Quan Thuật

Chương 1767: Thương lượng trực tiếp




- Ừ, vậy nói tôi nghe một chút. Đối với vài đồng chí thái độ trước sau thay đổi tôi cũng cảm thấy có hứng thú. Việc này, nếu là sự thật, nói là nhỏ thì là người có lập trường không kiên định, nói là lớn thì tư tưởng có vấn đề lớn về nhận thức. Cán bộ như vậy, không được rồi.

Phạm Viễn đột nhiên chen vào một câu.

- Cho phép tôi mở một đoạn video.

Trương Nhất Đống có được thành công, vững bước đi lên. Không lâu sau, Lý Trương Minh, Công Đức Tiêu cùng với Lưu Nhất Chu đi ra làm chứng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Qua điều tra, các nhân viên của Ủy ban Kỷ luật đã cẩn thận trao đổi. Cuối cùng giải tỏa băn khoăn trong lòng ba đồng chí này. Bọn họ nhìn vào tình hình thực tế, nói là trước kia đã giả bộ làm chứng, đều là…

Nói đến đây, Trương Nhất Đống cố ý dừng một chút, nhìn Diệp Phàm một cái.

Làm cho tất cả các ủy viên thường vụ đều nhìn Diệp Phàm. Đó muốn ăn món này lại uống chén trà bên cạnh bàn, rồi nói tiếp:

- Bọn họ nói, hết thảy việc này đều là do Phó Trưởng ban Thư ký Thành ủy, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Vu Hữu Hòa ép.

- Trời, sao có thể thế.

Trương Nhất Đống vừa nói đến đây tất cả các ủy viên thường vụ đều không kìm nổi kêu thất thanh.

Diệp Phàm thấy không ngờ là Trưởng ban tuyên giáo Tô Phương. Hiển nhiên người đàn bà này cố ý tạo thanh thế, dồn hết chú ý vào Vu Hữu Hòa thôi.

Mọi người ngồi đây đều biết, Vu Hữu Hòa là thân tín của Diệp Phàm. Vu Hữu Hòa ra mặt hiển nhiên y chỉ là chó săn. Người thực sự đứng phía sau là Chủ tịch thành phố Diệp Phàm chứ còn ai.

Thấy tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm. Trương Nhất Đống thản nhiên cười nói:

- Mời các vị xem tiếp.

Sau khi ba nhân chứng ra mặt, trên video có vật chứng. Việc này trước kia thật sự là do Vu Hữu Hòa làm.

Hơn nữa Vu Hữu Hòa vừa đấm vừa xoa. Nói là Lưu Nhất Tiêu sau khi rơi đài, cục Tài chính thành phố sẽ trống một vị trí Cục trưởng.

Có người sẽ đẩy Phó cục trưởng thường trực thăng chức. Sau đó cục Tài chính thành phố sẽ trống mấy vị trí phó cục trưởng. Hiển nhiên, ba vị đồng chí này đều có hi vọng.

- Ha ha, lời nói vô căn cứ.

Diệp Phàm đột nhiên bình tĩnh, thản nhiên cười. Nhìn Trương Nhất Đống một cái nói:

- Tất cả mọi người đều biết, Vu Hữu Hòa là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.

Đôi với công việc của Ủy ban nhân dân thành phố làm đâu ra đấy.

Gần đây vì việc cải tạo sông Vượng Phu, vì việc khai thác gỗ đào của huyện Đào Mộc cả ngày đã bận tối mắt tối mũi.

Chẳng những tiếp nhận những công việc, hơn nữa còn gánh vác nhiều công việc khác bên ngoài.

Đối với những gì đồng chí Vu Hữu Hòa làm, tất cả các nhân viên của Ủy ban nhân dân thành phố đều rõ như ban ngà. Vu Hữu Hòa căn bản không có lý do gì làm việc này.

