Quan Thuật

Chương 1726: Tự cứu mình




- Lưu Nhất Tiêu là người hầu của Trương Minh Sâm, Cục trưởng cục Đất đai của bọn họ - Thôi Thành lại là họ hàng với Lưu Nhất Tiêu. Chuyện này, rõ ràng là do Thôi Thành giở trò, nhưng thực tế là Trương Minh Sâm đang làm.

Bề ngoài thì anh ta nói rất hay, ủng hộ việc chỉnh đốn lại của Ủy ban nhân dân thành phố đối với việc tu sử khe suối Vượng Phu. Ngấm ngầm xui khiến người khác đi ngăn cản kế hoạch của Ủy ban nhân dân thành phố.

Cậu ấy, làm cây súng cho người ta điều khiển. Kết qua là gây phiền hà cho Diệp Phàm, trở thành bia đỡ đạn cho hắn.

Người ta Thôi Thanh có việc gì chứ? Chẳng bị cái rắm gì.

Diệp Phàm tới Đông Hải, hắn vội tạo uy tín Chủ tịch thành phố cho chính mình. Không tin và không rời, nếu không thì, Ủy ban nhân dân thành phố này sẽ bị Trương Minh Sâm nắm toàn quyền mất.

Tới lúc đó, Ủy ban nhân dân thành phố Đông Hải này thực sự là của người nhà họ Trương, chứ không phải họ Diệp đâu.

Cậu thì tốt, làm súng cho Trương Minh Sâm, tên đó còn chả cho cậu tí lợi lộc nào.

Ngược lại, lại khiến cho Diệp Phàm nhớ mặt. Diệp Phàm, chắc hẳn coi cậu như kẻ địch rồi. Giai đoạn này là thời kì vô cùng quan trọng, Diệp Phàm rất nhạy cảm.

Câu Kiến Minh hừ giọng phê bình em rể.

- Em biết mình là một khẩu súng, có cách nào được cơ chứ? Thôi Thanh là cục trưởng, mệnh lệnh chết dẫm mà tên đó đưa xuống em có thể kháng lại được sao?

Hiện giờ mặc dù nói là dân chủ, nhưng toàn là giả thôi. Trong đơn vị đều là do những nhân vật đứng đầu nói là xong chuyện, những chức phó như chúng ta, đều không là gì cả?

Nhân vật đứng đầu thường lũng đoạn quyền nhân sự và cả quyền tài chính. Bọn họ ăn uống thả phanh, chúng ta mà ăn một bữa ở nhà hàng, cầm tờ hóa đơn về còn phải xem tâm trạng của những nhân vật đứng đầu đó tốt hay không.

Nếu không thì họ không trả, nếu tốt thì coi như là một nét bút đã xong chuyện rồi. Có lúc, còn phải tự bỏ tiền túi của mình ra. Anh Kiến Minh, anh cũng là nhân vật đứng đầu, chả nhẽ lại không hiểu được sự xấu hổ của cái chức phó hay sao?

Trần Đông cãi lại, nói.

- Nói tới cái này thì có tác dụng gì, Kiến Minh, hay là mau giúp Trần Đông tìm ra cách gì đi? Nếu không thì, tới lúc đó bị giật mất chiếc mũ quan xuống thật thì có nghĩ cách gì đi nữa cũng đã muộn rồi. Hay là, anh trực tiếp nói chuyện với Chủ tịch thành phố Diệp xem sao.

Tốt xấu gì thì anh cũng là một trong những thành viên của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Vả lại, anh phụ trách ở Tòa án, Chủ tịch thành phố Diệp cũng phải nể mặt anh chứ nhỉ?

Dương Liên nhìn Câu Kiến Minh một cái, khuyên bảo chồng.

- Nói nói nói, em bảo anh mở mồm kiểu gì đây? Trần Đông lần này là biết lỗi mà còn cố tình phạm phải, ngang nghiên phạm phải qui định về văn kiện quyết định tập thể về bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố.

Lúc đó, Câu Kiến Minh này cũng phải đích thân kí những văn kiện Vượng Phu Khê đã sửa. Chả nhẽ bảo anh nhấc một bàn tay, rồi hất ra trước một bàn tay của chính mình.

Chính bản thân cầm đầu vi phạm qui định.

Câu Kiến Minh nổi giận, nhìn cả 3 người, rồi nói:

- Mọi người cho rằng tôi là trưởng phái đoàn Viện trưởng Tòa án này hay sao? Còn là thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, thực sự là đều không phải tuốt.

