- Đồng chí Phạm Viễn, hy sinh cuộc sống của đời con đời cháu mình để phát triển kinh tế hiện tại thì không được.
Không phải ông nói là phải cải thiện cuộc sống của nhân dân hay sao, nếu người dân phải sống trên một bãi rác thì có được gọi là cải thiện cuộc sống không?
Hơn nữa, chúng ta chỉ là hành động đối với những xí nghiệp ô nhiễm nặng, chứ không phải là phủ nhận toàn bộ Đông Hải và các xí nghiệp khai thác mỏ.
Còn nữa, chúng ta có thể từng bước tìm kiếm sản phẩn thay thế. Ví dụ như nghề đào mộc của huyện Đào Mộc, Tam đàm vọng của Hồng huyện và Lưu Hoa Cốc của huyện Ninh Khê, hoàn toàn có thể phát triển với việc lấy ngành du lịch làm chủ đạo.
Các huyện anh em khác, chẳng lẽ không có ngành khai thác mỏ đồng thì sẽ chết đói hay sao? Bọn họ không thể phát triển theo mẫu cũ được.
Chỉ cần tư tưởng của chúng ta chú ý đến vấn đề môi trường, từng bước coi trọng vấn đề này, áp dụng biện pháp cưỡng chế nhất định.
Thì tương lai của Hải Đông chúng ta chắc chắn sẽ tươi sáng hơn ngày hôm nay.
Diệp Phàm vẻ mặt trang trọng nói. Xưng hô lúc này không phải là "Bí thư Phạm" nữa mà trở thành "Đồng chí". Điều này thể hiện vị trí của mình và của Phạm Viễn là bình đẳng nhau.
- Nghề đào mộc ư? Nói mạnh miệng thì ai mà chẳng làm được chứ? Mấy đồ thờ giống như kiếm gỗ đào thì liệu bán được bao nhiêu tiền chứ?
- Tam Đàm Vọng Nguyệt, cái tên nghe cũng kêu đấy. Không phải chỉ là ba cái đầm cùng lúc có thể ngắm trăng hay sao?
Cái này chẳng có gì ngạc nhiên cả, muốn dựa vào những con đường tắt này để kiếm tiền là điều không tưởng. Đồng chí Diệp Phàm, tôi hy vọng với tư cách là một chủ tịch thành phố thì anh nên bình tĩnh một chút.
Đừng có vừa nghe thấy tiếng gió mà đã bảo là mưa, anh phải đẩy mạnh việc xử lý ô nhiễm, chắc chắn phải chỉnh đốn thành phố Thanh Ngưu, có đúng không? Tôi muốn nói với cậu một câu là, thành phố Thanh Ngưu là điển hình mà Hải Đông chúng ta xây dựng.
Là tấm gương để cán bộ toàn thành phố học tập, năm ngoái đã báo cáo với tỉnh đề án thí nghiệm cải cách rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghe nói trên tỉnh đang nghiên cứu, nếu được thông qua, thì Thanh Ngưu sẽ trở thành một trong ba thị xã kiểu mẫu trong toàn quốc.
Đây là điều vinh dự vô cùng lớn, đồng chí Diệp Phàm, anh có nghĩ đến tính nghiêm túc của chính trị hay không? Ngồi lên được vị trí này rồi thì tôi cũng tin tưởng vào tính nhạy bén chính trị của đồng chí.
Khuôn mặt của Phạm Viễn trùng xuống.
- Thanh Ngưu nếu không được chấn chỉnh, tôi e rằng bệnh sẽ ngấm vào xương tuỷ mất. Bí thư Phạm, được trở thành thành phố kiểu mẫu đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cuộc sống của nhân dân Thanh Ngưu cũng không thể bỏ mặc được. Còn có các huyện anh em phía hạ du nữa chứ. Đây là tài liệu gần đây nhất mà người ta chuyển đến, Bí thư Phạm xem đi.
Diệp Phàm chẳng có cách nào thuyết phục Phạm Viễn, đành phải chuyển cho ông ta xem tài liệu mà An Kỳ đã điều tra được.