- Chủ tịch thành phố Diệp, đoạn video này chẳng lẽ là đồng chí Trương Nhất Đống dùng máy tính tạo thành có phải không?

Trương Minh Sâm lạnh lùng nói.

- Ha ha, tôi nghĩ chính là như vậy. Nếu đoạn video lúc trước các anh có thể phủ định, nói những lời làm chứng của ba đồng chí này là giả dối.

Tôi hoàn toàn có lý do để nghi ngờ tính xác thực của đoạn video này. Lời nói của ba vị làm chứng kia có thể thay đổi không lường được. Những lời họ nói câu nào là thật câu nào là giả. Việc này có lẽ là khó biết được.

Hơn nữa, chẳng lẽ không thể nói hiện tại Ủy ban Kỷ luật thành phố điều tra ra chứng cứ là giả sao?

Diệp Phàm thản nhiên cười nhạt.

- Đồng chí Diệp Phàm, anh phải có trách nhiệm với những lời anh nói. Anh là Chủ tịch thành phố, một đảng viên, một người công bộc của dân mà nói những lời này sao?

Anh nghi ngờ chứng cứ của Ủy ban Kỷ luật thành phố, thì chính là nghi ngờ chứng cứ của Đảng. Tôi thật sự không nghĩ rằng, sau khi sự thật được đưa ra, anh không thừa nhận cấp dưới của mình là Vu Hữu Hòa sai, không ngờ còn che giấu cho y.

Tôi muốn hỏi Chủ tịch thành phố Diệp rằng sự thật ở đâu? Chủ tịch thành phố Diệp có còn là một Đảng viên không? Còn có một chút đạo đức, một chút liêm sỉ không?

Trương Nhất Đống nói những câu sắc bén, trực tiếp chỉ trích Diệp Phàm.

- Anh cũng dám đứng trước mặt tôi nói về sự thật, đạo đức, liêm sỉ sao?

Diệp phàm nói đến đây cố ý tạm dừng một chút nhìn mọi người một cái nói:

- Anh xem anh đã làm chuyện gì? Ba đồng chí nói trước kia là sự thật, nhân chứng vật chứng đầy đủ. Làm Phó chủ nhiệm quản lý Ủy ban Kỷ luật anh đã làm gì? Theo cấp dưới làm sằng bậy không nói, không ngờ tai cũng lớn đến nông nỗi ấy. Cái gì nghiêm túc? Cái gì gọi là thật giả không rõ ràng. Anh ở Ủy ban Kỷ luật nhiều năm như vậy, toàn làm sia.

- Đồng chí Diệp Phàm, anh nói những lời này có ý gì? Tôi không hiểu, anh chỉ trích tôi cái gì?

Hôm nay nếu không nói rõ tôi sẽ khiếu nại lên cơ quan cấp trên. Anh đã xúc phạm danh dự cá nhân tôi.

Trương Nhất Đống tức giận giọng rất nặng.

- Không không không. Anh nói tôi chỉ trích tất cả các nhân viên của Ủy ban Kỷ luật thành phố không đúng. Tôi không nhằm vào toàn bộ nhân viên Ủy ban Kỷ luật thành phố mà là một số đồng chí của Ủy ban Kỷ luật thành phố.

Còn khiếu nại, anh cứ từ từ. Anh khiếu nại lên tận Trung ương tôi cũng không có ý kiến. Tuy nhiên, tôi hi vọng đồng chí Trương Nhất Đống không cần biến việc nhỏ thành việc lớn. Chuyện bên trong của Hải Đông chúng ta, anh muốn khiếu nại, có thể được Bí thư Phạm đồng ý trước mới được.

Đương nhiên, tôi có thể nói những lời này tuyệt đối có lý do.

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

- Lý do. Tôi thực sự muốn nghe xem Chủ tịch thành phố Diệp có lý do gì?

