Quan Thuật

Chương 1507: Uống chết tên chó Nhật mày đi!




Đường Lâm chính là Thứ trưởng bộ Giáo dục, cũng là em trai Phó chủ tịch nước Đường Hạo Đông. Tuy nhiên, Diệp Phàm lúc học ở trường Đảng cũng quan hệ chẳng tốt lắm, hơn nữa, còn ngầm đọ sức. Có điều, sau khi Đường Hạo Đông dặn dò em trai mấy tiếng, thái độ của Đường Lâm đối với Diệp Phàm cũng thay đổi. Chắc hẳn muốn đi nhờ anh ta, cũng chẳng có được bao nhiêu đất diễn. Đến lúc đó Đường Lâm cấp cho anh mấy trăm ngàn như bố thí cho ăn mày, Diệp lão đại không nhịn nỗi mất.

-Thôi vậy, bên Y tế nhờ chị Trương với chị Chu, còn bên giáo dục, nhờ chị Chu cấp chút tiền từ sở tỉnh xuống, bên bộ Giáo dục thôi khỏi đi.

Diệp Phàm nói, mọi người vừa nghe, đã biết rõ, quan hệ của Diệp Phàm với Đường Lâm không tốt.

Sau khi tiễn Chu Phi Sương với chị Trương, Diệp Phàm gọi cho Triệu Tứ. Vừa mới vào phòng riêng của bọn họ, lập tức trợn tròn mắt.

Đây mà là phòng riêng sao, căn bản là một sân khấu mà. Phía bên tường có một đám người đánh đàn thổi kèn, hơn nữa, tất cả đều là nhạc cụ dân gian. Cái gì tỳ bà, đàn cổ, nhị hồ, khóa nột đều trưng cả trên mặt bàn. Ở giữa còn có một cô gái đang nhảy múa dẻo như rắn. Còn trên chiếc bàn tròn lớn đặt ở giữa sảnh, bày đầy rượu tây xa hoa.

Dưới đất cũng đầy chai. Còn đồ ăn, đều đựng trong những vật dụng quý giá. Chẳng hạn như canh đặt trong bát hình con thuyền, dài gần nửa thước. Rồi đủ loại đĩa hình hoa, cái nào cái này cũng lót chiếc gối lớn. Chỉ nhìn thôi là đã biết những món này rất đắt rồi, mỗi món chắc chắn không dưới một ngàn, ắt hẳn phải tới mấy ngàn.

Còn đám Triệu Tứ, Tào Phi Nhi uống đến nỗi mặt mày đỏ bừng, nói chuyện cứ y y a a trong miệng.

Hai tên giống đực duy nhất trong phòng Yến đại thiếu gia và Trần đại thiếu gia dù sớm đã không chống đỡ nỗi rồi, nhưng vì hai tên nhãi này đều dùng một tay chống bên mép bàn, tuy nhiên, hai thằng nhãi này vẫm cố sức ép các cô ra sức uống uống uống uống…

Thấy Diệp Phàm đẩy cửa tiến vào, Yến đại thiếu gia liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên hừ nói:

-Đến thanh toán à, sao gấp vậy, chúng tôi hình như còn chưa uống xong?

-Đúng vậy, đúng vậy! Chúng tôi còn muốn uống tiếp, Triệu tiểu thư, Tào tiểu thư, có đúng không?

Trần Hưng kêu lên, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một chút, nói tiếp:

-Đương nhiên, nếu đồng chí nào đó cảm thấy hầu bao không trả nổi thì cứ tính cho chúng tôi.

-Uống... Uống... uống tiếp… Diệp Phàm, đến đây, uống với tiểu Tứ em mấy ly nào.

Triệu Tứ đưa một cái ly chân cao, tay lắc tới lắc lui, rượu trong ly cũng như Thiên Nữ Tán Hoa rơi cả ra ngoài, từng giọt từng giọt như mưa sa. Tuy nhiên, người trên bàn này hầu như tư thế chẳng khác biệt mấy, cho nên, chẳng ai cảm thấy Triệu Tứ thất thố cả. Vì, mọi người đều giống nhau, còn ai để ý ai nữa chứ.

-Triệu tiểu thư, đừng vẩy nữa, rượu này là rượu Hoàng Gia Long Pháo đấy, mấy chục ngàn một chai đó.

Lúc này, Yến đại thiếu gia làm bộ quan tâm nói, giọng tương đối lớn. Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu, gã muốn nói cho mình nghe. Trong lòng thầm mắng sao mày không uống cho chết đi thẳng rùa chó chết, còn Hoàng Gia Long Pháo nữa cơ đấy, một chai mấy chục ngàn, ông đây còn chưa được uống đâu…

-Diệp Phàm…

Triệu Tứ đứng không vững, gục người lên người Diệp Phàm. Diệp Phàm vội đưa tay qua ôm mỹ nhân, miệng nói:

-Uống say rồi đúng không, có cần thuê phòng nghỉ một lát không?

-Diệp Phàm, em cũng muốn có phòng! Em cũng muốn! Em cũng muốn!

