Quan Thuật

Chương 158: Bí mật của quân Quan Đông




Ăn sáng xong, năm người đi xuống dưới lầu, Diệp Phàm lái xe đưa bốn cô gái đến cửa trường học.

Xuống xe hắn mở cốp phía sau lấy ra một cái máy nhắn tin màu hồng phấn đưa cho em gái:

- Em gái, anh có một món quà tặng em. Sau này thuận tiện liên lạc hơn, đây là số điện thoại của anh, có chuyện gì thì gọi cho anh.

Diệp Phàm nói thuận tay còn nhét một ngàn tệ cho em gái, hắn cũng không muốn đưa quá nhiều, đưa quá nhiều sẽ khiến dục vọng vô tận, ngược lại sẽ làm hại em gái.

Sau đó quay đầu nói với bốn cô gái:

- Các em cũng tới đây đi, nếu đã gọi anh là anh trai, phận làm anh cũng nên tặng cho các em gái một vài món quà chứ có phải không?

Vừa nói vừa thuận tay lấy ra mấy cái hộp nhỏ nhắn tinh xảo đưa tới.

- Anh, không cần đâu, anh giữ lại mà tặng cho người khác.

Diệp Tử Y thấy máy nhắn tin thì mừng rỡ, thậm chí mất đi sự yêu thích đối với túi xách.

- Em nhìn xem là nhãn hiệu gì, xem anh Diệp của chúng ta tặng cho túi xách gì. Phạm Phiêu Phiêu rất biết cách theo đuổi trào lưu, nhận lấy một cái hộp cảnh giác mở ra, nhất thời trợn tròn mắt, nói dễ nghe một chút là loại hai mắt đăm đăm, lẩm bẩm nói:

- MONOGRAM của nhà LV.

Hình dạng của mấy chiếc túi đúng là rất xinh xắn.

- Chà chà, anh Diệp, cái túi này một cái cũng phải mấy ngàn đây! Nghe nói mấy vạn cũng nên.

Phạm Phiêu Phiêu lập tức yêu thích đến mức không muốn rời tay, nhẹ nhàng vỗ vể không nỡ đặt xuống.

Nghe nàng kêu lên như vậy, ba cô gái còn lại vốn không biết phân biệt hàng tốt xấu cũng xúm tới.

- Chà chà, làm gia công, cách thức này, chất liệu này…

Bốn cô gái líu lo bắt đầu tùy tiện bình phẩm.

- Được rồi! Các em không phải nói là không cần sao, thu lại đi, anh phải đi rồi. Diệp Phàm cố ý đùa giỡn, giả vờ muốn cất vào để đi.

- Được rồi! Coi như là phí đền bù tinh lực bạn học em bị anh nhìn không vậy, các cậu ấy cũng không thể bị anh nhìn không công như vậy được.

Diệp Tử Y giảo hoạt trừng trừng mắt, giành lấy bốn cái túi nhét vào tay mỗi cô gái, các cô cười hi hi ha ha bỏ chạy, chỉ để lại nơi đây một khuôn mặt anh Trư nào đấy đờ đẫn, đang ra sức nắm giữ mùi hương thơm ngát nhàn nhạt đang biến mất.

- Ài! Thật quá thiệt thòi.

Diệp Phàm lắc lắc đầu chạy thẳng xe tới thành phố Mặc Hương.

Rút cuộc ai thiệt ai lời không ai nói được rõ ràng, nhưng Diệp Phàm thật ra hy vọng có thể làm được mấy lần buôn bán lỗ vốn như vậy nhiều hơn.

Sau ba giờ đã đến Mặc Hương, dưới sự giúp đỡ của Vu Kiến Thần, trực tiếp gặp được Trần Khiếu Thiên.

Lão già này gần đây tựa hồ trạng thái tinh lực lại tốt hơn một chút, nghe nói vết thương của vợ ông ta cũng tốt hơn rất nhiều.

Lại cộng thêm sau khi bái Diệp Phàm làm chủ có hy vọng cầm về ngọc bội của sư phụ, cho nên tâm sự thật ra cũng là thả lỏng một chút.

Con người trên thế giới này, thỉnh thoảng sợ nhất chính là không có hy vọng, có hứa hẹn chính là có hy vọng.

