Quan Thuật

Chương 1567: Cảnh hoa muốn đánh người




-Muốn chơi thì chơi đến cùng, sao có thể dừng lại giữa đường.

Diệp Phàm cười gượng, tăng tốc xe.

Phượng Khuynh Thành chỉ thấy tiếng gió bên tay vù vù cùng với tiếng phanh xe đinh tai. Sợ tới mức mặt tái nhợt, giơ tay kéo tay Diệp Phàm, kêu to muốn xuống xe.

-Đừng kéo anh thế, nếu xe lật thì hai chúng ta đều xong đời. Nếu như vậy chỉ có thể làm đôi uyên ương khổ dưới địa phủ thôi.

Diệp Phàm hét lên, xe vẫn không giảm tốc độ, hai ông anh phía sau cũng tăng tốc. Chỉ trong chốc lát xe đã vào nội thành. Không lâu vang lên tiếng còi cảnh báo, chắc là cảnh sát giao thông đuổi theo.

-Anh muốn làm gì? Đồ điên.

Phượng Khuynh Thành hét lớn, nhìn Diệp Phàm hừ nói:

-Ai với anh là uyên ương, không biết xấu hổ.

-Muốn làm gì? Không phải em muốn đi nói chuyện với Viên Viên sao? Chúng ta nói chuyện một hồi rồi nói sau.

Diệp Phàm hét lớn.

-Hừ.

Phượng Khuynh Thành hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, rõ ràng không để ý đến cô. Lúc này sợ hãi cũng vô dụng, cô bình tĩnh lại.

Hơn nữa lấy điện thoại di động ra, ngắm nghía một hồi.

-Có phải muốn gọi cho Phượng Đại Sơn. Đúng lúc gọi y đến xem chúng ta chơi đùa.

Diệp Phàm lúc này có chút điên cuồng. Chơi đùa cũng có ý xấu xa, Phượng Khuynh Thành tất nhiên cũng hiểu ý.

-Đồ vô sỉ,

Phượng Khuynh Thành mắng.

-Anh chưa bao giờ nhận mình cao quý cả.

Diệp Phàm nghiêng đầu nhìn Phượng Khuynh Thành một cái. Hắn thật ngang ngược.

Tuy nhiên, phía trước đột nhiên xuất hiện một loạt đèn chiếu, xem ra bị đổ. Diệp Phàm trong lòng than một tiếng, vì hai người bạn phía sau cũng dừng xe lại. Tiếng phanh két một cái, hai chiếc Ferrari cũng ngừng lại.

Người thanh niên tóc nắng vươn đầu ra hô lớn:

-Anh bạn, sao không đi tiếp đi?

-Anh đụng cho tôi nhìn một cái.

Diệp Phàm nhìn chiếc xe tải phía trước và xe cảnh sát cười lạnh một tiếng.

Lúc này, bảy tám cảnh sát xông đến.

Một cảnh sát chào theo nghi thức nói:

-Xin mời đưa giấy tờ. Các anh ngông nhiên vi phạm luật giao thông trên đường, tạm thu giấy phép lái xem, xe cũng phải mang về còn phải phạt.



-Muốn làm gì? Cha tôi là Lưu Chương Bình!

Người thanh niên có râu nhìn lãnh đạo người cảnh sát kia hét lớn.

-Lưu Chương Bình biết không?

Thấy người lãnh đạo cảnh sát kia hơi ngây người một chú, người thanh niên tốc húi cua cười to nói.

-Rất xin lỗi, mặc kệ người nào, cũng phải cùng chúng tôi đi một chuyến.

Người cảnh sát hơi do dự nhưng vẫn nghiêm túc nói.

-Lưu Chương Bình có phải Phó Chủ tịch thành phố chúng ta?

Lúc này một người cảnh sát mang quân hàm thiếu tá bước đến nói giơ tay lôi người thanh niên tóc húi của đến,, đá một cước, nữ cảnh sát nói,

-Con của Lưu Chương Bình càng phải tuân thủ luật giao thông. Về nói với cha cậu, tôi là Trần Hàm Hương, là tôi bắt các cậu. Đánh người là do tự các cậu.

Nữ cảnh sát nói xong nhìn mấy người cảnh sát quát:

-Giữ lại, rất kỳ cục, xem ra là cố ý. Còn muốn ỷ vào uy phong của bố. Hơn nữa, cả người toàn mùi rượu, chắc chắn là uống rượu lái xe. May mắn không xảy ra việc gì, nếu đâm chết người thì làm sao bây giờ.

-Vâng.

Hai cảnh sát chào một cái, vẻ mặt tươi cười tiến lên bắt người.