Lúc này, Tào Phi Nhi cũng kêu lên, và, dường như cũng đứng không vững, dựa vào Diệp Phàm. Không còn cách nào khác, Diệp lão đại đành tay trái ôm một cô, tay phải ôm một cô. Thằng nhãi này vẻ mặt đau khổ, giống như trên trời rơi xuống phiền phức lớn vậy.

Còn Yến đại thiếu gia và Trần đại thiếu gia đứng đối diện hai mắt bốc hỏa, Yến đại thiếu gia nhìn một cái, Trần đại thiếu gia búng tay về phía hai nhân viên phục vụ, hai nhân viên kia dường như đã quen ý nghĩa tiếng búng tay của Trần đại thiếu gia.

Không lâu sau, hai chai Hoàng Gia Long Pháo lại xuất hiện trên bàn, hơn nữa, đã sớm mở ra. Loại Hoàng Gia Long Pháo một chai chắc hẳn cũng khoảng 1 lít.

-Bí thư Diệp, là đàn ông thì phải làm cái…

Trần Hưng mồm miệng kỳ thật cũng không rõ ràng lắm, đưa chai rượu lên lớn tiếng hừ nói.

Mấy thằng nhãi này muốn khiêu chiến với ông đây à, Diệp Phàm trong lòng cười lạnh, nói với Yến đại thiếu gia:

-Anh cũng uống cùng chứ, ba chúng ta cùng uống, không thì không phải là đàn ông à?

-Anh một chai, chúng tôi hai người uống một chai, không lời rồi, phải mỗi người một chai chứ.

Yến đại thiếu gia liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hừ nói. Tên này không ngờ tửu lượng khá cao, vừa nãy chỉ đùa giỡn thôi. Bây giờ đầu óc vẫn khá tỉnh táo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Bốc" một tiếng, Diệp Phàm học theo, búng tay một cái. Hiển nhiên nhân viên phục vụ không hiểu được tiếng búng tay của Diệp lão đại, nhìn nhìn Diệp lão đại, không biết người này có ý tứ gì. Một nhân viên phục vụ bộ dạng tương đối nhanh nhẹn cung kính hỏi:

-Tiên sinh có phải mở thêm chai khác không ạ?

-Tối nay tôi thanh toán biết không hả? Tiếng búng tay của ông đây vang lên mà không ai hiểu à. Một chai, khui một chai đem lại đây, cho họ mỗi người hai chai, tôi bốn chai, khui ngay!

Diệp lão đại tương đối hống hách, chỉ chỉ tay, giống như đang nắm cả thiên hạ trong tay.

-Vâng, vâng, xin lỗi tiên sinh, chúng tôi khui ngay ạ!

Nhân viên phục vụ trong lòng cười trộm, không ngừng khui rượu.

Nên biết Giám đốc Triệu có giao nhiệm vụ, nhân viên phục vụ nào có thể mời khách khui một chai, thì sẽ có 3% hoa hồng. Chai Hoàng Gia Long Pháo hơn 2000 một chai, chia 3% là được 600 rồi. Đối với những nhân viên phục vụ lương tháng gần 1000 mà nói, một buổi tối thế này là kiếm được đầy bát rồi.

Tuy nhiên, Yến đại thiếu gia phát hiện đồng chí Diệp Phàm chẳng hề nháy mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào bốn chai rượu, dường như, tương đối thong dong bình tĩnh. Uống chết đi thằng chó Nhật, Yến đại thiếu gia trong lòng thầm mắng một câu.

-Thế nào, muốn thêm chút màu sắc không?

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, nhìn chằm chằm Yến đại thiếu gia.

-Được, được, thêm chút màu sắc đi, Yến Đông đánh cuộc với Diệp Phàm đi, đánh cuộc đi!

Tào Phi Nhi dựa trên người Diệp Phàm, không ngờ còn không quên giật dây người ta đánh cuộc trừng trị Diệp lão đại. Vừa la lên vừa cầm đũa gõ lên bàn, phát ra tiếng keng keng tương đối hỗn độn.

Triệu Tứ lại im lặng, dựa vào người Diệp Phàm, mắt nhìn chằm chằm những người xem náo nhiệt.

-Anh nói đi, thêm chút màu sắc thế nào?

Yến Đông cười lạnh một tiếng. Lại nhìn nhìn rượu trước mặt Diệp lão đại, gã tin tưởng, mình còn có thể uống thêm hai chai nữa, tuyệt đối không ngã. Nhưng, một mình Diệp Phàm uống bốn bình, không ngã thì đúng là thiên hạ này chẳng còn đạo lý nữa rồi.

-Rất đơn giản, nghe nói Yến đại thiếu gia có cha là Chủ tịch tỉnh Yến Xuân đúng không?

Diệp Phàm hừ nói.

-Cái này anh cũng biết à, xem ra tin tức cũng khá nhanh nhạy đó.

Yến Đông cười lạnh nói, trong lòng khinh bỉ ai đó, nghĩ Diệp Phàm hơi sợ. Kỳ thực, Diệp Phàm vừa nãy gọi điện cho Triệu Tứ tiện thể hỏi thăm mới biết được.

