Quan Thuật

Chương 1689: Quả nhiên danh bất hư truyền




- Năm đó lão thái gia cùng người của gia tộc Hoành Đoạn bên Nhật Bản tỷ võ, khi đó tên Ichiro Ida bị lão thái gia đánh trọng thương, không lâu sau thì vong mạng.

Li thời đi, gia tộc HoànhĐoạn có để lại chiến thư hẹn đến tháng 10 năm naysẽ tiếp tục tỷ đấu.

Phí ĐiệpVũ đem hết đầu đuôi sự việc kể lại một lượt rồi khuyên Diệp Phàm:

- Anh đừng nóng giận, bọn họ ai cũng như vậy nên giờ đều giống người nhà Hoành Đoạn hết rồi. Đều đang quyết tâm luyện công, nhưng giờ thì ích gì nữa chứ? Luyện nữa cũng chẳng luyện được đến đâu.

Diệp Phàm sực nhớ bèn hỏi:

- Thanh Sơn sư bá đâu?

- Ổng đang luyện loại bí công gì đó, theo lời bà nội thì nhà ta gọi đó là "Bạo khí". Cụ thể thế nào em không rõ lắm, chỉ thấy bảo ông nội lại muốn liều mình một phen.

Phí Điệp Vũ hai mắt đã đỏ hoe.

- Không thể luyện được, việc này sẽ tổn hại đến tính mạng.

Diệp lão đại đã thấy hơi lo, Phí Thanh Sơn trong con mắt của Diệp lão đại luôn được coi như thần thánh.

- Lão thái gia đã chấp thuận rồi, ông nội đang luyện côngngay trong kho thuốc. Ông bảo là kho thuốc dược khí rất nồng sẽ có lợi cho việc ngưng tụ "Bạo khí". Bà nội Yến Hồng của emlo đến mất ăn mất ngủ, lỡ như ông nội màcólàm thế nào thì bà phải tính sao bây giờ?

Phí Điệp Vũ rốt cục không kìm nén được nữa, hai dòng lệ từ khóe mắt ứa ra.

- Lão thái gia hiện đang ở đâu, anh muốn gặp ông.

Diệp Phàm cảm thấy việc này không thể chậm trễ được, Phí gia trang có ơn vớibản thân, y không thể trơ mắt nhìn Phí Thanh Sơn uổng mất cái mạng già. Hơn nữa, Phí Thanh Sơn từng năm lần bảy lượt cứu giúp hắn.

- Cũng ở trong kho thuốc, cảchú hai, chú tưđều ở bên đó. Đúng là họ cũng không biết võ công, nhưng cũng không thể trơ mắt ra nhìn. Họ bảo phải ở bên giúp đại ca luyện công.

Phí Điệp Vũ nói.Không ngờ Phí Nhất Hoàn và Phí Mãn Thiên cũng lh người trọng tìnhnghĩa như thế. Xem ra, tình cảm giữa mấy huynh đệ nhà này vẫn rất tốt.

- Em đi báo với lão thái gia một tiếng, có lẽ việc này còn có cơ vãn hồi được. Anhmuốn đến kho thuốcgặp họ.

Diệp Phàm thầm nghĩ mình vẫn nên xin phép trước một tiếng.

Bằng không trong thời khắccam go này, Phí lão thái gia có chịu gặp mình hay không còn khó nói lắm.

Phượng hoàng trụi lông thì còn chẳng bằng con gà, Tuy nói Phí gia trang không dễ dàng đoạn tuyệt chút tình nghĩa thầy trò. Nhưng nhà người ta đang có đại sự, hậu bối như mình mù tịt thông tin hoặc giả không ai để tâm đến cũng là chuyện thường.

Phí Điệp Vũ nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt rạng rỡhẳn lên:

- Anh, anh thật sự có cách xoay chuyển tình hình, có phải võ công của anh đã trở lại như xưa?

- Bảoemchuyển lời thì cứ đi đi, dài dòng gì vậy?

Diệp lão đại cố ý làm bộ nghiêm khắc chuyện khôi phục võ công y không muốn truyền ra bên ngoài. Nếu để lão già Lý Khiếu Phong biết được thì kiểu gì hắncũng bị ép về tổ A ngay.

