Thấy mấy người đều chào hỏi mình với vẻ lịch sự, lễ tiết, nhưng thái độ ôn hòa đấy chỉ là trên hình thức vậy thôi.
-Ông Diêm, Trần tướng quân, đừng có thấy bí thư Diệp trẻ như vậy mà ông tưởng cậu ấy chỉ là bí thư Đảng ủy của 1 xã nào đó thôi nhé.
Đinh Tam Căn thản nhiên cười nói.
-Dù sao thì cũng không thể là bí thư Huyện ủy được.
Diêm Thế Dân cười cười, liếc mắt nhìn Diệp Phàm 1 cái rồi nói tiếp:
-Nếu là bí thư từ bộ trở xuống thì cũng là có khả năng rồi.
-Tôi xin được chính thức giới thiệu với các ông, đồng chí Diệp Phàm, phó bí thư thành phố Thủy Châu, tỉnh Nam phúc, kiêm giám đốc sở, bạn tôi.
Đinh Tam Căn nói với vẻ mặt đứng đắn.
-Giám đốc sở?
Thật ra thì Diêm Thế Dân cũng chẳng có cảm xúc gì mấy, ông ta không bận tâm nhiều đến mấy loại cấp bậc cán bộ, chỉ quan tâm đến mấy môn võ vẽ. Trần Trung Thắng thì vẻ mặt có chút sửng sốt nhưng cũng hồi lại ngay. Mấy thanh niên còn lại, mặt mày đều biến sắc, tất cả đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
-" Chú Đinh, không phải là chú đang nói dối đấy chứ?
Lúc này, một thanh niên để râu dài có chút hoài nghi, hỏi.
-" Diêm Cương, cậu thấy tôi giống nói giỡn lắm sao?
Với vẻ mặt nghiêm túc, Đinh Tam Căn nói.
-" Thật không thể tin nổi, bí thư Diệp thật đúng là hơn người mà.
Diêm Cương thán 1 tiếng.
-Ha ha. Cũng chỉ là gặp chút may mắn thôi mà, làm sao dám so với các vị ở đây, nghe nói anh Diêm là 1 cao thủ võ lâm. Bản thân tôi trước giờ rất kính trọng những người giỏi võ đấy.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Haha. Cũng được.
Diêm Cương cũng thôi không già mồm cãi láo nữa, nhắc đến cái môn võ vẽ này là ông ta lại trở về với con người có bản tính khoe khoang ngay.
-Không phải là được mà là quá được ấy chứ.
Lúc này, 1 thanh niên khác vừa cười vừa nói chen vào.
Người này là Trần Đông, con trai của tướng quân Trần Trung Thắng, cũng chính là em rể của Diêm Cương.
-Gần đây, công lực của Diêm Cương tiến bộ rất tốt, đã đạt đến tứ đẳng rồi. Trong lớp thanh niên cùng lứa, nó cũng được coi là hạng xuất sắc.
Diêm Thế Dân vuốt vuốt bộ râu dưới cằm, liếc nhìn mọi người một cái, ra vẻ tự đắc.
-Bố à!
Trần Đông vừa cười vừa nói rồi đánh mắt sang nhìn Diệp Phàm 1 cái, xem chừng cũng có ý muốn khoe khoang. Vừa rồi, chuyện Diệp Phàm trẻ như vậy mà đã được làm cán bộ cấp sở hẳn là khiến cho mọi người đều bị áp lực. Thế nên, Trần Đông mới muốn đem cái chuyện võ vẽ này ra nói, chẳng qua để giữ chút sĩ diện thôi. Diệp Phàm cười thầm trong bụng, nghĩ: " Tứ đẳng! Tứ đẳng cái con khỉ. Lô Vĩ với Trần Quân bạn mình chẳng phải ai cũng ngũ, lục đẳng rồi sao.
-Việc này, đá gãy nhiều viên gạch xanh xếp chồng lên nhau chỉ là một phương pháp đánh giá bề ngoài. Đương nhiên, đẳng cấp cao thấp đối với thực lực của bản thân ngươi, ví dụ như kỹ năng võ thuật cao siêu, chiêu thức vận dụng thành thạo với mức độ cao thấp của nội lực. Chỉ có kết hợp những yếu tố này với nhau mới có thể...
Diêm Thế Dân lại bắt đầu khoác lác về mấy cái kinh nghiệm, kỹ thuật võ vẽ.
