Quan Thuật

Chương 1692: Ngôi biệt thự thần bí




- Ha ha ha

Phí Thanh Sơn bỗng bật cười thích chí, vỗ vỗ vai Diệp Phàm:

- Đàn ông chúng ta không cần học nữ nhân nhăn nhó trù trừ làm gì. Nam nhi nên thoải mái, phóng khoáng đôi chút. Đi thôi, chỉ có anh hùng, mới được mỹ nhân ghé mắt thôi.

Như năm nào, bà nội Yến Hồng nhà này có thể gọi là Kinh thành đệ nhất mỹ nhân, chẳng phải cũng cứ chịu chờ Phí Thanh Sơn này mấy chục năm đó sao.

Kỳ lạ là bà Yến Hồng cũng không hề tỏ vẻ giận dỗi gì mà vẫn một mực ân cần thương mến Phí Thanh Sơn. Diệp lão đại thở dài một tiếng, chỉ có thể nói rằng Phí Thanh Sơn có sức hấp dẫn từ nhân cách của ông, thằng nhãi này đi ra sau hậu viện.

Qua ba chỗ rẽ, hắn đẩy cửa bước vào một gian nhà cách biệt không có khoảng sân. Phát hiện ra một căn gác nhỏ riêng biệt. Dưới ánh trăng mờ ảo hiện ra bóng một cô nàng toàn thân mang quần áo màu xanh lục đang đứng dưới tàng cây, không phải Phí Điệp Vũ thì còn ai vào đây nữa?

Ban đêm càng khiến Điệp Vũ dịu dàng thoát tục hơn. Màu xanh lục đồng nhất kia là của tấm áo choàng khoác hờ trên vai. Mà áo choàng cũng không chịu cài nút thắt, phần thân trên không ngờ chỉ mặc mỗi một dải yếm hồng thêu hình hai chú chim.

Cái yếm cũng không dài rộng gì cho cam, mặt trên chỉ đủ che đi cặp tuyết lê mơn mởn chỉ chực lộ ra.

Còn toàn bộ bụng dưới đã lộ hết ra bên ngoài. Phần da thịt nõn nà càng muôn phần hút mắt dưới ánh trăng, giống như vườn trái cấm đến mùa chín rộ, khiến người ta thèm thuồng đến rỏ dãi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bên dưới là một chiếc váy ngắn rộng thùng thình màu xanh nhạt. Váy siêu ngắn, ngắn đến mức có thể nhìn thấy chỗ giao nhau giữa bụng và đùi. Phía sau dường như lấp ló cả cặp mông tròn lẳn.

- Anh, em xả nước hộ anh rồi đấy.

Điệp Vũ e thẹn cất tiếng, mặt đã thoáng ửng đỏ.

- Làm phiền em rồi Điệp Vũ.

Diệp Phàm tỏ vẻ cảm ơn, không dám nhìn vào cặp mắt đang rất phức tạp kia của Điệp Vũ, hắn cúi đầu bước nhanh về hướng nhà tắm.

Vào bên trong mới phát hiện phòng tắm này rất lớn. Bốn bức vách toàn bộ đều làm bằng gỗ khắc, sàn nhà cũng đều làm bằng gỗ nguyên chất 100%. Bên cạnh là một bồn tắm ghép từ nhiều mảnh gỗ trông có vẻ đã lâu năm. Mấy mảnh gỗ này làm thế nào mà không bị rò nước nhỉ, Diệp lão đại trong lòng ngầm thán phục.

Diệp lão đại đang muốn tiện tay đóng cửa lại thì cửa phòng tắm bỗng nhiên bị người nào đó chặn lại.

Vừa thấy đó là Điệp Vũ thì hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu hỏi:

- Em quên cái gì trong này hả, để anh lấy cho.

- Không quên gì cả?

Phí Điệp Vũ mặt ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào Diệp Phàm.

- Không quên, vậy…

Diệp lão đại trong lòng như đã hiểu ra đôi chút. Tự nhủ thầm "chẳng lẽ Điệp Vũ đến để kỳ lưng cho mình. Việc này…lại còn vẻ mặt cho đến lời nói của Phí Thanh Sơn nữa chứ, việc này đến tám phần là như vậy rồi.

