Quan Thuật

Chương 1762: Xui xẻo




- Ôi, tôi cũng muốn. Nhưng thật sự quá khó khăn. Lực lượng quá yếu. Bí thư Phạm khống chế hội nghị thường vụ tuyệt đối. Chúng ta đưa ra ý kiến, cuối cùng không đạt được kết quả.

Hơn nữa, như tôi vừa nói, ngược lại gây ra sự bất mãn trong các thành viên của chính quyền Thanh Ngưu. Thanh Ngưu là thị xã duy nhất của Hải Đông.

Tuy không nói đến cấp bậc cao thấp nhưng ở Hải Đông chúng ta lại có sức ảnh hưởng không thể thay thế.

Lưu Chân Mai vẫn băn khoăn. Bởi vì muốn động đến bộ máy Thanh Ngưu, phải đối đầu trực tiếp với Phạm Viễn.

Lưu Chân Mai có lẽ vẫn không muốn có xung đột với Phạm Viễn.

- Bí thư Lưu, quyết tâm của tôi rất lớn, sẽ bắt đầu từ bộ máy của Thanh Ngưu. Muốn kiểm soát vấn đề môi trường của Hải Đông, phải bắt đầu khống chê trong phạm vi nhỏ mới được. Bằng không, chúng tôi rất có lỗi với nhân dân Hải Đông, có lỗi với con cháu sau này.

Thái độ Diệp Phàm kiên quyết.

- Việc này, vẫn phải xem xem. Khi có đủ lực lượng ra tay cũng chưa muộn.

Lưu Chấn Mai vẫn muốn kéo dài.

- Ha ha, Bí thư Lưu, trong nhà có thư phòngchứ?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Có, nếu Chủ tịch Diệp có việc, chúng ta vào thư phòng uống chén trà.

Lưu Chân Mai cũng cảm thấy được việc gì, có lẽ là Diệp Phàm muốn cho cô xem một chút bí mật. Đối với bí mật, Lưu Chân Mai đương nhiên cảm thấy hứng thú.

- Được, chúng ta đến phòng làm việc uống chén trà đã.

Diệp Phàm cảm thấy thời gian không có nhiều, trước tiên phải bắt tay được với Lưu Chân Mai mới là quan trọng.

Hai người bước vào phòng làm việc.

Lưu Chân Mai pha cho Diệp Phàm một chén trà, sau khi ngồi xuống nhìn Diệp Phàm chờ đợi.

- Chị hãy xem tài liệu này.

Diệp Phàm lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu tham khảo nội bộ có bút phê của Chủ tịch Đường.

- Cái này, hình như là tài liệu tham khảo nội bộ?

Lưu Chân Mai hình như cũng đã nghe nói qua, tay run run cầm tài liệu.

Nhìn thấy chữ của Diệp Phàm, nói về vấn đề ô nhiễm của Hải Đông, Lưu Chân Mai lập tức chấn động, nhìn Diệp Phàm hỏi:

- Tài liệu này chẳng lẽ là chuyên cũng cấp cho cán bộ cấp tỉnh trở lên?

- Ha ha, chị xem cẩn thận hết rồi nói.

Diệp Phàm thản nhiên nói, bắt đầu uống trà, vẻ rất nhàn nhã.

Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm phát hiện, tay của Lưu Chấn Mai nhanh lên dần. Có lẽ khi nhìn thấy chỉ thị của Chủ tịch Đường, Lưu Chấn Mai không ngờ đứng lên, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói:

- Đây là sự thật?

- Trước kia khi học tập ở trường Đảng, Chủ tịch Đường là thầy của tôi. Tôi là một học viên xuất sắc đặc biệt duy nhất. Lúc đó em trai của Chủ tịch Đường Đương Lâm cũng học cùng lớp với tôi. Tuy nhiên cậu ấy chỉ đạtđược danh hiệu học viên ưu tú.

Diệp Phàm không đề cập đến tài liệu tham khảo nội bộ, ngược lại nói đến việc khác.

- Tôi ủng hộ anh.

Lưu Chấn Mai sau đó nói bốn chữ này. Hai tay đưa tài liệu nội bộ trả lại cho Diệp Phàm. Diệp Phàm nhận đưa vào túi da. Tuy nhiên, trước kia Lưu Chấn Mai gọi cậu, đó là coi Diệp Phàm như một đồng sự.

Hiện tại gọi là anh, tuy cũng là một cách gọi nhưng không giống nhau. Gọi như thế là đã coi Diệp Phàm là lãnh đạo cấp trên của mình. Mà Lưu Chấn Mai coi mình là cấp dưới của Diệp Phàm.

Sau khi trở lại bàn ăn. Lưu Chấn Mai nhìn Tằng Tuấn Tài và Vương Long Đông nói:

- Vừa rồi Chủ tịch thành phố và tôi đã thảo luận một hồi rồi. Tôi cũng nhận thức được tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường.

Hải Đông chúng ta, việc trị ô nhiễm cũng đến lúc phải ra quân rồi. Vừa phát triển đồng thời kết hợp với bảo vệ môi trường.

