Quan Thuật

Chương 1537: Thuyết phục ủy viên thường vụ tỉnh ủy




- Không thử thì thôi, cháu sẽ tự dùng. Dù sao thì cũng chỉ có vài chai, đợi tí nữa còn có hai chai nữa dành cho Bí thư Thiết đấy. ở Thủ đô anh Thiết sớm đã đặt sẵn 4 chai, anh ấy nói 6 chai, cháu không có nhiều như thế. Nếu Chú Tề đã không cần cháu đem về cho anh Thiết cũng được, cháu đi đây.

Diệp Phàm nói.

-Tôi đã từng nói là không cần ư? Cậu cũng keo kiệt quá nhỉ? Cũng chỉ là hai chai rượu, đã đem đến rồi mà còn muốn cầm về. Đối với lãnh đạo như thế là không kính trọng đó, nếu tặng thì phải tặng nhiều hơn nữa chứ, cậu thấy đúng không? Như vậy, mới thể hiện được thành ý của cậu. Tặng như vậy thì được cái rắm gì chứ.

Tề Chấn Đào hừ một tiếng rồi thốt ra câu nói đó.

- Loại rượu gì mà ngon tới vậy, khiến tiểu Diệp phải đem về thế chứ?

Lúc đó, giọng nói của Phong Nhã Mai vọng tới..,

- Không…không có rượu gì đâu, chỉ có 2 chai rượu thôi mà.

Diệp Phàm nhanh chóng đáp lại.

- Quái, có 2 chai rượu, ông và tiểu Diệp đang nói linh tinh gì thế? Rót một chén để tôi thử xem nào, có phải là nó có thể làm đẹp không.

Phong Nhã Mai luôn tỏ vẻ thích thú với những thứ mà đồng chí tiểu Diệp làm ra, không ngờ còn nghĩ nó có tác dụng làm đẹp.

-Dì Phong à, cái này, hahaha…

Diệp Phàm cười gượng một tiếng vì thật khó để giải thích cho bà ta.

-Nhã Mai à, rượu này không làm đẹp được đâu, chỉ là hơi mạnh chút xíu thôi. Hai bọn tôi đều rất thích những loại rượu có phong cách như này. Nếu không thì loại Thiêu Đao Tử của Liêu Đông sao lại được gọi là rượu của các đấng mày râu cơ chứ?

Tề Chấn Đào vội giải thích, ông ta chỉ sợ vợ mình thật sự muốn nếm thử mùi rượu này thì phiền phức to rồi.

-…Hừ, mạnh có tí mà ông và cậu Diệp lại nói như thế à? Muốn lừa tôi hả? Rốt cuộc là loại rượu gì vậy, tiểu Diệp, nói thật đi?

Phong Nhã Mai mặt nghiêm lại, hừ nói.

- Bà thật muốn nghe ư?

Tề Chấn Đào nhìn bà vợ rồi cười một cách bí ẩn.

-Muốn nghe chứ, có cái gì mà không dám nghe cơ chứ, chẳng qua cũng chỉ là mấy chuyện vớ vẩn của đàn ông các ông.

Phong Nhã Mai hừ nói, xem ra, thì bà ta cũng không hề ngốc.

- Tiểu Diệp nói đi.

Tề Chấn Đào nói.

- Dì Phong à, rượu này thật ra thì dì cũng có thể uống, dư âm tráng dương, uống vào thì cực kì hăng hái.

Diệp Phàm thành thật nói.

- Cậu thật là, để dì pha cho cậu cốc trà.

Phong Nhã Mai trong chốc lát đã hiểu ra, mặt bà ta hơi đỏ lên, liền vội nói vài cậu rồi đi mất.

- Haha chú Tề à, có lẽ chú đã nghe qua việc Chủ tịch tỉnh Yến đi tuần ở khu Đông Hồ rồi chứ?

Diệp Phàm chuyển sang ngay chuyện khác.

-Biết ngay là cậu chả có lòng tốt gì thật, cho tôi rượu ư, bây giờ mới lộ mục địch thực sự rồi nhé?

Tề Chấn Đào nói.

-Cũng không còn cách nào khác, bị người khác ức hiếp cho thành ra thế này, cháu cũng phải phản kháng lại chứ. Nếu không thì, Diệp Phàm cháu sẽ trở thành đồ đớn hèn phải không chú? Vả lại, cháu mà bị bắt nạt tới mức này thì chú Tềcũng chả có mặt mũi nào nữa, chú thấy đúng không?

