- Lão Vu, chuyện gì mà vui thế?
Diệp Phàm cười cười, đặt tờ báo xuống rồi bật tivi lên.
Lập tực, thằng cha đó có chút xồn xồn lên. Vì, hôm qua đi với 30 cô gái, chuyện Kiều Quyên dẫn đầu đều bị đài truyền hình thành phố phát sóng những cảnh quay đặc tả. Trong tivi còn vọng ra tiếng nói ngọt ngào của phát thanh viên rằng:
- Chủ tịch thành phố Diệp của chúng ta nhận được nhiều sự ái mộ từ các cô gái v…v…
Vả lại, Diệp Phàm luôn cảm thấy có chút lạ lùng. Khi hắn ôm Kiều Quyên, thì cái cảnh bộ ngực của Kiều Quyên ép thật chặt ngực hắn lại được phát rất lâu.
Mà, quay lại rất rõ nữa chứ. Sau đó, thì khi ôm các cô gái khác thì người hắn có hơi cách ra một chút. Nhưng nếu chỉ cần bất cẩn ôm cô gái thật chặt, thì trong tivi sẽ lập tức có ngay cảnh quay đặc tả ngay.
- Trưởng ban Tô ơi là Trưởng ban Tô, cô đang muốn tung hô tôi hay là muốn diệt tôi đây?
Diệp lão đại hừ giọng nói, biết rằng, chắc chắn việc này có liên quan tới chiêu "Bổng sát" của Trưởng ban Tô – Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy.
Chiều ngày thứ 3, phó Chủ tịch thành phố Tiền Quải phụ trách xuất nhập khẩu đã tới tận văn phòng của Diệp Phàm.
- Thưa Chủ tịch thành phố, cảm ơn anh đã ủng hộ công việc của con gái tôi. Tiền Quải này trước hết xin được cảm ơn ông. Vì phó Chủ nhiệm Kiều Quyên là con gái do Tiền Quải này nuôi nấng.
- Tôi cũng có làm gì đâu, ông cảm ơn gì chứ?
Diệp Phàm cười ha hả, bảo Phó chủ tịch thành phố Tiền Quải ngồi xuống.
- Không dễ dàng đâu, hầu bao của Chủ tịch thành phố vốn là không dư dả gì, vì tổ chức một ngày lễ mà rút ra 500 nghìn. Đây quả là chuyện mà con gái tôi không hề dám nghĩ tới. Chủ tịch thành phố cũ trước đây cũng chỉ rút ra có 50 nghìn. Mà lại còn đùn đẩy một hồi lâu nữa.
Tiền Quải cười nói.
- Haha, cô Kiều Quyên làm rất tốt. Lão Tiền, ông chưa thấy đó thôi. Cô ấy làm cực kì tốt. Mấy ngàn đồng chí nữ ở hiện trường tỏ vẻ rất vui. Lần này, bỏ ra những 500 nghìn mà.
Diệp Phàm cười nói, nhìn Tiền Quải, có chút ngạc nhiên, liền hỏi:
- Lão Tiền, sắc mặt ông có chút không tốt lắm.
- Phải chăng là có chuyện gì à?
- Cũng đúng thật là đang có chút chuyện bực mình.
Tiền Quải có chút giận dữ, nói.
- Chuyện gì thế?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
- Còn không phải là chuyện Vụ trưởng Lam Tồn Quân của ban hợp tác kinh tế Bắc Kinh, sau khi đi thăm quan một lượt thì bắt bẻ phê này phê kia sao, dù sao đi chăng nữa thì cũng không thể đáp ứng được yêu cầu của anh ta.
Tiền Quải nói.
- À, thế cụ thể là đã phê những gì?
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói. Nghe Vu Hữu Hòa nói là có vẻ như cái lão họ Lam đó có quan hệ gì đó với Tô Lâm Như? Mình mà đắc tội với Tô Lâm Như, thì thằng cha đó chắc chắn sẽ chả nể mặt gì mình nữa. Rõ ràng, là tới gây chuyện khó dễ.
- Nói là chiến lược, phương châm, chính sách và qui hoạch phát triển thương mại mà chúng ta vạch ra không hợp lý. Hoàn toàn không quan tâm tới qui định vận hành của thị trường.
