- Về sau không cần như vậy, nếu có thể đoạt lại vận chuyển biển, về sau chúng ta không cần tiền.
Lý Thu Sơn đột nhiên thuyết giáo.
- Không cần tiền,
Lý Thuần Miên không hiểu ý nghĩ của sư phụ.
- Làm không công à, thiên hạ này mà có làm không công thật sao? Chúng ta phải cổ phần, xã hội hiện đại đều coi trọng việc này. Ví dụ như, trong tay Lô gia nắm toàn bộ khối vận tải biển, chúng ta chỉ cần ¼ cổ phần là được rồi.
Lý Thu Sơn thản nhiên nói. Lý Thuần Miên vừa nghe, lập tức hít một hơi lấy lương khí. Ừ, không ngờ sư phụ còn hiểm gấp mấy trăm lần mình. Không ngờ còn muốn chiếm công ty của người khác.
- Vậy thì được, sau này có phối hợp với Phượng gia thì cứ yêu cầu cổ phần đi.Phải đòi cổ phần thì mới tằn tiện được lâu dài. Lần nào đòi tiền lần đó, sau này sẽ chẳng còn gì cả. Lúc cần thì vẫn phải bỏ sức, vậy thì đến lúc nào mới dừng lại được?
Nếu có cổ phần hàng năm sẽ được chia lợi nhuận, làm như vậy sẽ tốt hơn. Không ngờ sư phụ nghĩ ra biện pháp tốt vậy!
Lý Thuần Miên gật gật đầu, cảm thấy làm vậy rất hay.
Sau đó, hai thầy trò ngồi cùng nhau nói chuyện mấy giờ liền.
- Haizz.
Ông chủ Phượng Lăng Không ở Thủy Châu ngồi trên ghế cao vẻ mặt chán nản thở dài.
- Ba, làm sao bây giờ? Việc đó thật là đáng sợ. Lý Thu Sơn ở xa như vậy lại có thể bị người tơ lụa quăng vào từ rất xa, hình như bị thương. Người này đã ra tay cứu Diệp Phàm, cô kia cũng quan hệ với Diệp Phàm.
Nói đến đây Đại công tử Phượng Tín Thu nhìn cha Phượng Lăng Không, không biết nên nói thêm gì nữa.
- Haizz, nếu ông cụ còn sống thì tốt rồi. Mặc dù ông cụ không địch được vị cao thủ tơ lụa kia, nhưng, ông cụ còn có bạn bè, bọn họ đều sẽ ra mặt.
Tuy nhiên, bây giờ đã khác. Ở đâu cũng vậy, người đi trà lạnh. Hiện tại, mấy người bạn của ông cụ nhìn thấy chúng ta liền tránh.
Không cần nói đến chuyện đi nhờ vả bọn họ, cho dù có đứng trước mặt bọn họ cũng coi như không thấy. Mẹ nó, trước kia chúng ta đưa xe hơi đưa biệt thự cho bọn chúng ở, bọn chúng tươi cười hớn hở. Có người thích mỹ nữ, chúng ta đưa ngay tới.
Khen thay bây giờ chẳng thấy bóng dáng ai. Cái gì vậy chứ!
Phượng Lăng Không không kìm nổi phát ra câu nói.
- Ông nội vừa mới đi, Lô gia kia đã thất lễ. Phải vực lại thôi, nhà chúng ta vẫn thắng nhà bọn họ. Hơn nữa, nghe nói cái tên Diệp Phàm kia thân thủ mới tứ đẳng, cũng không đáng để lo nghĩ. Huống chi, hiện tại tên tiểu tử kia bị trọng thương, sống hay chết cũng không biết rõ.
Con nghĩ, cho dù còn sống, thì cũng là phế nhân. Bị rút răng lão hổ chỉ có thể là con mèo nhỏ mà thôi. Hay là, thừa dịp Diệp Phàm không có nhà chúng ta động thủ luôn, cùng Lô gia làm một trận rõ ràng.
Nói đến đây, Phượng Tín Thu liếc nhìn cha một cái, lại nói:
- Mã Lục Giáp ở gần eo sông bên kia gần đây cũng không ổn.
Hải tặc thường xuyên qua lại, chúng ta phải có biện pháp để phân chia địa bàn. Hải vận Lô gia không đi qua đường này sao?
Chỉ cần làm một lần là đủ rồi, nhắm chuẩn xác một chút. Làm chìm thuyền của Lô gia để họ phải bồi thường tiền hang.
Trên mặt ông ta lộ vẻ rất cay cú.
- Mã Lục Giáp, Mã Lục Giáp.
Phượng Lăng Không lẩm bẩm trong khi suy nghĩ kế sách. Không lâu sau hỏi:
- Tìm được công ty đó không?
- Vốn con muốn làm xong việc này sau đó nói lại cho cha biết. Nhưng mà, lần này chuyện lớn quá. Con phỏng đoán…
Phượng Tín Thu lẩm bẩm nói, trên mặt càng ngày càng thấy nghiêm trọng.
- Nói!