Diệp Phàm cũng hiểu, Thanh Ngưu là thành phố kiểu mẫu mà Phạm Viễn xây dựng, tất cả đều do một tay ông ta gây dựng nên. Muốn một người phải phá bỏ kỳ tích do chính mình gây dựng nên thì là một chuyện vô cùng khó khăn.
Phạm Viễn sau khi nhận tài liệu thì cẩn thận xem từng trang.
- Một chút chuyện nhỏ cũng lôi ra để đâm người ta sao? Giống như đồng chí Thiện Quang Huy- Bí thư Đảng uỷ công an Thanh Ngưu, tôi cũng biết tính cách của người này, chỉ là có chút hơi nôn nóng thôi.
Nhưng về mặt đối nhân xử thế thì cũng được coi là chính trực. Hơn nữa từ khi đồng chí Đàm Quang Huy chủ trì công tác của cục Công an thành phố đến nay, trên thành phố cơ bản là không xảy ra vụ án hình sự nào quá nghiêm trọng.
Còn trước kia thì thường xuyên xảy ra những vụ án hình sự, đây đều là công lao của đồng chí Đàm cả, chúng ta không thể nhằm nhằm vào những chuyện nhỏ mà quên đi chuyện lớn.
Đồng chí Diệp Phàm, nhìn người thì phải nhìn từ nhiều mặt, không được chỉ nhìn điểm nhỏ mà quên điểm lớn, ưu điểm mới là chủ yếu, ví dụ khi uống rượu thỉnh thoảng cũng phải thả lỏng một chút, đây cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Chúng ta là cán bộ, nhưng trước hết chúng ta cũng là một con người, cởi y phục ra thì cũng chẳng khác gì những người bình thường cả.
Cho nên, với việc đối đãi với đồng chí, nếu chúng ta đều dùng con mắt lệch lạc này để đánh giá thì trên dời này chẳng mấy đồng chí đủ tư cách cả.
Phạm Viễn tuôn ra một tràng, Diệp Phàm thiếu chút nữa thì phát nộ.
- Bí thư Phạm, Đàm Quang Huy làm loạn như vậy mà cũng được coi là đồng chí ưu tú sao? Từ tài liệu này cũng có thể nhìn ra, tôi không hiểu Đàm Quang Huy ưu tú ở điểm nào?
Đồng chí này chỉ biết rượu chè be bét, không bám váy đàn bà thì cũng vây quanh mâm rượu. Hơn nữa là Bí thư Đảng uỷ Công an của Thanh Ngưu, biết luật nhưng vẫn phạm luật, làm ô dù cho bọn khai quặng trái phép.
Người như vậy mà còn được coi là ưu tú, tôi đúng là không thể hiểu được. Bộ máy của cục Công an Thanh Ngưu, ngoài một số ít đồng chí ra thì phải nên thay hết.
Bí thư Phạm, nếu không mạnh tay, tôi sợ cục công an Thanh Ngưu sẽ gây đại hoạ mất.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, đồng chí rốt cuộc là muốn làm gì, có nghiêm trọng như đồng chí nói không? Cán bộ chúng ta liệu có ai lúc rảnh rỗi mà không uống vài chén rượu, khiêu vũ với phụ nữ? Đây cũng được coi là bám váy ư?
Trước kia thủ tướng trong những trường hợp xã giao cũng thích khiêu vũ đó thôi? Cũng nói thủ tướng bám váy sao?
Cái gọi là khiêu vũ xã giao này cũng là phương tiện để giao tiếp.
Cho nên, những lời mà anh nói tôi thấy không được. Hôm nay kết thúc ở đây, anh về nhà ngẫm lại đi, rồi giải quyết việc của huyện Đào Mộc.
Phạm Viễn có chút không kiên nhẫn được, khoát tay đuổi Diệp Phàm đi.
- Tôi hy vọng ông có thể xem kỹ tài liệu này, nội dung trong đó đều là sự thật, đã rất nghiêm trọng rồi.
Diệp Phàm đứng lên, nói một câu cuối cùng.