Việc lũng đoạn làm rất tệ, chủ nghĩa bảo hộ địa phương tương đối nghiêm trọng v…v… Cuối cùng, không ngờ chúng ta lại bị mắc kẹt.
Vốn là năm nay thành phố chúng ta hi vọng Bộ sẽ ủng hộ mặt xuất nhập khẩu, nhưng kết quả lại thật đáng tức giận, những yêu cầu chúng ta đề ra đều bị Lam Tồn Quân từ chối hết.
Và, còn đề ra một loạt những điều kiện và qui định khó có thể chấp nhận được. Nếu làm theo như tên đó thì, xuất nhập khẩu của khu Đông Hải chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phải đóng cửa mà thôi.
Thưa Chủ tịch thành phố, thị phần ngành xuất nhập khẩu chiếm tỉ lệ lớn trong khối tài chính Đông Hải chúng ta, chúng ta là thủ đô của đồng, xuất khẩu một lượng đồng rất lớn.
Nếu mà bị mắc kẹt, thì ngành công nghiệp đồng của chúng ta phát triển làm sao được cơ chứ? Còn nói gì tới bước ra thị trường quốc tế, còn nói gì tới làm sao để mở thương hiệu cho ngành đồng Đông Hải chúng ta.
Hơn nữa, bị chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi các xí nghiệp lớn, và thu nhập từ khối tài chính của thành phố.
Tiền Quải tức giận nói.
- Tôi biết rồi, các anh tổ chức cho chuyên gia nghiên cứu, xem xem có thể tìm ra được sơ hở của Lam Tồn Quân. Một Phó vụ trưởng, lại có thể một tay che cả bầu trời hay sao?
Thành lập Bộ thương mại, là muốn các nguyên ủy viên phụ trách các phòng ban mậu dịch kinh tế quốc gia cùng với nguyên Ban hợp tác kinh tế đối ngoại sát nhập lại thành "Bộ thương mại", thống nhất nghiệp vụ kinh tế thương mại trong và ngoài nước. Tính toán mọi việc từ lập trường mậu dịch quốc gia. Mậu dịch sẽ càng ngày càng được coi trọng, có mậu dịch nghĩa là có tiền.
Đây cũng là chiều hướng phát triển. Để nhằm thích ứng với việc sẽ hợp nhất của thị trường Trung Quốc và thị trường toàn cầu sau khi nước ta gia nhập WTO, rất khó để tiếp tục phân chia một cách nghiêm ngặt giữa nội thương và ngoại thương.
Chính vì vậy, chúng ta cũng phải biết nắm bắt cơ hội, quyết không để tên họ Lam kia cản trở sự phát triển mậu dịch của khu Đông Hải chúng ta. Đây là một cơ hội, cũng là một thách thức. Lam Tồn Quân, chẳng qua chỉ là một hòn đá ngáng chân mà thôi.
Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết.
- Tôi sẽ lập tức đi thỉnh giáo vài vị chuyên gia lão luyện.
Tiền Quải gật đầu, rồi đi.
Buổi tối, Diệp lão đại đang nằm trên chiếc ghết tựa đung đưa thì, chuông điện thoại reo lên.
- Hahaha.
Lúc đầu là một tràng cười liên tiếp.
- Anh Nhân Bàng, anh cười gì thế?
Diệp lão đại cảm thấy có chút phiền phức.
- Cái tên Tô Lâm Như, quả thật rất được. Trông cái khí chất như của đàn bà.
- Vừa có khí chất vừa có năng lực. Vả lại, vẻ mặt trông rất lạnh lùng. Vương Nhân Bàng tôi thích loại đó, tới lúc đó gọi bạn tình cũng rõ lắm.
Vương Bàng Nhân từ trong điện thoại phát ra tiếng cười gượng như tiếng vịt đực gọi bạn tình.
- Anh tới Đông Hải rồi à?
Diệp lão đại ngạc nhiên, hỏi, trong lòng nghĩ đến cũng kịp thời đấy. Liền để đồng chí Vương Bàng Nhân đi trị tên Lam Tồn Quân đó, củi khô gặp lửa lớn, sém một chút là cháy rồi.
- Đương nhiên, nếu không thì, chúng ta làm sao có thể thấy được cái đẹp của Tô Lâm Nhi được, Vương Bàng Nhân lại cười gượng một tràng dài.