Mắt Phượng Lăng Không hiện lên sự tức giận
- Phải làm thì làm lớn luôn, phải đánh ngã Lô gia, một chiêu là phải làm cho bọn họ vĩnh viễn không đứng dậy được nữa. Mấy người họ hàng của Lô gia có giữ chức vụ trong chính phủ, con nghĩ cũng là dựa vào tài lực của Lô gia chèo chống. Nếu không có tài lực, chắc hẳn, đường làm quan của bọn họ cũng đi không xa. Nếu không có mấy người trong chính phủ giúp đỡ, Lô gia cũng "cách cái ngày bị sụp đổ không xa nữa đâu".
Phượng Tín Thu nói.
- Ý của con là chúng ta đem tài lực của Phượng gia đánh cuộc một phen, nếu lần này Lô gia không ngã thì chúng ta ngã?
Phượng Lăng Không nhìn nhìn đứa con liếc mắt một cái, lạnh lùng hỏi.
- Chúng ta nắm chắc thành công. Nếu chuyện của Mã Lục Giáp không thành công, chúng ta bị ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Nhiều nhất chúng ta phải bồi thường một chút cho công ty hợp tác thôi. Đương nhiên, chỉ là tình huống ngoài ý muốn.
Tuy nhiên việc này nhất định phải giữ bí mật trăm phần trăm mới được, bằng không, nếu cho Lô gia ngửi thấy mùi, kế hoạch của chúng ta không được phép thực hiện.
Nói đến đây, Phượng Tín Thu liếc mắt nhìn cha một cái, lại nói tiếp:
- Hơn nữa, việc này, còn phải được Lý Đạo Trường ủng hộ mới được. Bằng không, thuyền của Lô gia đi qua Mã Lục Giáp thông thường đều có ba cao thủ tứ đẳng bảo vệ. Có lẽ phía bọn họ còn có vũ khí.
Nếu quyết định phải đọ sức một phen, sẽ tính toán quyết đánh đến cùng. Mời cao thủ, đóng giả hải tặc, hành động đánh Lô gia.
- Lý Thuần Miên tuy nói là cao nhân, nhưng, khuyết điểm duy nhất của người này chính là ham tiền và sắc.
Chỉ cần nắm được điểm yếu đó, thì sẽ rất dễ làm. Tuy nhiên, việc này tốt nhất không cho Lý Thu Sơn biết. Dù sao, nếu dây dưa với phái Thanh Thành thì không dễ làm.
Nếu nảy sinh tình huống gì, Phượng gia chúng ta sẽ không chịu nổi cơn giận của phái Thanh Thành, đến lúc đó ăn đạn là chắc.
Phượng Lăng Không cúi mặt nói.
- Tuy nói ông ta là sư phụ của con. Nhưng con nhìn xem, khi nào thì ông ta giống một cao nhân. Vừa đến nhà chúng ta là đã muốn thành người quan trọng còn muốn nhà cửa. Lần trước dẫn ông ta đi phượng tháp, một lúc ông ta chơi bảy tám cô mới ngừng lại được. Hơn nữa, những năm gần đây nhà chúng ta cho bọn họ cũng không ít rồi. Ông ta là hạng người ra vẻ đạo mạo.
Phượng Tín Thu không kìm nổi mắng.
- Ờ, tổng cộng không dưới hai trăm triệu. Phái Thanh Thành đúng là đồ con rùa, ăn tươi nuốt sống người ta.
Nào là danh môn đại phái, nào là cao nhân ẩn dật, con mẹ nó toàn bộ là đồ chơi, là đồ vứt đi. Hơn nữa, con cũng chẳng thấy phái Thanh Thành là danh môn đại phái gì.
Mấy năm trước ba cũng có đến đó, cũng chẳng được mấy chục người. Hơn nữa, con thấy gần đây họ cũng chỉ thu nhận vài đồ đệ.
Trốn trong rừng sâu núi thẳm chơi game trên máy tính có khi còn ra ngoài trêu chọc mấy ni cô trên núi.
Thật là ngu ngốc, Lý Đạo Trưởng còn nói là đệ tử của ông ta tốt lắm. Chưa có một ai thật sự là nhân tài.
Chỉ còn lại mấy ông lão chưa chết, cứng rắn chống phái Thanh Thành trước cổng thành. Không thì, sụp sớm rồi!
Trong mắt Phượng Lăng Không tràn ngập sự khinh miệt.
- Ba, ba không nên chỉ nhìn ở bên ngoài. Nghe nói, cao nhân thực sự phái Thanh Thành thường không ra mặt. Nay đây mai đó, khắp nơi tung hòanh. Chỉ có khi trong phái có việc gấp, việc lớn mới ra mặt. Hơn nữa, xã hội hiện đại, những cao nhân này thường ẩn để làm việc khác. Có khi là ông chủ, hay là cán bộ chính phủ, tướng lãnh quân đội.
Phượng Tin Thu nói.
- Trong thời kì này làm gì còn có nhiều cao nhân như vậy?
Phượng Lăng Không lắc lắc đầu, khó mà tin được những gì con trai mình nói.
- Thời kì này đúng là như vậy, nhưng, phái Thanh Thành là phái lớn có từ mấy ngàn năm nay, không thể không có nhân tài.