-Ông Diêm này, tôi thấy hai người làm thông gia với nhau cũng hợp đấy. Cái này gọi là gì nhỉ?
Đinh Tam Căn đang cười thì ngưng lại 1 chút rồi nói tiếp:
-Vừa có văn, lại vừa có võ. Khoản văn chương thì Trần tướng quân là đại diện, còn về phần võ thì đã có ông Diêm đây. Văn võ phối hợp như thế này, thông gia nhà hai người không lên không được ấy chứ.
-Hồi trước, đi thăm quan trường Thuyền Chính, thấy ở giữa phòng có 1 bức tranh sông núi rất to, hình ảnh đầy khí thế của núi sông trùng điệp cùng lúc được thu vào tận đáy mắt, cứ như là có sức hút vậy. Ngọn núi xa kia, mờ ảo thản nhiên, chỉ cần phác vài nét là ra, ngọn núi gần thì mang dang vẻ hùng vĩ hơn, nét bút cũng cứng cáp, mạnh mẽ hơn...
Lúc Diệp Phàm đến học đường Thuyền chính, sau khi nhìn thấy bức tranh liền đoán ngay là Trần Trung Thắng vẽ. Sau đó cũng nghe ngóng được thông tin đích thị là tranh của Trần Trung Thắng. Cho nên, thật ra là hắn chỉ đang khúm núm vỗ mông ngựa mà thôi.
Quả nhiên là đôi mắt tinh tường của Diệp Phàm vẫn phát hiện ra đôi lông mày của Trần Trung Thắng hơi giật giật, xem ra đã đánh trúng tim đen của ông ta rồi. Là một họa sĩ quân nhân, có người khen tác phẩm của mình, đương nhiên là phải cảm thấy thoải mải rồi.
-Ha ha ha.
Đinh Tam Căn đột nhiên cười lớn, lại liếc mắt nhìn Diệp Phàm 1 cái rồi nói:
-Bức tranh sông núi ở trường Thuyền Chính mà anh nhắc đến đó, có biết tác giả là ai không?
- Thật là ngại quá. Lúc đó, thấy kinh ngạc nên cũng đi tìm con dấu, phát hiện ra là có khắc chữ Ô đình. Nhưng hình như tôi chưa nghe thấy tên Ô Đình này bao giờ, có lẽ là do kiến thức còn nông cạn. Tuy nhiên, chính xác là bức tranh kia rất có thần, lúc đó mấy người đi cùng tôi đến huyện Hồng Liên cũng đều nói như vậy, cứ như là có sự sống vậy. Hơn nữa còn mang đến cho người ta 1 cảnh đẹp đầy khí thế, có khi còn khiến cho ta thấy bí từ, không thể tả thành lời.
Diệp Phàm cố ý nói vậy, mặt thì tỏ vẻ đứng đắn.
- Ha ha, tôi đây hãy còn kém cỏi lắm, nào có được như lời khích lệ của anh.
Trần Trung Thắng biết Đinh Tam Căn muốn tiết lộ sự thật nên thản nhiên nhảy vào tranh phần nói trước.
- Lẽ nào...
Con ngươi của Diệp Phàm cũng đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm Trần Trung Thắng, cố tình ra vẻ bất ngờ lắm.
- Đúng vậy, chính là Trần tướng quân đây. Thỉnh thoảng cũng hay gọi bút danh của anh ta là Ô Đình. Nhưng cái bút danh này ít dùng lắm, cho nên đồng chí Diệp thấy không quen cũng đúng thôi. Tuy nhiên, trong giới họa sĩ ở nước mình, cái tên Ô Đình này đã vang như sấm bên tai rồi.
Đinh Tam Căn cười nói.
-Ây dà, thất lễ, thất lễ.
Diệp Phàm trịnh trong đứng dậy, nhấc chén rượu lên rồi nói:
-Trần tướng quân, rất xin lỗi, tôi tự phạt 1 ly trước, sau đó xin được mời anh thêm 3 ly nữa.
Lại nói tiếp:
-Tôi tuy rằng chẳng biết vẽ vời gì đâu, nhưng đối với một họa sĩ tài hoa như thế này thì cũng cảm thấy vô cùng kính trọng.
-Ha ha ha.
Bọn Đinh Tam Căn và Diêm Thế Dân ai nấy đều mỉm cười, cứ nhìn chằm chằm Diệp Phàm uống hết 4 chén rượu. Trần Trung Thắng cầm chén rượu lên, nói:
-Tửu lượng của tôi không cao, thôi thì cứ uống 1 chén gọi là thôi nhé".
