Quan Thuật

Chương 1607: Muốn đưa người đi không có cửa đâu




- Tôi hiểu rồi. Đồ chó Nhật này, hôm nay đến đây là muốn gây rối.

Lô Vĩ hừ nói đi sắp xếp. Sắc mặt Đoàn Hải Thiên bắt đầu trầm xuống.

Các lãnh đạo trên đài chủ tịch đều im lặng theo dõi, tất cả xem kịch vui. Hơn nữa, có các đồng chí của các khu khác vẻ mặt vui khi thấy người gặp họa nhưng bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện.

"Mẹ nó!"

Diệp Phàm thầm mắng một câu.

- Kiểm sát trưởng Mâu, việc này có phải nên đợi buổi lễ tổ chức xong mới làm?

Tằng Chí Đắc nhìn vẻ mặt u ám của Diệp Phàm, sau đó nhìn mọi người một cái nói.

- Xem ra, tôi nói không ai nghe có phải không.

Mâu Kinh Sinh hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một đồng chí trung niên nói:

- Đồng chí Ninh Thạch, lập tức bắt người đi, tránh phức tạp.

- Được.

Người tên là Ninh Thạch đáp, sau đó ra hiệu. Hai kiểm sát trẻ tuổi đi lên nhằm thẳng lên lễ đài chỗ Trương Lăng Nguyên.

- Dừng tay, không có chút quy củ nào. Các cậu bình thường phá án thế nào. Phải nghiêm túc có biết không.

Lúc này Phó kiểm sát trưởng Mâu hiển nhiên tức giận, nhìn Ninh Thạch hừ một tiếng.

Ninh Thạch sau khi hơi ngạc nhiên lập tức sa sầm mặt nói:

- Còn không lấy đồ ra, thật không đúng. Bình thường tôi dạy dỗ các anh thế nào. Một chút quy củ cũng không có. Về viết kiểm điểm.

Hai kiểm sát trẻ tuổi vừa nghe, lập tức hiểu. Một trong số hai đồng chí vẻ mặt khó coi, lấy từ bên hông ra một vật sáng bóng. Người kiểm sát trẻ xem ra là rất tức giận. Tranh thủ vẫn chưa chú ý huých vài cài, phát ra âm thanh loảng xoảng chói tai.

- Chắc chắn là cố ý gây sự.

Diệp Phàm thầm hừ lạnh một tiếng.

- Hừ.

Đoàn Hải Thiên hừ một tiếng, xoay người bước đi.

Mà các ủy viên thường vụ tỉnh thành cũng đi ra, khách khứa cũng đi rồi.

Không lâu sau trên đài chủ tịch chỉ còn lại vài ủy viên thường vụ của khu Hồng Liên. Tất cả mọi người vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Diệp Phàm. Mọi người tuy đều muốn chạy nhưng Diệp Phàm vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn trên đài chủ tịch bọn họ cũng không dám đứng lên.

Hơn nữa, kỳ lạ chính là, đối diện với nhân vật khá có năng lượng của viện kiểm sát tỉnh Phó viện trưởng Mâu, Diệp Phàm không hề có ý bước lên nghênh đón. Nhân viên khu Hồng Liên đều đoán ra, xem ra là Diệp Phàm thể hiện sự không hài lòng với Phó kiểm sát trưởng Mâu.

- Đồng chí Trương Lăng Nguyên, chúng tôi là người của viện kiểm sát tỉnh. Tôi là Thạch Ninh, phụ trách cục Chống tham nhũng. Vì có vụ án liên quan đến anh, mời anh đến viện kiểm sát tỉnh một chuyến.

Thạch Ninh lên tiếng, nhìn Trương Lăng Nguyên nói.

- Từ từ đã.

Diệp Phàm đột nhiên khoát tay áo, thản nhiên nói. Nhìn mọi người một cái rồi nói:

- Các anh làm gì thế?

- Vị này chính là Bí thư Diệp của khu Hồng Liên? Tôi là Thạch Ninh, là Phó cục trưởng cục Chống tham nhũng của viện kiểm sát tỉnh. Lần này xuống đây chủ yếu là yêu cầu đồng chí Trương Lăng Nguyên đến viện kiểm sát tỉnh giải thích.

Thạch Ninh vừa thấy Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

- Phó cục trưởng cục Chống tham nhũng, hừ, đồng chí Thạch Ninh, đồng chí Trương Lăng Nguyên là cán bộ của Thành ủy thành phố Thủy Châu. Việc này các anh đã báo cáo với Bí thư Đoàn chưa. Tới thật là bất ngờ.

Diệp Phàm hừ nói.

- Việc khẩn cấp, chúng tôi không kịp. Sau khi việc này xong, Phó kiểm sát trưởng Mâu sẽ thông báo với Bí thư Đoàn.

Thạch Ninh nói, biết Diệp Phàm có chút tức giận.