Đến lúc đó dù không phải là Lý Khiếu Phong thì ông anh Phó chủ tịch Đường cũng sẽ ra mặt gây áp lực. Cho nên, đêm qua lúc Lý Long lên đường, Diệp Phàm cũng đã nhiều lần dặn dò. Diệp Phàm tin rằng Lý Long sẽhiểu chonỗi lòngcủa hắn.

Phí Điệp Vũ gọi điện, không lâu sau thì bảo Diệp Phàm đến kho thuốc. Kho chứa thuốc của Phí gia trang cách mặt đất đến mười mấy tầng hầm. Diệp Phàm đã từngvàođó nên cũng đã thông thuộc đường lối. Phí Nhất Độ dẫn hắnxuống bằng thang máy.

Xuống đến kho thuốc, thấy cũng chẳng khác trước kia là mấy. Nhưng trong kho giờ đang hắt ra những luồng sáng chói mắt từ vô số bóng đèn đang chiếu rọi khiến mặt đấttrông rõ như ban ngày.

Chỉ thấy Phí Thanh Sơn đang để trần nửa người, phía dưới cũng chỉ mặc mỗi một chiếc quần cộc. Toàn thân nổi gân xanh lè, những đường gân xanh bình thường chỉ bằng chiếc kim may giờ chịu sức ép từ nội kình của Phí Nhất Độ mà căng to bằng ngón tay út.

Phí Thanh Sơn trông như đang bao phủ toàn bộ cơ thể bằngnhững đường gân xanh chằng chịt giốngdây leo quấn quanh người.

Nhất là mấy đường gân ở ngang đùi trông rõ ràng y hệt mấy quả ớt vắt ngang vậy.

Thoáng nhìnqua đã vô cùng đáng sợ, Diệp Phàm biết rằng, trong mỗi sợi gân xanh ấy đều ẩn chứa sức mạnh bùng nổ khiến người ta sợ hãi.

Phí Thanh Sơn đang ra sức tung quyền tới tấp bằng cả 2 tay xuống dòng nước của con suối nhỏ bên cạnh kho thuốc. Tiếng nướcbắn lên tung tóe không ngừng vang rít dội lại trong hang động.

Khắp hang vang lên tiếng ong ong.Dòng nước bị chưởng lực điên cuồng đánh bay tung tóe lên cao chừng bảy tám mét rồi hắt ra bốn phía như giếng phun.

- A...

Phí Thanh Sơn kêu to một tiếng như vượn núi gọi bầy. Đột nhiên tung một cước nhằm vào vỉa đá rắn rỏi trên vách động cheo leo.

Rầm một tiếng, vỉa đá cứng như thép bị một cước của Phí Thanh Sơn đánh bật xuống một khối phải đến mấy trăm cân. Trong lòng suối nhỏ phát ra tiếng ầm ầm ào ào vẳng lại.

CònPhí Trường Thiên, Phí Nhất Hoàn, Phí Mãn Thiên đều đứng trên kho thuốc trước mặt, vẻ mặt nghiêm cẩn nhìn Phí Thanh Sơn cuồng đả cạnh suối nước.

- Cha ơi, chi bằng cha cứ ngồi xuống mà xem là được rồi.

Phí Nhất Hoàn tự mình mang ghế đến cho Phí Trường Thiên.

- Ngồi cái gì! Thanh sơn đang chịu khổ, tacònngồi được sao?

Phí Trường Thiên lắc lắc đầu, hai chân không nhúc nhích,mắt trân trân nhìn Phí Thanh Sơn. Phí Nhất Hoàn thấy vậy thì cũng không dám nói thêm gì nữa. Đành đứng sang một bên chăm chú quan sát Phí Thanh Sơn.

- A

Phí Thanh Sơn lại hét lên một tiếng điên dại, toàn thân dựng lên, leo qua leo lại trên vách đá linh hoạt nhưmột con vượn núi.

Thân pháp kia căn bản không thể gọi là thuật leo trèo khinh công thường thấy mà còn linh hoạt hơn cả thằn lằn, thoăn thoắt hơn cả mèo rừng. Phí Thanh Sơn đã bảy mươi mấy tuổi mà thân pháp leo trênvách núi như thể giẫm trên đất bằng. Cước bộ nhẹ nhàng thoắt qua thoắt lại trên những phiến đá. Bất kể y di chuyển thế nào, thủy chung cũng không hề bị rớt xuống khe suối.