- Cầm đi, cầm đi. Thấy cái này chẳng biết đúng sai thế nào…
Phạm Viễn ném đống tài liệu cho Diệp Phàm, sau đó khoát tay xoay ghế lại, không thèm để ý đến Diệp Phàm nữa.
- Hừ!
Diệp Phàm tức giận đặt mạnh cốc trà xuống rồi bước ra khỏi phòng.
- Hừ! Hải Đông có mục nát thì cũng phải mục nát sau khi Phạm Viễn tao bay cao. Một thằng nhóc, mày thì hiểu cái gì? Cái gì gọi là chính trị, mày hiểu cái chết tiệt gì? Trên đời có cái gì mà không phải trả giá mà nên hồn chứ?
Sau khi Diệp Phàm đi rồi, Phạm Viễn vừa nhả khói vừa chửi…
Vừa ra khỏi phòng, Diệp Phàm liền gọi điện cho An Kỳ, giao cho cậu ta phải tăng cường kiểm tra, nhanh chóng thu được những chứng cứ xác thực hơn nữa. Phạm Viễn không được thì phải nhờ cấp cao hơn nữa vậy.
Sau đí, trở về văn phòng, Diệp Phàm liền gọi điện thoại đến chỗ Lô Minh Châu ở ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ, hỏi:
- Xin chào Trưởng ban Lô.
- Là Chủ tịch thành phố Diệp à, dạo này vẫn ổn chứ?
Lô Minh Châu thân thiết nói.
- Cũng tạm, cháu muốn hỏi chú một chút, đồng chí Lan Đình Sơn, Phó bí thư chuyên trách quản lý Uỷ ban Kỷ luật thành phố Hải Đông có phải chuyển rồi không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, đã quyết định rồi.
Lô Minh Châu không dấu giếm nói.
- Vậy không biết ai tiếp nhận vị trí của ông ấy?
Diệp Phàm kiên trì hỏi đến cùng.
- Là Trương Nhất Đống.
Chuyện này Lô Minh Châu cũng không giấu.
- Việc này, không biết đã có quyết định chưa?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Quyết định rồi.
Lô Minh Châu nói, nghĩ một lúc rồi ông lại nói tiếp:
- Có phải là cháu muốn xin cho ai không?
- Không, ai đến làm cũng không vấn đề gì. Tuy nhiên Trương Nhất Đống này, cháu rất không thích. Không biết chuyện này có thể rút lại được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có cách nào nữa rồi, Diệp Phàm, việc này cũng không phải là do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ quyết định.
Lô Minh Châu nói.
- Cháu hiểu, không phải là Chủ tịch tỉnh Yến hoặc Bí thư Phí quyết định chứ?
Diệp Phàm nói.
- Không phải, là cấp trên trực tiếp cử xuống để tạm giữ chức. Nghe khẩu khí của cháu thì có vẻ cháu và Trương Nhất Đống có chuyện gì phải không? Diệp Phàm, chú muốn nhắc nhở cháu một chút, ba của Trương Nhất Đống không lâu nữa sẽ đảm nhiệm chức bộ trưởng bộ Xây dựng. Đương nhiên, bác của y là Trương Hướng Đông càng ghê gớm hơn. Cháu nên biết rằng, có những chuyện nếu nhẫn nhịn được thì phải nhẫn nhịn. Đợi khi cháu đủ sức để đấu với bọn họ thì ra tay cũng chưa muộn.
Lô Minh Châu hoàn toàn dùng lời của một trưởng bối để khuyên giải tiểu bối.
- Cháu hiểu rồi, cảm ơn Trưởng ban Lô.
- Không có gì, Lô Vĩ ngày nào cũng nhắc đến cháu đấy, nói cháu đến Hải Đông rồi thì một năm chẳng gặp được mấy lần. Hôm nọ nhặng xị muốn đến Hải Đông công tác để được gặp cháu. Thằng nhóc này, không biết trong đầu nó nghĩ cái gì nữa.
Lô Minh Châu cười mắng.
