Quan Thuật

Chương 160: Thuốc mê và phản thuốc mê




Ai cũng không ngờ mấy món đồ vật bằng xương này chính là mười mấy ngọn phi đao giết người đáng sợ.

Đêm khuya! Ngũ tạng của Diệp Phàm đã bắt đầu tạo phản.

Suốt mấy giờ không có miếng nào vào bụng.

Người nếu không có thức ăn nước uống sẽ mất đi năng lượng chống đỡ.

Diệp Phàm dần dần cảm thấy mỏi mệt, chỉ có thể tận lực điều tức tiết kiệm năng lượng.

Được một lúc hắn liền dứt khoát nằm trên ghế salon giả ngủ.

Tuy nhiên bởi vì thuật dưỡng sinh của Diệp Phàm nói đúng ra là thuật điều chỉnh tam bảo tinh, khí, thần của con người nên có thể tiết kiệm đến mức lớn nhất năng lượng cơ thể.

Nếu cứ như vậy, không ăn không uống đoán chừng cũng có thể chống đỡ thêm mấy ngày, tuy nhiên thể lực sẽ dần dần kém đi.

Lúc đó thì cho dù không mất mạng thì người ta cũng sẽ dễ dàng đem mình đi giải quyết.

Theo truyền thuyết thì cao thủ quốc thuật ở đẳng cấp càng cao thì có thể giữ được nội kình càng nhiều, thời gian không cần ăn cơm cũng theo đó tăng lên.

Bọn họ có thể nội kình trước đó tích lũy trong đan điền hóa thành dinh dưỡng cung cấp cho cơ thể.

Tiên Thiên tôn giả trong truyền thuyết có thể không ăn không uống cả tháng vẫn không qua đời.

Tuy nhiên điều này cũng chỉ là truyền thuyết, Diệp Phàm cảm thấy mình chỉ mới một ngày không ăn uống mà đã hao tổn không ít tinh lực.

Trong mật thất vô cùng kiên cố, ngay cả tín hiệu điện thoại di động cũng không có, vì thế mà điện thoại di động Diệp Phàm khéo léo giấu được vào người cũng trở thành cục sắt vô dụng.

- Cục trưởng Hồ, thằng ranh này chắc là không thể trụ được rồi, nếu không lại nằm yên?

Triệu Tuấn ở trong phòng quan sát cười nói.

- Không cần vội vàng, thằng ranh này không phải vừa đâu, cậu báo cho Lâm Trác bảo nó chuẩn bị sẵn mọi thứ, chỉ chờ tôi ra lệnh.

Cũng nên lựa chọn phương án hai rồi, chúng ta không chờ được nữa đâu.

Phó cục trưởng ** lạnh nhạt, nhìn vẻ mặt không hề có một chút biểu hiện.

Dù sao cũng là một cán bộ an ninh cấp phó phòng, đúng là có kinh nghiệm.

Thật ra thì trong lòng người này đã gấp như lửa đốt, người ta dù gì cũng là một Phó Chủ tịch thị trấn, nếu thật sự mất tích thì sẽ có người báo lên cục công an, để lộ ra cho kẻ đối đầu với mình là Phạm Hồng Võng thì sẽ phiền phức rồi.

Vì thế ** khi đưa Diệp Phàm vào mật thất đều tiến hành rất kín đáo, tham dự vào đều là thân tín nhất của mình.

Cho dù là Phạm Hồng Võng có biết thì nhất thời cũng chỉ biết thúc thủ vô sách.

Chờ cho đến lúc y nghĩ ra cách thì chắc mình đã mở được miệng của Diệp Phàm từ lâu, Vu Kiến Thần lúc đó đã ngã ngựa rồi còn có tác dụng gì nữa.

Diệp Phàm càng lúc càng thấy không ổn, qua một ngày không ăn cơm thân thể đã thấy mềm nhũn, hơn nữa giờ đang là mùa đông, chỗ này lại sâu hơn mười mét dưới lòng đất.

Vì thế bây giờ mật thất này quả thực là một cái hầm băng, nhiệt độ e là cũng đạt tới điểm không.

Diệp Phàm mặc dù đã toàn lực vận công để khu trừ giá lạnh, nhưng giá lạnh vẫn như một thứ ác ma ăn mòn vào cơ thể.

Thân thể hắn bắt đầu run lên cầm cập, cố gắng làm sao cũng không ổn định được.

- Chẳng lẽ mình sẽ bị hãm hại tại một nơi đường đường là cục an ninh này, như thế thì trên đời này làm gì còn công lý, thiên lương nữa.