Diệp lão đại cũng đang quan sát thân pháp quỷ dị kia đến ngây cả người, tuy nói thuật khinh thân Đề tung mộc của sư phụ y Phí Phương Thành rất ảo diệu, nhưng nếu đem so với Tọa địa hổ củaPhí Thanh Sơnthì vẫn còn kém xa. Chỉ thấy Phí Thanh Sơn giống như loài hổ có thể leo tường chuyển mình linh hoạt trên vách đá. Cứ mỗi lần quyền cướcchạm xuốngbề mặt vách đá là đều có vụn nham thạch rơi xuống lả tả.

Phía dưới phát ra tiếng lủm bủm, đá vụn như bay xuống từ không trung vỡ tung tóe rồi mới rơi rụng dần. Cảnh tượngvô cùng đáng sợ, nếungười thường mà thấy cảnh này nhất địnhlà sẽ kêu la hoảng hốt.

Ước chừng một giờ trôi qua, lại thêm một tiếng rống dài, thế toạ địa hổ của Phí Thanh Sơn rốt cuộc cũng thi triển đến kết chiêu.

Y vút hẳn người lên, cuộn tròn trên không dũng mãnh như chim ưng thảo nguyên, xoay liền mấy vòng rồi lợi dụng quán tính trượt dài trên không đến hai ba chục mét, đáp xuống bãi cỏ ngồi xếp bằng để ngưng thần bình khí.

Không lâu sau tất cả gân xanh vòng vo trên người y đều dần co lại sau đó cơ thể nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.

Diệp Phàm trong lòng thầm lấy làm kỳ, nhưng tự biết là không nên hỏi nhiều. Người ta để mình xem là đã tử tế lắm rồi. Những thứ thuộc vào hàng bí kíp võ công kiểu này thông thường đều được coi là bí thuật không cho người ngoài xem bao giờ.

Đã cho xem, thì đó ắt phải được coi là người trong nhà rồi.

- Sư bá, danh xưng "Tọa Địa lão Hổ" của người có phải bắt nguồn từ những chiêu thức vừa rồi không?

Diệp Phàm thấy Phí Thanh Sơn hai mắt đã mởmới dám cất tiếng hỏi.

- Ừ, cũng có phần nào giống với tư thế của lão hổ. Vừa rồi cậu thấy đấy, khi sử chiêu này thân pháp phải mạnh mẽ như hổ, đó là về mặt kình lực. Còn về độ linh hoạt thì phải đạt đến mức nhanh nhẹn tự nhiênthuần thục như sơn ưng. Đây cũng là nguyên do khiến Phí gia trang ta được người đời gọi là "Ưng".

Phí Thanh Sơn thản nhiên cười nói, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Diệp Phàm cười bảo:

- Sư bá, công phu này của người lại được kết hợp với khí động học thực sự đã khiến con được mở rộng tầm mắt. Xem ra, truyền thống và hiện đại cũng chả cách biệt là bao.

- Kỳ thực, công phu võ học nói trắng ra cũng chẳng có mấy phần thần bí. Hoàn toàn có thể áp dụng một số thành tựu khoa học kỹ thuật hiện đại để đi đến bước đột phá.

Chẳng hạn như Khinh Thân Đề Túng Thuật mà chúng ta thường nói đến. Đương nhiên không thể như trong phim ảnh TV một lần tung mình có thể phi thân lên độ cao mấy chục mét hay khoảng cách mấy cây số kiểu đó.

Đó chỉ là công phu võ học được thần thoại hóa, dựa hơi vào phép thuật và là việc bất khả thi. Còn võ học chân chính khi luyện được đến độ thuần thục thì cũng gần như có thể biến cơ thể thành một chiếc máy bay.

Lợi dụng khí động học, kết hợp khinh thân đề tung thuật cũng giống như vừa rồi ta tận dụng phản lực từ vách đá vậy.

