- Ha ha, nếu khi bắt giữ tội phạm mà tội phạm chống lại lệnh bắt các đồng chí cũng không thể không áp dụng một số phương pháp đặc biệt. Việc này đều vì công việc, vì an toàn của các đồng chí thôi.
Tằng Hoa thản nhiên cười cười. Hai người cảnh sát mặc thường phục vừa nghe thấy lập tức tiến lên nắm lấy hai tay của Trương Mạo Lâm.
- Các anh muốn gì, buông ra, buông tôi ra, tôi các anh cũng dám bắt sao?
Trương Mạo Lâm liều mình giãy dụa, chân tay đá loạn xạ.
- Muốn chống lại lệnh bắt có phải không?
Một người cảnh sát mặc thường phụ hừ một tiếng, hung hăng nắm lấy tay.
- Đi lên, đá cho mấy đá.
Diệp Phàm nhìn Thúy Nhi một cái rồi nói:
- Hiện tại là cô đang giúp đỡ cơ quan công an bắt giữ tội phạm, nhanh thể hiện một chút.
Thúy Nhi vừa nghe quả nhiên động tâm. Nghĩ đến tình trạng thê thảm của cha mình, nghĩ đến việc chủ tịch xã Trương mang đến tai họa cho người nhà mình. Thúy Nhi dũng cảm liều mạng xông lên. Đá vào chủ tịch xã Trương đã bị bắt, Chủ tịch xã Trương lúc này giống như bì lợn hay bao cát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Thúy Nhi đá điên cuông, không ngờ đã mấy đã vào khố của Trương Mạo Lâm.
- A! A. Dừng tay, đây không phải là chỗ có thể đá, đá hỏng rồi thì.
Trương Mạo Lâm kêu lên thảm thiết, muốn giơ tay che khố. Tuy nhiên tay bị hai cảnh sát nắm chặt, căn bản là không làm gì được. Nhìn Thúy Nhi loạn đá có thể thấy Trương Mạo Lâm chắc không thể vui vẻ trong một năm rưỡi.
Bởi vì, chỗ đó của chủ tịch xã Trương thiếu chút nữa bị Thúy Nhi xé vỡ. Cả khóa kéo cũng bị rách. Mấy sợi lông cũng lặng lẽ lộ ra.
- Đồ chó.
Thúy Nhi hung hăng nhổ nước bọt lên người chủ tịch xã Trương mới ngừng lại. Diệp Phàm và Trần Quân đứng bên cạnh nhìn có chút kinh hãi. Thầm nói "Phụ nữ không tức giận, tức giận thì còn độc hơn nam giới". Liều mạng thật. Đồng chí Trương tự cầu phúc đi.
- Đưa đi.
Tằng Hoa vung tay lên hừ nói.
- Bí thư Tằng, đến Lang Đình cũng không thông báo, ha ha.
Lúc này từ ngoài hành lang một giọng nói vang lên.
- Là Bí thư Tống, ha ha ha. Tôi đến có việc, ngại phiền Bí thư Tống.
Tằng Hoa thản nhiên cười nói.
Không lâu một đám người tiền vào. Người đi đầu thân hình cao lớn giống như tháp sắt. Tuy nhiên, trên mặt ngoài thịt không thấy chút xương nào.
Xem ra, chăm sóc cũng không tồi. Diệp Phàm đoán chắc đây chính là Bí thư huyện ủy Lang Đình Tống vừa rồi Thái Xa vừa nói. Cũng chỉnh là anh rể của Trương MạoLâm. Tới thật đúng lúc, chắc cũng có người vừa thông báo, hẳn là người này không có ở huyện, gặp đúng lúc.
- Anh rể, tôi tôi…
Vừa thấy Tống Cương vừa đến, Chủ tịch xã Trương giống như gặp được mẹ, không ngờ khóc ầm lên.
Nhìn thấy mặt Trương Mạo Lâm bầm tím, máu mũi còn chưa kịp khô. Tống Cương không ngờ không tức giận, chỉ nhíu mày, thản nhiên nói:
- Bí thư Tằng có chuyện gì vậy?
- Cậu nói đi.
Tằng Hoa thản nhiên nhìn một đồng chí bên cạnh nói.
- Bí thư Tống, tôi là Vương Căn, là người phụ trách đội Cảnh sát hình sự của cục Công an địa khu. Trước đó không lâu nhận được báo án của lão Lang ở Trì Lâm. Người bị tốt cáo chính là đồng chí Trương Mạo Lâm.
Vương Căn nói.
