- Chuyện của Phương Thành và Tô tiểu thư rất phức tạp. Thật ra từ sau khi họ trốn khỏi nhà,
Chúng ta đã sớm nhận ra rồi. Chỉ có điều hiện tại e là chúng ta có đứng ra tác thành thì chính bọn họ cũng không muốn trở về nữa.
Nếu Tô tiểu thư đồng ý vào Phí gia, Phí Trường Thiên này dám hứa sẽ mang kiệu tám người khiêng đến rước cô ấy vào đại sảnh cho làm lễ thành thân.
Phí Trường Thiên nói vậy chính là muốn tránh chỗ khó mà nói chỗ dễ, không đả động nguyên nhân mà chỉ đề cập đến kết quả.
Đương nhiên kết quả này cũng là quá đủ để làm đối phương vừa lòng rồi. Phí Trường Thiên đã chịu nói vậy cũng coi như là thay mặt cho toàn bộ Phí gia thừa nhận Tô Lưu Phương con gái Tô Gia chính thức là con dâu của nhà họ Phí rồi.
- Diệp Phàm, nguyên nhân chuyện này thì vẫn nên đợi sư phụ cậu trở về để chính miệng y sẽ cho cậu hay. Cậu phải biết rằng, đây đơn thuần là chuyện ân oán của lớp người đi trước.
Nếu sư phụ cậu không muốn cho cậu biết mà lại cứ cố thăm dò đến cùng thì có khi lại làm y khó xử. Cho nên, việc này cần nói ra hay không phải do hai người họ cùng quyết định.
Hơn nữa, chuyện này liên đới khá nhiều, phải nói là rất phức tạp, không phải trong phút chốc mà có thể nói rõ ràng được.
Hơn nữa, dù chúng ta có muốn nói rõ thì lời một phía cũng khó được vẹn toàn cho lắm.
Vậy đi, nghe nói Tô tiểu thư đang ở trong một ngôi miếu đổ nát thuộc huyện Cổ Xuyên. Nếu cô ấy đồng ý trở về, Phí Thanh Sơn này sẽ tự mình nghênh đón.
Phí Thanh Sơn không ngờ lại chịu nói ra những lời nhún nhường đến vậy.
Hơn nữa, thái độ cũng rất thành khẩn, Diệp Phàm không còn bắt bẻ được vào đâu đành phải gật đầu đồng ý:
- Bác Thanh Sơn đã nói vậy con cũng không còn gì thắc mắc nữa. Về chuyện gia tộc nhà Hoành Đoạn, rảnh rỗi mọi người hãy kể cụ thể đôi chút cho con nghe. Dù thế nào chúng ta cũng là nước lớn, sao có thể để bọn Nhật Bản còi kia đè đầu cưỡi cổ được.
- Tuy nhiên ông bác này muốn hỏi cậu một câu, cậu thực đạt tới cảnh giới này sao? Mà không phải dùng đến một loại bí kỹ nào?
Phí Thanh Sơn vẫn thấy hơi khó tin, bởi một số bí kỹ có thể lợi dụng thủ pháp đặc biệt để đạt tới trình độ khiến cái chén trượt đi. Đương nhiên đấy chỉ là tiểu xảo làm xiếc.
- Ha ha
Diệp Phàm vung tay lên, vận khí hướng vào khoảng không ra chiêu, cái chén kia bay vèo lên theo hướng tay y.
Cũng không khác biệt so với màn biểu diễn của Phí Thanh Sơn là mấy.
Diệp Phàm vận chút thủ pháp, cái chén kia còn như đang gật đầu với các vị khách trên bàn. Tất nhiên Diệp Phàm vận dụng chưa được thoải mái như Phí Thanh Sơn, khi cái chén trở lại trong tay thì anh lính mới" này trán đã lấm tấm mồ hôi.
- Được lắm! Gia tộc Hoành đoạn nhất định sẽ thất bại, khí thế Trung Quốc sẽ được hiển dương!
Phí Trường Thiên vỗ mạnh xuống bàn một phát rồi đứng bật dậy.
- Cha! Chuyện Diệp Phàm nên giữ bí mật.
Phí Thanh Sơn bỗng nhiên thốt lên.
- Ừ, đúng là nên giữ kín!
Phí Trường Thiên gật đầu.
- Diệp Phàm, cậu rốt cuộc cũng sắp sửaleo lên vị trí Bí thư thành ủy rồi. Khi thời cơ chín muồi, cậu hãy đánh điện đến chỗ tôi.
Phí Nhất Hoàn đột nhiên thốt ra một câu ước định vu vơ.