Diệp Phàm tuy từ sau khi tốt nghiệp tuy nói là cũng va chạm với những mặt trái của xã hội nhưng dù sao cũng chỉ là mưa gió thoảng qua, chỉ có lần này là có vẻ nghiêm trọng.

Mình là một công dân tốt vì quốc gia tới để báo án, tại sao lại bị vô cớ đối xử như vậy.

Nếu trong người không có thuật dưỡng sinh thì chắc đã sớm đông lạnh hoặc đói bụng mà ngất đi rồi.

- Móa nó, cục trưởng Hồ, Triệu Tuấn Võng, xác định là bọn chúng giở trò quỷ, ông mày một khi ra ngoài nếu không rút gân lột da bọn mày thì không là họ Diệp nữa.

Hỏng bét! Hiện giờ không biết là lúc nào, có lẽ tập đoàn Nam Cung cũng đã đến thị trấn Lâm Tuyền rồi.

Không biết Trần Khiếu Thiên có bị bọn họ hãm hại không, nếu lão cũng bị như vậy thì mình đúng là hại lão, ai! Hiện giờ nói gì cũng là vô ích, thoát khốn mới là vương đạo, mẹ kiếp! Ông mày vốn là con gián nên sẽ không dễ mất mạng vậy đâu.

Diệp Phàm nói nhỏ tự động viên.

- Bụp!

Diệp Phàm cảm giác có tiếng động lạ rồi một vật gì đó từ bên cạnh bắn tới liền lắc mình qua một bên tránh khỏi.

Định thần nhìn lại thì thấy trên ghế salon rơi xuống một viên đạn, nhặt lên thì thấy viên đạn này không có đầu đạn mà bên trên chỉ có một cái trâm nhỏ.

- Thằng cụ nó, dám dùng đạn thuốc mê với ông mày.

Diệp Phàm mắng một câu, bởi vì loại đạn thuốc mê này đã từng thấy qua khi lão Phí tiến hành huấn luyện ở rừng nguyên thủy.

Có lần hắn không cảnh giác bị đồ chơi này bắn trúng hôn mê, kết quả bị đám quân nhân giải ngũ bắt được hành cho một trận, nghĩ lại vẫn thấy dựng tóc gáy.

Xem ra là đối thủ đã ra tay, mục tiêu đơn giản là thấy mình có chút bản lĩnh võ thuật nên trước hết bắn đạn thuốc mê để làm mình hôn mê rồi mới trói lại để thẩm vấn.

Xem hình dạng loại đạn thuốc mê này là đầu đạn hình trâm, không phải là loại đạn nổ.

Lọa đạn này là do đầu trâm, thân đạn và cánh tạo thành.

Bên trong đầu trâm là thuốc mê sẽ phát ra khi có áp lực.

Sau khi bắn ra thì đầu đạn sẽ dựa vào cánh để bay trong không trung, sau khi trúng mục tiêu thì sẽ xuất hiện lực quán tính để phát ra thuốc mê.

Nếu trúng phải loại thuốc mê này, đừng nói là một cao thủ quốc thuật, cho dù là một con voi cũng có thể ngất thẳng cẳng.

Diệp Phàm theo dõi sát sao, vừa nghe tiếng gió thì lập tức thuận tay vớ lấy một quyển sách trên ghế sa *** đánh rơi.

Hắn ngẩng đầu thi triển thuật Ưng nhãn và Bức nhĩ thông của sư phụ truyền dạy, lão Phí có từng nói là khi thi triển ra thuật Ưng nhãn này thì thích lực có thể so sánh với chim ưng, còn thuật Bức nhĩ thông là do tổ sư Phí Hạc Thiên căn cứ vào một loài dơi (Biên bức) nhạy cảm ở trong một sơn động để nghĩ ra.

Lần ấy tổ sư Phí Hạc Thiên trong lúc ở một sơn động tình cờ thấy một loại dơi đỏ phát ra thanh âm nhỏ có tác dụng phản lực.

Phí Hạc Thiên vốn là tôn giả Tiên Thiên nên có thể nghe được loại sóng âm này, từ đó kích thích lòng hiếu kỳ của lão, qua một năm nghiên cứu thì hiểu được sự kỳ diệu của loài dơi đỏ này, mỗi khi tổ sư vận khởi khinh công dùng đề túng thuật bay lên thì thấy miệng của loài dơi đỏ khẽ động, sau đó dường như biết trước nơi tổ sư sẽ đến để tránh ra.

Thân thủ nhạy cảm như vậy thật là làm cho người ta phải tắc lưỡi khen ngợi, dĩ nhiên thanh âm mà loài dơi đỏ phát ra cực nhỏ, tổ sư đoán nó là một loại khí vô hình bắn ra trên người đối phương từ đó bắn ngược trở về để lỗ tai nghe thấy tránh được nguy hiểm.