Trước kia Trần Khiếu Thiên vốn không ôm hy vọng gì đối với việc mình có thể từ chỗ Trần Vô Ba đoạt lại ngọc bội mà sư phụ trước khi qua đời vẫn luôn kêu gào.

Trần Khiếu Thiên khi đó vẫn là một vị Đại Vũ sư hạ đẳng Khai Nguyên Cảnh thất đoạn, nhưng Trần Vô Ba là người nào chứ, nhân vật như Thái Sơn của võ thuật Trung Hoa, Đại Vũ sư trung đẳng Khai nguyên cảnh bát đoạn.

Lão già này trải qua bảy tám chục năm tu luyện gian khổ, nội kình đoán chừng thuần hậu tới mức độ sắp đạt được hóa khí thành giọt nước rồi.

Nghe nói cao thủ nội kình chín đoạn sau khi đạt được Thuần hóa cảnh, đột phá đến cảnh giới của Tiên Thiên tôn giả thì khí nội kình trong đan điền sẽ hóa thành thứ giống như chất lỏng.

Từ kiến thức vật lý mà nói, một giọt hơi nước sau khi hóa xong đoán chừng có thể bành trướng thành thể khí.

Cho nên nội kình hóa chất lỏng đương nhiên là khí nội kình dự trữ nhiều hơn, hơn nữa chất lượng tiến bộ.

Một khi đột phá đến tôn giả Tiên Thiên có thể thoải mái đập chết mấy đại sư Quốc thuật nội kình chín đoạn.

Nghe nói ngay cả bom đạn cũng có thể lợi dụng từng tia nội kình Tiên Thiên tràn ra bên trong cơ thể tránh né được mà không chịu bất cứ thương tổn nào.

Còn trước Tiên Thiên cho dù là cao thủ chín đoạn cũng không thể nào tránh né được đạn dược, nhưng cơ thể cũng tương đối nhạy cảm, giống như một cao thủ quốc thuật siêu cấp cấp số đó, đạn cũng rất khó bắn trúng bọn họ, trừ phi bị trói vào trên cùm sắt.

Đối chiếu so sánh, Trần Khiếu Thiên đối với chuyện đoạt lại ngọc bội cũng không có ôm bất cứ hi vọng gì, nhưng Diệp Phàm hiện tại, là một cao thủ thất đoạn mới 18 tuổi, lại có thể dấy lên ngọn lửa hy vọng hừng hực của lão.

Nếu không lão cũng sẽ không hạ mình như vậy, đi bái một thằng nhãi chưa vắt sạch mũi làm chú công.

Bên trong chuyện này cũng là có một số quan hệ lợi ích gút mắc, chỗ ngoặt bên trong nói ra cũng rất khó chính xác, trên đời này không có kẻ ngu.

Diệp Phàm cũng rất hiểu biết điểm này, cho nên sau này mới có thể ca thán mình là mắc mưu của Trần Khiếu Thiên.

Thật ra cái hố mà Trần Khiếu Thiên đã đào, Diệp Phàm cho dù là biết được trước khi chuyện xảy ra, hắn cũng muốn nhảy xuống.

Vì có thể thu được một cao thủ tạm thời thối lui đến sáu đoạn cũng là khó có được, tác dụng sau này nhất định là có.

Hơn nữa sau này đạt tới cảnh giới cao đi tìm khiêu chiến Trần Vô Ba cũng cảm thấy rất là kích thích, thân là một cao thủ, lòng dũng cảm lớn hơn bình thường, không có những tâm tư này, người ta sẽ kết thúc ở vị trí không tiến về trước thậm chí lui về phía sau.

Cuộc sống yên tĩnh thoải mái là độc dược, câu nói này cũng có đạo lý nhất định.

- Ngài tới rồi, công tử.

Trần Khiếu Thiên vì bị trói vào chiếc ghế sắt nên không có cách nào hành lễ, đành phải dùng miệng thay thế gật gật đầu.

- Ông Trần, tôi muốn nhanh chóng cứu ông ra. Nhưng quốc gia có luật pháp, chuyện của ông đoán chừng là bị xử mấy năm rồi.

Tuy nhiên tôi đã hỏi thăm trong bạn bè, nói là nếu có biểu hiện công trạng trọng đại, có thể giảm bớt không ít thời hạn thi hành án.

Tôi nghĩ ông cũng không muốn chọn lựa ở trong nhà lao mấy năm trời vô vị.

Diệp Phàm chân thành nói.

