Quan Thuật

Chương 1545: Thân thiết với lãnh đạo khiến đời người ta lên hương




Về nhà nghỉ ngơi một chút, vừa mới ngủ đã phát hiện đã hơn tám giờ. Diệp Phàm vội vàng tắm rửa rồi đi tới Ủy ban nhân dân quận. Trưởng ban thư ký Phạm Đông Bằng đã sớm chuẩn bị xong tài liệu đợi ở bên ngoài phòng làm việc của Diệp Phàm.

- Anh theo tôi đi lên Tỉnh Ủy.

Diệp Phàm nhìn anh ta một cái, nói.

- Vâng!

Phạm Đông Bằng hơi cúi người cung kính đáp, giọng sang sảng. Đây chính là sự đãi ngộ đặc biệt, nếu không mình có tư cách gì mà đi lên Tỉnh Ủy. Điều này cho thấy sếp bắt đầu tín nhiệm mình, nếu không sao sếp không gọi những người khác mà lại gọi đúng mình đi. Cái này được gọi là tín nhiệm.

Bên ngoài phòng hội nghị thường vụ Tỉnh Ủy có một phòng khách nhỏ. Khi Diệp Phàm đi vào thì nhìn thấy Chu Sâm Mộc đang trò chuyện cùng Vu Tây Dương, có hai thư kí đứng bên cạnh.

Phát hiện Diệp Phàm bước vào, hai người liếc mắt ra xa một cái rồi hờ hững tiếp tục trò chuyện. Diệp Phàm bước đến đánh tiếng chào hỏi:

-Xin chào Phó chủ tịch thành phố Chu!

Dù sao Chu Sâm Mộc cũng là lãnh đạo của mình, không chào hỏi cũng không được. Đấu đá trong công việc vẫn thuộc về công việc. Điều tối thiểu là tôn trọng cấp trên thì vẫn phải làm cho bằng được.

Vu Tây Dương vừa thấy Diệp Phàm đánh tiếng chào hỏi Chu Sâm Mộc thì cũng phải mở miệng chào hỏi một tiếng:

-Xin chào Bí thư Diệp!

Bởi vì, Diệp Phàm cũng là lãnh đạo của hắn.

Nhìn kỹ một chút thì phát hiện trên trán Vu Tây Dương vẫn còn một chỗ bầm tím nhỏ, chắc là đêm qua khi đánh nhau bị va đập vào chỗ nào đó.

Kỳ lạ là chính Chu Sâm Mộc cũng không hỏi chuyện phát sinh đêm qua giữa khu Hồng Liên và khu Đông Hồ, một chuyện lớn giống như thế mà Chủ tịch thành phố Thủy Châu lại có thể không biết. Hơn nữa, Vu Tây Dương không thể không nói với hắn được, chỉ là người này giả vờ ngu thôi. Điều này ở trong bộ máy lãnh đạo được gọi là khi đã làm lãnh đạo thì khó có thể hồ đồ được.

Trong bộ máy lãnh đạo không cần anh việc gì cũng hiểu, có khi hiểu thật cũng phải giả vờ hồ đồ mới được. Cái này gọi là đã hiểu tường tận nhưng vẫn giả vờ hồ đồ, người hiểu rõ ràng quá sẽ không được trọng dụng. Giống như phát sinh chuyện đánh nhau của Diệp Phàm và Vu Tây Dương tối qua nếu truyền ra ngoài thì đối với cả hai người mà nói sẽ đều không tốt. Vì vậy, bình thường khi gặp những chuyện như thế này, hai bên đương sự đều giả vờ hồ đồ như không có chuyện gì xảy ra.

Cách phòng hội nghị Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy một phòng nghe nói đang họp, chắc là phải chờ một chút mới có thể bắt đầu cuộc họp thảo luận chuyện của khu Hồng Liên và khu Đông Hồ.

Diệp Phàm sau khi đánh tiếng chào hỏi cũng đã ngồi an vị ở một bên. Sau khi nhân viên lễ tân pha trà xong, thằng nhãi này cũng từ từ thưởng thức trà. Gặp Diệp Phàm ở đây, Vu Tây Dương và Chu Sâm Mộc nói chuyện nhỏ tiếng đi nhiều, hai người ngược lại còn tỏ vẻ thân thiết hơn. Diệp Phàm biết rằng hai thằng cha này đang cố diễn cho mình xem, đơn giản là chỉ muốn cho mình ra rìa mà thôi. Nhưng Diệp lão đại mang bộ dạng không nhìn thấy, chỉ chăm chú uống trà.