Xong đời, lại đi rước thêm một món nợ phong lưu nữa rồi. Chẳng lẽ đúng như sư bá đã nói, mỹ nhân săn đón anh hùng, Diệp lão đại ta là anh hùng nên mỹ nhân không ngừng…"
Diệp lão đại trong lòng không ngừng tự hỏi rồi lại tự trả lời lấy.

Bỗng phát hiện ra Phí Điệp Vũ cứ đứng nguyên ở cửa mà không có ý rời đi.

- Điệp Vũ này, anh muốn tắm rửa chút, tắm xong còn phải đi gặp một vị khách.

Diệp Phàm kiên trì cắn răng giảng giải.

- Để em giúp anh cởi quần áo.

Điệp Vũ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đỏ bừng.

- Không nên không nên! Cứ để anh tự cởi.

Diệp lão đại vội vàng xua tay chối từ.

- Anh đã khinh rẻ em thì em đi đây.

Phí Điệp Vũ sa sầm nét mặt, xoay người như sắp đi ra.

- Không phải như thế, không phải mà!

Diệp lão đại đang muốn giải thích ngay nhưng phát hiện Phí Điệp Vũ đã đi được ba bốn bước rồi. Trong lúc gấp gáp anh chàng vội bước lên nắm lấy áo choàng của Điệp Vũ.

- Em không muốn làm người ta rác mắt, anh để em đi vậy! Ngay cả cởi đồ cho anh em cũng không có tư cách, Phí Điệp Vũ em thật đáng khinh!

Phí Điệp Vũ làm bộ giận dỗi, đưa tay đẩy Diệp lão đại ra.

Rướn mình lao mạnh về phía trước. Diệp lão đại vội vàng giữ lấy Phí Điệp Vũ. Ngờ đâu cô nàng đang cố giằng về phía trước nên tất yếu là một bên áo choàng bị chính tay anh chàng xé rách toang.

Tiếng vải bị xé vang lên.

Tấm áo choàng mỏng manh vô tình bị xé đứt không thương tiếc, lập tức lộ ra một tòa thiên nhiên hồng hồng tươi đỏ đẹp đến mê hồn.

- Anh…anh xin lỗi.

Diệp lão đại lập tức rụt tay về, hắn vô cùng bối rối.

- Anh…

Phí Điệp Vũ chỉ mặt Diệp Phàm nói không nên lời rồi hai mắt đỏ hoe như chỉ chực chạy đi.

- Em không giúp anh cởi đồ nữa sao?

Diệp Phàm đột nhiên điềm tĩnh trở lại sượng sùng hỏi.

- Em không có tư cách đó, Diệp Phàm anh là cao nhân, còn Phí Điệp Vũ em chỉ là một cô gái bình thường. Đâu có dám trèo cao mà giúp người ta cởi chứ.

Phí Điệp Vũ không chạy đi nữa mà quay ra hậm hực với anh chàng.

- Em là tiểu thư đài các, là công chúa của Phí gia trang, đâu phải cô gái bình thường gì cho cam. Nếu nói không xứng, thì Diệp Phàm anh đây mới không xứng. Đâu có làm nổi cao nhân gì đó như em nói.

Diệp Phàm từ tốn.

- Em cũng không có ý gì khác, em chỉ là muốn giúp anh cởi đồ, kỳ lưng thôi mà. Anh yên tâm, con gái Phí gia trang đâu phải thứ đê tiện vô liêm.

Lúc này, Phí Điệp Vũ đã chịu xoay người lại, đôi khóe mắt đã lonh lanh đôi giọt thu ba.

- Vào nhà đi.

Diệp Phàm bảo khẽ rồi xoay người giành đi vào phòng tắm trước.

Diệp Phàm đứng trước cái bồn tắm ghép từ ván gỗ, hắn thầm đánh cuộc là Phí Điệp Vũ sẽ tiến vào. Quả nhiên, không lâu sau lưng hắn xuất hiện một đôi bàn tay dịu dàng, trắng muốt như tuyết, nhẹ nhàng giúp hắn cởi áo. Sau đó đến lượt chiếc quần. Diệp lão đại cứng đờ như con rối gỗ chỉ biết nhấc tay động chân theo phản xạ.

Khi cởi đến còn lại độc mỗi chiếc quần đùi thì đôi tay đó mới chịu dừng lại.

Điệp Vũ đến bên thành bể, đưa tay sờ thử xem nước nóng lạnh đã vừa chưa rồi bảo:

- Vừa khéo đấy, anh vào đi thôi.