Diệp Phàm nói, khéo léo đem Tề Chấn Đào cột vào ngồi chung cùng một chiếc thuyền.

- Nói thử xem nào, chi tiết một chút, còn cả dự tính của cậu nữa, nói hết xem nào.

Tề Chấn Đào bỗng trở nên nghiêm túc hơn, lắng nghe Diệp Phàm đem mọi chuyện kể lại.

- Việc này có chút không thỏa đáng, cậu sẽ phải đối mặt với Chu Sâm Mộc. Hơn nữa, ở trong số các Thành ủy viên thường vụ cũng có người có thành kiến với cậu.

Vì người mà cậu đi kiện lại là toàn bộ Uỷ viên thường vụ Thủy Châu, chứ không chỉ là một mình Chu Sâm Mộc. Cậu nghĩ thử xem, về sau làm việc mà không có sự ủng hộ của Chu Sâm Mộc thì cậu sẽ rất cô lập đấy.

Cậu làm sao có thể làm tốt vụ kiến thiết khu Hồng Liên được, mà nếu không làm tốt thì làm sao có được thành tích tốt, việc này khiến chuyện đề bạt làm chức lãnh đạo cao hơn của cậu cũng bị ảnh hưởng khá nhiều đó.

Hơn nữa, cấp dưới báo cấp trên, cũng sẽ tạo cho lãnh đạo một ấn tượng xấu về người như cậu– một người kiêu ngạo không phục.

Một khi ấn tượng được in sâu vào rồi, thì muốn thay đổi cách nhìn của mọi người về cậu thì quả thật là rất khó. Hậu quả nghiêm trọng sẽ là sau này các vị lãnh đạo khác sẽ không dám dùng cậu nữa.

Cậu thử nghĩ xem, có vị lãnh đạo nào lại tình nguyện cần một người chưa biết chừng sẽ kiện cả mình. Người làm lãnh đạo sợ nhất là bị như vậy, sợ bị gọi là kẻ làm người khác nhức tai.

Tề Chấn Đào vẻ mặt nghiêm túc hẳn, nhìn Diệp Phàm rồi hỏi:

- Thái độ của Hải Thiên thì thế nào?

- Anh ta ư, cái này thì khó mà nói được.

Diệp Phàm không muốn nói ra thái độ của Đoạn Hải Thiên.

-Haha, có phải lão Đoạn cũng đỏ mắt bởi hai trăm triệu kia. Vì thế không màng gì tới chiêu ngầm của Chu Sâm Mộc, bảo cậu ngậm bồ hòn gì đó đúng không. Cậu nghĩ xem, chỉ cần lão Đoàn không gật đầu đồng ý để xem Chu Sâm Mộc còn dám mang hai trăm triệu kia đi mất?

Tề Chấn Đào nhìn bộ mặt nhăn nhó của Diệp Phàm, bất giác thản nhiên cười:

- Hơn nữa, nếu tới cả lão Đoạn cũng không ủng hộ cậu, thì cậu nghĩ thử xem, con đường đi kiện lên tỉnh ủy còn có dễ dàng nữa không.

-Chú Tề à, Vu Tây Dương thâm quá, không nhổ cái gai này, cháu không nuốt nổi cục tức này. Vả lại, Chu Sâm Mộc không hề coi cháu như cấp dưới.

Thật quá trọng bên này khinh bên kia rồi, tiền cháu vất vả kiếm được chả nhẽ phải đút vào túi ông ta? Chuyện này, ông ta hoàn toàn có thể thương lượng với cháu.

Ủy ban nhân dân thành phố không có tiền xây trụ sở, chúng cháu hoàn toàn có thể quyên góp cho họ. Ông ta dùng chiêu này, chỉnh đốn cháu trước mặt mấy vị lãnh đạo khu, còn có cả Chủ tịch tỉnh Yến. Chuyện này, người làm lãnh đạo cũng có vẻ như không đạo đức cho lắm thì phải?

Nếu cục tức này nuốt trôi, cả đời cháu Diệp Phàm này có lẽ sẽ không còn tiền đồ gì nữa.

Diệp Phàm hừ nói.

-Kiện bọn họ đi!

Tề Chấn Đào đột nhiên đập bàn, vẻ mặt nghiêm túc tới đáng sợ.

Sau đó, Diệp Phàm lại tới thăm Thiết Thác và Lô Minh Châu, thuyết bọn họ ủng hộ hắn.