Trương Nhất Đống nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Lúc trước không phải có bốn đồng chí cùng làm chứng rằng đồng chí Lưu Nhất Tiêu tham ô tiền cải tạo khe suối Vượng Phu, cố ý giữ tiền tại các huyện thị phía dưới. Tôi muốn hỏi anh, còn có một đồng chí tên là Thôi Đồng Ba, anh ta đâu? Sao lại không xuất hiện trên video?

Diệp Phàm vừa lên tiếng đã nói ra điểm quan trọng.

- Đúng vậy, bốn vị đồng chí sao giờ mới có ba? Việc này thật lạ. Các đồng chí đều biết, trong việc này, có phải có ai đó không muốn cho người khác biết mục đích của mình?

Lưu Chân Mai cũng lạnh lùng hừ nói.

- Bốn đồng chí có ba người đã chứng thực, việc này cũng chứng tỏ sự thật. Cho đến bây giờ đều là thiểu số phục tùng đa số. Chẳng lẽ hôm nay lại ngược lại đa số phục tùng thiểu số. Đây thật đúng là lộn xộn.

Trương Minh Sâm có kinh nghiệm, có tiếng tăm, không kìm nổi nói lại Lưu Chân Mai một câu.

- Người nhiều cũng không thể đại diện cho chân lý. Sự thật đã chứng minh, chân lý thường được nắm giữ bởi số ít. Không điều tra không có quyền len tiếng. Cậu dựa vào cái gì chứng thực ba đồng chí này không nói dối? Việc này nếu đã đề cập đến hiện tại, phải điều tra rõ mới đúng. Việc này chẳng những liên quan đến các cục trưởng cục tài chính các huyện thị còn liên quan đến không ít lãnh đạo, không thể qua loa được.

Nói đến đây Lưu Chân Mai nhìn Bí thư Phạm một cái nói:

- Bí thư Phạm, tôi đề nghị điều tra rõ việc này.

- Ừ, nếu các đồng chí đều tranh luận vì việc này, Đảng chúng ta luôn chú ý dân chủ. Việc này không giải quyết tốt sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết của các đồng chí. Thế này đi, chúng ta hãy thảo luận một chút việc này trên hội nghị thường vụ. Cần người làm chứng có thể gọi đến hội nghị thường vụ trực tiếp trao đổi. Chúng ta làm việc này tại đây có được không?

Phạm Viễn nhìn mọi người một cái rồi nói.

- Tôi ủng hộ ý kiến của Bí thư Phạm. Tuy nói chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến đoàn kết. Một việc nhỏ không thể biến thành việc lớn. Cho nên, chỉ có giải quyết những mâu thuẫn thì mới có thể làm các đồng chí đoàn kết.

Cao Hoa lập tức lên tiếng ủng hộ. Sau đó Thái Quý Quyền, Dương Bản Thủy tất nhiên cũng không chịu chậm chạm.

- Đồng chí Trương Nhất Đống tôi muốn hỏi đồng chí Thôi Đồng Đồng ở phòng Tài chính huyện Ninh Khê nói thế nào?

Diệp Phàm nhìn Trương Nhất Đống hỏi.

- Thôi Đồng, gần đây anh ta tư tưởng có chút dao động. Cho nên, không tỏ thái độ. Hỏi anh ta, cũng không nói. Tất cả mọi người đều biết, Ủy ban Kỷ luật cũng không phải cơ quan chấp pháp chính tức, chỉ là hỗ trợ chấp pháp. Không thể như công an, có thể áp dụng các thủ đoạn theo quy tắc thông thường. Mặc dù là Công an, cũng phải chú ý việc thi hành pháp luật văn minh. Ủy ban Kỷ luật thành phố chúng tôi lại là đơn vị chấp pháp văn minh tiên tiến.

Cho nên, đối với cán bộ có vấn đề về tư tưởng chỉ có thể dùng cách khuyên bảo là chính.

