- Cậu về đi, y không thể được.
Phí Mãn Thiên khoát tay mặt tối sầm xuống.
- Bí thư Phí, có thể cho tôi một lời giải thích không.
Diệp Phàm vẫn không ngừng lại, cảm thấy ấn tượng của Hạ Hải Vĩ đối với Phí Mãn thiên sao có thể xấu thế?
Nếu ấn tượng này không được nói tại đây về sau có lẽ chỉ cần Phí Mãn Thiên ở tỉnh này môt ngày, việc lão Hạ lên chức là điều không thể.
Đây chính là vấn đề lớn, Hạ Hải Vĩ cần sớm ra nhập những lãnh đạo trung tâm. Diệp Phàm tuyệt đối không muốn nhìn thấy việc này. Hắn không muốn thấy đường làm quan của Hạ Hải Vĩ kết thúc như vậy.
- Tôi nói y không thích hợp là không thích hợp. Đồng chí Diệp Phàm, mọi chuyện đều phải giải thích sao?
Cậu tôn trọng lãnh đạo như thế có phải không? Đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Thái độ của Phí Mãn Thiên cứng rắn, mạnh mẽ ra lệnh đuổi khách. Hơn nữa, Bí thư Tỉnh ủy tức giận như thế, Diệp Phàm không có cách nào đành chào tạm biệt đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài Diệp Phàm gọi điện thoại cho Thiết Thác muốn hỏi thăm.
- Haiz, không cần đến, đến lúc đó sẽ biết. Hải Vĩ sau này sẽ gặp phiền toái rồi.
Thiết Thác nói một câu không ra sao cả.
- Cậu nghĩ lại xem, chuyện của Phó chủ tịch tỉnh Cố Tắc Phi trước kia. Có phải cậu bảo Hạ Hải Vĩ bí mật đi chỉnh hắn. Sau đó, tài liệu do Hạ Hải Vĩ tự mình đưa ra, người cũng tự y đi bắt. Tuy nói sau tôi đã kéo hết về phía mình, nhưng đã chậm. Các cậu đó, đôi khi làm việc thiếu suy nghĩ. Cấp trên, có phải là ngốc đâu. Cái cách bịt tai đi ăn chộm chuông này không có tác dụng đâu.
Thiết Thác trách.
Trong nháy mắt Diệp Phàm liền hiểu rõ. Vì chuyện người bà con xa của Cố Tắc Phí đối đầu với hắn. Sau đó chính hắn đã bảo Hạ Hải Vĩ ra tay xét xử hắn.
Lúc đó vì không cho Cố Tắc Phi thoát thân, cho nên, cũng không báo cáo Phí Mãn Thiên đã bắt người. Rồi sau đó có nói là tình huống bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, những lời này chỉ có thể lừa trẻ con ba tuổi, sao có thể lừa gạt người đầy kinh nghiệm như Phí Mãn Thiên.
Bắt giam một cán bộ cấp phó tỉnh, không có sự đồng ý của Phí Mãn Thiên, Ủy ban Kỷ luật trung ương phê chuẩn, căn bản là không phù hợp trình tự.
Đó không phải là vấn đề mấu chốt. Vấn đề mấu chốt là Cố Tắc Phi là người của Phí Mãn Thiên. Bắt Cố Tắc Phi khiến Chủ tịch tỉnh Yến Xuân Lai uy phong một phen. Mà Phí Mãn Thiên mất đi một cánh tay không nói, còn khiến Yến Xuân Lai chiếm được ưu thế. Tất nhiên, mọi việc này ghi hết trên đầu Hạ Hải Vĩ.
- Tôi biết rồi.
Diệp Phàm cúp điện thoại, mặt đen như mực, nghĩ một chút, cắn răng gọi điện thoại lại cho Phí Mãn Thiên.
- Cậu còn gọi điện thoại đến, còn muốn nói cái gì? Những lời sằng bậy như vậy về sau cậu không cần gọi điện thoại cho tôi.
Phí Mãn Thiên tức giận, cảm thấy hắn ta năm lần bảy lượt không hiểu chuyện.
Trước kia không xử lý hắn là nể mặt anh ba Phí Phương Thành. Cứ gây phiền toái không gõ không được.
- Tôi đã nghĩ vì Hạ Hải Vĩ nên cầu xin đến khi y được.
Tôi cũng chỉ nói một câu, ông suy xét một chút. Nếu Hạ Hải Vĩ lần này không thể lên, cuộc tỉ thí tháng mười sắp đến, tôi không có thời gian tham gia.
Trong điện thoại vang lên một tiếng bốp. Có lẽ là chén trà bị Phí Mãn Thiên đập. Tuy nhiên, điện thoại vẫn chưa cúp.
- Cậu uy hiếp tôi có phải không?
Giọng Phí Mãn Thiên rất tức giận.
