- Cô tên là gì? Nếu chúng ta đã hợp tác với nhau thì phải tin tưởng nhau mới được. Còn nữa, cô phải nói, tại sao cô ở Thiên Nguyệt am, hơn nữa, lại còn không xuống tóc?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Lạc Phi Trúc.
Cô nàng xấu xí nói. Liếc nhìn Vương Nhân Bàng một cái, lại nói tiếp:
- Người tu hành nhưng vẫn để tóc rất nhiều mà, đâu có gì kỳ lạ chứ?
Từ nhỏ tôi đã được người trong am nhặt về nuôi. Họ thấy tôi đáng yêu, cho nên, coi tôi như con vậy. Không cho tôi mặc áo ni cô, anh nhìn xem, quần áo tôi mặc đều là hàng hiệu cả.
Nói ra, tôi cũng có chút khổ sở. Bọn họ đối với tôi quá tốt, tiền hương khói đều đưa cho tôi đi mua đồ hiệu mặc.
Hơn nữa, còn cho tôi đi học đại gọc. Còn nói sau này sẽ tìm chỗ tốt để gả cho, khi họ xuống núi thì cũng có nơi để đặt chân.
Cho nêm, tôi làm như vậy không phải là ăn cháo đá bát hay sao? Tuy nhiên, chút nữa lấy Vạn hà căn, xin anh hạ thủ lưu tình một chút, không được nhổ cỏ nhổ tận gốc.
Thứ đó nghe nói rất khó phát triển, có lần nghe sư thái nói chỉ một củ to bằng cổ tay trẻ con thôi cũng đã phải mất cả ngàn năm rồi. Bằng không, nếu không đã không gọi là Vạn hà căn rồi.
- Cái tên này, cũng không tệ lắm. Yên tâm đi, Vương Nhân Bàng tôi không phải là hạng người quá tham lam, tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó đâu.
Vương Nhân Bàng gật đầu, nhìn Lạc Phi Trúc một cái, hỏi tiếp:
- Trong am có mấy cao thủ, năng lực thế nào?
Nếu đã muốn lấy Vạn hà căn, thì phải làm rõ mới được. Còn nữa, Vạn hà căn rốt cục là được giấu ở đâu, trông như thế nào, có công dụng gì, cô phải nói cho rõ ràng.
Đến lúc đó, tôi cũng dễ ra tay. Nếu như không cẩn thận, làm thương Vạn hà căn thì lãng phí lắm.
- Cao thủ, tôi chỉ thấy Phỉ Nguyệt sư thái là cao thủ thôi. Còn có một số tiểu sư phụ công lực cũng không tệ. Nghe nói trình độ này của chúng tôi đã đạt tới tam tứ đẳng, có phải hay không?
Lạc Phi Trúc nói.
- Ừ, dựa vào công lực phân cao thấp, cô đã đạt tới tam đẳng, mạnh hơn người bình thường rồi.
So với cao thủ chân chính, giống như tôi chẳng hạn thì còn kém xa. Nói cách khác là không đáng nhắc tới.
Vương Nhân Bàng nói, rất có phong thái của một cao thủ.
- Hừ.
Lạc Phi Trúc tức giận hừ một tiếng, nói tiếp:
- Vạn hà căn thực ra cũng chẳng có gì thần bí cả, nó chỉ là một loại củ sen đặc biệt thôi.
Vốn hoa sẽ hàng năm sẽ đổi, tuy nhiên Thiên Nguyệt am không biết dùng phương pháp đặc biệt gì mà rễ sen không bị thối.
Hơn nữa, một bể hoa sen đều quấn lấy nhau. Mà loại rễ sen này căn bản là không lớn. Mấy chục rễ cuốn lấy nhau, sống vài chục năm thfi cũng chỉ to bằng đầu ngón tay cái mà thôi.
Cứ tiếp tục như vậy, vài trăm rễ quấn vào vào nhau, trải qua bao năm tháng dần dần hòa hợp thành một củ "vạn rễ sen".
Niên đại càng lâu thì càng to, hiện tại trong am chỉ có một cái được gọi là Vạn hà xăn mà thôi, nghe nói to bằng bắp chân người lớn ồi, cũng đã trải qua hơn một năm rồi.
Sư thái coi đó như bảo bối, bình thường không để bất kỳ ai tới gần nó. Tuy nhiên sư thái trước kia nhặt tôi về lúc sắp qua đời có nói với tôi.
Vạn hà căn được trồng ở phía dưới núi giả của am. Bên trong có mấy đường ngầm không thể đi vào.
Nếu không cẩn thận sẽ bị vùi lấp mà chết.
Con đường này, chỉ có một mình Phỉ Nguyệt sư thái là biết thôi. Cái này, chỉ có thể đợi Phỉ Nguyệt sư thái sắp thăng thiên giao cho đệ tử mà bà tin cậy nhất mà thôi.
