- Ha ha, vậy sáng cửa thứ hai đi. Chúng tôi không có thời gian để chơi với các người trò chơi này.
Lam Tồn Quân cười khan nói, làm cho tổng quản Trần Tùng tức giận, trợn mắt hừ nói:
- Vậy xin mời.
Mấy người lại từ trong đi ra, không lâu sau thì đến bên cạnh một cái hồ nhỏ nhân tạo. Chiều rộng của cái hồ này khoảng hai trăm mét vuông.
Nước trong hồ trong veo, có thể nhìn thấy những hòn đá cuội dưới đáy hồ, và cả đàn cá vàng đang bơi lội tung tăng, hai bên cạnh rất nhiều hoa sen, cảnh tượng khiến người ta vô cùng thoải mái.
- Mọi người nhìn xem, trong lòng hồ có một con đường, Con đường này chính là những miếng gỗ dải, đương nhên cứ cách khoảng bảy chục phân mới dải một miếng.
Tôi đã kiếm tra, mỗi miếng gỗ này chỉ chịu được trọng lượng khoảng mười lăm cân.
Trần Tùng chỉ vào lòng hồ, nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, nhìn mọi người một cái rồi mới nói tiếp:
- Với thân thủ như của các vị, giẫm một cái khả năng sẽ bị chìm xuống đáy hồ.
Đến lúc đó bị ướt hết thì đừng trách tôi không nhắc nhở. Điều kiện thử thách ở đây chính là không để làm chân mình bị ướt, ướt rồi thì không còn đủ tư cách để tham gia thử thách nữa.
Trung Quốc chúng ta là một nước rộng lớn, người luyện công tuy không nhiều lắm, nhưng có những cao thủ Khinh Thân Đề Túng Thuật rất lợi hại. Vừa rồi, cửa thứ nhất chính là tỷ thí về trọng lực và lực khống chế, bây giờ sẽ tỷ thí khinh thân và sự linh hoạt của cơ thể. Các vị, xin mời.
- Có phải vẫn giống như lúc trước, chỉ cần hai đại diện không?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Không phải, lần này yêu cầu tất cả đều phải lên. Nếu không qua thì sẽ mất tư cách tham gia cửa thứ ba. Đương nhiên, có thể tự nhiên hồi phủ.
- Chỉ yêu cầu toàn bộ đều qua, chứ không yêu cầu chúng tôi phải dùng một biện pháp cụ thể nào đó, có đúng không?
Diệp Phàm điềm tĩnh hỏi.
- Đương nhiên, cậu không thể mượn bên ngoài, ví dụ như dùng một đầu gỗ nào đó để chống đỡ…
Trần Tùng nói.
- Vậy được, vẫn là Nhân Bàng mở đầu trước.
Diệp Phàm cười cười nói. Phỏng chừng, Vương Nhân Bàng có thể làm được.
- Được!
Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng, vận khí một cái rồi lao về phía miếng gỗ, chân vừa chạm vào lập tức đã "mượn lực" để nhảy sang miếng gỗ thứ hai. Không lâu sau thì đã sang tới đầu bên kia một cách nhẹ nhàng. Lúc này vẻ mặt gã thoải mái, ngồi ở phía bờ bên kia.
Tuy nhiên, Trần Tùng vẻ mặt cũng rất bình tĩnh nhìn Diệp Phamg. Bởi vì Trần Tùng biết, chỉ có cao thủ bát đẳng mới có năng lực như vậy. Trần Tùng không tin, sáu người còn lại, tất cả đều là cao thủ bát đẳng, như vậy thì quá nghịch thiên.
- Lão Lang, anh tiếp tục đi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Được…
Lang Phá Thiên ngân dài câu nói, sau đó bay người lên, vượt qua những tấm gỗ một cách nhẹ nhàng, không lâu sau thì cũng đã đứng sang bờ bên kia. Tự nhiên, Trần Tùng lại được một trận kinh ngạc, bụng nghĩ nhóm người này thật không đơn giản, ít nhất là có ba cao thủ bát đẳng, hơn nữa, toàn là trẻ tuổi cả. Cao thủ từ đâu ra mà nhiều vậy chứ!
- Ha ha.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, cũng đã nhìn ra được cái gì rồi. Thò chân xuống nhấn nhấn thử một chút, sau đó quay lại bờ, nhìn đám Trần Khiếu Thiên một cái, hô lớn:
- Tất cả đều lên.
Diệp Phàm nói xong, hai cánh tay bỗng mở ra 180 độ, giống như đôi cánh chim ưng. Chỉ nhìn thấy bóng người lay động, Lam Tồn Quân, Trần Khiếu Thiên, Trần Quân và Phí Nhất Độ cũng bật người lên.
