Quan Thuật

Chương 1557: Khách quý




Nghe Phạm Đông Bằng khá phẫn nộ báo cáo xong Diệp Phàm thản nhiên nói:

-Lãnh đạo có công việc của lãnh đạo, coi như là chúng ta thông cảm cho bọn họ thôi.

Hai bên Cửu vân kiều cờ màu đã tung bay dọc hai bờ sông. Hai bờ sông lại treo những đèn lồng lớn, không khí tết hoa đăng đã tăng lên.

Đoàn Hải Thiên là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đến sớm nhất. Bước bình thản trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

-Bí thư Đoàn, chuyến khảo sát Tây Giang như thế nào?

Diệp Phàm vẻ mặt nhiệt tình, cười nói, hai tay nắm chặt tay Đoàn Hải Thiên. Tuy nhiên Diệp Phàm liếc mắt một cái, phát hiện Ủy viên Thành ủy đến đây cũng chỉ bảy tám người, Chủ tịch thành phố Chu Mộc Sâm cũng không thấy mặt.

-Cũng không tệ lắm, bọn họ bên kia tuy nói kinh tế không phát triển bằng vùng duyên hải chúng ta nhưng bọn họ có ưu thế của mình, cũng đáng để chúng ta tham khảo. Ba người đi tất có người là sư tôi.

Đoàn Hải Thiên cười nói.

Lúc này, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Đồng chí Lâm Sáng tiến lên vẻ mặt ngại ngùng nói:

-Bí thư Diệp rất xin lỗi, kênh Hồng Tinh của thành phố Liên Vân chút vấn đề phó Chủ tịch thành phố Chu phải đi xuống kiểm tra một chút.

Tuy chỉ là một kênh dẫn nước nhưng Phó chủ tịch thành phố Chu nói, kênh này liên quan đến nước dùng của dân chúng, qua loa đại khái không được.

Hơn nữa, Phó chủ tịch thành phố Chu còn giải thích nói, yêu cầu lãnh đạo các phòng chuyên môn của Ủy ban nhân dân thành phố đều hiểu về phát triển nông nghiệp, đề cao cuộc sống của nhân dân. Đã đưa đi cùng rất nhiều lãnh đạo phòng chuyên môn của Ủy ban nhân dân thành phố.

-Ha ha, không có việc gì, phát triển sản xuất nông nghiệp là quan trọng. Nhân dân có thể có cuộc sống an lành đều là mong ước của chúng ta thôi. Phó Chủ tịch thành phố Chu có thể suy nghĩ cho nhân dân, cấp cho dân chúng thứ cần, tôi thật sự khâm phục.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, biết Chu Sâm Mộc không khác gì Chủ tịch tỉnh Yến, chính là muốn hắn xấu mặt thôi.

Hai vị này ra tay thật là độc, đưa tất cả các nhân vật số một của các phòng chuyên môn đi. Đến lúc đó cắt băng không có ai đến, chính hắn đúng là không còn mặt mũi.

-Đồng chí Chu một lòng vì dân chúng, thật sự là có thể học tập. Các đồng chí, các anh phải có tinh thần này mới được.

Đoàn Hải Thiên tuy trong lòng nhíu mày nhưng trên mặt khích lệ hai câu.

-Bí thư Đoàn, trước tiên chúng ta đến phòng nghỉ ngơi uống trà. Tôi đã lấy từ chỗ Bí thư Lý Xương Hải trà hảo hạng, đảm bảo anh sẽ thích.

Diệp Phàm cưới giơ một tay mời.

-Hả, lá gan không nhỏ, không ngờ dám đào góc tường của Bí thư Lý, cậu không sợ y tới rút da cậu sao, ha ha ha…

Đoàn Hải Thiên mỉm cười sang sảng.

-Ha ha, có Bí thư Đoàn ở đây, dù sao cũng phải nể mặt anh có phải không? Tôi trốn phía sau anh, phiền anh chắn một chút.

Diệp Phàm cười ha ha nói.

- Cậu đúng thật là hết nói, xem ra hôm nay cậu mời tôi đến đây làm tấm chắn.

Đoàn Hải Thiên cười cùng Diệp Phàm bước vào phòng nghỉ. Cô nàng Lý Ngọc đã biểu diễn nghệ thuật pha trà, thật sự khiến Đoàn Hải Thiên khen ngợi không ngừng.

Cười nói:

-Cậu nhặt được của quý, để cho lão Lý kia đến chắc mặt sẽ dài ra.

-Không đâu, y đồng ý.

Diệp Phàm cười nói.

-Sao có thể thế được?

Đoàn Hải Thiên có chút kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm một cái nói:

-Cuộc đi, cậu cuộc cái gì?

-Một tấm thẻ hội viên thôi.

Diệp Phàm cũng gạt đi.

-Thể hội viên gì mà có sức hấp dẫn, có thể khiến lão Lý nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích?