Biết Trần Trung Thắng tỏ vẻ tự cao tự đại, trong lòng Diệp Phàm mặc dù thấy khinh bỉ, nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười, hắn bèn chuyển chủ đề:
- Trần tướng quân, nói về trường Thuyền Chính, hình như vẫn là đơn vị cấp dưới của ông, phải vậy không?
-Ừ. Thuộc thẩm quyền quản lý của Bảo tàng quân sự chúng tôi.
Trần Trung Thắng gật gật đầu.
-Ha ha. Vậy là tôi tìm được ông chủ rồi.
Diệp Phàm cười nói.
-Bọn họ không động chạm gì đến cáccậu đấy chứ?.
-Trần Trung Thắng cũng không ngu, vừa nghe xong đã hiểu được chút ít, bèn hỏi.
-Động chạm đến chúng tôi ấy à, đương nhiên là không rồi.
Diệp Phàm lắc đầu, liếc mắt nhìn Trần Trung Thắng 1 cái rồi nói:
-Chắc là Trần tướng quân không biết rồi, huyện Hồng Liên của Thủy Châu là do tôi quản lý, mà trường Thuyền Chính lại nằm ở quận Hoàng Đô, 1 trong 3 khu vực trực thuộc huyện Hồng Liên. Hơn nữa, gần đây, huyện Hồng Liên chúng tôi đang có dự án xây dựng lớn, lấy sông Hồng Liên làm mốc đế triển khai..."
Diệp Phàm nói 1 lượt với Trần Trung Thắng về tình hình thực tế, không giấu diếm thứ gì.
-Ý cậu muốn phòng lưu niệm của trường Thuyền Chính tách khỏi địa bàn khu vực sông đúng không?
Trần Trung Thắng thản nhiên hỏi.
-Ah! Bên tôi có vài tài liệu liên quan đến vấn đề này đấy, Trần tướng quân nếu rảnh thì có thể xem qua.
Diệp Phàm vừa nói vừa lấy tập tài liệu từ trong cặp ra. Hắn liếc mắt nhìn Trần Trung Thắng 1 cái rồi nói thêm:
-Tuy nhiên, gần đây huyện Hồng Liên đang triển khai toàn diện cả mặt kiến thiết và sinh thái nhân văn, chỉ có chúng tôi thôi thì e rằng không tiến hành được. Hi vọng Trần tướng quân có thể vì chính quyền địa phương mà suy xét 1 chút. Nếu trường Thuyền Chính không tách khỏi khu vực sông Hồng Liên, thì toàn bộ dự án sinh thái nhân văn sẽ bị mắc nghẹn, không thể nào triển khai được. Chúng tôi muốn thực hiện kế hoạch mở rộng toàn diện sông Hồng Liên, cho nên toàn bộ các cánh sông đều phải thông mới được.
- Để tôi xem đã.
Trần tướng quân cũng vẫn đón tập tài liệu từ tay Diệp Phàm, tiện tay lật lật vài trang. Khá lâu sau, ông ta đặt tập tài liệu xuống rồi nói:
-Bí thư Diệp, việc này chỉ sợ có chút phiền phức. Đúng là trường Thuyền Chính là đơn vị cấp dưới của Bảo tàng quân sự chúng tôi, nhưng mà việc quản lý trường học của chúng tôi rời rạc lắm. Bọn họ cũng có tính độc lập tương đối, quan trọng nhất là trường Thuyền Chính lại là nơi bắt nguồn của công nghiệp cận đại và hải quan cận đại Trung Quốc chúng tôi, có ý nghĩa đặc biệt quan trọng đối với việc giáo dục quân nhân, dân chúng. Tính ra là nó đã thuộc về phạm vi di sản đồ cổ rồi đấy. Các cậu lại muốn chúng tôi dỡ bỏ, thì tương đối khó khăn, hơn nữa, đây lại là vấn đề lưu giữ các giá trị lịch sử. Chúng tôi không thể vì địa phương phải phát triển kinh tế mà gây tổn hại cho học đường thuyền chính, nếu ai cũng làm như vậy thì không chừng các di sản văn hóa chẳng còn lại là bao. Xây dựng kinh tế cũng không thể lướt trên nền lịch sử con người được. Cậu cũng vừa nói rồi đấy, các cậu muốn thực hiện cả việc xây dựng kiêm sinh thái nhân văn, nếu đã thực hiện mặt xây dựng này rồi, lẽ nào lại muốn lấy việc phá bỏ lịch sử nhân văn để thay thế. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trần Trung Thắng khá thẳng thắn khi từ chối lời thỉnh cầu của Diệp Phàm, hơn nữa, cái lão già này có cán bút mạnh mẽ dứt khoát thì mồm mép cũng không thua cái cán bút gậy tre ấy tí nào. Diệp Phàm trong lòng cũng thầm khâm phục lão, "Đúng là lão Khương, lợi hại thật".