Đúng lúc này, phòng hội nghị thường vụ mở ra, Phó chủ tịch tỉnh Tần Hoài Bắc vừa cười vừa nói từ bên trong bước ra, vừa mới đi ngang qua phòng khách thì nhìn ra xa thấy Chu Sâm Mộc. Còn Chu Sâm Mộc đã sớm cất bước dài tiến đến chào hỏi:

- Phó chủ tịch tỉnh Tần cũng đến họp ạ?

Chu Sâm Mộc tuy nói là cán bộ cấp phó tỉnh, nhưng cũng chỉ là mấp mé đến cấp phó tỉnh thôi, nếu so với cấp giám đốc Sở của Diệp Phàm cũng không khác là mấy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Còn gã Tần Hoài Bắc này là Phó chủ tịch tỉnh chính thức, hơn nữa lại là Phó chủ tịch tỉnh có uy tín nhất trong các ủy viên thường vụ, rất có tiếng nói ở tỉnh. Chu Sâm Mộc so sánh với ông ta thì còn phải cung kính gọi bằng lãnh đạo mới được.

- Ha hả, lão Chu đã đến rồi à. Vừa này mới báo cáo với Ban Ủy viên thường vụ.

Tần Hoài Bắc thản nhiên gật đầu, bắt tay Chu Sâm Mộc. Về phần đồng chí Vu Tây Dương đứng một bên, giơ cả hai tay dài ra ( tư thế chuẩn bị bắt tay) thì Tần Hoài Bắc sau khi lạnh nhạt bắt tay thì không để ý đến hắn nữa.

Điều này gọi là danh giá của lãnh đạo. Làm lãnh đạo đôi khi cũng phải tỏ vẻ tự cao tự đại, bằng không ai ai anh cũng xem là lãnh đạo thì anh còn là lãnh đạo gì nữa?

Tần Hoài Bắc đang muốn xoay người bước đi, chợt nghe thấy tiếng nói:

-Xin chào ngài Phó chủ tịch tỉnh Tần!

Tần Hoài Bắc hơi sửng sốt, vừa quay đầu thì nhìn thấy Diệp Phàm, không khỏi cười nói:

- Là Diệp Phàm à, đến khi nào thế?

Hơn nữa, vừa nói chuyện, hai người vừa bắt tay thật chặt. Chu Sâm Mộc và Vu Tây Dương đứng bên cạnh lập tức trong lòng nổi giận, tuy nhiên ngoài mặt còn khá bình tĩnh.

-Vừa mới đến ạ, đến Tỉnh ủy bàn bạc công việc.

Diệp Phàm cười cười nói.

-Việc gì thế, có cần tôi nói giúp cậu vài lời không, ha ha.

Thái độ của Tần Hoài Bắc vô cùng sởi lởi, bởi vì ông ta biết Diệp Phàm và Tề Chấn Đào có quan hệ rất thân thiết. Tần Hoài Bắc nói như thế, đơn giản là diễn cho Diệp Phàm xem, trong lòng thầm nhủ cậu và Tề Chấn Đào thì có can hệ gì đến tôi chứ? Dĩ nhiên trước kia hai người đã từng là cộng sự của nhau ở quốc lộ Thiên Tường nên coi như là đồng nghiệp.

-Không dám phiền Phó chủ tịch tỉnh Tần, anh đã quá bận rồi.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, liếc mắt nhìn Tần Hoài Bắc một cái, nói:

-Phó chủ tịch tỉnh Tần, nếu tiện thì có thể cấp cho khu Hồng Liên chúng tôi một khoản tiền để xây dựng đường quốc lộ được không?

-Đồng chí Diệp Phàm này! Ở tỉnhđều đã cấp cho cậu năm trăm triệu, cậu lại còn muốn đòi tiền. Trong phạm vi nội thành khu Hồng Liên các cậu, muốn làm cũng phải kiến thiết lại cả thành phố. Cậu phải biết rằng mảng xây dựng đô thị không thuộc về sự quản lý của tôi.

Tần Hoài Bắc đã chặn luôn họng Diệp lão đại.

-Ha ha, xây dựng đường phố trong đô thị cũng chỉ là xây dựng đường đi thôi phải không nào? Hơn nữa, tôi cũng nghe nói đang chuẩn bị quy hoạch đường cao tốc Thủy Thương rồi. Tôi cũng đã tìm hiểu được vài chuyện, hình như đường cao tốc Thủy Thương sẽ đi qua khu Hồng Liên của chúng tôi phải không. Đến lúc đó, chẳng phải sẽ cấp cho chúng tôi một khoản tiền xây dựng đường phố, bồi thường cho người dân ở những nơi mà con đường cao tốc Thủy Thương chạy qua sẽ gây ra một số ảnh hưởng tiêu cực sao.