- Vạn hà căn có tác dụng gì?
Vương Nhân Bàng bắt đầu nổi hứng, hỏi tiếp.
- Hạt sen vốn có nhiều dinh dưỡng, củ sen cũng có giá trị dinh dưỡng rất cao. Nhưng một miếng Vạn hà căn lại có dinh dưỡng bằng cả một xe lửa củ sen. Cho nên, anh không thể một lúc mà ăn được một xe lửa củ sen được. Vạn hà căn chỉ là một loại thực phẩm dinh dưỡng siêu cấp mà thôi. Tuy nhiên đó là loại thiên nhiên, không giống như loại thực phẩm dinh dưỡng mà dùng kỹ thuật hiện đại ngày nay.
Lạc Phi Trúc nói.
Đi theo sau Lạc Phi Trúc, rốt cục cũng nhìn thấy Thiên Nguyệt am, nhìn qua đó là một cái am ni cô cũ kĩ. Phạm vi tương đối rộng, chiều rộng đến vài trăm mét. Ba chữ "Thiên Nguyệt am" được dán bằng một loại lá cây đặc biệt.
- Hình như, người đến hương khói cũng không nhiều mấy nhỉ?
Vương Nhân Bàng nhìn cửa am vắng vẻ, liền hỏi.
- Nơi này rất hẻo lánh, có rất ít người đến. Những người đến đều là người biết nơi đây. Tuy nhiên, dù người đến hương khói không nhiều lắm, nhưng những người đến đều rất hào phóng.
Bọn họ mỗi lần đặt lễ, cũng phải hàng vạn trở lên. Nơi Phỉ Nguyệt đại sư dưỡng sinh rất đẹp. Bà hiện giờ đã tám mươi rồi, nhưng nhìn qua chỉ giống như năm mươi mà thôi.
Tôi đoán rằng, Vạn hà căn ngấm vào cho nên mới khiến chủ am trẻ như vậy.
Người ngoài đương nhiên là không hiểu, tưởng rằng am chủ có bí quyết dưỡng sinh thần bí.
Lạc Phi Trúc nhỏ giọng nói.
- Haha, đạo dưỡng sinh đương nhiên cũng có một chút. Am chủ có phong phạm của đại sư, tự nhiên làm mê hoặc thế nhân rồi.
Ở thành phố có bao nhiêu quyền quý phu nhân, ai mà không muốn trẻ đẹp lâu chứ. Vả lại, những người này thường trông chẳng ra làm sao cả.
Tôi đoán, am chủ của các cô có khả năng dùng một ít Vạn hà căn chế tác thành một loại thuốc đặc biệt để cho các quý bà dùng.
Ví dụ, loại vài trăm năm này, dinh dưỡng cao, hạt sen cũng có tác dụng làm đẹp, tự nhiên, các quý phu nhân cảm thấy mình trẻ hơn một chút, cho nên ra tay mới rộng lượng.
Vương Nhân Bàng cười nói.
- Chắc là như vậy, Vạn hà căn là vận mệnh của am chủ. Con đường phát tài, không có nó thì Thiên Nguyệt am không thể sinh tồn được. Cho nên, anh không được đào hết, nếu không tôi sẽ liều mạng với anh. Tôi làm như vậy là đã có lỗi với am chủ lắm rồi.
Lạc Phi Trúc dặn dò nói.
- Biết rồi, thật là phiền toái.
Vương Nhân Bàng nhíu nhíu mày, cười nói:
- "Bạn" của cô- Vương Nhân Bàng này ra tay cũng rộng rãi mà, ủng hộ chục ngàn tệ trước đã. Đến lúc đó cô giới thiệu tôi thành một nhị thế tổ là được rồi. Trong nhà, vẫn có tiền.
- Nhà anh làm kinh doanh, nhiều tiền vậy thật sao?
Lạc Phi Trúc nhìn Vương Nhân Bàng có chút nghi ngờ nói.
- Xòe tay ra lấy.
Vương Nhân Bàng cười nói. Bụng nghĩ dù sao cũng là trộm được, quyên góp cũng không tiếc lắm.
- Ừ, trong nhà nhiều tiền, chỉ cần giơ tay ra là có. Đúng là đại gia.
Lạc Phi Trúc hâm mộ nói.
Nhà của người khác, Vương Nhân Bàng cười thầm trong lòng một tiếng, giả bộ nghiêm túc gật đầu.
Buổi tối, trở về thành phố. Ở Đào Tổ cốc bận rộn một ngày, Diệp Phàm cảm thấy mệt mỏi, ăn uống cùng với khách xong lại ngồi nói chuyện một hồi, về nhà tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ. Tiếng chuông điện thoại đáng ghét lại vang lên, hắn tưởng là của Triệu Tứ, nhưng mở ra thì lại thấy không ngờ là của Tống Trinh Dao.