-Ủy ban nhân dân huyện chỉ là muốn trường Thuyền Chính rời khỏi địa bàn sông Hồng Liên thôi, đối với trường mà nói cũng không có gì là tổn thất lắm đâu. Theo như chúng tôi biết, một bộ phận của trường trên khu vực sông cũng không có giá trị lịch sử gì lớn cả. Bên trên chỉ là 1 cái lều cũ, bên trong cũng chỉ đậu 2 chiếc tàu chiến cũ mà thôi. Cho nên, hoàn toàn có thể chuyển lên khu đất bằng mà.
Diệp Phàm đáp lại.
-Đúng là trò cười, đó mà có thể gọi là lều cũ được sao? Đồng chí Diệp Phàm, cái lều cũ đó được lưu lại từ thời nhà Thanh đấy. Để bảo tồn nó mà chúng tôi đã đầu tư vào đó không dưới 5 vạn đâu. Vì thế còn mời riêng chuyên gia nổi danh ở nước ngoài sang trùng tu lại theo cổ tích lịch sử đấy. Chúng tôi đã bảo vệ di sản văn hóa này y như che chở cho đứa con bé bỏng của mình vậy. Chính là để cho hải quân nước cộng hòa cùng với các quân nhân có cơ hội được chiêm ngưỡng. Thời nhà Thanh, bởi thực lực nước ta còn yếu, cho nên cuối cùng hải quân cũng tan theo. Giai đoạn lịch sử tàn khốc ấy đã cảnh báo chúng ta, nếu cứ tiếp tục phá bỏ những di sản văn hóa mang ý nghĩa giáo dục...
Diêm Cương nói đến đây thì ngừng lại, liếc mắt nhìn Diệp Phàm rồi nói tiếp:
-Thật không khách khí mà nói rằng lãnh đạo ủy ban nhân dân huyện các cậu chẳng có chút trách nhiệm nào cả, hơn nữa tôi còn cảm thấy tầm nhìn của các cậu đúng là quá hạn hẹp.
Những lời mà Diêm Cương vừa thốt ra miệng không chút bóng gió mà trực tiếp chỉ trích huyện Hồng Liên nơi Diệp Phàm làm việc.
-"Chúng tôi" chẳng nhẽ anh Diêm cũng làm việc ở trường Thuyền Chính?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, không nghĩ rằng tên Diêm Cương này lại thấy bất mãn đến vậy.
-Ừ, nó sắp đến trường Thuyền Chính đảm nhiệm chức phó giám đốc, đã đưa điều lệnh xuống rồi, ngày mai sẽ xuống nhậm chức luôn.
Trần Trung Thắng gật gật đầu.
"Mẹ nó, chả trách gãlại thấy bất mãn đến vậy, hóa ra là thế". Diệp Phàm chửi thầm 1 câu trong lòng rồi nói:
-Giám đốc Diêm, việc này anh cứ xem qua tài liệu đi đã, dự án về kiến thiết và sinh thái nhân văn ở sông Hồng Liên, chúng tôi cũng bỏ vào không dưới 5 trăm triệu đâu. Giai đoạn đầu, vốn đầu tư còn lên đến 700 triệu, về sau thu hồi lại 1 ít. Việc này, cả ủy ban tỉnh, cùng với ủy ban nhân dân thành phố Thủy Châu đều đặc biệt coi trọng. Hôm cắt băng khởi động dự án, cả viên tự lệnh quân khu Lĩnh Nam, đồng chí Kiều Hoàng Sơn, cùng với Bí thư Phí Mãn Thiên đều tới góp mặt. D
iệp Phàm nói đến đây thì cố tình ngừng lại, chính là để cho bọn Diêm Cương tiêu hóa đi 1 chút. Dĩ nhiên hắn tin tưởng rằng Phí Mãn Thiên và Kiều Hoàng Sơn vẫn còn có thể tạo cho họ áp lực nhất định.