Diệp lão đại cười khan vài tiếng.

Tần Hoài Bắc thiếu chút nữa thì không còn gì nói rồi, trừng mắt nhìn đồng chí Tiểu Diệp một cái, cười nói:

-Đường cao tốc đi qua khu Hồng Liên các cậu thì tạo ra ảnh hưởng tiêu cực gì? Cậu thử nghĩ xem, ưu điểm không ít đấy chứ. Ít ra cũng khiến cho đường giao thông của khu Hồng Liên các cậu được mở mang thêm phải không nào?

Có giao thông tiện lợi, người ta chỉ thoáng một cái là có thể vào đến khu Hồng Liên, đó không phải là càng tiện lợi sao. Thương nhân bây giờ, yếu tố quyết định trước nhất để đầu tư chính là xem giao thông có thuận tiện hay không. Đường cao tốc Thủy Thương của chúng tôi chẳng phải sẽ làm cho sự lưu thông của khu Hồng Liên các cậu càng tiện lợi hơn chứ.

Cậu nên cảm ơn chúng tôi mới phải có phải không? Đến lúc đó, phương diện bồi thường giải phóng mặt bằng, Ủy ban nhân dân quận các cậu phải dốc sức phối hợp cùng chúng tôi xây dựng tốt đường cao tốc đấy.

Tần Hoài Bắc không phải là người kiệm lời, nói liền một mạch khiến Diệp Phàm nãy giờ không nói được lời nào, suýt chút nữa thì bị nghẹn.

-Nhất định là như thế. Tuy nhiên, thưa Phó chủ tịch tỉnh Tần, anh vừa rồi đã mở miệng là có thể làm đường rẽ vào khu Hồng Liên chúng tôi ạ?

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

Tần Hoài Bắc vừa nghe, biết đã bị mắc bẫy của thằng nhóc này, cười ha hả nói:

- Xem ra tôi đã bị mắc bẫy rồi phải không? Đến lúc đó sẽ xem xét thông một đường thẳng đến bờ sông Hồng Liên cho các cậu. Thế nào, đã đủ tiện lợi chưa?

Vu Tây Dương vừa nghe thấy đã chua xót đến mức suýt chút nữa thì rớt răng ra ngoài, thầm nhủ: "Mẹ kiếp, xây dựng đường cao tốc ở khu Hồng Liên chúng mày, khu Đông Hồ của ông đây chẳng phải sẽ trở thành hẻo lánh xa xôi hay sao. Đường cao tốc mang đến lợi ích không để lường hết được. Đến lúc đó, xe ô tô đi theo con đường cao tốc Thủy Thương xuống đến Tử Đô phải đi qua khu Hồng Liên trước rồi mới tới được khu Đông Hồ. Các lĩnh vực khác không phải khu Hồng Liên sẽ chiếm ưu thế không nhỏ sao."

- Phó chủ tịch tỉnh Tần, chỉ là một đường rẽ là không đủ. Bên cạnh cầu Cửu Vân của sông Hồng Liên cần làm một đường rẽ nữa. Tuy nhiên, cách không xa tòa nhà Song Tử Tinh Lầu của truyền thông Giang Nam tốt nhất là nên làm một đường rẽ nối sang nữa. Bằng không, người ta đi vào khu Hồng Liên muốn thông hành hoặc đầu tư đều không thuận tiện.

Diệp lão đại thật tham lam, dày mặt cười nói.

-Một đường rẽ còn chưa đủ sao? Đồng chí Diệp Phàm, con đường cao tốc Thủy Thương này cũng không phải là của nhà Tần Hoài Bắc tôi xây dựng. Cậu thật tham lam quá đấy? Sau khi Tần Hoài Bắc tôi xem xét rõ ràng, sau này đến thăm cậu hãy đưa tôi đi một vòng. Bằng không, có lẽ không cẩn thận một chút là rơi vào bẫy ngay.

Ha ha ha.

Tần Hoài Bắc thiếu chút nữa hết chỗ nói rồi, quay sang nhìn Diệp Phàm một cái nói:

- Trước mắt sẽ quyết định một đường rẽ. Hai cái là không có khả năng.

Cậu nghĩ thử xem, nếu là ở miền núi thì mở một đường rẽ cũng tốn mấy triệu. Còn khu Hồng Liên các cậu là khu náo nhiệt, mở một đường rẽ cũng trưng dụng một ít đất, khoản tiền bồi thường ít nhiều chắc cũng phải bỏ ra hơn hai mươi triệu rồi.