- Tố cáo y cái gì, nực cười. Chắc vì Trương Mạo Lâm phạt Phạm Gia Khoản tiền vì việc vi phạm kế hoạch hóa gia đình. Đây là chính sách phạt của quốc gia. Chuyện như vậy đội cảnh sát hình sự của các anh cũng quan tâm, thật là buồn cười.
Tống Cương nhìn đội trưởng Vương một cái thản nhiên hừ nói.
- Không phải việc này, là tố cáo Trương Mạo Lâm cướp bóc và xui khiến người khác đánh bị thương.
Đội trưởng Vương lắc đầu nói. Cũng giải thích một chút.
Bởi vì Tống Cương chỉ là bí thư huyện ủy của một huyện nghèo khó như Lang Đình, cũng không phải là ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Nhưng năng lượng của Tống Cương rất lớn, bởi vì y là học sinh của đương nhiệm Bí thư Địa ủy Điền Chí Không. Nghe nói Điền Chí Không đi lên từ giáo sư. Quan hệ hai người rất thân thiết. Tống Cương là con chó trung thành của Điền Chí Không.
- Ha ha…
Tống Cương không ngờ mỉm cười, những người đi theo y thấy lãnh đạo cười cũng cười. Lập tức hành lang vang rộn tiếng cười.
- Buồn cười sao?
Lúc này Tằng Hoa đột nhiên hừ nói. Tống Cương lúc này mới nhớ ở đây còn có một vị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Địa khu. Mọi người lập tức im lặng.
Tống Cương cười vài tiếng mới dừng lại. Y nhìn Vương Căn một cái hừ nói:
- Làm chủ tịch xã chém giết, cướp bóc, còn đánh người bị thương, đây không đáng buồn cười thì là cái gì?
Đội trưởng Vương, chuyện này rõ ràng là vu cáo hãm hại, anh cũng tin sao. Tôi thật không hiểu, Cảnh sát hình sự Cục công an thành phố các anh ruốt cuộc làm gì?
Xem thế này các anh đến là để bắt người đi. Thật sự là rất buồn cười. Hiện tại, các đồng chí ở địa phương làm việc khó khăn.
Dân thường đều là anh cả, không đắc tội nổi. Vì đất nước mà đắc tội với bọn họ, bọn họ ngã xuống đất còn muốn tố cáo, sinh sự gây phiền cho anh.
Đội cảnh sát hình sự các anh hẳn là biết việc này, hẳn là phải bảo vệ cán bộ chúng ta. Có người nói dân chúng là một tập hợp yếu, tôi nói nhé, hiện tại dân chúng không giống như trước kia.
Bọn họ đã hùng mạnh rồi, không phải là một tập hợp yếu. Ngược lại một số nhân viên chính quyền yếu thế. Bọn họ mới là người cần được bảo vệ. Tôi hi vọng đội cảnh sát hình sự các anh có thể phân rõ tốt xấu, đừng không tìm hiểu nghe gì biết vậy.
Tống Cương vừa nói xong còn nhìn Tằng Hoa một cái, bình tĩnh thong dong giống như không coi Tằng Hoa ra gì.
- Ai nên được bảo vệ, ai là tập thể yếu, việc này còn phải xem xét. Nhiệm vụ của cơ quan công an chúng tôi là bảo vệ người bị hại.
Mặc kệ ai là người bị hại chúng tôi đều phải bảo vệ. Không thể nói Trương Mạo Lâm là Chủ tịch xã có thể bỏ qua.
Mặc kệ là ai, phạm pháp đều bị xử lý theo pháp luật.
Tằng Hoa thản nhiên hừ một tiếng, sau đó nhìn Tống Cương nói:
- Tôi còn có việc, không hàn huyên với anh. Đội trưởng Vương, đưa người đi.
- Bí thư Tằng, tôi nói nhiều như vậy anh còn muốn dẫn người đi thế là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự muốn ngăn cản cán bộ xã Trì Lâm đúng không?
Tống Cương tức giận người này ỷ vào có quan hệ với Bí thư Điền Chí Không, không ngờ cáu lên.
- Thật buồn cười, cơ quan Công an người ta phá án, liên quan gì đến ông.
Tuy ông là bí thư huyện ủy huyện Lang Đình nhưng không có quyền can thiệp vào việc phá án của cục Công an địa khu. Nếu ông là cục trưởng cục Công an thì Bí thư Tằng đi đâu?
Diệp Phàm thấy thế nhìn Tống Cương lạnh lùng nói. Hơn nữa, Diệp Phàm rất ác, đâm thẳng vào chỗ đau của Tằng Hoa.