Nhưng Diệp lão đại trong lòng vẫn thầm cao hứng. "Phí Nhất Hoàn đã đáp ứng thì cái ghế Bí thư Thành ủy bất quá cũng chỉ vài năm nữa không có gì bất trắc là coi như ván đã đóng thuyền. Đây cũng coi như là một món hời vậy."
Cần biết rằng chức Bí thư Thành ủy của một đô thị trực thuộc địa phương chỉ được xem như bước đầu tiến đến biên giới cấp tỉnh mà thôi.
Điều kỳ lạ là Phí Nhất Hoàn đã đưa "phong bì" rồi mà sao lãnh đạo trực tiếp là Phí Mãn Thiên đây lại không hề hé răng. Diệp lão đại trong lòng có chút buồn bực. Nhưng việc này cũng không tiện nói thêm, như vậy quả thật là hơi tham lam.
Sau khi dùng cơm tối và uống trà, Phí Thanh Sơn vẻ mặt vô cùng hưng phấn, vỗ vỗ vai Diệp Phàm rủ rê:
- Đi, qua bên này luyện thêm mấy chiêu đi.
- Lão gia hãy nhẹ tay một chút, quyền thủ của ông rất nặng đó.
Lúc này, phu nhân của Phí Thanh Sơn là Yến Hồng liếc nhìn Diệp Phàm có ý lo lắng. Bà e rằng Phí Thanh Sơn xuống tay không phân biệt nặng nhẹ sẽ đả thương Diệp Phàm.
- Diệp Phàm đâu phải búp bê sứ.
Phí Thanh Sơn tủm tỉm cười cười.
- Sư bá, con có thể xem qua được không.
Lúc này, Phí Nhất Độ vẻ mặt cung kính trầm giọng thỉnh cẩu.
- Con muốn xem…. Nguồn: http://truyenfull.vn
Phí Thanh Sơn trầm ngâm mất một lúc rồi quay qua bảo Phí Bát Độ:
- Bát độ cũng đến xem đi.
Phí Bát Độ hẳn là vui mừng đến sắp phát cuồng khi được tận mắt xem người đứng đầu về võ thuật của Phí gia là Phí Thanh Sơn cùng người khác luận bàn võ học, dẫu trong lòng vẫn có chút nghi hoặc là Diệp Phàm dựa vào tư cách gì mà dám cùng Phí Thanh Sơn luận bàn, nhưng y cũng không dám hỏi thêm nữa. Về phần bọn Phí Nhị Độ, Phí Tam Độ tất nhiên là khó chịu ra mặt vì Phí Thanh Sơn không gọi đến bọn họ, mất đi cơ hội mục kích tốt như vậy.
Cần biết rằng, cơ hội như vậy phải khó khăn lắm mới có được.
Mấy người trở lại kho ngầm.
Phí Thanh Sơn đứng lên trên một khối đất bằng phẳng trong động mà gọi Diệp Phàm:
- Đến đây đi, ta chấp cậu một tay, hãy đem hết bản lĩnh ra đây.
Nói xong Phí Thanh Sơn vắt tay trái ra sau lưng, điệu bộ thản nhiên tự tại không hề nao núng. Diệp lão đại trong lòng đã hơi giận, tự nhủ ông đây đây dù gì cũng đã đột phá đến cửu đẳng rồi, chẳng lẽ giữa các phân tầng của cửu đẳng lại khác biệt lớn như vậy sao? Hắn bèn hét to một tiếng:
- Được! Sư bá, con ra chiêu đây.
Kế đó liền tung một cước về phía Phí Thanh Sơn.
- Vững chắc có thừa, nhưng lực công kích chưa đủ mạnh.
Phí Thanh Sơn nhẹ nhàng trầm chân xuống, Diệp lão đại lập tức cảm thấy một luồng kình lực mạnh mẽ truyền đến. Vốn muốn lấy lại thăng bằng nhưng đâu ngờ chỉ một cước nhẹ nhàng đó của Phí Thanh Sơn thôi mà cũng chứa trong đó kình lực đến cả ngàn cân.
Diệp Phàm rút cuộc vẫn bị cước lực đẩy lùi sang trái ba bước mới đứng vững lại được.
Xem ra câu gừng càng già càng cay ở đây không hề quá chút nào. Phí Thanh Sơn ngâm cứu võ công đã mấy chục năm nay, một kẻ cưỡi ngựa xem hoa nghiệp dư như hắn làm sao có thể so bì được.