- Vẫn còn có thứ chưa cởi, con người anh thích cởi tất cả cho nó sạch sẽ.

Diệp lão đại bỗng dưng nảy ý đùa giỡn đến cùng bèn đứng trước bồn tắm mà nói cứng.

- Chẳng lẽ muốn cởi thật sao?

Phí Điệp Vũ mặt đã đỏ như vang.

- Cởi, cởi tất!

Lão Diệp hất hàm nghển đầu lên thách thức.

- Để em cởi cho vậy.

Phí Điệp Vũ càng ngượng ngùng, mặt đỏ lựng lên như con gà chọi. Cô chậm rãi đến bên Diệp lão đại.

Vươn tay định "tung chiêu đoạt khố" nhằm vào Diệp lão đại. Tuy nhiên Diệp lão Đại sớm đã cảm giác được quả tim cô nàng đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực, ngay cả đôi tay cũng run lên bần bật như thể cái quần đùi này có sức nặng đến ngàn cân vậy.

Cuối cùng, Phí Điệp Vũ cũng cắn răng nặng nề kéo nó xuống Tuy nhiên, Diệp lão đại thấy hai mắt cô đã nhắm tịt lại. Mấy sợi lông mi dài xinh xắn vẫn còn run run.

- Ha ha ha

Diệp lão đại bỗng ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng. Nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Điệp Vũ, mỉm cười bảo:

- Chọc em chút cho vui thôi, anh đây không có cái thú đó đâu!

Nói xong, Diệp lão đại tung người nhảy vào trong bồn tắm.

- Anh dám gạt em, anh đúng là đồ lừa đảo!

Phí Điệp Vũ mặt đỏ như gấc chín, xông lên thụi luôn Diệp lão đại mấy quyền vào lưng.

- Ôi, thoải mái dễ chịu quá. Kiểu này kỳ lưng nên đổi thành đấm lưng rồi.

Diệp lão đại hơi lim dim mắt, nghiêng người trong ao cười nói.

- Để e tắm cho anh hí.

Điệp Vũ không ngừng kỳ cọ trên cơ thể trơn tuột của Diệp lão đại, đương nhiên, vùng cấm của nam nhân Điệp Vũ vẫn chưa có gan động chạm tới. Chỉ trượt qua trượt lại trên bộ ngực, phía lưng và chỗ đùi mà thôi.

- Oa…

Diệp lão đại thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thoải mái đến cực điểm. Vươn vai nằm trong bể như đang ngủ.

- Tự em tới hay là ai kêu vậy?

Diệp lão đại hỏi một câu ngu ngốc nhất trong ngày.

- Ông nội kêu.

Phí Điệp Vũ ngờ đâu lại thành thật thẹn thùng đáp lời.

- Quả nhiên là ông em.

Diệp Phàm gật gật đầu, liếc mắt trông qua đôi chim nước trước ngực Phí Điệp Vũ, Điệp Vũ tựa như cảm thấy ánh mắt ai đó đang tập trung trên khuôn ngực mình nhưng cô không hề hé răng,

Có điều, mặt thì càng ngày càng đỏ au như ráng chiều rực nắng.

- Hai con chim này thêu rất đẹp.

Diệp lão đại thản nhiên cười nói, cũng không thèm che dấu ánh mắt tán dương hơi khiếm nhã của bản thân.

- Trên bộ quần áo em may cho anh cũng có thêu một đôi diều hâu.

Phí Điệp Vũ thỏ thẻ.

- Ôi, con chim nước này, quả thật là rất đẹp.

Diệp lão đại trong lúc lửa dục hứng lên chẳng ngờ lại dám vô thức đưa tay vuốt ve hai con chim trên dải yếm. Hắn phát hiện là Điệp Vũ cũng không có ý né tránh. Nhưng cặp mắt nai tơ kia của nàng thì đang mở trừng trừng thật to chú mục vào bàn tay Diệp lão đại.

- Thôi vậy, anh chỉ nhìn là được rồi.

Diệp lão đại vội rụt "đôi vuốt háo sắc về".

Một hồi tắm rửa kỳ cọ kịch tính đã xong, mặc quần áo thì phần bên trong là do Diệp lão đại tự phụ trách. Áo khoác ngoài là một bộ âu phục màu đen do Phí Điệp Vũ đặt may cho y. Mặc vào vừa khít, rất có khí chất quý phái cao sang.