Nếu như các cậu có thể bỏ tiền ra mở đường thì còn tàm tạm. Hai bên chúng ta đã từng cộng tác cùng nhau, cậu cũng đừng nói tình cảm đồng nghiệp gì với tôi. Mở một đường rẽ vào Hồng Liên các cậu xem như là đã quá ưu ái phá lệ rồi, đến lúc đó đừng quên chưa mời khách đã đi mất nhé.

-Đến Phó chủ tịch tỉnh Tần còn mắc bẫy, giới nữ như tôi lại càng sợ rơi vào bẫy. Ha ha ha...

Lúc này, một giọng nữ trong trẻo từ phía sau vang đến.

Giọng nói của Phó chủ tịch tỉnh Chu Phi Sương từ trước tới nay đều rất trong trẻo, tiếng nói của cô ở Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh là rất có trọng lượng, nghe khá hay như chim vàng anh hót. Vì vậy một số người ở Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh thầm gọi cô cái mỹ danh chim sơn ca.

-Xin chào Chủ tịch tỉnh Chu!

Đang đứng một bên nghe, cảm giác vô vị, đi không được ở cũng không xong, đồng chí Chu Sâm Mộc như có được cứu tinh. Nói cũng phải, Tần Hoài Bắc và Diệp Phàm luôn nói chuyện với nhau, còn với bản thân hắn thì chỉ chào hỏi qua loa, Vu Tây Dương đứng ở đó không được mà ngồi cũng không được.

Khi lãnh đạo nói chuyện thì cấp dưới khẳng định không thể ngồi một bên thảnh thơi được, đành phải như hai cây tre đứng ở bên cạnh mà nghe, hơn nữa, có khi thấy Tần Hoài Bắc cười ha ha thì mình và đồng chí Vu Tây Dương cũng phải làm bộ cười theo như mấy cô gái hầu rượu.

Hai gã trở nên vô cùng nồng nhiệt, giờ phút này thấy Phó chủ tịch tỉnh Chu Phi Sương bước vào, đúng lúc có thể lải nhải một tý.

-Ồ, Phó chủ tịch thành phố Chu đã có mặt à.

Chu Phi Sương bắt tay với Chu Sâm Mộc, còn đồng chí Vu Tây Dương thì buồn bực vì bất ngờ bị Chu Phi Sương xem nhẹ, đi qua trực diện giống như không nhìn thấy gã đứng bên cạnh. Đã thế, Chu Phi Sương hình như còn gia nhập vào nhóm đang tranh luận của Diệp Phàm.

- Hả! Chẳng lẽ Chủ tịch tỉnh Chu cũng rơi vào cạm bẫy của đồng chí Diệp Phàm sao?

Tần Hoài Bắc vẻ mặt có chút ngạc nhiên cười nói.

Đương nhiên là giả vờ. Loại cáo già như Tần Hoài Bắc sao có thể biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, trừ phi cần nổi giận thì sẽ thể hiện ra, khi không cần thể hiện sẽ tuyệt đối không giận. Cái này gọi là lòng kiêu hãnh.

-Haizz... Phó chủ tịch tỉnh Tần đừng nói nữa. Gần đây không phải Diệp Phàm muốn phát triển, kiến thiết khu Hồng Liên, bọn họ và quân khu góp vốn xây dựng trường học bệnh viện. Không phải đâu, chính là gõ đầu tôi mà đòi tiền đấy. Cấp cho ít thì cậu ta chê ít, cấp cho nhiều thì chúng tôi đào đâu ra tiền, lại không phải là phải mở ngân hàng thứ hai ấy chứ. Nhưng may sao về phương diện y tế thì đồng chí Diệp Phàm lên Thủ đô đòi được tiền rồi. Tỉnh chúng ta cấp cho ít đi một tý thì cậu ta cũng thấy đủ rồi phải không nào?

Chu Phi Sương tỏ vẻ hơi hờn trách nhưng thật ra đến thằng ngốc cũng có thể nghe ra điểm mấu chốt trong giọng điệu của cô ấy.

Quan hệ giữa Chu Phi Sương và Diệp Phàm khiến ngay cả Tần Hoài Bắc đều thầm kinh ngạc. Nghe đồn sau lưng Chu Phi Sương có chỗ dựa rất cứng, bằng không một người phụ nữ mới 45 tuổi làm sao có thể ngôi lên ngai vàng Phó chủ tịch tỉnh được.