Tuy vậy Diệp lão đại vẫn không hề nản chí, ngược lại càng thấy hứng khởi hơn, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng:
- Ăn thêm ba cước nữa của con này!
Diệp lão đại đột nhiên biến sang chiêu pháp rất quỷ dị, cứ xoay tít mấy vòng tại chỗ như con quay, thoạt nhìn quả thật hơi buồn cười.
- Ồ!
Phí Thanh Sơn lại bỗng hứng thú hẳn lên, lim dim mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, không lâu sau bỗng bật cười:
- Hoàn quyển chi thuật của Cửu hoàn môn, không ngờ cậu cũng học được chiêu này đấy. Bản lĩnh hãy còn non lắm!
- Đến đây!
Diệp Phàm quét thêm một bán kính rộng rồi chuyển quỹ đạo phi thân tung cước về phía Phí Thanh Sơn. Chiêu này gọi là Tam Hoàn Sáo Nguyệt, Phí Thanh Sơn bây giờ chính là mục tiêu thay cho "bóng trăng" vậy. Song cước của Diệp Phàm bay vút lên chừng hơn ba mét khiến đám người Phí Nhất Độ luôn mồm trầm trồ khen ngợi.
- Anh Nhất Độ, chẳng phải nghe nói Diệp lão đại đã thành đồ bỏ đi rồi sao?
Phí Bát Độ không tài nào hiểu được cụ thể chuyện Diệp Phàm là thế nào.
- Ha ha, em xem hắn giống một phế nhân sao?
Phí Nhất Độ thản nhiên cười to.
- Chẳng lẽ là giả vờ?
Phí Bát Độ có chút kinh ngạc.
- Khà khà, thực cũng là giả, lấy giả mà làm thực. Bát Độ, em hãy nhớ cho kỹ, những gì tai nghe mắt thấy đêm nay đều là chuyện tuyệt mật của Phí gia chúng ta. Tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được. Ngay cả mẹ ruột cũng không thể kể lại, em hiểu chưa?
Phí Nhất Độ cẩn trọng giảng giải.
- Anh yên tâm đi, cái đầu này là của em, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
Phí Bát Độ gật gật đầu, hai mắt đột nhiên mở to hết cỡ. Y phát hiện song cước của Diệp Phàm lúc xoay tròn trên không trung không ngờ lại cực giống với ba vòng tròn.
- Cước bộ sao có thể thành vòng tròn được, lạ thật! Lại hao hao giống với thuật Yoga của Ấn Độ.
Phí Nhất Độ vuốt vuốt mấy sợi râu dài dưới cằm, thấy không tài nào mà hiểu nổi.
- Nghe nói tuyệt kỹ của cửu hoàn môn chính là như vậy. Haizzz! Không ngờ Cửu hoàn môn của lão Diệp so với lão khốn kia còn lợi hại hơn nhiều.
Phí Bát Độ thở dài than vãn.
- Ngươi không chịu nhìn xem lão Diệp đã luyện đến tầng thứ mấy ư.
Phí Nhất Độ lạnh lùng hừ một tiếng.
- Bộp bộp bộp...
Ba tiếng giòn tan vang động, Diệp Phàm bị một cước của Phí Thanh Sơn đá văng ngược trở lại. Thình lình một tiếng không khống chế nổi liền ngã nhào xuống khe suối ngầm. Tuy vậy Phí Thanh Sơn cũng phải lùi lại ba bước mới đứng vững được.
Bèn tấm tắc khen ngợi:
- Cửu hoàn chi kỹ, quả nhiên không thể xem thường. Không tồi, không tồi chút nào!
- So với sư bá thì vẫn còn kém xa. Nếu thực sự đối địch, chắc hẳn con đã sớm xong đời rồi.
Diệp Phàm nhảy ra từ suối nước cười cười.
- Không thể nói thế được, cậu còn trẻ tuổi mà. Hồi ta bằng tuổi cậu cùng lắm mới luyện đến ngũ đẳng chứ mấy. So với bọn trẻ tuổi đồng trang lứa, cậu quả đúng là thiên tài vậy.
Phí Thanh Sơn rất hiếm khi khen ai lấy một câu.
- Xem cửu hoàn của con đây!
Diệp Phàm quát to một tiếng, lại quét một vòng tại chỗ, thân mình xoay mạnh về phía sau. Lộn nhào liên tiếp chín vòng trên không trung, khí lực phát ra uy mãnh vô cùng, sức mạnh của cửu hoàn hình thành nên một luồng khí lực cổ quái nhằm thẳng về phía Phí Thanh Sơn.
