Mà phân cân thác cốt thi triển còn phong phú, mấy anh em khác là Vương Triều, Mã Hán, Trương Long Triệu Hổ cũng không có cửa. Bởi vì bọn họ không sử dụng. Diệp Phàm năng lực ban đầu cũng không đặc biệt tốt, nhưng Diệp Phàm đẳng cấp cao. Cao thủ bát đẳng thi triển cái này nhắm mắt cũng có thể thi triển được.
Hủy hết các khớp xương, mặt Cố Tắc Phi đầy mồ hôi, kêu to như lợn. Người này bình thường uống rượu chơi gái, thân xác đã cạn kiệt, sao có thể chịu đựng được đau tận xương cốt như thế này. Ngay cả một người đàn ông làm bằng sắt cũng khó chịu đựng. Đương nhiên, đối với người có ý chí kiên cường, phân cân thác cốt thủ cũng vô dụng.
Diệp Phàm đã gặp một người, lúc đó thẩm tra xử lý đại án Dương Điên, khi thi triển đối với Thang Lang không có hiệu quả.
Cơ thể và ý chí của Cố Tắc Phi sao có thẻ so sánh với Thang Lang. Phân cân thác cốt thủ mới tiến hành đến một phần ba, y không kìm nổi, cả người run bắn lên, hét lớn:
-Dừng! Dừng lại! Tôi biết!
Diệp Phàm đương nhiên cũng ngừng tay, hừ nói:
-Đây chỉ là giai đoạn đầu, nếu anh dám ra vẻ, anh sẽ biết giai đoạn tiếp theo.
-Phó Chủ tịch tỉnh Cố, thành thật giải thích, không nói dối, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Hạ Hải Vĩ hừ một tiếng nhẹ nhàng kéo cửa, hai cán bộ Ủy ban kỷ luật một cầm trong tay bản ghi chép, một đang cầm thiết bị ghi âm.
Hạ Hải Vĩ tự mình lấy khăn mặt lau sạch mặt cho Cố Tắc Phi. Đương nhiên là lau sạch mồ hôi. Bằng không ảnh hưởng không tốt, làm cho người ta có cảm giác bức cung.
Cố Tắc Phi muốn do dự, tuy nhiên, vừa thấy Diệp Phàm chỉ tay vào mình, nghĩ đến đau đớn vừa rồi y cũng không dám dài dòng, rất thành thật. Diệp Phàm nhẹ nhàng đi ra cửa.
Nửa giờ sau Hạ Hải Vĩ cũng đi ra ngoài.
-Nhận rồi?
Diệp Phàm từ chỗ ngoặt đi ra.
-Nhận hoàn toàn, đau thế ai chịu nổi. Xem ra nếu là tôi thì có mấy người phụ nữ cũng khai ra hết.
Hạ Hải Vĩ cười gượng một tiếng.
-Ý của anh là muốn làm cho lão Cố nhiều ít phụ nữ đều nhận?
Diệp Phàm cười nói.
-Đương nhiên, lão già này khá lợi hại, gậy gộc kim súng đũng quần không ngã. Gái cho y chơi đùa có thể có phần do cán bộ sắp xếp.
Hơn nữa, hàng năm nuôi được hai nhân tình. Chỉ một công trình kênh Hồng tinh đã kiếm cho y hơn ba triệu. Còn có hàng trăm cổ phần danh nghĩa chia hoa hồng cũng đến ba mươi vạn.
Y trước kia từ Cục Thủy lợi bước lên vị trí hiện tại. Công trình dự án Thủy lợi rất nhiều, hơn nữa rất lớn.
Như trạm phát điện, riêng mỗi công trình cũng trên một trăm triệu. Cứ thế y kiếm tiền hoa hồng cũng hơn một ngàn vạn. Ở thành phố Thủy Châu và Thương Hải còn có hai tòa biệt thự…
Hạ Hải Vĩ nói, nhìn Diệp Phàm nói tiếp:
-Tôi đã kiểm tra từng mục trước, đem tiền rơi trở về, nếu không, nhà nước tổn thất lớn.
-Ha ha, tôi không phải đã nói với anh, Ủy ban Kỷ luật các anh không có tiền, phá một vụ án, nói thế nào cũng phải cho các anh hai triệu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Ha ha…
Hạ Hải Vĩ cười cười cầm tài liệu đi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Hải Vĩ đến văn phòng của Chủ nhiệm Thiết Thác.
-Ngồi đi Hải Vĩ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Sắc mặt có chút khó coi, chỉ ghế đối diện bàn làm việc.
-Hút thuốc không?
Hạ Hải Vĩ biết tâm trạng Thiết Thác không tốt, hỏi. Bởi vì Thiết Thác rất ít hút thuốc, những lúc buồn mới rút ra.
-Cho một điếu.
Thiết Thác nói.
Hạ Hải Vĩ đưa ra điếu thuốc, Thiết Thác yên lặng hút liền một lúc xong đưa tay ra nói:
-Lấy thêm điếu nữa.