- Trinh Dao, chưa ngủ sao? Hôm nay mệt rồi mà.
Diệp Phàm hỏi.
- Em muốn ăn món "lão công bảo".
Tống Trinh Dao nói.
*( Lão công bảo nghĩa là Ông xã khen- Tên một món ăn)
- Giờ này chắc đóng cửa rồi.
Diệp Phàm nói, nhìn đồng hồ thấy sắp tới 12 giờ rồi.
- Anh không muốn đi ăn cùng em có đúng không? Em đáng ghét như vậy sao?
Tống Trinh Dao tức giận, giọng nói không ngời còn như đang mếu vậy.
- Anh tới đón em.
Diệp Phàm tự nhiên đồng ý luôn, lái xe thẳng đến nhà khách Hải Đông mà đi. Dưới ánh đèn xe, phát hiện Tống Trinh Dao đang đứng dưới cổng nhà khách Hải Đông mặc dù trời gió rét. Cô đứng một mình trông rất đáng thương, Diệp Phàm bỗng cảm thấy đau lòng, vội vàng cởi áo choàng lên người cho cô. Tay kia ôm lấy cô đi về phía xe.
Tống Trinh Dao không lên tiếng, cũng chẳng cự tuyệt, cứ để Diệp Phàm ôm, đầu còn gục vào trong lòng Diệp Phàm. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Trinh Dao, chúng ta đem "Lão công bảo" đến Lưu Hoa cốc, ở huyện Ninh Khê ăn được không?
Diệp Phàm quay sang hỏi Tống Trinh Dao.
- Lưu Hoa cốc có phải có rất nhiều hoa không?
Tống Trinh Dao hỏi ngược lại, đôi mắt chớp chớp nhìn Diệp Phàm.
- Anh chưa đi bao giờ, tuy nhiên chắc là như vậy. Bây giờ là mùa xuân, là mùa hoa nở rộ, chắc là sẽ rất nhiều hoa.
Diệp Phàm đáp.
- Nơi đó chắc chắn là rất hẻo lánh, anh sẽ không "ăn" mất em chứ?
Tống Trinh Dao mặt ửng đỏ, bình tĩnh nhìn Diệp Phàm hỏi.
- Haiz.
Diệp Phàm thở dài, ngước mắt lên nhìn vầng trăng tròn trên đỉnh đầu, sau đó giơ tay xoa xoa khuôn mặt Tống Trinh Dao, nói:
- Nếu em bằng lòng để anh "ăn" thì anh sẽ "ăn". Nếu không thì tuyệt đối không "ăn".
- Anh…
Tống Trinh Dao đôi mắt đã ngấn lệ.
- Em, anh xin lỗi. Chúng ta đi chơi, chỉ đi chơi thôi. Anh sẽ không bắt nạt em.
Diệp Phàm đứng đắn, giơ tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của cô.
- Em không sợ anh bắt nạt.
Tống Trinh Dao nói xong những lời này, mặt cô lại ửng đỏ, xấu hổ nhắm mắt lại chẳng nói lời nào.
- Thế anh sẽ bắt nạt em thật.
Diệp Phàm nhẹ giọng nói. Tuy nhiên, Tống Trinh Dao không hé răng, tuy nhiên bộ ngực phập phồng mãnh liệt.
Diệp Phàm không nói lời nào nữa, lái xe thẳng đến một tiệm bán Lão công bảo.
Đến cổng, thực khách không ngờ vẫn còn rất đông. Diệp Phàm tìm một cửa ngách để vào chứ đợi ở cửa chính thì chẳng biết là đợi đến bao giờ.
Diệp Phàm đã tìm được một người trung niên giống như đầu bếp, trực tiếp hỏi:
- Tôi là Chủ tịch thành phố Hải Đông, Diệp Phàm. Khách của chúng tôi hôm nay muốn ăn Lão công bảo, anh gọi giám đốc đến, làm cho chúng tôi hai suất nhé.
- Hả, Chủ tịch thành phố!
Vị đầu bếp kêu lên một tiếng, vội vàng chạy vào bên trong. Không lâu sau, một người trung niên có cái mũi to, nói với Diệp Phàm:
- Chủ tịch thành phố, tôi là người phụ trách ở đây, hôm nay được nấu ăn cho chủ tịch thành phố, thật sự đó là vinh dự của cửa hàng chúng tôi. Anh vui lòng chờ một chút, chắc cũng phải mất tầm ba mươi phút.
Diệp Phàm gật đầu gọi điện cho Tống Trinh Dao, lúc này cô đang đợi ở ngoài xe.
- Chủ tịch thành phố, anh đến phòng khách của chúng tôi nghỉ ngơi một chút đi.
Trương Đại Minh sắp xếp xong đầu bếp, lại quay lại nói.
- Cũng được.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Phòng khách của cửa hàng này rất có phong cách, thiết kế một bể nuôi cá vàng lớn ở trung tâm.