- Ha ha, chắc là Hải Đông không có vị trí thích hợp cho cậu ấy. Cái chức Bí thư Đảng uỷ Công an ở Hải Đông phân lượng còn lớn hơn so với ở Thuỷ Châu. Ngoài chức quyền chủ tịch thành phố là cháu ra thì nhiều người còn phải sợ chết khiếp đấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Cháu nói gì vậy, thằng nhóc đó mà làm được chủ tịch thành phố thì có khi mặt trời mọc đằng tây. Thế cháu có biết nó muốn làm gì không?
Nó bảo chú sắp xếp cho nó đến Hải Đông làm phó bí thư. Chú chỉ là một trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ, chức phó bí thư Hải Đông này đâu phải một mình chú nói là xong đâu.
Nói đến đây, Lô Minh Châu dừng lại một lúc, sau đó mới hỏi lại:
- Hôm đó cháu đến Hải Đông có người đến gây rối, chuyện này cháu đã làm rõ chưa?
Chú có cảm giác, chuyện này nhất định có người cầm đầu. Nếu không tên ngốc kia có thể biết cái gì chứ?
Hình như làn họ Tô thì phải, còn tên là Ngưu Đản.
- Chuyện này cháu cảm thấy rất khéo, tuy nhiên bên công an cũng đang điều tra. Khi có tin tức gì thì cháu sẽ báo cáo cho chú.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, đến lúc đó đưa lên, chú sẽ trút giận cho cháu.
Lô Minh Châu nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng thái độ rất kiên quyết. Diệp Phàm nghe xong, trong lòng cũng âm thầm cảm kích.
Một lúc sau lại gọi điện cho Tề Chấn Đào, mới biết Trương Nhất Đống là do Ban Tổ chức Trung ương trực tiếp quyết định. Ngay cả ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ Nam Phúc cũng không thể nhúng tay vào, thế lực của Trương gia tuyệt đối không phải là nhỏ.
Buổi chiều, Diệp Phàm vừa đặt mông xuống đã gọi điện cho Vu Hữu Hoà, hỏi y xem đã sắp xếp việc đi dạo cùng với đám người Tống Trinh Dao hay chưa. Vu Hữu Hoà nói có người đến đi cùng với các cô ấy.
Diệp Phàm lại gọi điện cho An Kỳ, An Kỳ nói đã sắp xếp ổn thoả rồi.
- Chị Triệu, hình như hôm nay tinh thần chị có vẻ mệt mỏi vậy, có phải là tối qua mất sức cho người yêu quá phải không.
Diệp Khả Khả, một trong bốn mỹ nhân Thuỷ Châu nhỏ giọng cười hỏi.
- Con bé này, còn đám trêu cả chị mày nữa, có thích không hả…
Triệu Tứ cũng không vừa, liền quay sang cù Diệp Khả Khả.
Diệp Khả Khả bị cù liền cười khanh khách, lúc không chịu nổi nữa liền chạy sau lưng Tống Trinh Dao để tránh Triệu Tứ.
- Khả Khả, em thật là chẳng biết trên biết dưới gì cả, Triệu Tứ khó lắm mới đến được một lần, em trêu chị ấy không phải sẽ tự chuốc lấy phiền phức hay sao?
Lan Điền Trúc ngồi bên cạnh nói.
- Chị Lan, chắc là chị không sợ bị cù nhỉ, thử chút xem.
Diệp Khả Khả cười lớn, "lao" vào Lan Điền Trúc. Bốn cô gái lại túm vào nhau, cười tíu tít.
- Một cô em xinh đẹp, anh chơi với em một chút.
Bỗng nhiên, một giọng nói dâm đãng truyền đến.
Triệu Tứ cảm giác có người "đánh úp" vào bộ ngực mình. Điều này không chấp nhận được, Triệu Tứ là con của thế gia quân nhân, nên cũng học được vài chiêu. Cô lập tức tung chân đá mạnh một cái.
Phía sau, tên này lập tức bị đá vào hạ bộ. Y liền giận tím mặt, mắng:
- Mẹ kiếp, dám đá ông mày à. Chưa ai dám đối với Lý Nhất Nam này như vậy. Mẹ kiếp, ông phải chơi mày mới được.