Lúc ấy Diệp Phàm nghe lão Phí giảng thuật suýt nữa thì cười ra tiếng, sau đó thì cảm thán sự lợi hại của tổ sư.

Vào thời cổ đại mà có thể bắt chước loài dơi phát ra sóng siêu âm.

Thật ra thì tai người không nghe được sóng siêu âm.

Tổ sư Phí Hạc Thiên có thể nghe được chắc là vì tu vi của lão đã đột phá nội kình Tiên Thiên lỗ tai khác hẳn với người thường.

Diệp Phàm cũng từng bắt mấy con dơi thử qua thì thấy dù mình đạt tới thân thủ thất đoạn cũng không nghe được sóng siêu âm của nó.

Thuật Bức nhĩ thông mà tổ sư sáng tạo ra, nếu công lực đạt tới bát đoạn có thể dùng nội kình ép vào khóe miệng rồi phát ra sóng siêu âm như loài dơi để dò xét mục tiêu.

Theo lời của lão Phí thì năm đó tổ sư dùng nội kình phát ra sóng âm có thể dò xét trong vòng mấy dặm.

Thủ đoạn này có thể so sánh với radar thời hiện đại, vô cùng kỳ diệu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Gần đây Diệp Phàm vào lúc rảnh rỗi đã khổ tu thuật Ưng nhãn và Bức nhĩ thông, tựa hồ đã có thể phát ra sóng âm yếu ớt.

Tuy nhiên vì cảnh giới không đủ nên tác dụng chưa lớn, nói khó nghe một chút thì trong đầu mới chỉ hơi có cảm giác, còn chưa nhìn thấy hay nghe thấy cái gì rõ ràng.

Tuy nhiên vào lúc quan trọng này thì hắn cũng đành liều mạng ra thuật Bức nhĩ thông để nghe ngóng.

Lần này thì cũng có hiệu quả, phát hiện ra nơi bố trí súng gây mê nơi vách tường.

Nó thiết kế được vô cùng tinh xảo khi không sử dụng thì hòa vào vách tường.

Vào lúc sử dụng thì không biết có cơ cấu gì mà tự động kéo vách ngăn ra để lộ nòng súng, hơn nữa có thể tùy ý khống chế góc độ cao thấp.

Súng gây mê bắn mấy phát thì dừng lại, Diệp Phàm tập trung quan sát thì thấy nó cách mình chừng 4-5m trên cao.

Dưới cơn nóng giận, hắn thuận chân nhắm ngay chiếc bàn trước ghế so pha đạp một cái làm nó vỡ tan.

Sau đó Diệp Phàm cầm một chiếc chân bàn gãy nhắm chuẩn ngay vị trí bố trí súng bắn thuốc mê phi tới.

- Báo cáo, thân thủ của phạm nhân bất phàm, súng đặc chế số một đã bị đánh hỏng không thể sử dụng.

Một thanh niên đẹp trai báo cáo lên phó cục trưởng **, trong mắt lộ ra vẻ chấn đông, biểu hiện của Diệp Phàm thật sự đã làm gã giật mình, thậm chí có thể nói là bội phục.

Nếu không phải Diệp Phàm bị tình nghi là gián điệp thì gã đã sớm chạy đi xin chữ ký rồi.

- Hừ! Báo cho Lâm Trác, khởi động súng số hai số ba số bốn bắn hết cho tôi.

Mẹ kiếp..

Phó Cục trưởng ** quyền cao chức trọng cũng bị ép cho phát cuồng lên khiến cho người thanh niên bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ, " Kỳ lạ! cục trưởng Hồ sao cũng như một tên du côn vậy "

Không lâu sau!

Diệp Phàm phát hiện ra ba viên đạn thuốc mê từ ba phương khác nhau nhằm mình bắn tới.

Hắn nhất thời có chút chật vật, tránh trái tránh phải, hơn nữa một ngày rưỡi không ăn uống gì cả nên thể lực cũng đã giảm sút, trải qua một lát thì sắp không gượng được.

Dù sao đối với một người thì nếu như không ăn uống chỉ điều tức tĩnh tọa thì còn bảo trì được một thời gian, còn vận động với cường độ cao như vậy thì hao phí nội kình rất lớn.

Người bình thường chỉ cần mấy phút đồng hồ đã không thể chịu được, mà đạn thuốc mê vẫn không ngừng bắn tới.

Diệp Phàm đã sớm thở như trâu, mồ hôi toát đầy trên mặt, cảm thấy trái tim đập nghe "thình thình" như tiếng trống.

.