Đoàn Hải Thiên có chút kinh ngạc trong mắt rồi biến mất.

-Thẻ vàng của Vọng giác công quán thôi.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

-Vọng giác?

Đoàn Hải Thiên mở to mắt thật lâu mới có chút buồn bực nói:

-Cậu giỏi lắm, làm sao muốn làm tới.

-Ha ha.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

-Khi nào thì cho tôi một tấm.

Đoàn Hải Thiên đột nhiên vung tay lên nói.

-Được.

Diệp Phàm gật đầu nhỏ giọng nói.

-Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu nho nhỏ.

-Nói điều kiện nữa, gan không nhỏ.

Đoàn Hải Thiên bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

-Một điều kiện nhỏ, đối với anh mà nói không cần mất nhiều sức lực.

Diệp Phàm cười nói.

-Trước tiên là nói nghe một chút.

Đoàn Hải Thiên hừ nói. Trước khi lãnh đạo hiểu ý của anh sẽ không dễ dàng tỏ thái độ.

-Giám đốc sở Thủy lợi Hà gần đây rất quan tâm đến việc khai thác sông Hồng Liên của chúng tôi, cũng cấp cho chúng tôi hơn ba mươi triệu. Con trai y hiện đang quyền trưởng phòng Xây dựng.

Diệp Phàm nói.

-Lão Hà không tồi. Trước lão cũng cấp cho sôgn Ngọc Diệp mấy ngàn vạn.

Đoàn Hải Thiên nói, Diệp Phàm vội nói:

-Đừng tham lam như vậy anh Đoàn, việc này không thể trông cậy vào người ta. Cầm tiền không dễ.

-Vậy thì thôi vậy, thật sự có chút qua loa. Tuy nhiên, một thẻ hội viên này đổi một mũ trưởng phòng, cũng là có lời.

Đoàn Hải Thiên cười cười ý là lời cậu tôi hiểu. Nhìn Diệp Phàm một cái nói:

-Thẻ hội viên khi nào đến thì việc này thành.

- Tôi nói Bí thư Đoàn chưa tin sao?

Diệp Phàm có chút bất mãn.

-Ha ha, cậu vội tôi cũng vội. Chúng ta đều vội thôi. Cậu làm thì sẽ làm, nhưng thời gian có lẽ không chuẩn. Cậu kéo dài đến cuối năm cũng bảo làm có phải không? Tôi không muốn kéo dài, đôi khi đi Bắc Kinh, thật sự muốn đến Vọng giác đi dạo, xem xem có thể gặp quý nhân hay không, đây là cơ hội.

Đoàn Hải Thiên cười nói, chính là không muốn buống, quyết định cắn rồi.

-Ở đây tôi có một tấm thẻ, nếu được tôi cho anh mượn trước đi dạo.

Diệp Phàm cũng cười gượng một tiếng, cũng có chút khó xử, bởi vì thẻ Vọng giác cũng không dễ làm. Đã nhờ Phí Nhất Độ một lần, nhờ người ta thêm một lần nữa có chút quá. Ân tình không thể vẫn nợ còn phải trả.

-Thẻ của cậu, không nên?

Đoàn Hải Thiên hơi nheo mắt lại một chút, y biết thẻ này đều là phát cho cấp phó nhà nước. Còn có một số lãnh đạo cấp bộ trưởng có phân lượng, ví dụ như Bộ trưởng Tài chính, Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức… Diệp Phàm có trong tay một tấm, đây là thế nào?

-Ha ha…

Diệp Phàm cười không nói gì.

-Thôi vậy, tôi không hỏi, đây là bí mật của cậu.

Đoàn Hải Thiên lắc lắc đầu nói:

-Thẻ này của cậu cứ giữ lại cho chính cậu dùng đi, nếu là người ta đưa, thứ này chí có cậu mới có thể sử dụng. Cậu đừng tưởng thứ này có thể tùy tiện tặng người khác. Mặc dù là tặng cũng phải thông báo cho chủ nhân của Vọng giác một tiếng, để y biết. Bằng không, dù có thẻ cũng không thể vào. Đến đó là người như thế nào, sao có thể cho phép người tùy tiện vào có phải không?

-Tốt lắm, tôi sẽ giục, anh Đoàn cho tôi các thông tin liên quan là được. Còn nữa, mật mã thẻ nữa.

Diệp Phàm nói.

-Được,

Đoàn Hải Thiên gật gật đầu, nhìn Diệp Phàm một cái nói:

-Nghe nói đoàn người của Chủ tịch Tỉnh Yến xuống nông thôn?

-Ừ, buổi sáng tôi đã giao cho Phạm Đông Bằng. Tuy nhiên, bọn họ xuống nông thôn, lãnh đạo xuống nông thôn chúng ta không thể không đón có phải không? Nghe nói có Bí thư Nạp Lan, Phó Chủ tịch tỉnh Tống, tư lệnh Hồ của quân khu tỉnh cùng rất nhiều nhân vật số một của các cơ quan chuyên môn.