Mọi người đều hướng tới một mục đích, cùng chủ tịch thành phố Diệp đưa kinh tế Hải Đông phát triển đi lên, làm tốt công tác bảo vệ môi trường, để nhân dân có một cuộc sống ổn định.. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thái độ của Lưu Chân Mai chưa từng kiên quyết như thế khiến Tằng Tuấn Tài và Vương Long Đông trong lòng không hiểu gì. Cũng không biết Chủ tịch thành phố Diệp trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể thuyết phục Lưu Chân Mai. Việc này cũng không thể tin nổi.

Bữa cơm lần này, đã cùng Lưu Chân Mai nói chuyện với nhau, lại đặt thêm nền móng cho sự hợp tác giữa hai bên. Ngoài ra, chỉ thị của Chủ tịch Đường mới làm người ta khiếp sợ nhất. Tin rằng sau này, Lưu Chân Mai sẽ trở thành người ủng hộ hắn mạnh mẽ.

Diệp Phàm đi rồi Tằng Tuấn Tài mới không nhịn được hỏi:

- Chị Lưu, vừa rồi chuyện gì vậy?

- Không nên hỏi, cả hai cậu đều không nên hỏi.

Giọng Lưu Chân Mai rất nghiêm túc trừng mắt nhìn hai người.

Mặc Vương Long Đông và Tằng Tuấn Tài không hiểu cuối cùng xảy ra chuyện gì. Nhưng hai người đều thận trọng gật đầu. Tất nhiên hai người đều có chút buồn bực.

Sau khi về Diệp Phàm luôn tự hỏi làm thể nào mới có thể khuấy đục bộ máy thị xã Thanh Ngưu.

Cho nên, cứ bước đi.

Đến nhà khách đã muộn. Lấy chìa khóa đang muốn mở cửa, đột nhiên một bóng đen giống như một con chim to xẹt qua bên cạnh. Hơn nữa bóng đen chạy qua cạnh Diệp Phàm cũng kêu lên:

- Ông em, mau giúp tôi.

- Ừ, đây không phải là giọng của Vương Nhân Bàng sao? Hình như đang rất vội. Quái, không phải mình nghe nhầm chứ?

Diệp Phàm giật mình, muốn hỏi, thấy bóng đen đã chạy về phía trước.

Đang định chạy đuổi theo, thấy có tiếng động, một bóng đen khác đuổi theo bóng đen đằng trước. Hai người cách xa nhau khoảng một trăm mét. Diệp Phàm vừa thấy, vội vàng buộc lại dây giày, đuổi theo.

Ba bóng đen băng qua khu đông của Hải Đông, nhằm thẳng Hàn Lâm tự. Chạy trên đường hơn một giờ, lúc bóng đen khuất vào rừng cây, bóng đen đi sau không do dự cũng chạy vào theo.

Diệp Phàm tất nhiên cũng không chậm, dùng đôi mắt chim ưng, cảm thấy rừng cây rõ dần lên. Tầm nhìn chắc chắn trên dưới năm mươi mét. Ưu điểm vẫn là tương đối lớn. Tự nhiên can đảm hẳn lên, tiến vào rừng cây.

Vào trong rừng cây, cảm giác phía sau có tiếng động. Diệp Phàm vừa quay đầu, bóng đen kia đã kêu lên:

- Đừng lên tiếng, mẹ nó, xui xẻo cậu Diệp ạ.

- Đúng là anh, sao lại thế này?

Diệp Phàm có thể khẳng định người vừa nói chính là Vương Nhân Bàng.

Hơn nữa, lúc này dưới ánh trăng, đôi mắt ưng nhìn khá rõ. Vương Nhân Bàng hình như hơi thảm. Quần áo vẫn mặc trên người, chẳng qua khá rách nát, hình như bị người xé rách. Trên lưng còn có túi du lịch lớn, tóc rối như tổ chim. Bộ dạng vô cùng nhếch nhác.

- Sao lại thế này, chạy chối chết như vậy, có phải bị mỹ nữ đuổi giết không?

Diệp Phàm ghé sát vào gã hỏi, một mùi hôi bốc ra, Diệp Phàm chau mày, vội vàng cách xa ra một chút.

- Ha ha, mùi hơi nặng, vài ngày nay không tắm.

Vương Nhân Bàng nói nhỏ, nhìn nhìn vào rừng cây nói:

- Chúng ta nhanh chóng chuyển chỗ khác nói chuyện. Vừa rồi bà già bị tôi đùa một chút chạy sang bên kia, hiện có lẽ đã trở về rồi.

- Bà già, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

Diệp Phàm thật sự có chút giật mình.

- Không rõ lắm. Mẹ nó, lúc trước đi am Thiên Nguyệt gặp một ni cô tên là Lạc Hỉ Trúc không phải là ni cô thật sự, chỉ là mang dáng tu hành. Cho nên, tôi giả dạng làm bạn học của cô trà trộn vào Thiên Nguyệt am.