Công trạng trọng đại, để tôi nghĩ xem.

Trần Khiếu Thiên nheo mắt bắt đầu lục soát lại trí nhớ trong đầu của mình.

Một lúc lâu! Trần Khiếu Thiên mở mắt ra, lắc lắc đầu, có chút dáng vẻ khổ sở:

- Tôi ngoài khổ công tu luyện nội kình, về cơ bản đều không bước ra khỏi nhà, những năm này chính là phương diện cuộc sống đều do vợ tôi là Dương Tố Mai thu xếp, phải dựa vào lao động của bà ấy dệt một số may vá thủ công kiếm chút tiền nuôi gia đình, Ài! Trong lòng tôi luôn cảm thấy hổ thẹn! Vì ngọc bội của sư phụ, tôi thật có lỗi.

- Thật sự không có một chút chuyện nào trọng đại, ví dụ nói chuyện ông không biết, có lẽ sư phụ của ông có nói qua cũng được.

Diệp Phàm đem ý nghĩ dẫn dụ đi phía xa.

- Vậy để tôi lại nhớ xem lời của sư phụ.

Trần Khiếu Thiên lần này dứt khoát nhắm chặt hai mắt, chuyên tâm tìm kiếm trong đầu.

Một phút sau cuối cùng cũng mở mắt, có chút dáng vẻ không chắc chắn nói:

- Công tử, trước kia tô thật ra có nghe sư phụ Trần và Phong Lao Khạp có nói qua một chuyện, cũng không biết có tính là công lao không, chỉ là niên đại đã lâu rồi.

- A! Mau nói nghe xem.

Diệp Phàm cũng rất hứng thú. Sư phụ của Trần Khiếu Thiên là một Đại sư quốc thuật, chuyện mà lão biết có lẽ thật sự vẫn được xem là cơ mật lớn.

- Đó là chuyện năm 1945, lúc đó nghe sư phụ nói là bọn giặc ngoại xâm thất bại, tuyên bố đầu hàng.

Sau đó không lâu, những tên ngoại xâm của quân binh Quan Đông toàn bộ đều bỏ chạy về bổn quốc, sư phụ vừa vặn tới Trường Bạch Sơn hái thuốc.

Nơi đó vô cùng lạnh, toàn là do nham thạch mặt thô ráp tạo thành, mùa hè đá trắng phơi bày ra, mùa đông tuyết trắng trắng ngần, quanh năm thường trắng, nghe nói là núi lửa phun trào nhiều lần mà thành.

Rừng rú rậm rạp, đại thụ mọc dày, là một trong những khu rừng trọng yếu của nước Hoa Hạ chúng ta, giữa rừng có các loại động vật quý hiếm như hươu sao, hổ Đông Bắc, cùng với các loại dược liệu, nhân sâm, sừng nai cũng nhiều.

Sư phụ hái thuốc xong trên đường quay về, lúc ấy đi ngang qua một vùng tên là Vọng Hồn Nhai của Trường Bạch Sơn, nơi đó có chút giống như một hố trời, phát hiện bên trong có mấy tên giặc ngoại xâm quần áo rách rưới đang lén lút hoạt động.

Sau đó len lén nhích tới gần mới biết là tổ chức cơ mật gì đó của bọn giặc Nhật Bản, tên là hội Hồng Á Đao Lưu.*

Bên trong có một tên giặc thấp lùn gầy gò còn kêu ra cái tên Xuyên Đảo Nhất Cơ. Hình như là đang bàn bạc chuyện rút lui, lúc ấy sư phụ nghĩ đến sự ghê tởm của lũ giặc, trong cơn tức giận nhân lúc bọn chúng chưa chuẩn bị vọt tới, mấy phen quyền cước đánh xuống, mấy tên giặc ngoại xâm toàn bộ đều đau đến mức kêu gào trên đất, gãy xương đứt chân đoán chừng cho dù có thể sống cũng trở thành tàn phế toàn bộ.

Năm đó sư phụ cũng có thể nghe hiểu một bộ phận nhỏ tiếng nói của bọn giặc, nên suy đoán như vậy.

Sau khi trở về cũng quên luôn chuyện này, sau hai mươi năm khi tán gẫu hái thuốc mới nhắc tới với tôi.