Đối với dân chúng, chúng ta theo kiểu cáo mượn oai hùm chút xíu còn được. Bọn họ rất sợ chúng ta, vì chúng ta đại biểu cho nhà nước chấp pháp.

Nhưng, đối với những cán bộ ở cấp bậc cao như Diệp Phàm mà nói, chúng ta có là cái gì đâu? Có thể làm tới chức Chủ tịch thành phố, ai mà đằng sau chả có người chống đỡ cho.

Những đồng chí ngày nào cũng nói là có thể được đề bạt cũng chỉ giống như là diễn trong tivi mà thôi.

Trên đời này, năng lực không quan trọng bằng mối quan hệ đâu.

Hơn nữa, ngày đó là Trưởng ban Lô của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đích thân đưa Diệp Phàm xuống. Mối quan hệ giữa bọn họ thuộc loại nhàng nhàng ư?

Đừng xem thường tôi cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cũng là Phó giám đốc sở đứng bên phò tá. Nếu mà đắc tội Diệp Phàm thật, thì người ta sẽ thì thầm vài câu với Trưởng ban Lô về chức vị này của tôi, chắc hẳn cũng phải quay tới quay lui ấy.

Câu Kiến Minh giọng to hẳn lên.

- Vậy phải làm thế nào? Lão Câu, chả nhẽ thật sự phải đứng nhìn Trần Đông bị mất chức ư. Người làm quan, một khi mà đã mất mũ quan, thì sống còn có mùi vị gì nữa. Đã quen với việc sống tiền hô hậu ủng rồi, anh bảo Trần Đông phải làm sao? Đổi lại là anh, anh có thể sống qua nổi sao?

Dương Liên nói, vẻ mặt đầy lo lắng.

- Chuyện này, tôi tạm thời không thể ra mặt. Trần Đông trước tiên phải thể hiện thành ý của mình.

Câu Kiến Minh nói tới đây, nhìn Trần Đông một cái, vẻ mặt nghiêm túc, hừ nói:

- Trần Đông, hôm nay ở đây tôi phải hỏi cậu chuyện này? Nếu Thôi Thanh đã nói với cậu như vậy, nghe nói mối quan hệ của cậu với Thôi Thanh rất tốt, vậy nhiều chuyện của Thôi Thanh đáng nhẽ cậu nên biết rõ chứ?

- Quan hệ thì đúng là tốt, Thôi Thanh luôn lợi dụng em. Chuyện này, anh rể à, chả nhẽ anh không hiểu. Lần này chỉ có em là đen đủi thôi, Thôi Thanh đã thoái thác trách nhiệm, chạy còn nhanh hơn cả con thỏ ấy chứ.

Nhưng, Thôi Thanh một khi đã đối với em như vậy, em cũng không thể giấu nữa. Chuyện tên đó làm, hầu hết em đều biết rõ.

Vả lại, chuyện Tô Ngưu Đản em cũng ngấm ngầm điều tra, thực sự không được, bố đấu với bọn họ. Nhiều nhất cũng chỉ là gà bay trứng vỡ, cùng nhau xong đời….

Trần Đông gần như cắn răng nói,

- Tô Ngưu Đản, chính là kẻ ngày hôm đó công kích Chủ tịch thành phố Diệp trước phố?

Câu Kiến Minh thật sự kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Trần Đông, thúc giục hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Chả có nhẽ Tô Ngưu Đản công kích Chủ tịch thành phố Diệp lại là do Lưu Nhất Tiêu âm thầm sai khiến ư? Bọn họ làm sao lại có thể cùng hội với nhau?

- Không phải là Lưu Nhất Tiêu, là Thôi Thanh bảo người làm. Nhưng, tên đó không hề lộ diện. Lúc đó, Tô Ngưu Đản giúp người phê duyệt một mảnh đất, luôn bị Thôi Thanh chèn ép. Sau đó, lại đổi thành duyệt. Đương nhiên, Tô Ngưu Đan chả có được lợi lộc gì. Chỉ là mảnh đất được duyệt này đột nhiên lại bị Thôi Thanh phủ nhận. Nói là Chủ tịch thành phố Diệp mới tới thế này thế nọ, có chính sách mới, tạm thời phải để đấy, mảnh đấy này của cậu không thể duyệt được. Hoàn toàn là do bịa đặt.

Trần Đông giận dữ nói.