Vào am ni cô, tôi cúng một trăm nghìn tiền nhang đèn. Sau đó bị Lạc Phi Trúc đưa đến trước mặt một lão ni cô vẻ mặt thanh tú, mới biết lão ni cô này chính là chủ am Thiên Nguyệt- Phỉ Nguyệt sư thái.

Nghe Lạc Phi Trúc nói sư thái đã hơn 80 tuổi, nhưng tôi nhìn thế nào cũng không giống 80.

Nhiều nhất cũng chỉ hơn năm mươi. So với mẹ nuôi Mai Thiên Tuyết nhìn không có gì khác lắm.

Hơn nữa so với mẹ nuôi, vẻ xinh đẹp vẫn mỗi người mỗi vẻ.

Vương Nhân Bàng nói đến đây, cảm thấy dường như khát nước, lấy trong ba lô ra một chai nước khoáng, ngửa đầu lên uống. Tùy tay đưa cho Diệp Phàm một chai.

- Xem ra, anh Nhân Bàng thật sự là diễm ngộ rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Diễm ngộ, diễm ngộ cái con khỉ. Thiếu chút nữa xuống Địa phủ.

Vương Nhân Bàng mắng, sau đó nói:

- Phỉ Nguyệt sư thái nhìn qua rất dịu dàng nhưng ánh mắt rất sắc bén.

Ban đầu hỏi, tên là gì, nhà ở đây, trong nhà có những ai, làm gì.

Suýt nữa thì tôi để lộ. May mắn là tôi cũng là người lợi hại, cuối cùng cũng qua được cửa.

Về sau nói là gần đây có đọc qua sách của một bác sĩ, muốn thực tập một chút. Khi Lạc Phi Trúc rút lui, tôi cũng ở lại Thiên Nguyệt.

Tuy nhiên, chỗ tôi và các cô ở cách xa nhau, thật ra không có ngăn cách. Tôi ở là một tòa nhà không có sân, Lạc Phi Trúc cũng đi theo giúp tôi.

- Anh thật đúng là may mắn, cô Lạc Phi Trúc kia chắc chắn là xinh đẹp, anh thế còn mắng người khác.

Diệp Phàm không kìm nổi trêu.

- Xinh đẹp, cậu đi thử xem, tôi nói cho cậu, mặt rỗ không nói, miệng không ngờ còn thò ra hai cái răng nanh. Tôi nhìn thấy mà phát ói.

Vương Nhân Bàng thở dài, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Tuy nhiên, dựa vào Phi Trúc, thực sự biết sư thái Phỉ Nguyệt đến thành phố dạy dưỡng sinh tôi hành động ngay.

Cuối cùng đi vào núi có giấu Vạn hà căn. Thấy bên trong thật sự là có một động khác, có vài con đường.

Nghe nói không đi cẩn thận là đường chết. Tôi đương nhiên rất cẩn thận, nhưng tôi là ai, đã dùng cách đặc thù của nhà họ Vương. Cẩn thận dò xét một hồi sau đó mới đi vào một con đường nhỏ.

Thầy giáo cũng lợi hại, thật sự là có, qua con đường đó, không ngờ có giấu mấy quan. Đánh chết một con mãng xà lớn, còn đánh chết một con chó ngao rất hung ác.

Con ngao hung ác kia tuyệt đối không phải là tự nhiên mà đã được huấn luyện thành thục. Cậu xem, tôi cũng bị nó cào cho rách cả da.

Vương Nhân Bàng nói còn giơ ra cho Diệp Phàm xem.

- Chó ngao vốn hung ác, là con vật lai giữa cẩu và lang. May là anh không bị cắn vào cổ, nếu không, hôm nay em chỉ có thể đứng trước mộ đốt tiền giấy cho anh.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, đấy đúng rồi. Tôi là người như thế nào, nó hung tàn thì tôi càng hung ác hơn. Bốn chân đều bị tôi chặt đứt, từ nay về sau, nó cũng chỉ là con chó liệt.

Vương Nhân Bàng nói đến đây, cười gượng một cái, đặc biệt đắc ý. Sau đó nói:

- Vạn hà căn kia không ngờ giấu trong một ao đặc biệt trong núi giả, đầy nước.

Mà dưới ao cũng thay đổi liên tục, rất khó nhận biết. May mắn là Lạc Phi Trúc có nói cho tôi biết, Vạn cănthật sự là một cái cây, khá lớn.

Sau một phen tìm kiếm, cuối cùng thấy nó ở một bên ao. Thật sự là lớn, lấy tay đo, chiều dài có lẽ hơn một mét rưỡi.

Lúc ấy tôi rất vui, lấy đao ra đang muốn ra tay. Tuy nhiên, tôi cũng không định chiếm hết toàn bộ.

Chỉ tính cắt đi hơn một mét. Tuy nói tôi ngẫu nhiên vui mừng làm gã ăn trộm gà trộm chó nhưng cũng không xằng bậy.

Nghe nói Vạn hà căn này là gốc rễ của Thiên Nguyệt am. Tôi cũng không thể lấy hết Vạn hà căn của người ta có phải không?

Vương Nhân Bàng thể hiện cách cư xử nhân nghĩa.