Cũng mấy chục năm rồi, đoán chừng cũng không xem là cơ mật gì, nghe nói lúc đó bọn Nhật Bản xây dựng rất nhiều tổ chức cơ mật ở Hoa Hạ chúng ta, sau này đều bị cơ cấu tình báo của quân giải phóng tiêu diệt.

Ài, Xuyên Đảo Nhất Cơ, thật ra là một cái tên Nhật Bản.

Vọng Hồn Nhai, ông có biết vị trí cụ thể không?

Diệp Phàm hỏi.

- Không biết, đều là nghe sư phụ tán gẫu, tôi cũng chưa từng tới.

Có lẽ là một nơi nhỏ bé không nổi tiếng của Trường Bạch Sơn, nếu như vậy sợ rằng cũng khó tìm được.

Sư phụ lúc đó hình như còn nói là phát hiện ở Vọng Hồn Nhai hình như có một cái động bí mật, có lẽ chính là cứ điểm của bọn giặc đó, cũng không rõ lắm.

Được rồi, cùng lắm thì ăn cơm tù mấy năm rồi đi, vợ tôi cũng phiền công tử quan tâm giúp đỡ mấy năm rồi.

Bà ấy rất chăm chỉ, cái gì cũng biết, hơn nữa thêu thùa rất khéo léo. Trước kia vốn xuất thân ở Dương gia danh môn Tô Châu.

Còn nhỏ hơn tôi mười mấy tuổi, sau này đi theo tôi, đoạn tuyệt liên lạc với người trong gia đình, ài! Mấy chục năm rồi, tôi thật có lỗi với cô ấy, hi vọng công tử….

Trần Khiếu Thiên bây giờ cũng là có chút hối hận, bản thân quá si mê luyện công rồi. Thê tử là thiên kim danh môn đi theo mình cũng không có một ngày hưởng phúc, toàn làm những việc vất vả của nông dân.

- Không cần nói nữa ông Trần, tôi sẽ chăm sóc bà ấy thật tốt, nhưng tôi hy vọng nếu chuyện lần này có thể giúp được ông, bản thân ông phải quan tâm đến cô ấy nhiều hơn, để cô ấy cũng được hưởng phúc.

Diệp Phàm cắt lời của lão.

- Cám ơn! Cám ơn!

Trần Khiếu Thiên lần này thật sự có chút xúc động, đôi môi có chút run rẩy.

Tiếng khóa "loảng xoảng" vang lên, cả người dựa vào chiếc ghế hướng về phía Diệp Phàm cúi lạy, Diệp Phàm vội vàng chạy tới đỡ dậy.

Loại ghế đúc đồng đặc chế này nặng gần năm sáu trăm cân, nếu là người bình thường căn bản không nhúc nhích được, nếu xoay chuyển đoán chừng sẽ bị thương, nhưng cái ghế này địa bàn rất nặng, rất vững chắc.

Trần Khiếu Thiên là liều mạng dùng kình lực toàn thân mới kéo được cái ghế, sợ không phải cần sức lực trên ngàn cân rồi.

Trần Khiếu Thiên chân bị bắn trúng hai phát, viên đạn đã được lấy ra, nhưng vết thương vẫn chưa lành hẳn, cho nên vẫn phải buộc băng.

Một dòng máu đỏ tươi lại bắt đầu tràn ra, Diệp Phàm vội vàng gọi cảnh sát đưa tới phòng cứu thương.

Diệp Phàm cũng rất khẳng khái, hơn nữa trên người đang mặc cảnh phục, đưa cho mỗi viên cảnh sát hai gói thuốc Trung Hoa, dặn dò mọi người không hành hạ ông Trần nữa.

Đương nhiên thái độ của mọi người đối với Trần Khiếu Thiên cũng tốt hơn rất nhiều.

Lúc ấy hai gói thuốc Trung Hoa có thể so sánh với gần 10 ngày tiền lương.

Tiền lương của các cảnh sát một tháng hơn một ngàn tệ, hai gói thuốc Trung Quốc thật ra có thể đổi được mấy gói loại khác rẻ hơn, giải quyết được tiền thuốc lá một tháng.

Ra khỏi Sở công an, Diệp Phàm cứ suy nghĩ về chuyện này rút cuộc nên nói với ai. Nguồn truyện: Truyện FULL

Theo lý thuyết nếu thật sự có loại tổ chức thần bí này đoán chừng phải thuộc về lĩnh vực an ninh quốc gia.

.[/QUOTE]