- Có vẻ như anh tới hội sở Tô Thị để thám thính qua rồi nhỉ?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Đương nhiên! Vả lại, tôi giờ đang ở hội sở Tô Thị.
Vương Bàng Nhân cười nói, nghĩ một hồi, rồi nói:
- Sao rồi, gọi tới đây rồi cùng uống vài ly. Hội sở này làm cũng được đó, ở cái đất Đông Hải này chỉ có cái hội sở này là có đẳng cấp.
- Thôi đi, anh uống một mình đi. Nếu mà thực sự muốn uống, thì đổi nơi khác đi vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm cố ý nói mập mờ.
Qủa nhiên là gợi ra được hứng thú của Vương Bàng Nhân, hỏi:
- Sao thế? Cậu đường đường là Chủ tịch thành phố làm sao tới cả địa bàn của mình – hội sở Tô Thị cũng không dám tới? Chả nhẽ là lại bọn họ làm phật ý cậu, hoặc là Diệp lão đại cậu đã làm chuyện gì xấu xa, ngại không muốn tới? Trong lòng có chút áy náy đúng không?
Không thể không nói, trí tưởng tưởng của lão Vương Bàng Nhân này kinh thật đấy.
- Làm chuyện xấu ư, cái này mà anh ta cũng dám nghĩ tới.
Tôi nói nè anh Bàng Nhân, Lạc Tuyết trông xinh không?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Đương nhiên, người đẹp nhất sinh ra ở Giang Nam còn có thể kém được nơi nào? Cậu khoe khoang rồi, tìm được cô vợ xinh, hơn nữa, người ta còn không cần báo đáp, không cần giấy đăng kí kết hôn, không cần cậu nuôi, cam tâm tình nguyện làm bà vợ hờ của cậu. Cậu ấy, thật là sướng quá còn gì.
Vương Nhân Bàng ngờ lại nói có vẻ ghen tức.
- Thế thì đúng rồi, Tô Lâm Nhi so sánh với Lạc Tuyết, tất nhiên là có chút kém cạnh, đương nhiên là Tô Lâm Nhi có cá tính, còn đối với Diệp Phàm tôi, thì lại không có cảm giác gì với cô ấy. Nhưng sau khi tới Đông Hải cô ấy có một đứa em trai nuôi, tên là Tô Ngưu Đản…
Diệp Phàm đem chuyện tào lao một hồi.
- Ngưu Đản Ngưu Đản, tôi thấy thằng nhãi ngu xuẩn này đúng thật là ăn nói lung tung. Tô Lâm Nhi cũng thật là, một thằng em trai nuôi ngốc như vậy mà còn bảo vệ cho nó? Bảo cái con khỉ gì! Nhưng, lão đệ cũng thâm thật, không ngờ ở văn phòng mà còn động tới cả người cô ta, mà, hình như Tô Lâm Nhi chỉ có thể tự nhận mình đen đủi, tới cả nguyên nhân còn chả tìm được ra…
Nói tới đây, Vương Bàng Nhân lại cười phá lên.
- Haizz...
Diệp Phàm thở dài, nói:
- Anh Bàng, riêng chuyện này, tôi đã đủ đau đầu rồi, Lần này Tô Lâm Nhi năm lần bảy lượt cứ thích gây phiền toái cho tôi. Chính vì thế, tôi luôn nghĩ tới một vị anh hùng cái thế nào đó có thế thuần phục được con ngựa hoàng Tô Lâm Nhi đó.
- Đừng dụ dỗ tôi, con người tôi, ý chí dễ lung lay, không chống cự nổi với sự dụ dỗ đâu.
Đồng chí Nhân Bàng tất nhiên hiểu rằng Diệp Phàm muốn đem anh ta ra làm súng để bắn.
- Thôi vậy, anh Bàng chẳng qua cũng chỉ là nói như vậy. Nhất kiếm hồng, Nhất kiếm hồng gì chứ? Tôi thấy chỉ là hư danh mà thôi.
Diệp Phàm tiếc nuối nói. Tất nhiên, cũng lôi ra cả tên biệt hiệu của anh Bàng ra.
- Cậu đang kích tôi ư?
Vương Bàng Nhân hừ giọng nói.