- Kết quả là, Tô Ngưu Đản dẫn một đám người ra phố công kích Diệp Phàm. Chuyện này, chắc hẳn, Thôi Thanh là tiên phong, kẻ đằng sau chắc chắn là Lưu Nhất Tiêu. Mà Lưu Nhất Tiêu cũng không được coi là chủ mưu, chỉ có thể nói là đại tướng xung phong liều chết mà thôi. Màn kịch thật sự đằng sau có người đưa đẩy, có vẻ như chính là đồng chí Trương Minh Sâm.

Ánh mắt của Câu Kiến Minh thật sắc, liếc cái đã nhìn ra được sự tình.

- Hẳn là vậy rồi, nếu không thì, Thôi Thanh cũng không phải xồn xồn lên, dám đi gây sự với cả Chủ tịch thành phố Diệp.

Trừ phi là chê mệnh qúa dài còn tạm chấp nhận được.

Trần Đông lạnh lùng nói.

- Cậu có tí chứng cớ nào, ví dụ như, có thể chứng minh Thôi Thanh sai khiến Tô Ngưu Đản làm không.

Nếu có thể tìm được chứng cứ có liên quan tới Lưu Nhất Tiêu thì càng tốt.

Câu Kiến Minh hỏi.

- Chứng cứ của Thôi Thanh em có đây, lúc đó tên đó giao hòa thượng Không Vân đại sư của chùa Kim Mã cho Tô Ngưu Đản.

Trần Đông nhìn anh rể rồi nói.

- Không Vân ư, chả trách. Không Vân theo phong cách của một vị đại sư, nên chắc hẳn chết cũng có thể nói là sống.

Tô Ngưu Đản bị ông ta lừa, là chuyện bình thường thôi.

Câu Kiến Minh vẻ mặt liền lóe lên chút ngạc nhiên rồi vụt mất, nhìn Trần Đông, hỏi:

- Nhưng, Thôi Thanh là sao quen được Không Vân đại sư.

Đại sư ở khu chúng ta có vẻ nổi tiếng đó. Toàn kết giao với tầng lớp lãnh đạo thành phố, Thôi Thanh cũng chỉ là Cục trưởng Cục đất đai thôi mà, có vẻ như còn khó có thể lọt được vào tầm mắt của Không Vân đại sư.

Còn nhớ năm ngoái, em tới chùa Kim Mã. Khi đó muốn gặp Không Vân đại sư, nói chuyện với ông ta về đạo dưỡng sinh. Nhưng, ông ta bảo không có thời gian. Rõ ràng là khinh người ta.

- Haha, đại sư trong mắt người đời, kì thực thì, cũng chỉ là một kẻ phàm tục mà thôi. Đại sư Không Vân vẫn không thể thoát ra khỏi phàm tục. Vẫn cầm phải ngũ cốc tạp nương, vẫn phải sống trong cái xã hội này.

Trong ánh mắt của Trần Đông tỏ vẻ khinh bỉ cực kì, nhìn Câu Kiến Minh rồi nói:

- Nhưng, anh rể thân là Viện trưởng Tòa án thành phố, đại sư Không Vân rõ ràng cũng không thể không coi anh ra gì chứ? Chuyện này, có thể khi đó ông ta bận thật.

- Ồ, có thể thế, cậu nói nghe xem nào?

Câu Kiến Minh thoáng chút suy nghĩ, gật đầu.

- Chùa Kim Mã là ngôi chùa lớn nhất trong khu Đông Hải của chúng ta, mấy năm trở lại đây càng ngày càng nổi tiếng, một khi mà đã có tiếng rồi, thì dã tâm chắc chắn cũng có chút bành trướng.

Chùa Kim Mã cũng không phải là ngoại lệ, đám hòa thượng đó chê là phạm vi chùa quá nhỏ. Vì thế, đang có ý định mở rộng chùa.

Nhưng, bên cạnh ngôi chùa sớm đã xây một căn nhà lớn, nếu mở rộng thì phải ép người ta dỡ bỏ, di dời. Đương nhiên, người ta không đồng ý dọn đi.

Nhưng, chính vì chuyện này, đại sư Không Vân vì là người đứng đầu phụ trách, thường xuyên phải qua lại, dần dà lại quen được cả Thôi Thanh.

Cuối cùng, vẫn là Thôi Thanh ra mặt. Dùng một mảnh đất trong thành phố một cách phạm pháp đi đổi lấy cái vườn rộng của hộ gia đình đó. Tất nhiên là nhà đó kiếm được khoản lớn rồi, đất trong thành phố một mét cũng phải đáng chục nghìn ấy.