Diệp lão đại quay một vòng, quả nhiên phát hiện ở ống tay áo có thêu hình sơn ưng. Con ưng chỉ có đầu vuốt ngón út là hơi thô. Còn lại nhìn đều rất sống động, kỹ thuật thêu quả thật rất cao siêu.

Phí cô nương tiễn Diệp lão đại ra đến tận sân lớn của Phí gia.

Trong phút chốc Diệp Phàm đóng cửa xe, Phí Điệp Vũ đột nhiên nói vội qua cửa kính:

- Anh, lần sau anh đến em lại cởi đồ kỳ lưng cho anh nhé, nếu anh thấy mệt mỏi thì hãy nhớ đến nơi này.

- Anh biết rồi!

Diệp Phàm gật gật đầu, đạp ga, chiếc xe vù khói phóng đi.

- Anh, lần sau anh đến em lại cởi đồ kỳ lưng cho anh nhé. Thân mật quá nhỉ, còn cởi đồ kỳ lưng nữa, có phải lần sau thì?

Lúc này, từ phía sau bỗng vang lên một giọng nói eo éo âm dương cổ quái.

- Tín Trạch, anh lảm nhảm cái gì vậy?

Phí Điệp Vũ không thèm ngoảnh lại mà đốp chát luôn.

- Điệp Vũ, hai chúng ta thân thiết đã bao lâu rồi. Một thằng oắt con thối tha sao có thể so bì với tình cảm chúng ta? Ngày nào anh cũng chầu chực ở cửa này, em không muốn gặp anh thì thôi. Không ngờ lại lãng phí thời giờ cùng tên nhóc thối tha lêu lổng đó?

Anh chàng tên Tín Trạch kia giận dữ thét rống lên.

- Anh hãy cẩn trọng lời nói, cái gì mà tiểu tử thối tha. Người ta đang là Chủ tịch thành phố Hải Đông đấy. Còn nữa, cái gì mà lêu lổng chứ! Không để ý đến anh nữa, đồ thần kinh. Trễ thế này rồi mà còn chưa chịu về, hứ!

Phí Điệp Vũ hừ lạnh một tiếng, quay người đóng sầm cửa sân lại.

- Đồ thần kinh, lại dám chửi ông đây bị thần kinh à. Chủ tịch thành phố Hải Đông cái con mẹ nó, Lam Tín Trạch tao nhớ cái mặt mày rồi. Dám tranh gái với ông đây, con mẹ mày chắc không muốn sống nữa rồi. Chẳng phải chỉ là thằng Chủ tịch thành phố quèn thôi chứ nước nôi mẹ gì?

Lam Tín Trạch ngửa mặt lên trời chửi đổng một hồi rồi giận dữ vù khói cút thẳng.

Lam Tín Trạch, con cháu gia tộc họ Lam ở thành phố Tân Môn. Nhà họ Lam ở Tân Môn rất có tiếng, sản nghiệp phủ khắp các ngành nghề nơi đây. Hơn nữa, người làm quan trong nhà này cũng không phải là ít.

Hiện tại, người cầm đầu gia tộc họ Lam chính là Ủy viên Trung ương, Chủ tịch thành phố Tân Môn Lam Bình Đỉnh. Trong số các phe phái trong nước, Lam thị cũng được coi là ông vua một xứ. Nhưng so với những thế lực lớn như Trấn thị, Kiều thị đây thì có vẻ vẫn thua kém đôi chút, chỉ có thể xếp ngồi chiếu dưới.

Biệt thự Tây viên cộng hòa, đây chính là nơi ở của phó chủ tịch Đường Hạo Đông.

Nơi này thấp thoáng ẩn hiện dưới bóng cổ thụ, không khí vô cùng u nhã. Tuy vậy việc canh phòng cũng rất chi là nghiêm mật.

Không được chủ nhân một tòa biệt thự trong đó cho phép, trừ phi mọc cánh cánh, nếu không thì đừng hòng nghĩ đến chuyện vào.

Diệp Phàm vừa đậu xe trước cửa, một thiếu tá cảnh vệ vũ trang phụ trách trông coi nơi này cứ săm soi ngắm nghía con xe Santana 2000 của Diệp Phàm, điệu bộ vô cùng sửng sốt.

Viên thiếu tá đó vì sao mà sững sờ như vậy?