Chỉ là phía Đoạn Hải Thiên không dễ thuyết phục cho lắm. Nhưng, Diệp Phàm vẫn kiên trì gọi cho Đoạn Hải Thiên, nói cho ông ta về quyết định của bộ máy Ủy ban khu Hồng Liên.

Đoạn Hải Thiên nghe xong liền trầm ngâm một lúc, rồi nói:

-Nếu cậu đã quyết định thì hãy đi làm đi, việc này, Phó chủ tịch thành phố Chu vốn là làm không được ổn cho lắm. Mà Vu Tây Dương cũng không đúng. Mấy ngày này, tôi vừa đi khảo sát bên ngoài, bên phía tỉnh ủy tôi không có cách nào ủng hộ cậu rồi. Cậu và lão Tề tìm hiểu một chút xem, cố giành lấy sự ủng hộ của vài vị ủy viên thường vụ ấy. Đây đều là những lời từ đáy lòng tôi mà muốn nói với cậu, không được nói cho người khác nhé.

- Cảm ơn Bí thư Đoạn đã ủng hộ.

Diệp Phàm nói.

- Tôi đâu có ủng hộ cậu đâu?

Đoạn Hải Thiên nói.

- Anh không quay về chính là đã ủng hộ em rồi, haha.

Diệp Phàm cười nói, biết là Đoạn Hải Thiên cũng đang lảng tránh, anh ta mà quay về thì chuyện này lại dễ dàng rồi. Nếu ở Tỉnh ủy ủng hộ Diệp Phàm, thì chả khác gì một Bí thư như ông ấy tỏ vẻ không hài lòng với Chủ tịch tỉnh của chính mình.

Nếu không ủng hộ Diệp Phàm, trong lòng Diệp Phàm sẽ cảm thấy khó chịu. Lão Đoạn kéo tôi tới khu Hồng Liên, cuối cùng có chuyện rắm gì ông cũng chẳng thèm để ý, hơn nữa, lại còn muốn tôi phải làm kinh tế gì chứ? Muốn dồn tôi vào chân tường ư?

Vì thế mà lão Đoạn rất khó xử. Cách tốt nhất là mượn cơ hội đi khảo sát để không quay về. Đợi cho Tỉnh ủy ra quyết định thì mới về phủ, lão Đoạn chỉ còn cách là "kéo dài" mà thôi. Nhưng nếu cứ như thế, trong hội nghị thường vụ, Diệp Phàm sẽ lại mất đi một phiếu của Đoạn Hải Thiên.

Hiện giờ chỉ mới thuyết phục dược ba ủy viên thường vụ, chỗ Chủ tịch tỉnh Yến Xuân Laithì không nói làm gì, chắc chả có hi vọng. Bởi vì ngày hôm đó, y có mặt ở đó, nhưng cũng luôn giữ im lặng coi như là đã đồng ý việc đó rồi.

Thực ra thì, Diệp Phàm cũng biết là bản thân làm như vậy nguy hiểm như việc đi xiếc trên dây vậy. Không những đắc tội Chu Sâm Mộc và vài người nữa, lại còn làm cho Chủ tịch tỉnh Yến Xuân cũng cảm thấy không thoải mái.

Nhưng, Diệp Phàm có lập trường làm người của riêng mình. Nếu không đi tranh giành, thì về sau khu Hồng Liên khó có thể ngẩng đầu lên đi được. Làm người tranh giành một chút, cũng là để phật được thắp nén hương.

Trong đầu Diệp Phàm đang tìm đủ mọi tên của ủy viên thường vụ tỉnh ủy, để có thể tiếp tục thuyết phục thêm một hay hai vị ủy viên thường vụ tỉnh ủy nữa. Hắn lại nghĩ ra một người nữa, người đó chình là Trưởng ban thư ký tỉnh ủy đồng chí Kiều Chí Hòa.

Mấy hôm trước Kiều Chí Hòa âm thầm nhắc tới chuyện muốn tạo mối quan hệ tốt với Lô Minh Châu, đây lại chính là cơ hội để cọ xát hợp tác rồi.

Diệp lão đại lại lấy ra từ sau xe 2 chai rượu để đem tới nhà Kiều Chí Hòa.

Tên này may thật đấy, Túc Nhất Tiêu không ngờ cũng quay lại Thủy Châu. Sau khi nghe Diệp Phàm kể câu chuyện này xong, nói gì thì không nói lại cho ngay một câu rằng Diệp lão đại đã tới nhà cậu một chuyến rồi. Có Túc Nhất Tiêu đi cùng, Diệp lão đại càng chắc chắn hơn việc bắt thóp được Kiều Chí Hòa.