Trong khoảnh khắc tung mình ra khoảng không, thế chân đóng vai trò tương tự bánh chạy đà của máy bay, còn hai tay dang rộng như đôi cánh của sơn ưng vậy.

Thêm vào đó là tác dụng của bí thuật kết hợp ngộ tính đối với công phu võ học, cảm tri với không khí của bản thân,khả năng đoán hướng gió... Những điểm này thì chỉ có thể nói là một loại cảm giác mà ngươi không thể thừa truyền.

Chỉ có thể tự cảm nhận lấy. Cho nên, ta có thể trượt với khoảng cách ba bốn mươi mét như tàu lượn thế này đã là vượt quá cực hạn của bản thân cơ thể con người rồi.

Diệp Phàm, tin rằng khi võ công của cậukhôi phục,sau khi cậuđột phá được cửu đẳng thì sẽ càng dễ dàng làm được. Bởi vì ta già rồi,cậuthì vẫn còn trẻ. Về kỹ xảo trượt người trên không thì khi có thời gian rảnh ta sẽ chỉ dẫn tường tận cho. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đây cũng là món kỹ xảo đặc biệt mà ta ngộ ra gần đây. Có điều do chưa luyện được tới thất đẳng nên hiệu quả chưa rõ ràng cho lắm. Đáng tiếc!

Nói đến đây, Phí Thanh Sơn nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt thương tâm như ẩn chứa tâm sự gì đó.

- Haha.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười,điệu bộ tỏ ra rất khoan khoái.

- Chúng ta lên trên rồi hẵng nói chuyện, kho thuốc tuy có hệ thống thông gió không tồi, nhưng dù sao lên mặt đất cũng dễ hơn cho việc đàm đạo hồi lâu.

Vậy là mấy người bèn đi lên, Phí Điệp Vũ chuẩn bị xong trà nước rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

- Diệp Phàm, tình hình Hải Đông thế nào?

Phí Mãn Thiên quay sang thuận miệng hỏi Diệp Phàm.

- Tình hình rất căng, đặc biệt là ô nhiễm tràn lan ở khu khai khoáng, nếu phải dùng ngôn từ để hình dung thì chỉ có thể là "nhìn mà sởn cả gai ốc ".

Diệp Phàm thành thật.

- Trách nhiệm của cậu rất nặng nề đấy.

Phí Mãn Thiên tiếp lời.

- Con biết, con sẽ lo liệu ổn thỏa chuyện này. Có điều, bảo vệ môi trường và ô nhiễm xưa nay luôn ở trạng thái đối lập. Nếu cho áp chế quá mức ngành khai thác mỏ, e là sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến kinh tế Hải Đông.

Nếu kinh tế không phát triển được thì là một bước thụt lùi, đây là việc tuyệt đối không thể xảy ra. Cho nên, phải bắt tay từ các ngành nghề khác trước đã.

Phát triển các sản nghiệp khác để thay thế khối ô nhiễm đang ngày một nghiêm trọng trong khai thác mỏ. Muốnkiểm soát cho được tình trạng ô nhiễm thì nhất định là phải hạ quyết tâm lớn để đóng cửa,đình chỉcác xí nghiệp gây ô nhiễmnghiêm trọng.

Các mỏ khoáng quy mô nhỏ ở Hải Đông tương đối nhiều, đánh vào chuyện khai thác quặng trái phép cũng là một trách nhiệm nặng nề. Tuy nhiên, thời gian không chờ đợi ai cả.

Trong chuyến thị sát vừa rồi, conđã đi xem xét một vòng dưới đó. Phát hiện vấn đề ô nhiễm tại quận Thanh Ngưu thuộc thành phốHải Đông đang diễn ra đặc biệt nghiêm trọng.

Hơn nữa, địa phương này bị thế lực ngầm thao túng toàn bộ. Trong mớ hỗn độn như vậythì vai trò của ngành công anlà rất quan trọng.

Diệp Phàm nói đến đây cố ý tạm dừng một chútđể quan sát phản ứng của Phí Mãn Thiên.

Hắn đang muốn thăm dò thái độ của Phí Mãn Thiên xem là ông ta thật sự muốn khắc phục vấn đề ô nhiễm hay chỉ muốn ra vẻ bề ngoài vì mục đích nào khác.