-Đừng chủ nhiệm, không tốt cho cơ thể.
Hạ Hải Vĩ khuyên.
-Không việc gì, thân già này không tốt thì không tốt đi. So với đất nước bị tổn thương, tôi đến phải đi xuống địa ngục.
Thiết Thác châm điếu thứ hai.
Vẻ mặt của y nghiêm trọng tối đen như mực, nhìn nhìn Hạ Hải Vĩ thở dài nói:
-Điều tra lấy tiền đem về.
-Hơn nữa hai tòa biệt thự cũng phải hơn bảy triệu, chúng tôi làm tăng ca suốt đêm, cử nhiều người phần công nhau mới bắt được. Hiện tại vụ án đã đến giai đoạn kết thúc. Xem ra, chấm dứt hoàn toàn hẳn là có thể thu hồi được đến hai trăm vạn.
Hạ Hải Vĩ báo cáo.
-Đồ sâu mọt!
Thịch một tiếng, bàn làm việc bị Thiết Thác hung hăng đập một quyền. Hạ Hải Vĩ phát hiện, Chủ nhiệm Thiết da đã bị mặt bàn làm xước. Lão Hạ yên lặng đưa khăn tay ra.
-Lau cái gì? Đất nước đổ máu, tôi xước chút da tính gì?
Thiết Thác ném khăn qua một bên hừ nói.
-Đem tài liệu chỉnh sửa lại cho tốt, chiều tôi mang đến phòng Bí thư Phí.
-Chủ nhiệm, Diệp Phàm nói là nếu thật sự bắt Cố Tắc Phi có thể đề cử đồng chí Hà Nghi Viễn ở Sở Thủy lợi tạm thời nhậm chức chỉ huy trưởng phòng xử lý tỉnh. Công trình sông Hồng Liên của bọn họ không kéo dài được.
Hạ Hải Vĩ nhìn Thiết Thác một cái nói.
-Tôi chỉ lo bắt cán bộ, cấp mũ cho cán bộ là chuyện của Ban Tổ chức cán bộ.
Thiết Thác vẻ mặt nghiêm túc nói một câu.
Hạ Hải Vĩ cũng không nói tiếp việc này nữa, biết trong đó có nguyên nhân khác. Đành gọi điện thoại cho Diệp Phàm nói lại một chút. Bảo Diệp Phàm đến chỗ Trưởng ban tổ chức Lô Minh Châu thương lượng.
Diệp Phàm cũng không đi tìm người, thật ra buổi tối Thiết Chiêm Hùng gọi điện thoại đến, nói:
-Cậu em, trong lòng ngàn vạn lần có bực tức, anh tôi là tốt cho cậu.
-Sao lại nói thế, lòng tôi sao có thể có bực tức.
Diệp Phàm cười nói.
-Việc này nghe anh tôi nói khá phức tạp. Phí Mãn Thiên là người đứng đầu gây ra việc này. Cậu nghĩ xem, có thể làm cho lãnh đạo nói vài câu bực mình.
Việc này Phí Mãn Thiên có chút không hài đối với anh tôi. Kỳ thật là trách ông ấy không thông báo trước cho y mà tiền tramr hậu tấu.
Phí Mãn Thiên cảm thấy có chút mất thể diện, nghĩ Yến Xuân làm. Cậu nghĩ lại xem, Phí Mãn Thiên trong lòng bực tức, anh tôi sao có thể đề cử Hà Nghi Viễn kia?
Nếu dám mở miệng, thì Hà Nghi Viễn kia chắc chắn không có cơ hội. Ông ấy không lên tiếng, cậu tìm người khác nói một chút thật ra có hi vọng. Dù sao quan hệ của cậu với nhà họ Phí cũng tốt hơn chúng tôi nhiều.
Thiết Chiêm Hùng giải thích.
-Việc này tôi thật sự không thể nói, thật ra đã làm liên lụy đến Chủ nhiệm Thiết. Hơn nữa, xem ra lão Hạ cũng có chút phiền toái.
Diệp Phàm có chút hối hận.
-Không liên quan đến cậu, anh tôi là thế. Nói cũng không được, khi biết chuyện Cố Tắc Phi ông ấy kiên quyết xét xử y.
Cũng không thể nói là Phí Mãn Thiên bao che ai. Việc này chủ yếu là liên quan đến mâu thuẫn trong các tập đoàn lớn ở Nam Phúc các cậu thôi.
Cố Tắc Phi là người của Phí Mãn Thiên, Cố Tắc Phi ngã Phí Mãn Thiên có phải đã đánh mất một trợ lực, ngực lại Yến Xuân cũng là nước lên thuyền lên không. Đây gọi là trò chơi của lãnh đạo thôi.
Mặc dù là xử lý Cố Tắc Phi cũng phải để Phí Mãn Thiên tìm được một người thích hợp thay thế sau đó mới mượn gió bẻ măng. Cho đến lúc này, nước chảy thành sông, Cố Tắc Phi trở thành một quả cầu chết.