- Các anh làm như vậy là trái với trình tự của tổ chức, trong mắt các anh còn có Bí thư Đoàn không?

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Việc này có nguyên nhân đặc biệt.

Thạch Ninh nhìn Mâu Kinh Sinh rồi nói.

- Bụp!

Một tiếng động vang lên, bàn bị Diệp Phàm vỗ một cái. Mắt nghiêm túc nhìn Thạch Ninh một cái hừ nói:

- Anh còn biết việc đặc biệt xử lý đặc biệt, tôi hỏi anh, hôm nay khu Hồng Liên đang làm gì?

- Hẳn là tổ chức lễ vào nhà mới cho trụ sở làm việc.

Thạch Ninh giật mình, có chút lo lắng. Tất nhiên là bị khí thế sắc bén của Diệp Phàm làm cho yếu đuối.

- Đã biết còn làm thế, mặc dù là các anh muốn phá án. Mặc dù là các anh muốn bắt đồng chí Trương Lăng Nguyên nhưng trước khi kết án rõ ràng đồng chí Trương Lăng Nguyên chỉ là tình nghi.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, các anh hẳn là phải tôn trọng quận ủy và Ủy ban nhân dân quận. Sau khi buổi lễ kết thúc các anh muốn làm gì thì làm.

- Các anh làm như vậy là vì cái gì?

Diệp Phàm hỏi. Ngồi ở đây cơ bản là các cán bộ khu Hồng Liên, mọi người đều đang suy nghĩ. Nghĩ một chút đều hiểu, bọn họ đang cố ý gây sự.

- Bọn họ đến đây để gây rối.

Lúc này Phạm Đông Bằng hét lên.

- Đúng, chính là muốn gây rối, muốn gây rỗi lễ mừng trụ sở mới của khu Hồng Liên chúng tôi. Có ý gì, có phải muốn quấy rầy trụ sở làm của chúng ta vì chúng ta không mời họ. Bụng dạ khó lường các đồng chí ạ…

Lúc này không biết ai đó nói. Diệp Phàm đoán chắc Lô Vĩ sắp xếp người làm.

- Các đồng chí, chúng ta cực khố ở trong khu nhà xấu mấy tháng. Mọi người chen chúc một chỗ, thời gian làm việc đó vất vả không kể nổi. Hôm nay, chúng ta đã xây xong trụ sở mới, có người quá nham hiểm, chắc chắn là ghen ghét với trụ sở làm việc của chúng ta. Tuyệt đối không thể cho những người này thực hiện âm mưu được.

Lúc này con trai Hà Nghi Viễn Hà Bân hét lên.

- Đuổi bọn họ đi.

Chúng ta phải làm việc trong trụ sở, chúng ta phải làm việc. Đuổi đi. Lúc này không biết ai đó hét lên một tiếng, giọng đầy khí phách.

Những người ngồi dưới đang có ngươi giật giây. Thấy Diệp Phàm không nói gì, tất nhiên là ngầm thỏa thuận. Mấy người bắt đầu khởi động, lập tức chậm rãi đứng lên. Mấy trăm người chen chúc về phía Thạch Ninh.

- Muốn làm gì, muốn gây rối có phải không.

Lúc này Mâu Kinh Sinh thấy tình hình có chút không ổn, y chỉ có vài người. Nếu khơi mào mọi chuyện xong, đến lúc đó chẳng những không mang được người về, mà người của y có lọt vào trận ẩu đả không cũng khó nói.

Tuy nhiên, lão già này kinh nghiệm phong phú. Vài người bước đến giành lấy microphone hét to một tiếng. Người này nghiêm túc nhìn mọi người một vòng, hừ nói:

- Tôi là Phó viện trưởng tỉnh Mâu Kinh Sinh, đồng chí Trương Lăng Nguyên chắc chắn liên quan đến một khoản tiền rất lớn.

Tuy nhiên, Mâu Kinh Sinh vừa nói đến đây, loa vang lên một tiếng không ngờ microphone bị Phạm Đông Bằng tranh lại.

Chắc Hạ Hải Vĩ còn chưa nhanh như vậy. Diệp Phàm đi đến chố Mâu Kinh Sinh. Lúc này, Phạm Đông Bằng lập tức mang microphone đến.

Diệp Phàm còn có thể làm thế nào vì thế nói:

- Phó kiểm sát trưởng Mâu, đề nghị anh tôn trọng lễ mừng trụ sở mới của quận ủy và Ủy ban nhân dân khu Hồng Liên. Các đồng chí của chúng tôi rất mong khu nhà này hoàn thành, chẳng lẽ anh thật sự muốn quấy rầy việc này. Tôi đồng ý với anh, để đồng chí Lăng Nguyên chủ trì buổi lễ xong, sau khi buổi lễ kết thúc, các anh cần làm gì thì cứ làm. Chúng tôi không can thiệp việc của viện kiểm sát tỉnh.

Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn mọi người một cái hỏi:

- Các đồng chí, các anh nói có đúng không?

- Đúng, Bí thư Diệp, chúng tôi rất mong được vào nhà mới làm việc…

Một đồng chí hét lớn.

- Đúng, đúng thế. Bí thư Diệp nói đúng. Chúng ta nhanh tiến hành xong nghi lễ rồi vào nhà. Ai muốn quấy rầy thì không qua được cán bộ khu Hồng Liên chúng ta.

Một đồng chí hét lớn.

Đám người loạn cả lên, hét lớn.

- Các đồng chí, các đồng chí nghe tôi giải thích một chút.

Mâu Kinh Sinh quát lớn, tuy nhiên Diệp Phàm không để ông ta làm vậy. Lão già này hét đễn vỡ họng. Cuối cùng giọng vẫn lẫn vào trong tiếng của những người khác.

Hơn nữa, mấy trăm cán bộ đều vây quanh mấy đồng chí của viện iểm sát tỉnh. Căn bản là không cần phải ra tay.

Hơn nữa, dưới sức ép của quần chúng. Các đồng chí của viện kiểm sát tỉnh đều sợ tới mức xảy ra mâu thuẫn. Cho nên, cả đám đều đứng yên, không dám có bất kỳ hành động nào.

Tuy nhiên, Diệp Phàm thầm ngạc nhiên, Lô Vĩ tìm đâu được nhiều đồng chí như vậy để làm việc này.

Mâu Kinh Sinh vừa thấy thế thấy việc này có thể không khống chế được. Vội vàng lấy điện thoại ra muốn goi, tuy nhiên lúc này một người dường như không cẩn thận đứng không vững.

Ngã nghiêng người văng vào người đồng chí Mâu làm rơi điện thoại của y. Hơn nữa Phạm Đông Bằng càng không cẩn thận hơn, chân không ngờ đạp lên một cái. Hình như có tiếng răng rắc, xem ra là hỏng rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Điện thoại địa ủy động của tôi, anh muốn làm gì?

Phó kiểm sát trưởng Mâu hét lớn, chỉ vào Phạm Đông Bằng. Lão già này tức giận đến phát run.

- Rất… rất xin lỗi, kiểm sát trưởng Mâu, không cẩn thận đã giẫm lên. Điện thoại di động này nhất định tôi sẽ bồi thường.

Phạm Đông Bằng vội vàng nhặt điện thoại di động lên còn xoa xoa.

- Đồng chí Đông Bằng,về sau nên cẩn thận…

Diệp Phàm nhìn nhìn Đông Bằng, còn sa sầm mặt quát lên.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.

Phạm Đông Bằng vội vàng nói.

- Anh cũng là vì giữ trật tự, coi như là tổn thất vì công việc. Nhớ kỹ, đi mua một chiếc tốt bồi thường cho Phó kiểm sát trưởng Mâu, hóa đơn cầm về quận chi trả. Đều là công việc thôi.

Diệp Phàm đột nhiên thản nhiên nói. Phạm Đông Bằng trong lòng muốn bật cười. Đến mức Lô Vĩ đứng bên cạnh có chút khó chịu mặt nhăn nhó.

- Thạch Ninh, đưa tay cho tôi.

Mâu Kinh Sinh nhìn Thạch Ninh đứng cách đấy không xa hét lên.

- Tôi không với tới, phó kiểm sát Mâu…

Thạch Ninh hét lên. Y đang bị đám người chen chúc lại, Diệp Phàm nhìn thấy rõ ràng.

Thạch Ninh phần eo bị giữ lại, đùi cũng bị kẹp lại. Muốn đến trừ phải cưa chân cưa thắt lưng.

Diệp Phàm nhìn Lô Vĩ, y giơ tay về phía Diệp Phàm cười đắc ý.

Hai mươi phút sau, tiếng còi cảnh báo vang lên chói tai. Hạ Hải Vĩ cùng vài đồng chí xuống xe. Vẻ mặt nghiêm túc hướng đến chỗ Trương Lăng Nguyên.

- Bí thư Diệp đã ở đây.

Hạ Hải Vĩ nhìn Diệp Phàm chào, sau đó nhìn thấy phó kiểm sát trưởng Mâu Kinh Sinh, vì thế nói:

- Phó kiểm sát trưởng Mâu cũng tham gia lễ khánh thành trụ sở mới của khu Hồng Liên?

- Không phải.

Mâu Kinh Sinh vội vàng nói. Đang muốn nói tiếp, tuy nhiên, Hạ Hải Vĩ không cho hắn cơ hội, quay đầu nhìn Diệp Phàm nói:

- Bí thư Diệp, đồng chí Trương Lăng Nguyên liên quan đến một vụ án, Ủy ban kỷ luật yêu cầu y về để phố hợp điều tra. Trên xe tôi báo cáo qua với Bí thư Đoàn, ông ấy đồng ý để tôi đưa người đi.