Lập tức người thanh niên có râu không ngờ trở nên đớn hèn, vẻ mặt chuyển sang cười nịnh nọt, nói:

-Là chị Trần, chúng tôi biết sai rồi. Lần sau nhất định sẽ chú ý, tha cho chúng tôi đi.

Xem ra, Trần Hàm Hương khá nổi tiếng. Tên kia vừa được xưng ra, hai công tử không ngờ chịu thua.

-Vua phạm pháp cũng giống thường dân. Không cần dài dòng với tôi, bằng không, có phải muốn ăn hai cái bạt tai.

Lưu Hàm Hương có chút chán ghét cau mày.

-Không dám, chị Trần. Tuy nhiên, hắn cũng là người cùng chúng tôi đua xe, sao không bắt.

Người thanh niên đột nhiên chỉ vào Diệp Phàm hét lên. Người này không ngờ cũng muốn kéo hắn vào làm cái đệm lưng.

Hóa ra là cảnh sát, bộ dạng khá tốt. Diệp Phàm thầm nghĩ, quay đầu nhìn thấy Phượng Khuynh Thành đang đắc ý nhìn mình. Diệp Phàm nhún vai, ý là tôi không có việc gì.

Tuy nhiên, Phượng Khuynh Thành đột nhiên chỉ vào Diệp Phàm kêu lên:

-Đồng chí cảnh sát, mau bắt hắn, là hắn bắt có tôi, mau bắt người xấu.

Nghe Phượng Khuynh Thành nói, lập tức vài người cảnh sát nữa chạy đến nhìn Diệp Phàm như hổ rình mồi.

-Không ngờ dám công nhiên bắt cóc cô gái giữa thủ đô. Anh để tôi ra tay.

Trần Hàm Hương vừa nghe xong lập tức nổi giận. Định giơ tay hướng về phía Diệp Phàm. Nhìn tư thế ý là muốn đưa Diệp Phàm từ trong xe ra ngoài. Không ngờ coi Diệp Phàm là kẻ yếu bóng vía. Xem ra, nữ cảnh sát này thật sự công tâm.

-Dừng lại,

Diệp Phàm đột nhiên quát lên một tiếng uy nghiêm. Trần Hàm Hương cũng dừng tay lại, nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói.

-Nếu không xuống thì tôi sẽ không khách khí.

-Tôi đang chấp hành công vụ khẩn cấp, đồng chí cảnh sát, xin cho phép đi. Thật sự nếu không tránh đi, cô gây trở ngại cho người thi hành công vụ, tôi sẽ báo cáo với thủ trưởng của cô.

Mặt Diệp Phàm cực kỳ nghiêm túc.

Lấy từ trong xe ra một tờ giấy chứng nhận ném qua.

Trần Hàm Hương giơ tay nhận sau đó nhìn qua, miệng giật giật vài cái. Lập tức chào theo nghi lễ nói:

-Đồng chí giám sát trưởng, cảnh sát Trần Hàm Hương xin chào.

Nói xong vung tay lên nói:

-Dẫn đường để thủ trưởng đi.

-Hắn là người xấu, các cô sao không bắt hắn? Tôi là bị bắt cóc.

Phượng Khuynh thành thiếu chút nữa tức đến ngất, chỉ vào Trần Hàm Hương hét lớn.

-Đừng ầm ĩ, bà xã, ầm ĩ thì phải về nhà, trước mặt người ngoài sẽ mất mặt,sẽ phiền.

Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói. Lập tức Phượng Khuynh Thành đỏ mặt, chỉ vào Diệp Phàm không nói nên lời.

Mấy người cảnh sát nghe thấy, cảm thấy người này quan tâm đến vợ. Lập tức mặt đều tò mò.

Diệp Phàm nhấn ga, phóng xe đi.

-Người anh em, còn chúng tôi?

Người thanh niên có râu hét lớn.

-Các anh?

Diệp Phàm dừng xe lại nhìn hai người xui xẻo trừng mắt một cái hừ nói.

-Còn không mau đi đi, chấp hành nhiệm vụ cũng kéo dài như vậy, sau khi về xem tôi trị các anh. Mẹ nó, làm hỏng việc của tôi.

-Chúng tôi lập tức đi.

Người thanh niên có râu chào như cảnh sát. Trần Hàm Hương tuy có chút nghi ngờ nhưng Diệp Phàm đã lên tiếng, cô cũng không dám phản đối. chỉ cần vung tay lên để hai người đi theo Diệp Phàm.

-Đồ khốn khiếp, dám nói bậy.

Diệp Phàm dừng xe, Phượng Khuynh Thành đấm như mưu lên người Diệp Phàm.

-Để làm chi, anh nói gì mà bậy?

Diệp Phàm vẻ mặt vô tội nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Thành.

-Vừa rồi anh… Không phải anh vừa gọi bậy cái gì.