- Hihi, Lạc Tuyết làm em gái nuôi của anh. Hiện giờ em rể gặp nạn, người làm anh như anh cũng nên đứng ra làm gì để giúp đỡ chứ? Nếu không thì, hai chữ "anh Bàng" chỉ là gọi suông thôi à. Huống hồ, anh Bàng đâu phải lúc nào cũng bị gọi là "hoa trung thịnh thủ", chắc không phải là kẻ đội lốt ấy chứ? Nhìn thấy người đẹp như Tô Lâm Như liền không đi nổi nữa, cam tâm vén váy làm kẻ đớn hèn ư?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Đừng kích tôi nữa, yên tâm đi, ba ngày, chỉ ba này Vương Bàng Nhân này sẽ thu phục được Tô Lâm Nhi đó.
Tới lúc đó, để cậu nghe thử xem cô ta sẽ kêu đồng chí Nhân Bàng bị kích cho ra chân hỏa như thế nào.
- Haha, nếu nói 3 năm còn có chút căn cứ, chứ ba ngày thì không thể được!
Diệp Phàm hừ giọng nói tỏ thái độ kiên quyết.
- Trước mặt tôi, những chuyện không thể nào rất ít, chuyện này, là bắt buộc.
Vương Bàng Nhân liền cúp máy.
- Haha, Lam Tồn Quân, hãy giải thích rõ với đồng chí Nhân Bàng đi nhé. Đàn bà ấy, có người nói, hồng nhan họa thủy, thật là quá có lý.
Diệp lão đại tự giễu một cậu, còn lắc lắc đầu. Hắn nghĩ tới cảnh quay đó trên tivi.
Trong phòng khách nhà Viện trưởng Toà án thành phố - Câu Kiến Minh lúc này đang có 2 nam 2 nữ ngồi đó.
Một cô gái hình như còn đang nhỏ tiếng khóc thút thít.
- Trần Đông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Có phải cậu ức hiếp em Ngọc không hả?
Vợ của Câu Kiến Minh – Dương Liên đặt đôi bàn tay lên vai cô em gái Dương Ngọc Muội, nhìn cậu em rể Trần Đông với vẻ mặt tức giận. Đồng chí Trần Đông, tất nhiên chính là bị Phó cục trưởng đen đủi bị Diệp lão đại phạt ở cục Đất đai thành phố.
- Chị à, em nào dám ức hiếp cô ấy, mà là cả ngày bị cô ấy.
Trần Đông quay sang nhìn cô vợ Dương Ngọc Muội có chút ngại ngùng.
- Ngọc à, đừng khóc nữa, có chuyện gì, nói cho chị nghe xem nào.
Dương Liên nhìn ông chồng Câu Kiến Minh một cái, rồi nói.
- Chị à, chị cũng không phải là không biết đấy, chắc hẳn Trần Đông sẽ bị mất chức.
Em gái Dương Ngọc nói.
- Mất chức, lúc đầu chả phải nói là ghi tội xử phạt hay sao?
Câu Kiến Minh nhíu mày, hừ giọng nói.
- Khi đó Chủ tịch thành phố Diệp nói với em là đem các công trình vi phạm qui định phê duyệt từ trước tới nay hủy bỏ đi, bảo em phối hợp với Mâu Gia Vĩ làm.
Nhưng, tên Mâu Gia Vĩ này vốn chẳng có lòng tốt. Tến đó vốn dĩ là người phụ trách hoạt động giải phóng mặt bằng lần này, nhưng, rất chi là hiểm ác.
Phân chia địa bàn giải phóng mặt bằng. Đổ hết lên đầu em nhưng tòa nhà khó nhằn nhất. Tôi còn có cách nào? Khi có ý kiến, tên đó liền lôi cái chuyện xử phạt của Chủ tịch Diệp ra nói.
Mấy tòa nhà đó vốn là không thể dỡ đi được, có một tòa là họ hàng với Phó tổ trưởng Trương Minh Sâm, anh bảo em dỡ làm sao được đây?
Dù sao thì, đắc tội với Chủ tịch thành phố Diệp thì sẽ bị mất mũ quan đó, đắc tội với Trương Minh Sâm, thì chắc hẳn, cũng sẽ bị mất mũ quan.
Trần Đông vẻ mặt xám xịt nói.