Hiện tại bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt, vị trí của Cố Tắc Phi để trống đang được tranh cãi. Hơn nữa, trong vòng tranh đấu lần này, nhà họ Phí đang bị vây trong hoàn cảnh xấu.
Bởi vì vạch áo cho người xem lưng còn dám hợp tình hợp lý. Anh tôi nói, Bí thư Phí trong lòng tức giận không lo lắng, chỉ có điều, xem ra người trực tiếp khởi xướng Hạ Hải Vĩ hơi phiền toái.
Thiết Chiêm Hùng nói.
-Việc này người khởi xướng là tôi, cũng không phải lão Hạ. Tôi nói với chủ nhiệm Thiết một chút, báo cáo về tôi lên trên. Tôi không sợ Phí Mãn Thiên. Dù sao, việc này tuyệt đối không thể làm phiền lão Hạ.
Diệp Phàm có chút nỏng nảy.
-Cậu muốn anh tôi thông báo về cậu sao? Thôi vậy.
Thiết Chiêm Hùng nói.
Buổi sáng ngày hôm sao.
Cố Tắc Phi chính thức bị bắt giam. Tuy nhiên về chức chỉ huy trưởng của phòng xử lý tỉnh cũng chưa có quyết định.
Không lâu, Hà Nghi Viễn gọi điện thoại mời Diệp Phàm ra ngoài ngồi một lát, nói là Hoàng Cửu Lâm muốn mời khách, Diệp Phàm không từ chối được đành phải đi.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng muốn mời Hà Nghi Viễn chủ trì công việc của phòng xử lý tỉnh, quyết định việc của sông Hồng Liên. Mặc dù là ở tỉnh bổ nhiệm chỉ huy trưởng khác, tin tưởng nếu không có ân thù oán cũ cũng không lấy lại quyết định này của mình. Đương nhiên xem ra Hà Nghi Viễn cũng sẽ chú ý việc này.
Hà Nghi Viễn hiện đã là cán bộ cấp Giám đốc sở, muốn lên một tầng nữa là cấp thứ trưởng. Cấp này thuộc quyền quyết định của Ban Tổ chức cán bộ trung ương. Hà Nghi Viễn biết hắn có quan hệ với nhà họ Kiều.
Địa điểm mời khách lần này trước đó Hà Nghi Viễn cũng không nói rõ. Khi nhìn thấy hắn y vẻ mặt thần bí, cười nói là đưa Diệp Phàm đến một nơi chưa từng đến.
Xe đi chừng nửa giờ đã ra khỏi đất Thủy Châu. Lại đi chừng nửa giờ đến địa khu Lĩnh Nam. Diệp Phàm nghĩ là đến rồi. Lúc này, Hà Nghi Viễn cười nói:
-Bí thư Diệp vẫn chưa đến!
Quả nhiên, xe quẹo vào một đường nhỏ.
Lần này chỉ có ba người Diệp Phàm, Hà Nghi Viễn và Hoàng Cửu Lâm. Lý Kiện Pha và Tô Hoài Hà Nghi Viễn cũng không gọi đến, Hoàng Cửu Lâm tự mình lái xe.
Bởi vì đường nhỏ là đường đất, hẹp, rất xóc. Hoàng Cửu Lâm lái xe khá quen thuộc. Nhưng ngồi bên trong vẫn giống như ngồi kiệu, hơn nữa là buổi tối, tốc độ xe cũng không nhanh. Hai bên đều là núi và cây cối, nhìn như đi vào ngọn núi.
-Lão Hà, có phải là đi đến thôn núi ăn đồ quê không?
Diệp Phàm nói.
-Bí thư Diệp đoán rất tài, đúng vậy, chúng ta lần này đi chính là thưởng thức đồ quê. Chắc chắn là đồ quê chính tông và mới mẻ. Hơn nữa còn có suối nước nóng để ngâm mình.
Hà Nghi Viễn cười gượng một tiếng.
-Chúng ta lại đi vào trong núi, món ăn này đương nhiên ở ngay núi lớn. Tuy nhiên, tôi thấy hai bên đều là rừng cây, không làm là địa bàn lâm trường chứ?
Diệp Phàm hỏi
-Bí thư Diệp đoán rất chuẩn, thật sự là lâm trường. Nhưng không có người khác, chỉ có một hộ. Nếu không, không có con đường nhỏ này.
Hà Nghi Viễn cười nói.
Ước chừng một tiếng nữa, cuối cùng cũng thấy một ánh đèn.
Chiếc xe Mitsubishi cuối cùng dừng ở khoảng đất trồng rau phía trước. Thấy một người khoác áo da dê, trung tuổi mặt rỗ chạy đến cung kính mở cửa. Cửa xe vừa mở nói:
-Giám đốc Hà, ngài là người bận rộn, cuối cùng cũng đưa ngài đến đây.
-Đã chuẩn bị ổn hết rồi chứ?
Hà Nghi Viễn thản nhiên hừ nói, tác phong quan cách mười phần.