Mặt Phượng Khuynh Thành đỏ bừng lườm Diệp Phàm một cái, ngừng tay. Diệp Phàm ngẩng đầu thấy người thanh niên có râu đi đến.

-Anh bạn, thân thiết quá, ở trong xe cũng như vậy, tình cảm sâu đậm nhỉ.

Người thanh niên vẻ mặt cười cười nói.

-Người ta không như anh, với các cô gái gặp một yêu một, yêu một ném đi một.

Người thanh niên tóc húi cua nói.

-Ha ha, vui quá.

Diệp Phàm nhìn Phượng Khuynh Thành một cái cười nói.

-Ai vui với anh.

Phượng Khuynh Thành vội vàng nói nhìn người thanh niên tóc húi cua còn nói thêm:

-Hai anh đừng hiểu lầm, tôi không liên quan đến hắn, căn bản là không phải là bà xã của hắn.

-Không phải, vậy là gì?

Người thanh niên có râu vẻ mặt ngạc nhiên.

-Chính là cái đó, như vậy cũng tốt.

Hai người kia tưởng Phượng Khuynh Thành là bồ của Diệp Phàm.

Những lời này làm Phượng Khuynh Thành tức giận, hung hăng trừng mắt hừ nói:

-Cái anh nghĩ lung tung cái gì. Tôi với hắn chỉ là bạn bè bình thường.

-Hiểu rồi, bạn bè bình thường cũng đều là thế. Trừ bà xã ra đều có thể gọi là như thế. Có khi gọi em họ, mọi người đều gọi là em họ…

Còn nhìn Diệp Phàm nháy mắt vài cái.

-Anh…

Phượng Khuynh Thành tức giận đến nỗi miệng cũng run lên, trừng mắt nhìn hai người, không nói được gì.

-Anh bạn, chuyện hôm nay cảm ơn anh. Tôi là Lưu Đơn, y là Ngô Bình, làm quen một chút, kết giao bạn bè, đây là điện thoại của chúng tôi.

Người thanh niên có râu đưa danh thiếp cho Diệp Phàm.

-Cảm ơn, tôi là Diệp Phàm, đang công tác ở Thành ủy thành phố Thủy Châu tỉnh Nam Phúc.

Diệp phàm cũng đưa ra một tấm danh thiếp.

-Tôi muốn về nhà, lái xe đi.

Phượng Khuynh Thành đột nhiên hừ nói.

-Rất xin lỗi hai vị, tôi về trước, bà xã nổi giận rồi, tối nay chắc không được yên.

Diệp Phàm nhún vai, nhấn ga phóng xe đi.

-Rõ rồi.

Người thanh niên có râu cười cười.

-Anh là đồ điên.

Phượng Khuynh Thành tức giận hết mức, người này vô sỉ tới cực điểm. Cái gì cũng nói được. Nguồn: http://truyenfull.vn

-Tìm một chỗ ngồi thế nào?

Diệp Phàm nhìn Phượng Khuynh Thành hỏi. Lấy điện thoại gọi hỏi:

-Nhất Độ, Tử Kỳ thế nào, đã kiểm tra chưa?

-Tên này thật độc ác, xương sườn không ngờ gãy hai cái. Bị thương ngoài da vài chỗ. Bọn họ vẫn ép em anh nhận tội. Tử Kỳ dũng cảm cắn răng không nhận.

Phí Nhất Độ mắng.

-Tôi lập tức đến đó.

Diệp Phàm bình tĩnh nhấn ga đến bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện kiểm tra vết thương của Tử Kỳ, hỏi Phí Nhất Độ:

-Mấy người Trịnh Bằng ở đâu?

-Chủ nhiệm Dương đưa đi.

Phí Nhất Độ nói.

-Đưa tôi đi gặp bọn họ,

Diệp Phàm không nói nhiều.

-Được.

Biết Diệp Phàm muốn trút giận, Phí Nhất Độ cũng không khuyên.

-Lý Cường, anh đến bệnh viện số 1. Tử Kỳ bị người ta đánh bị thương, đến chăm sóc hắn.

Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lý Cường.

Lý Cường hiện tại đã bị Diệp Phàm sắp xếp ở Hồng Diệp Lai, trông nom chỗ đó.

-Ai đánh anh Diệp, mẹ nó.

Lý Cường mắng.

-Việc này tôi sẽ xử lý. Cậu lập tức đến đây với Tử Kỳ là được. Còn nữa đưa Thiến Thiến đến chăm sóc Tử Kỳ.

Diệp Phàm nói xong cúp điện thoại. Lên xe, Phí Nhất Độ lái xe, Diệp Phàm vẫn không nói gì, Phượng Khuynh Thành vẫn im lặng, ngồi bên cạnh Diệp Phàm không nói chuyện.