-Vậy là tốt rồi, chính quyền khu Hồng Liên chúng tôi chuẩn bị hợp tác xây dựng một trường tiểu học, một trường trung học với bên quân đội. Đương nhiên, tổng cộng lại khu Hồng Liên chúng tôi chắc cũng phải đầu tư hơn năm chục triệu.

Diệp Phàm nói đến đây, nhìn Yến Đồng, ý muốn nói anh hiểu ý tôi chứ.

-Ý anh là muốn tôi kiếm giúp khoản tiền này?

Yến Đông cũng không ngu, nháy nháy mí mắt, vừa đoán đã đúng.

-Thông minh!"

Diệp Phàm thản nhiên cười giơ ngón tay cái lên.

-Vậy nếu anh thua?

Yến Đông hừ nói.

-Các anh muốn gì?

Diệp Phàm nói.

-Đưa cho chúng tôi 50 triệu.

Lúc này, Trần Hưng hô lớn, thằng nhãi này vẻ mặt hưng phấn suýt chút nữa là nhảy cẫng lên.

-Cậu chỉ biết có tiền, tiền là cái rắm gì, câm miệng cho tôi.

Yến Đồng mắng Trần Hưng một câu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

-Hôm nay tất cả những người ở đây làm chứng, nếu như Diệp Phàm của khu Hồng Liên thua, xin lỗi, tiền tài tôi đây không cần, chỉ cần Bí thư Diệp đăng báo nói với Yến Đông tôi ba "Xin lỗi! Tôi sai rồi!" Vậy là được, hahaha…

Yến đại thiếu gia vô cùng khí khái, lộ khí thế vương bát, đây mới là Yến đại thiếu gia, đệ nhị công tử của tỉnh.

-Chỉ vậy thôi sao?

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng liếc mắt nhìn.

-Chỉ vậy thôi. Tuy nhiên, phải đăng ở báo tỉnh!

Yến Đông liếc mắt nhìn Diệp Phàm.

-Xong!

Diệp Phàm cười một tiếng, hỏi phục vụ bên cạnh:

-Nãy giờ chúng tôi nói đã ghi âm lại cả chưa?

-Có ghi ạ!

Nhân viên phục vụ vẻ mặt đứng đắn, nói.

-Vậy thì được, ghi thêm một băng nữa, đưa mỗi người một băng, tránh lúc đó có người chơi xấu.

Yến Đông hừ nói.

-Ha hả, bắt đầu đi.

Diệp Phàm bình tĩnh cười.

-Để tôi hô bắt đầu.

Tào Phi Nhi cười vỗ tay nói.

-Trần Hưng, cậu lên trước đi!

Yến Đông nói với Trần Hưng.

-Cái này, Yến thiếu gia, cứ để từng người uống với hắn trước một chai, sau đó tôi lại lên tiếp.

Trần Hưng trên mặt hơi nhăn. Vốn uống đã nhiều rồi, không ngờ còn phải uống trước hai chai nữa, chắc mình chưa uống xong phải nằm úp súp trên mặt. Trong lòng thầm mắng Yến Đông này thâm hiểm quá, không ngờ lại lấy mình ra làm bia.

-Hừ!

Yến Đông hừ lạnh một tiếng, Trần Hưng đứng bên vội vàng nói:

-Được, tôi lên trước.

Triệu Tứ, Tào Phi Nhi cùng với các vũ sư đoàn ca múa tỉnh làm chứng, Diệp Phàm bình tĩnh uống với Trần Hưng.

Tuy nhiên, Trần Hưng hiển nhiên là không uống nổi. Nhăn mặt uống chai thứ nhất, Trần Hưng phải mắt lồi như mắt cá, mặt mày nhăn nhó cuối cùng mới nuốt được một chai. Nhưng rốt cuộc cũng không kìm nổi, bạch một tiếng, cả người đã nằm xuống đất.

-Xem ra đồng đội cảu anh không được rồi?

Diệp Phàm liếc nhìn Trần Hưng một cái, thản nhiên cười, bên miệng còn dính rất nhiều rượu.

-Để em lau cho anh.

Triệu Tứ loạng choạng cầm tờ giấy khăn, nhẹ nhàng lau cho Diệp Phàm, giống như đang lau bụi trên món đồ sứ, vô cùng chuyên tâm.

-Chị Triệu, chị lau bên trái, em lau bên phải.

Tào Phi Nhi không ngờ đỏ mắt, cũng cầm khăn tay lên lau.

Lập tức, cảnh tượng trở nên vô cùng thân thiết. Bên trái một người lau, bên phải cũng một người lau, thành hai bên song chiến thành. Còn Yến đại thiếu gia thì suýt chút nữa đỏ cả mắt, hừ nói:

-Lôi thôi cái gì, nó không được nữa rồi, chúng ta bắt đầu tiếp.

Thằng nhãi này nói xong, cầm một chai lên càu nhàu mở miệng uống.