Mặc dù nói chùa Kim Mã là ngôi chùa lớn nhất của Đông Hải, nhưng địa điểm thì khá hẻo lánh. Đất ở đó chỉ có thể gọi là nơi núi non hoang vu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nói tới đây, Trần Đông nhìn Câu Kiến Minh, rồi nói:

- Em chợt nghĩ tới chuyện này.

Khi đó, nhằm mở rộng ngôi chùa, toàn thể hòa thượng chùa Kim Mã đi khắp nơi hóa duyên. Nhưng đại sư Không Vân lại tới chỗ của ông thần tài thành phố - Lưu Nhất Tiêu.

Lưu Nhất Tiêu không ngờ lại rất ủng hộ ông ta, khi đó lập tức đưa ra mấy trăm ngàn. Đại sư Không Vân cảm kích vô cùng, sau đó, nói tới thằng nhãi Tô Ngưu Đản cũng có chút kì lạ.

Cái thằng nhãi này, không ngờ lại rất tín Phật. Nghe nói chiếc xe nhỏ đó cứ cách dăm bảy ngày lại tới chùa Kim Mã, để nghe đại sư giảng kinh.

Thậm chí là có thể ngồi ở đó tới hơn một giờ đồng hồ, thật là kì lạ. Nhưng Thôi Thanh tất nhiên là phải biết rõ cái tính này của Tô Ngưu Đản, vì thế mà, mời hẳn Không Vân đại sư ra mặt. Đương nhiên là Tô Ngưu Đản tin rồi.

- Xem ra thì Lưu Nhất Tiêu cũng chỉ là hùa vào, tên đó chọn không ra rồi.

Ánh mắt của Câu Kiến Minh vút lên sự cay độc, nhìn em rể một cái, rồi nói:

- Hiện giờ điều quan trọng nhất là cậu phải tự cứu, hiểu không đấy tự cứu.

- Tự cứu như thế nào hả anh rể?

Trần Đông có chút chưa hiểu.

- Thôi Thanh là cái thá gì? Lưu Nhất Tiêu thế lực quá mạnh, cậu hiểu chứ?

Câu Kiến Minh vẻ mặt nghiêm túc.

- Ý của anh là Chủ tịch thành phố Diệp sử dụng tên đó, nhưng không được thuận tay lắm sao?

Trần Đông hỏi.

- Chắc chắn là không thấy thuận tay, Lưu Nhất Tiêu là người như thế nào, là con chó sắn trung thành của Trương Minh Sâm. Chắc hẳn, đám dây dợ bám theo Diệp Phàm chưa chắc đã hữu dụng như của Trương Minh Sâm ấy chứ.

Nhưng, Trương Minh Sâm lại không hề có quyền phê duyệt tiền như của Diệp Phàm. Vấn đề sẽ dần dần rõ ràng, khi thực sự tới lúc mâu thuẫn, thì cũng là lúc Diệp Phàm xuống tay với Lưu Nhất Tiêu.

Cho đến lúc này, Trương Minh Sâm chắc chắn sẽ ngồi đó mặc kệ. Một cuộc đại chiến không có khói thuốc súng, ở ngay trước mắt rồi.

Câu Kiến Minh thản nhiên hừ nói, lúc đó, ông ta trông giống như một quân sư đầy mưu trí.

- Hạ thủ được Lưu Nhất Tiêu ư, làm sao được cơ chứ? Năm đó, Phạm Viễn cũng không muốn hạ thủ tên đó, kết quả là không làm được. Lưu Nhất Tiêu không hề đơn giản.

Trần Đông tỏ vẻ không tin.

- Đầu óc cậu thật chả biết nghĩ thông suốt gì cả, vừa nãy chả phải cậu vừa nói hay sao? Cậu phải tự cứu mình, dứt khoát phải làm rõ với cậu, đem tất cả mọi thứ trong tầm tay cậu dúi vào tay Diệp Phàm. Tin tưởng là có những thứ này, một khi điều tra ra được kẻ sai khiến Tô Ngưu Đản ra tay là do bọn Lưu Nhất Tiêu làm, Lưu Nhất Tiêu cho dù là đầu có to tới mấy, tên đó cũng bị suy sụp hẳn.

Câu Kiến Minh hừ nói.

- Chuyện này em cũng chưa nghĩ tới, vẫn đang do dự. Em sợ khi đã bị cuốn vào trong đó, xung đột Diệp Trương, làm sao mà một phó Cục trưởng như em làm sao chịu nổi. Khi đó, khiến cho hai đầu không phải người, vậy thành một kẻ bị bỏ rơi đầy đáng thương.

Trần Đông không hề ngu đâu.