Diệp Phàm nói.

-Ừ, phải đi đi.

Đoàn Hải Thiên trong nháy mắt liền hiểu, mặt có chút khó coi. Việc này không riêng gì đánh vào thể diện của Diệp Phàm, cũng là đánh vào thể diện của Đoàn Hải Thiên. Quay sang nhìn Diệp Phàm một cái hỏi:

-Bí thư Phí đâu?

-Ông ấy sẽ đến.

Diệp Phàm khẳng định đáp.

-Ừ, thì ra thế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Đoàn Hải Thiên gật gật đầu, cũng rõ nguyên nhân trong đó. Việc này rõ ràng Yến Xuân Lai làm tình hình tẻ ngắt để khiến Diệp Phàm mất mặt. Sau đó cũng là thử một chút uy phong của nhà họ Phí thôi. Một lễ cắt băng nhỏ không ngờ liên quan đến hai vị đầu sỏ của Tỉnh ủy âm thầm đọ sức. Bên trong thật sự rất phức tạp.

Lúc này, Phạm Đông Bằng vội vàng bước vào, vẻ mặt vui mừng nói:

-Bình thường Diệp, khách quý ở Bắc Kinh đến đây.

-Đến nữa rồi, Bí thư Đoạn, nếu không đi ra đón đi.

Diệp Phàm cười nói.

-Ai đến?

Đoàn Hải Thiên ngồi không nhúc nhích. Tuy nói là khách quý ở Bắc Kinh nhưng cũng phải xem cấp bậc. Nếu tùy tiện đến con chó con mèo đến y cũng phải đi đón. ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng quá hạ giá phải không.

-Đông Bằng, cậu nói cho Bí thư Đoàn rõ đi.

-Tư lệnh quân khu Lĩnh Nam Kiều Hoành Sơn, phó tư lệnh viên quân khu Bắc Kinh Triệu Quát, Phó trưởng ban Tổ chức trung ương Ninh Chí Hòa, bộ trưởng bộ Tài chính đến.

Phạm Đông Băng vừa nói ra, Đoàn Hải Thiên liền đứng lên, vội vàng kêu lên:

-Còn đứng đây làm gì, nhanh đi ra đón.

Quay sang Diệp Phàm hừ nói:

-Cậu nữa, còn đánh mai phục với tôi, có phải muốn tôi cũng mất mặt cho cậu xem?

-Tôi không dám, việc này khi anh về tôi vẫn vội không kịp báo cáo thôi. Vả lại, bọn họ có đến hay không tôi cũng không dám khẳng định. Nếu báo cáo sớm tôi không có mảnh đất để đi.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

-Việc này sau này nói sau.

Đoàn Hải Thiên lắc lắc đầu, đi nhanh ra ngoài.

-Ha ha, tư lệnh Kiều, hoan nghênh đến Hồng Liên.

Từ xa, Đoàn Hải Thiên đã giơ hai tay ra. Kiều Hoành Sơn uy lực đối với Đoàn Hải Thiên còn không bằng em của ông ta Kiều Viễn Sơn. Tuy nhiên, hai người một nhà Đoàn Hải Thiên dù sao cũng phải nhiệt tình.

-Bí thư Diệp của khu Hồng Liên các anh mời, tôi không đến có thể được không?

Kiều Hoành Sơn nói có hai nghĩa, âm thầm làm rõ thân phận Phó ban quân vụ, bộ Tổng tham mưu của Diệp Phàm.

Đoàn Hải Thiên nghe xong hơi sửng sốt, đương nhiên không rõ thân phận quân đội của Diệp Phàm. Tuy nhiên, lão Đoàn cũng có cách giải thích của mình, hình như chợt hiểu cái gì. Cười nói:

-Việc này chứng tỏ anh rất trân trọng cháu.

Đây là Đoàn Hải Thiên chỉ Diệp Phàm kết bạn với Kiều Viên Viên cháu gái của Kiều Hoành Sơn. Như thế Diệp Phàm đương nhiên là cháu.

-Tư lệnh Triệu, từ xa đến chiêu đã không chu toàn.

Diệp Phàm cười, thân mật bắt tay Triệu Quát.

-Tôi thì không có gì, chỉ có điều lần trước Triệu Tứ từ Thủy Châu về hình như mang theo một bụng tức giận.

Sau bà xã tôi còn tưởng nó bị oan ức ở Thủy Châu, đến phòng nó khuyên. Không ngờ nó giấu cái gì đó trong tủ. Bà xã tôi rất buồn, cái gì quý như vậy.

Triệu Quát nói đến đây, nhìn Diệp Phàm một cái, kéo Diệp Phàm sang bên cạnh nói.