- Tôi không muốn uy hiếp bất cứ ai. Tôi chỉ vì Đảng vì đất nước thôi, vì nhân dân đề cử một đồng chí tốt. Ít nhất anh ta không tham lam một đồng nào, làm việc chân thật.
Thái độ của Diệp Phàm kiên quyết, lúc này, không kiên quyết cũng đã muộn. Mạnh mẽ còn có thể dùng, có chết cũng là chết một cách anh hùng.
- Cạch.
Lần này điện thoại bị cúp. Bên trong vang lên tiếng tút tút. Phí Mãn Thiên không nói một câu nào. Diệp Phàm thất vọng buông điện thoại, nói với Hạ Hải Vĩ đang ngồi trong xe:
- Rất xin lỗi người anh em, tôi đã hết sức.
- Sao có thể nói thế, việc này tôi phải cảm ơn cậu. Vốn tôi cũng không ôm hi vọng nhiều.
Hạ Hải Vĩ trái lại an ủi Diệp Phàm.
Giọng Diệp Phàm có chút khàn khàn, nhìn Hạ Hải Vĩ nói:
- Lão Hạ, Diệp Phàm tôi có một ngày quật khởi, chúng ta rời khỏi Nam Phúc, không lăn lộn ở đây nữa, xem người ta như thế nào.
Diệp Phàm biết việc này rất nghiêm trọng, Phí Mãn Thiên còn ở đây, Hạ Hải Vĩ không có cơ hội ngẩng đầu. Có lẽ, về sau bị nhét vào xó xỉnh nào đấy cũng chẳng biết chừng.
- Tôi nghe cậu, cậu chỉ đông tôi quyết không đánh tây.
Hạ Hải Vĩ nói xong, hai người chỉ biết nắm tay nhau.
- Gọi Lô Vĩ ra uống rượu, uống rượu.
Diệp Phàm quát.
- Đúng vậy, uống rượu. Chúng ta đi uống rượu.
Hạ Hải Vĩ rống lên một tiếng, lấy điện thoại ra gọi.
Ngày hôm sau Diệp Phàm vừa về đến Hải Đông, Trương Nhất Đống cho người điều tra vụ án của cục trưởng Cục tài chính Lưu Nhất Tiêu.
Khi lấy tài liệu, Trương Nhất Đống đến phòng làm việc của Chủ tịch thành phố.
- Chủ tịch thành phố Diệp, chúng ta lại gặp nhau.
Trương Nhất Đống cười nhạt nói.
- Đúng vậy, thật hữu duyên, lại gặp nhau. Hoan nghênh anh đến Hải Đông làm việc. Về sau chúng ta là đồng chí trên một chiến hào rồi.
Diệp Phàm cũng giơ tay ra, bắt tay Trương Nhất Đống.
- Chủ tịch thành phố Diệp nói rất đúng, chúng ta là đồng chí cùng trên một chiến hào. Chỉ là, đối tượng chúng ta tấn công không giống nhau thôi.
Trương Nhất Đống thản nhiên nói, hai bên như rất tâm đầu ý hợp.
- Đối tượng tấn công, ha ha, tôi không có đối tượng tấn công, chỉ có đối tượng công việc.
Diệp Phàm nói.
- Xem tôi đấy, ở Ủy ban Kỷ luật làm lâu rồi, coi mọi người đều là kẻ tham ô.
Trương Nhất Đống chỉ gà mắng chó nói..
- Ha ha, anh là người có trách nhiệm mà. Tuy nhiên, hi vọng Chủ nhiệm Trương đừng có coi tôi là phần tử tham ô là được. Việc này siểm nịnh cũng là tội.
Diệp Phàm ra vẻ nói đùa.
- Việc đó thì không chắc. Phải xem biểu hiện của Chủ tịch thành phố mới được. Bằng không, mặc dù là đồng chí trên một chiến hào, nếu vi phạm thật thì, Trương Nhất Đống tôi…
Nói đến đây Trương Nhất Đống nhìn Diệp Phàm một cái đột nhiên hừ nói:
- Tuyệt đối sẽ không nương tay.
- Ha ha, Chủ nhiệm Trương không mềm tay. Nhưng tôi từ nông thôn ra, thường xuyên đốn củi. Tay này cũng đã được rèn luyện, tất nhiên cũng rất cứng rắn.
Diệp Phàm tất nhiên là phản kích. Tay anh không mềm chẳng lẽ tay tôi mềm. Đến lúc đó xem tay ai cứng hơn.
- Ha ha, có thời gian thì vật tay với Bí thư Diệp xem như thế nào, đã lâu không chơi trò này.
Trương Nhất Đống gật gật đầu cười nói. Sau đó chào rồi xoay người đi.
- Vật tay, tôi thích.
Phía sau vang lên tiếng của Diệp Phàm, giọng rất khinh thường.
- Tôi cũng thích, đặc biệt với những đồng chí mạnh mẽ, càng hăng hái. Thực lực quá yếu, không vui.