Có lần sư phụ uống rượu say, chỉ vào một thành phố phía nam nói Chủ tịch thành phố đó là người của phái Thanh Thành.
Hơn nữa chính là sư đệ của Lý Thuần Miên. Sau đó con thăm dò kỹ lưỡng, hỏi ông ta rốt cuộc là ai? Tuy nhiên, lão già này thật là kín miệng. Tuy rằng uống rượu say, nhưng mà không nói sảng.
Phượng Tín Thu nói.
- Mặc kệ, con và Lý Thuần Miên nói gì với nhau. Ông ta muốn cái gì, cần cái gì, phải bỏ tiền ra cũng không tiếc. Chỉ cần có thể đánh đổ Lô gia, chúng ta chiếm lấy ngành hải vận, một năm kiếm được vài trăm triệu.
Phượng Lăng Không khoát tay nổi nóng.
Sau đó, hai cha con bắt đầu ngồi tính toán cho đến rạng sáng ngày hôm sau.
- Anh, có chuyện này không biết có nên nói hay không?
Đường Lâm có chút lưỡng lự, liếc mắt nhìn anh trai Đường Hạo Đông, nhẹ giọng hỏi.
- Việc nhỏ thì không cần phải nói với anh, em tự giải quyết đi.
Chủ tịch nước Đường Hạo Đông thuận miệng nói, lại bắt tay vào làm tài liệu tham khảo nội bộ.
- Vâng.
Đường Lâm gật gật đầu, không dám lên tiếng. Tuy nói hai người là anh em ruột, nhưng Đường Lâm thực sự rất sợ anh trai. Dù sao, thân phân địa vị khác nhau, tự nhiên bên trong có một uy lực.
- Chuyện gì vậy, nói đi!
Đột nhiên, Hạo Đông nói thầm một câu, Đường Lâm nghe được nhíu mày lại.
- Anh, không có chuyện gì ạ?
Đường Lâm nghiêng nghiêng đầu nhìn bộ tài liệu tham khảo nội bộ trong tay Đường Hạo Đông, nhưng Đường Hạo Đông không cho nhìn, Đường Lâm vẫn cứ tự ý chạy tới xem.
Tài liệu tham khảo nội bộ là do người có uy tín nhất nội bộ viết, chuyên dành cho các cán bộ đảng cấp cao xem. Bởi vì, có một số việc không thích hợp mang lên bàn thương lượng.
Mà lãnh đạo muốn làm tài liệu tham khảo nội bộ trước đó, kỳ thật là muốn tham khảo ý kiến bên trong mọi người. Thông thường cán bộ không đủ cấp bậc không được xem tài liệu này.
Đương nhiên, tài liệu tham khảo nội bộ cũng phân cấp bậc. Ví dụ, tài liệu cho lãnh đạo cấp quốc gia xem. Tài liệu dành cho nội bộ lãnh đạo cấp tỉnh.
Hiện tại trong tay Đường Hạo Đông, là tài liệu tham khảo nội bộ của lãnh đạo cao nhất nước cộng hòa, Đường Lâm là Bộ trưởng bộ Giáo dục cũng không được phép xem nội dung.
Đường Hạo Đông vừa nghe, quay đầu nhìn Đường Lâm, nghĩ một chút rồi hỏi:
- Diệp Phàm hình như là bạn cùng học chung trường Đảng với cậu đúng không?
Vâng, lúc đó chúng em ở ban cán bộ hậu bị, là của Ban Tổ chức Trung ương. Lúc ấy, em và cậu ta đều là lớp phó. Đường Lâm gật gật đầu, nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Lúc đó hắn về địa phương nào nhậm chức?
Đường Hạo Đông thuận miệng hỏi, đem tài liệu tham khảo nội bộ để trên bàn uống nước. Rồi cầm lấy chén trà.
Đường Lâm nhìn thấy, vội vàng đứng dậy cầm chén trà cũ. Tuy nhiên, Đường Lâm tận dụng thời cơ, trộm nhìn lướt qua tài liệu tham khảo nội bộ, phát hiện ra khu mỏ thành phố Hải Đông tỉnh Nam Phúc ô nhiễm làm cho dân chúng vô cùng phẫn nộ.
Đoạn ở phía dưới Đường Lâm không dám nhìn. Lại ngồi quay lại, vẻ mặt vẫn rất tự nhiên.
Tuy nhiên, Đường Lâm vẫn suy nghĩ rốt cuộc thành phố Hải Đông đã xảy ra chuyện gì?
- Sau khi học tập ở trường Trung ương Đảng về hắn đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Việt Đông.
Đường Lâm đáp.
- Sau này ở đâu chứ?
Đường Hạo Đông nghiêng về phía Đường Lâm liếc mắt một cái, hỏi.
- Nghe nói sau đó Bí thư thành phố Thủy Châu tỉnh Nam Phúc triệu hồi giao nhiệm vụ giám đốc sở, hơn nữa, còn kiêm nhiệm Bí thư quận ủy quận Hồng Liên.
Đường Lâm thản nhiên nói.