta rốt cuộc là ai cơ chứ?
Trong lòng Diệp Phàm đắn đo suy nghĩ, vì, bộ mặt của bóng đỏ đó vẫn còn che mạng đỏ, nên nhìn không hề rõ.
Cho dù Diệp Phàm có sử dụng đôi mắt chim ưng, kèm thêm cả sự phỏng đoán về khí phách, cũng không thể nhìn rõ bộ mặt của bóng đỏ ấy. Chỉ là cảm giác là khuôn mặt đó tương đối đẹp. Nhưng, trong sự dò xét của đôi mắt chim ưng đó của Diệp lão đại, cảm giác thấy trên người bóng đỏ đó cái khí phách thể hiện ra mang hơi hướng của tính cách nhu mì.
Mà trong khi đó khí phách của Lạc Phiêu Phiêu lại là tính mạnh mẽ, và độc ác. Bóng đỏ ấy dùng thuật dĩ nhu khắc cương. Hai luồng khi phách đan xen nhau trên không, lúc hợp lúc tan. Diệp lão đại cảm nhận được điều đó.
Nên cảm thấy vô cùng hứng thú.
- Còn mười roi nữa, bà sẽ phải thua cuộc!
Bóng đỏ ấy lại một lần nữa hừ giọng nói chiếc roi ngày càng nhanh hơn, nó giống như cái bóng mờ ảo ngợp trời, cứ hướng vào phía của Lạc Phiêu Phiêu. Mà khí phách được toát ra, chốc lát lại mạnh hơn rất nhiều, khí phách ấy càng ngày càng rõ ràng, và rất đẹp.
Đúng là 10 roi, áo váy của Lạc Phiêu Phiêu bị chạm đúng vào roi, ngay lập tức, nửa phần ống tay áo bay lên không trung.
- Cô là cô ta đúng không?
Lạc Phiêu Phiêu dừng lại, vẻ mặt ngạc nhiên, nói với bóng đỏ ấy. Bà ta dường như đã nghĩ ra được cái gì đó, nhưng, vẫn còn chút nghi ngờ.
- Ta là ai liên quan gì tới bà, quan trọng là bà không thể thừa nước đục thả câu để công kích anh ta.
Bóng đỏ chỉ thẳng vào Diệp Phàm rồi nói.
- Cậu ta là gì của cô? Cô không thể là cô ta. Nhưng, tại sao cô lại phải bảo vệ cậu ta?
Lạc Phiêu Phiêu mặt mũi tím tái hừ giọng nói.
- Không liên quan tới bà!
Bóng đỏ ấy lại hừ giọng nói, chỉ thẳng vào mặt Lạc Phiêu Phiêu rồi nói:
- Nếu không đi, thì lượt roi tiếp theo sẽ hướng vào ngực và bụng bà đó. Chả phải bà luôn tự xưng là tàng lang ác cẩu hay sao, vậy hãy để mọi người nhìn bộ ngực của mùa xuân vô hạn ấy xem nhỉ? Roi tiếp theo sẽ là ở mông! Mông của ác cẩu chắc phải gợi cảm lắm đây, haha…..
Bóng đó cười một cách điên cuồng.
- Cô! Một đôi gian phu dâm phụ!
Lạc Phiêu Phiêu tức tới nỗi hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, kêu ken két, chỉ vào bóng đỏ mà nghẹn ngào không nói nổi. Vài giây sau, hô lớn:
- Chúng ta đi!
Điều kì lạ là bóng đỏ ấy nghe tới gian phu dâm phụ, thì lại không hề tức giận, cũng không lên tiếng, điều này đúng là khiến mọi người có mặt ở đó cảm thấy khó hiểu. Cứ chốc lại xem bóng đỏ ấy, chốc lại quay sang phía Diệp lão đại. Cảm giác hai người bọn họ đúng là có gian díu với nhau.
Diệp lão đại chỉ có thể cười thầm một cách đầy đau khổ.
Lạc Phiêu Phiêu nói xong, kéo con gái Lạc Phi Trúc lê từng bước lớn rồi mất hút. Nhưng, giọng nói của Lạc Phi Trúc vẫn còn vọng lại từ phía xa rằng:
- Con muốn đi với anh Nhân Bàng, con muốn đi với anh Nhân Bàng.
- Anh Nhân Bàng, người ta rất nhớ thương anh đấy, anh cũng phải thể hiện một chút đi chứ, haha!
Trần Quân cười gượng một tiếng.
- Nhớ cái đầu cậu ấy, cậu đi mà thử xem.
Vương Nhân Bàng chả vui vẻ gì, phản pháo lại Trần Quân.
Trần Quân vội né, lại sợ thằng cha này tức giận vớ vẩn rồi trút hết lên người mình, lúc đó thì đúng là thảm họa.
- Tiền bối, tới đại sảnh uống trà được chứ?
Trần Vô Ba tỏ vẻ lễ phép, chắp tay với bóng đỏ ấy.
- Đừng gọi tôi là tiền bối, tôi không lớn hơn anh đâu.
Bóng đỏ hừ giọng nói, nhìn Diệp Phàm một cái, rồi nói:
- Tìm người khiêu chiến cũng phải có thực lực mới được, không có thực lực bị đánh ra nông nỗi này, tôi rất hoài nghi trí khôn của anh đấy! Thật khiến người ta thất vọng, hừ!
Sau khi nói xong, bóng đỏ vút qua, rút ra cây roi móc lên trên cây cao hơn 10 mét, vừa kéo, lập tức bóng đỏ động nhẹ, nhịp nhàng vài phát rồi biến mất, lúc đó chỉ còn lại Diệp Phàm với bộ mặt cười khổ sở, và một Trần Vô Ba đang rất nghiêm túc.
Còn có các đệ tử Kinh Trần Môn với một đống những tin đồn thổi. Vì, từ trong lời lẽ trước khi đi của bóng đỏ ấy, đều tỏ ra rất thân thiết với Diệp tiên sinh. Nếu nói hai bọn họ không gian díu, thì đúng là không thể nào.
- Đi thôi!
Diệp Phàm hừ giọng nói, quay người cầm đầu, đi mất
- Đại ca, cô ta là ai vậy? Có vẻ như rất tốt với anh thì phải.
Đồng chí Trần Quân vẻ mặt lóe lên nụ cười đểu, hỏi.
.