Trương Nhất Đống cũng nói, còn lắc lắc đầu giống như tiếc nuối bỏ đi.
- Người đến không thiện Chủ tịch thành phố ạ.
Phó Chủ tịch thành phố Tằng Tuấn Tài nói.
- Ha ha, người thiện cũng không tới.
Diệp Phàm thuận miệng cười.
- Lưu Nhất Tiêu có lẽ có phiền toái.
Tằng Tuấn Tài nói.
- Không phiền toái mới là việc lạ. Chúng ta cùng chờ xem chủ nhiệm mới của Ủy ban Kỷ luật thành phố Hải Đông rốt cuộc đùa giỡn cái gì.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nhìn Tằng Tuấn Tài một cái nói:
- Chuyện khe suối Vượng Phu theo dõi sát sao một chút, làm nhanh. Nhưng phải chú ý cải tạo phù hợp mới được. Khe suối Vượng Phu không riêng gì về mặt chống lũ mà là sông làm cho cuộc sống của nhân dân Hải Đông phát triển lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Hai bờ khe suối Vượng Phu đã thu hồi xong mặt bằng. Đã bắt đầu đấu thầu.
Hiện nay, có thể do tuyên truyền chưa đầy đủ, cũng chưa có nhiều thương gia đăng ký. Thậm chí, có thể nói là cổng sân vắng vẻ. Tôi cảm thấy việc này khá lạ. Chính là dựa vào việc bán đấu giá đất mà nói, các thương gia phản ứng nhiệt tình lắm.
Giờ thì ngược lại, sông Vượng Phu thay đổi đẹp, môi trường đầu tư tốt, ngược lại lại làm cho bọn họ chạy hết, đây là đạo lý gì?
Tằng Tuấn Tài có chút nghi ngờ nói.
- Có nguyên nhân gì dẫn đến việc này không?
Diệp Phàm hỏi.
- Gần đây nghe đồn, đương nhiên là trong phạm vi nhỏ. Cũng không biết có liên quan đến việc này không. Nghe nói có người tổ chức các thương nhân muốn cạnh tranh với Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.
Tằng Tuấn Tài nói.
- Hả, hẳn là từ các nhà kinh doanh truyền ra?
Diệp Phàm nói, rút một điếu thuốc, Tằng Tuấn Tài châm lửa.
Nói:
- Vâng, lúc ấy xảy ra chuyện lạ này, tôi nghĩ có phải có người muốn gây sự.
Cho nên liền để ý. Ở Hải Đông nhiều năm như vậy, bạn bè trong giới kinh doanh cũng có vài người. Sau khi nghe ngóng, thật sự có người đứng phía sau cổ động, bịa đặt, nói Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta muốn lợi dụng sông Vượng Phu kiếm tiền bất chính.
Nếu mua đất, cuối cùng tiền Ủy ban nhân dân thành phố cầm không lâu thì phá bỏ. Ủy ban nhân dân thành phố chính là thế, bán thì bán phá thì phá, mượn cơ hội kiếm tiền bất chính.
Hơn nữa, hiện nay, môi trường đầu tư của Hải Đông còn kém, không thích hợp đầu tư nhiều. Một thành phố trong đất liền, sông Vượng Phu có cải tạo cũng không phát triển nổi. Việc này làm cho người ta có chút hoang mang.
- Là ai đứng sau lưng gây rối?
Diệp Phàm giọng dần trở nên nghiêm túc.
- Nghe nói có liên quan đến hội sở Tô Nguyệt. Sức ảnh hưởng của bọn họ không nhỏ. Chủ tịch Tô Nguyệt quen biết nhiều. Hơn nữa Tô Nguyệt có ảnh hưởng lớn ở Bắc Kinh. Tập đoàn tài chính cũng muốn nịnh bợ Tô Nguyệt, tất nhiên cũng đi theo cổ vũ.
Tằng Tuấn Tài nói.
- Lại là cô.
Diệp phàm thoáng nghĩ, gật gật đầu hỏi:
- Có cách nào loại bỏ tin đồn không?
- Việc như thế này, một là gia tăng tuyên truyền.
Hai là, tôi thấy, nên tìm vài tập đoàn tài chính có ảnh hưởng đến đầu tư.
Phá bỏ tin đồn này. Một khi tin đồn bị đánh tan, lời đồn kia cũng biến thành nói dối. Đến lúc đó tự mất đi.
Hơn nưa, thương nhân luôn luôn theo đuổi mục đích lợi nhuận. Sao có thể để cơ hội vuột đi mất. Đến lúc đó, không cần chúng ta gọi họ, bọn họ tự mình tìm đến.
Tằng Tuấn Tài hình như đã suy nghĩ rất nhiều, rất tự tin.
- Đã liên hệ tập đoàn tài chính nào chưa?
Diệp Phàm hỏi.