- Ngồi đi!

Vừa nhìn thấy Diệp Phàm bước vào cửa, Kiều Chí Hòa đột nhiên bước tới, chào đón nồng nhiệt và bảo Diệp Phàm ngồi xuống.

- Thưa Trưởng ban thư ký, nửa đêm canh ba lại tới đây làm phiền anh, thật là ngại quá.

Diệp Phàm tỏ vẻ xin lỗi, nói.

-Hahaha, mới 9h thôi mà, không hề muộn. Chúng tôi đều ngủ muộn lắm. Thức đêm đã thành thói quen rồi, chả cách nào sửa được. Làm quan thì ai mà không như thế. Làm quan ấy, cũng không dễ tí nào đâu.

Kiều Chí Hòa vẻ mặt thân thiết, cười nói. Y nhìn Túc Nhất Tiêu, rồi nói:

- Cháu vừa về à?

- Vâng, cháu vừa về nhà tắm một cái, nhận được điện thoại của Bí thư Diệp liền qua đây luôn.

Túc Nhất Túc nói, nhìn cậu rồi lại nói tiếp:

-Hôm qua chắc cậu cũng nghe qua cái chuyện Chủ tịch tỉnh Yến đi khu Đông Hồ khảo sát rồi chứ ạ?

-Ừ, cũng nghe nói là lấy đi mất hai trăm triệu vốn là cho khu Hồng Liên để đem cho khu Đông Hồ rồi à?

Kiều Chí Hòa nhìn Diệp Phàm, hỏi, trong chốc lát y đã hiểu ra mục đích tới đây của Diệp Phàm.

Kiều Chí Hòa trong lòng vui như mở cờ, bời vì chuyện thằng cháu ngoại Túc Nhất Tiêu được điều về sở Giám sát tỉnh Nam Phúc để đảm nhận chức Phó giám đốc sở thường vụ, khiến y cảm nhận được là lúc thế đơn lực bạc, cần yểm trợ từ bên ngoài. Nếu Diệp Phàm thỉnh cầu y ra tay, thì cái ân tình ấy sẽ vẫn còn do nể thằng cháu ngoại.

-Đúng vậy, mới hôm qua…

Diệp Phàm kể lại một lần nữa chuyện ở khu Đông Hồ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Vậy cậu có dự tính gì không?

Kiều Chí Hòa chau mày hỏi Diệp Phàm, y cũng cảm thấy việc này tương đối khó nhằn. Nếu mà Chủ tịch tỉnh Yến có mặt, thì đồng nghĩa rằng đó là việc mà Chủ tịch tỉnh Yến đã mặc nhận.

Với tình hình hiện nay thì rõ ràng là Diệp Phàm lật ngược thế cờ. Kiều Chí Hòa thấy việc này có khó hơn cả lên giời, căn bản không hề có chút hi vọng nào để lật ngược thế cờ. Nếu có thể làm được, thế há chẳng phải đã đánh vào mặt đồng chí Yến Xuân Lai rồi không, mà bên Chu Sâm Mộc thì chỉ có thể nói là mặt nhỏ.

-Bộ máy tập thể khu Hồng Liên chúng tôi…

Diệp Phàm quyết định nói.

Kiều Chí Hòa suy nghĩ một hồi rồi mới nói:

- Bí thư Diệp, việc này, tôi nghĩ là cơ hội thắng không hề lớn. Cho dù tôi ủng hộ thì cũng vẫn chỉ là một người, mà có được mấy vị Ủy viên thường vụ tỉnh lại dám đứng ra đối mặt với Chủ tịch tỉnh Yến, việc này quả thật phiền toái. Thực sự là không thể được đâu, bỏ nó đi. Sau này hãy nghĩ cách khác vậy.

- Bên này đã có ba Ủy viên thường vụ ủng hộ tôi rồi.

Diệp Phàm lộ chút bí mật cho Kiều Chí Hòa, nếu không thì, hắn tin là Kiều Chí Hòa sẽ rất khó để ra quyết định.

- Ba người thêm tôi mới là bốn, vẫn chưa đủ sức.

Kiều Chí Hòa mặc dù khá kinh ngạc về khả năng của Diệp Phàm, nhưng vẫn lắc đầu từ chối.