Vài tiếng động nhẹ vang lên, mỗi bên cánh tay vừa vặn hai người. Diệp Phàm giang rộng tay, thân mình bật về phía miếng gỗ, rất vững vàng, không lâu sau đã đi đến bờ bên kia.
Bộ dáng nhìn vô cùng quỷ dị, tuy nhiên Trần Tùng đã sớm bị "hóa đá" rồi. Bởi vì trọng lượng của bốn người kia ít nhất cũng phải gần ba trăm cân, lại thêm trọng lượng của cơ thể mình nữa, tổng cộng cũng phải gần bốn trăm cân.
Nhưng người thanh niên này vẫn có thể lướt qua những miếng gỗ kia một cách dễ ràng. Trần Tùng thầm lo lắng cho đại sư Trần Vô Ba. Vị Diệp tiên sinh này ít nhất cũng là cao thủ bát đẳng đỉnh bậc.
- Cửa thứ ba không cần phải so nữa, vào đi.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một giọng nói.
- Sư thúc, cuối cùng sư thúc cũng chịu lộ diện.
Trần Khiếu Thiên nhất thời có chút kích động hét to một tiếng.
- Là Khiếu Thiên à, vào đi. Ta cũng chờ đến thời khắc này lâu lắm rồi. Haiz, mấy chục năm rồi.
Xuyên qua rừng cây, bên trong cũng chẳng có gì ngoài một cái sân luyện tập, có khoảng chục người đang xếp làm hai hàng.
Thái sư Trần Vô Ba ngồi giữa, vị này là đại sư nổi tiếng của Trung Quốc, lúc này ông mở đôi mắt sáng ngời nhìn Diệp Phàm, chứ không phải nhìn Trần Khiếu Thiên.
- Người thanh niên, cậu họ Diệp, có thể nói cho ta biết tên đầy đủ được không?
Trần Vô Ba đã biết, người này mới là người lợi hại nhất.
- Diệp Phàm.
Diệp Phàm nói ngắn gọn hai chữ, nhìn Trần Vô Ba một cái, nói:
- Trần đại sư, chấn thương của ông đã khỏi chưa?
- Khỏi rồi, cảm ơn cậu đã hỏi thăm.
Trần Vô Ba liếc mắt nhìn Trần Khiếu Thiên một cái, nói:
- Khiếu Thiên, năm đó một chút ân oán giữa ta và sư phụ của cháu thực sự khiến ta vướng bận trong lòng. Mấy năm nay, ta đều đi tìm tung tích của cháu, nhưng không thấy. Hôm nay cháu đã đến đây rồi, ta nhận sự thách đấu của cháu, còn về cậu Diệp Phàm này, hình như không phải họ Trần thì phải…
Ý của Trần Vô Ba là Diệp Phàm chỉ là người ngoài, không được dại diện cho Trần Khiếu Thiên tỷ thí. Ông già này cũng thật nham hiểm, liếc mắt một cái là nhìn ra được cơ hội rồi.
- Diệp tiên sinh là chủ công của cháu, sư thúc, sư thúc nói xem anh ấy có thể dại diện cháu.
Trần Khiếu Thiên nói thẳng thừng, tuy nhiên không ngờ Trần Vô Ba lại gật gật đầu, nhíu mày, đột nhiên quát lớn:
- Người nhà họ Trần sao lại mất nghĩa khí như vậy chứ?
- Cháu đã rời khỏi nhà họ Trần, không còn là người của nhà họ Trần nữa. Cháu bái ai làm chủ công, chắc không liên can gì tới sư thúc chứ? Nếu chú sợ thì hãy trả lại di vật của sư phụ cho cháu, sau đó đến trước mộ của sư phụ cháu nói ba tiếng xin lỗi là được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trần Khiếu Thiên cũng không phải kẻ ngốc, trước khi nói đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Đương nhiên, mấy năm trước, Trần Khiếu Thiên đích xác được Diệp Phàm thu nhận. Hơn nữa cho tới nay, Trần Khiếu Thiên vẫn luôn luôn tôn kính Diệp Phàm. Tuy nói Diệp Phàm không cho gã gọi mình là chủ công, nhưng trong lòng Trần Khiếu Thiên, Diệp Phàm chính là chủ công.
- Diệp tiên sinh, là như vậy thật sao?
Trần Vô Ba hừ một tiếng, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
- Đúng vậy. Năm đó khi thu nhận Khiếu Thiên, tôi mới có thân thủ lục đẳng. Lúc đó anh ta bị thương, nên tôi đã thu nhận. Tuy vậy nhưng tình cảm của chúng tôi rất tốt.
Diệp Phàm nói, hắn phát hiện trong khóe mắt của Trần Khiếu Thiên ngấn nước. Biết rằng gã đang cảm động, mình nói những lời đó đã cho Trần Khiếu Thiên thể diện lớn.