Vì Diệp Phàm thấy Tằng Hoa có chút yếu ớt. Làm ủy viên Địa ủy, là cán bộ cấp phó Giám đốc sở sao lại sợ một Bí thư huyện ủy. Đây căn bản là đầu đuôi lẫn lộn.
- Anh chui ở đâu ra mà nói như vậy. Đây là huyện Lang Đình, câm miệng cho tôi.
Tống Cương tức giận, ra oai giống như vua.
- Tôi từ tỉnh thành đến, một bí thư huyện như anh khoe khoang gì trước mặt tôi. Còn chui ở đâu ra, chui cái đầu anh.
Diệp Phàm cố ý chọc, kiêu ngạo hơn lão Tống gấp trăm lần.
- Tỉnh thành tới, đồng chí?
Tống Cương hơi sửng sốt nhìn Diệp Phàm một cái.
Cảm thấy người này mặc dù từ tỉnh thành đến, nhưng với tuổi này cấp bậc cũng không cao.
- Thành ủy thành phố Thủy Châu Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn Tống Cương một cái hừ lạnh nói.
- Thành ủy thành phố Thủy Châu Diệp Phàm, không phải là trông cửa quét rác ở Thành ủy Thủy Châu chứ. Ha ha ha. Loại này cũng khoe khoang, nghĩ là làm việc ở thành ủy đã lên trời. Buồn cười…
Lúc này, một người đứng bên cạnh Tống Cương thấy Tống Cương nháy mắt với y đột nhiên lên tiếng tung ra một câu nói. Lập tức làm cả hành lang vang lên tiếng cười.
Bốp.
Một tiếng bạt tai vang lên.
Người vừa trêu chọc Diệp Phàm má đỏ lên, vẻ mặt ngạc nhiên chỉ vào Trần Quân quát:
- Con mẹ mày, dám đánh bố. Tôi là trưởng công an huyện Lang Đình.
- Đánh mày là đúng, mày là cái gì. Chó mù mắt, dám mắng đại ca Diệp. Nói mày có tin không, mày không phải là trưởng công an huyện Lang Đình sao, đại ca Diệp có thể chỉ nói một câu là anh ra quét đường. Mẹ nó, một trưởng phòng nhỏ cũng dám kiêu ngạo.
Trần Quân không phải người trong cơ quan nhà nước, nói toàn lời thô tục chỉ vào người thanh niên kia mắng thích thú vô cùng.
- Ha ha, nên đánh, Phó Bí thư Thành ủy thành phố Thủy Châu cũng dám mắng như thế.
Tằng Hoa nói đến đây nhìn người thanh niên kia một cái hừ nói:
- Đồng chí Dương Lương Dân, anh đúng là có mắt như mù. Về đeo kính mắt vào đi, lần sau đừng ăn nói ngông cuồng.
Nói đến đây Tằng Hoa nhìn đội trưởng Vương nói
- Đi!
Sau khi nói xong nhìn Bí thư Tống Cương và trưởng phòng Dương một cái hừ nói:
- Trưởng phòng Dương, về viết kiểm điểm, phải nhớ kỹ, nghiêm khắc nhận sai lầm của mình.
Nếu không, chức trưởng phòng của anh, tôi nghĩ có thể chuyển…
- Tằng… bí thư Tằng….
Dương Lương Dân cuối cùng cúi đầu, không thể tưởng tượng được vốn định làm tốt trước mặt Bí thư Tống một chút, không ngờ gặp phải Phó bí thư tỉnh thành.
Đó là cán bộ cấp Giám đốc sở, tuy nói hắn không quản được việc của huyện Lang Đình, nhưng hắn tuổi trẻ như thế đã là cán bộ cấp Giám đốc sở.
Mặc dù Dương Lương Dân mắt mù cũng biết sau lưng người này có chỗ dựa đặc biệt mạnh. Nếu thực sự làm cho người ta tức giận, mũ của mình đúng là có thể bay.
Mà Tống Cương nhất thời chưa kịp phản ứng lại, y có chút kinh ngạc. Mắt nhìn theo Diệp Phàm và Tằng Hoa lái xe đi.
- Ha ha, thật thoải mái.
Vừa ngồi vào xe Tằng Hoa không ngờ cười to.
Hình như là không giả, thật sự sảng khoái.
- Ha ha…
Diệp Phàm mỉm cười hai tiếng, nhìn Tằng Hoa một cái nói:
- Vị Tống Cương vừa rồi hình như rất kiêu ngạo nhỉ.