Hơn nữa, uy lực của đạo khí trường kia phát ra dường như ngày một mãnh liệt hơn. Tạo ra tiếng ầm ào như sóng thần xô đến, bọn Phí Nhất Độ và Phí Bát Độ đứng xa đến mấy chục mét mà vẫn cảm giác như tiếng máy bay cất cánh vang động bên tai. Không những vậy, một luồng kình lực mạnh mẽ xé đến, hai người lập tức trầm ổn thân mình theo thế trung bình tấn, dốc hết kình lực cự lại dư chấn phát ra từ đòn công kích mạnh mẽ vừa rồi.
- Lợi hại thật, không biết bác cả bị vây trong xoáy lực đó cảm giác sẽ như thế nào?
Phí Bát Độ kêu lên.
- Chắc chắn nếu là anh em mình thì đã sớm đã bị văng lên trời mà ngã đến trọng thương rồi. Này, hơi giống kiểu vòi rồng bên Mĩ em nhể.
Phí Nhất Độ bặm môi nhận định.
- "Vù vù"
Phí Thanh Sơn bị bức đến độ không ngờ đã dùng đến cả cánh tay trái, hai tay huơ mấy vòng rồi trở mình trên không. Một đạo khí phát ra nhắm thẳng đến đồng chí Tiểu Diệp rồi cuốn phăng xoáy lốc kia đi.
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Liên tiếp mấy đạo kình lực qua đi, Diệp Phàm lăn liền ba vòng mới đứng vững được. Trái lại Phí Thanh Sơn chỉ có quần áo là phiêu hốt mấy bận, thân mình đến một bước cũng không hề dịch chuyển.
Diệp Phàm mặt đỏ lên, cả thẹn:
- Sư bá lợi hại, con không tài nào so bì được.
- Khá lắm, lần này tôi thua.
Phí Thanh Sơn thản nhiên nói.
- Không thể nào, con bị lực đạo cuốn theo lăn đến ba vòng, sư bá thì lại không hề nhúc nhích.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Cậu xem xem, tôi đã dùng đến cánh tay trái rồi.
Phí Thanh Sơn ha hả cười to.
Hai người lại tiếp tục quyền qua cước lại, Diệp Phàm cũng càng đánh càng thấy muôn phần hứng thú. Có thể chiết chiêu cùng cao thủ cửu đẳng cũng là một cơ hội tốt. Diệp Phàm cũng không còn băn khoăn nữa mà qua lại chiêu thức với Phí Thanh Sơn cởi mở hơn.
Sau đó Phí Thanh Sơn đem Phi ưng đề túng thuật vừa mới ngộ ra gần đây truyền cho Diệp Phàm.
Quả là linh diệu, Diệp Phàm vừa mới thử phi thân lên không ngờ đã trượt được mười bảy mười tám mét. Tuy nhiên, do lực đạo mạnh yếu chưa nắm vững, chềnh ềnh một cái lại chui tọt xuống lòng suối.
- Sư bá, Phi ưng thuật này luyện đến cảnh giới cao nhất chẳng hay có thể trượt được bao nhiêu mét?
Diệp Phàm hào hứng hỏi.
- Không rõ lắm, nhiều lắm một hơi ta cũng chỉ trượt được năm sáu mươi mét là phải tiếp đất rồi. Đương nhiên cái này không thể bay mà chỉ là lợi dụng khí động học để trượt thôi.
Phí Thanh Sơn lắc lắc đầu.
Luyện đến khi toàn thân mồ hôi nhỏ giọt, mấy người mới chịu lên lại mặt đất.
- Tắm cái đi rồi tranh thủ nghỉ ngơi.
Phí Thanh Sơn vỗ vỗ vai Diệp Phàm, cười nói. Trong ánh mắt toát lên sự tán thưởng vô cùng.
Diệp Phàm vội chối:
- Con phải về thôi, tối nay nhà còn có chút việc, cháu xin cáo từ.
Sở dĩ như vậy là vì chủ tịch Đường có giao phó cho ông em Đường Lâm lệnh Diệp Phàm 1 giờ là phải về đến nhà.
Lúc này, phu nhân Yến Hồng tiến đến, vẻ mặt tươi cười bảo:
- Không sao, cậu có việc thì cứ đi mà làm. Nhưng cứ tắm rửa cho nó sạch sẽ đã, Điệp Vũ đã chuẩn bị xong quần áo rồi, chắc là cũng vừa với cậu thôi. Em nó cũng xả nước cho cậu rồi đấy, mau đi đi.
- Chuyện này…
Diệp Phàm thấy có chút ngượng ngùng, mặt hắn hơi đỏ lên.