- Chủ công tiên sinh, Khiếu Thiên sẽ mãi là thủ hạ của tiên sinh, đến chết cũng không thay đổi.
Trần Khiếu Thiên miệng run run nói, sau đó còn quỳ xuống. Trần Quân thấy vậy cũng quỳ xuống. Diệp Phàm liền đỡ gã đứng lên, tuy nhiên Trần Khiếu Thiên vẫn không chịu đứng.
- Được, tôi nhận.
Diệp Phàm nói, sau đó đỡ hai cha con Trần Khiếu Thiên vậy.
- Đàn ông của Trần gia chúng ta thật giỏi…
Trần Vô Ba tức giận nói mỉa một câu. Lúc này ông không thể ngồi được nữa, đứng dậy quay sang cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh nói:
- Trần Yến, đem vật đó đến đây.
Trần Yến gật đầu xoay người đi, không lâu sau cầm một chiếc hộp làm bằng gỗ hương đến. Trần Vô Ba sau khi nhận lấy liền đưa cho Trần Khiếu Thiên, nói:
- Đây, xem đi. Có thể sẽ có chút hư…
Trần Khiếu Thiên tay run run mở chiếc hộp ra, bên trong chỉ là một hòn đá màu đỏ. Có chút giống với kê huyết thạch. Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng quan sát, phát hiện hình như trên viên đá này có hoa văn.
- Đúng vậy, chính là nó. Năm đó sư phụ nhặt được một viên kê huyết thạch, cũng chẳng có điểm gì đặc biệt, nhưng sư phụ vẫn luôn cầm trong tay. Tuy nói đó là vật bình thường, nhưng là thứ sư phụ thích. Trước khi sư phụ mất còn muốn tôi cầm đến. Hôm nay tôi tin là nó lại trở về với tôi thật rồi.
Trần Khiếu Thiên xúc động nói. Đôi mắt lúc này đã rưng rưng…
- Mời trả lại cho tôi.
Trần Vô Ba nói.
Trần Khiếu Thiên tuy không muốn nhưng vẫn trả lại cho Trần Vô Ba, bởi vì hiện tại nó đang thuộc về ông ta. Tuy nhiên, Trần Khiếu Thiên hung hang trừng mắt nhìn Trần Vô Ba như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
- Yên tâm đi lão Trần, hôm nay tôi nhất định sẽ lấy lại viên đá cho ông.
Diệp Phàm nói, khí phách mười phần. Hắn nhìn Trần Vô Ba một câu, nói tiếp:
- Còn thêm một điều kiện nữa là "bí thuật" của Trần gia các người, thế nào? Tuy nhiên, tôi cũng nói rõ rằng tôi cũng chẳng ham hố gì bí thuật đó, mà là muốn dùng nó để trị bệnh một chút mà thôi.
- Trên đời này chẳng có gì là chắc chắn cả, người thanh niên, đừng có khua môi múa mép nữa.
Lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng cười chói tai, không lâu sau một bà già mặc bộ đồ màu xanh đến.
Tuy nói nhìn có vẻ như trên 50 tuổi rồi, nhưng trông vóc dáng vẫn còn khá "chuẩn", hơn nữa trên người phát ra một khí thế rất đặc biệt.
Tuy nhiên, khi Vương Nhân Bàng nhìn thấy bên cạnh bà già còn có một cô gái nữa thì liền kêu "Á" một tiếng.
- Sao vậy, hai người quen nhau à?
Diệp Phàm quay sang hỏi Vương Nhân Bàng.
- Chính là Lạc Phi Trúc ở Thiên Nguyệt am.
Vương Nhân Bàng cố ý nhấn giọng. Diệp Phàm quay sang nhìn, quả nhiên phát hiện cô gái đúng là có khuôn mặt rỗ như quả mít, lại còn có cặp răng nanh nữa chứ.
- Anh Bàng, em đến tìm anh đây.
Lạc Phi Trúc thân mật nháy mắt với Vương Nhân Bàng, còn cười cười, hai chiếc răng nanh lại được dịp lộ ra.
- Đừng đừng, chuyện của chúng ta đã xong lâu rồi.
Vương Nhân Bàng có chút cuống lên rồi.
- Cậu chính là Vương Nhân Bàng?
Bà già bên cạnh Lạc Phi Trúc đột nhiên hỏi.
- Chính là tôi, bà già, có gì chỉ bảo?
Vương Nhân Bàng có chút bốc hỏa nói. Bởi vì bà già này có ý châm chọc mình. Vương Nhân Bàng đương nhiên là không "tha" rồi.
- Vả vào miệng.
Bà già tức giận hừ nói. Vương Nhân Bà nghe thất vậy liền vụt sang bên cạnh.