Trương Nhất Đống vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Nói như vậy là các anh cũng không áp dụng bất kỳ thủ đoạn nào ngoài khuyên bảo đối với đồng chí Thôi đúng không?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

- Đương nhiên, như vậy là trái pháp luật. Là người hỗ trợ thi hành pháp luật, chúng tôi không thể biết luật mà vẫn phạm luật được.

Tôi dù gì cũng là nhân viên của Ủy ban Kỷ luật trung ương phụ trách phòng giám sát kiểm tra của bộ Tài chính nhiều năm. Sóng gió đã trải qua lớn hơn Hải Đông nhiều. Cho nên, giống như đồng chí Thôi, không cần chủ tịch thành phố Diệp nói.

Trương Nhất Đống rất cao ngạo, có vẻ khinh thường. Tất nhiên là châm biếm Diệp Phàm.

Tuy nhiên, Trương Nhất Đống không phát hiện khi y nói những lời này, Phạm Viễn lơ đãng nhíu mày.

Bời vì, người này khi kiêu ngạo với Diệp Phàm, đồng thời quên là còn có Phạm Viễn ngồi đây. Hơn nữa, khi nói chuyện, lôi tất cả cán bộ Hải Đông vào. Coi bộ Tài chính là biển rộng, Hải Đông chỉ là vũng bùn nhỏ, không gây ra sóng gió gì lớn.

- Được, được. Vậy mới Thôi Đồng, Lý Trương Minh, Cố Đức Tiêu cùng với Lưu Nhất Chu đến đây. Nếu Bí thư Phạm hôm nay có hứng thú làm việc tại đây, chúng ta không thể làm trái ý lãnh đạo có phải không? Lãnh đạo bận rộn nhiều việc, khó có dịp quan tâm đến chuyện nhỏ này.

Diệp Phàm đưa Phạm Viễn để áp chế.

- Việc này sợ là không ổn.

Trương Nhất Đống có chút chần chừ nói.

- Có gì không ổn?

Lúc này Thái Quyền Quý lạnh lùng hừ nói.

- Bí thư Phạm, ở đây dù sao cũng là hội nghị thường vụ của thành ủy Hải Đông, là nơi quyền lực cao nhất của Hải Đông. Thẩm án chỉ là chuyện của Ủy ban Kỷ luật. Nếu ở đây, lấy hội nghị thường vụ làm công đương, việc này có sợ người ngoài nói xấu không?

Lúc này Trương Minh Sâm nói.

- Nói nhảm gì vậy?

Phạm Viễn nhìn Trương Minh Sâm một cái thản nhiên nói.

- Nói là chúng ta nhúng tay can thiệp vào việc phá án của Ủy ban Kỷ luật…

Trương Minh Sâm đành phải kiên trì đến cùng.

- Nực cười, Ủy ban Kỷ luật thành phố không phải cũng là do Đảng lãnh đạo sai? Chẳng lẽ Ủy ban Kỷ luật thành phố đứng ngoài sự lãnh đạo của Đảng?

Hội nghị thường vụ Hải Đông là đại diện cho Đảng, đại diện cho lợi ích của nhân dân Hải Đông, đại diện cao nhất cho chính quyền Hải Đông. Không cần nói đến việc khác, ít nhất đối với việc phá án của Ủy ban Kỷ luật cũng có quyền cho ý kiến và giám sát có phải không?

Quan tâm đến việc phá án của Ủy ban Kỷ luật lại biến thành tham gia. Chẳng lẽ một số đồng chí thật sự muốn biến Ủy ban Kỷ luật thành phố thành vương quốc độc lập, biến thành một tổ chức gì đó, đến Đảng cũng không có quyền lực giám sát?

Diệp Phàm đột nhiên cười lạnh nói. Những lời này thật sự không phải bình thường, lập tức đẩy Trương Nhất Đống về phía đối diện với Phạm Viễn.

- Bí thư Phạm, tôi không có ý này.

Trương Nhất Đống lập tức giải thích!