Quan Thuật

Chương 1459: Lấy công ty để cảm tạ




Ông cụ liếc mắt nhìn mọi người một lượt, thở dài:

Bạch Vân, mau mời cậu ta vào chỗ ta đi. Sau khi ta đi rồi, các con phải kính trọng cậu ấy. Chuyện thành bại của Lô gia đều phải trông cậy vào cậu ta rồi.

Lô gia chúng ta, hiện tại thì công lực của Đông Phương là cao nhất. Đông Phương nhiều nhất cũng chỉ đến được tầng thứ 6 là dừng vì sức khỏe của nó không tốt. Chúng ta cũng không tìm thấy bảo vật quý giá như Lôi Âm Cửu Long Hoàn để có thể tương trợ cho nó.

Dù sao Lô Vĩ cũng là hi vọng trong tương lai của Lô gia chúng ta. Nếu Lô Vĩ cứ đi theo Diệp Phàm, được cậu ta hướng dẫn thì rất có thể sẽ trở thành người duy nhất trong Lô gia sau ta đạt đến tầng thứ bẩy. Lô Vân thì không được, không có được vận may như Lô Vĩ rồi.

Con đích thân đi mời.

Lô Bạch Vân gật đầu, đích thân cùng Lô Vĩ đến phòng khách mời Diệp Phàm.

Khi Diệp Phàm bước vào phòng ngủ của Lô Tiên Dật, trong phòng chỉ còn lại vài anh chị em của Lô Bạch Vân. Những người khác đều bị ông cụ bảo ra ngoài rồi.

Nhìn thấy Diệp Phàm bước vào, Lô Tiên Dật bất ngờ giãy giụa đòi đứng lên. Diệp Phàm nhanh nhẹn sải mấy bước chân tiến lên đỡ được ông cụ, miệng nói:

Xin ông đừng đứng dậy.

Thất lễ với cậu Diệp rồi. Trước khi ra đi có thể gặp mặt cậu Diệp một lần, Lô Tiên Dật tôi mãn nguyện rồi. Đại nghĩa của cậu Diệp khiến tôi thật khâm phục. Vĩ Tử có thể quen biết với một người như cậu là diễm phúc cả đời của nó.

Lô Tiên Dật nghiêng người dựa vào gối trên giường nói.

Vĩ Tử rất cừ, là một anh em tốt.

Diệp Phàm nói, truyền một luồng nội khí vào người Lô Tiên Dật.

Ông cụ Lô gia cũng cảm nhận được, nói:

Không cần lãng phí nữa, vô ích thôi. Toàn bộ kinh mạch của tôi đều đã bị rối loạn, hơn nữa một vài kinh mạch trọng yếu đã bị đứt rồi. Thái Tuế Quả dùng đúng cách chính là một phương thuốc tuyệt diệu, dùng không đúng cách lại chính là công cụ giết người lợi hại, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể lấy đi tính mạng của lão già này. Điều này, ta sớm đã dự tính được. Cậu Diệp, ai sống ở đời cũng đều có một ngày này, chỉ là sớm một chút hay muộn một chút mà thôi, ha ha.

Việc ông cụ Lô gia bình thản trước cái chết khiến Diệp Phàm vô cùng khâm phục. Hắn quay đầu hướng về Trưởng Ban Lô Minh Châu và Lô Bạch Vân gật đầu chào. Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn cố hết sức giúp Lô Tiên Dật vận khí tuần hoàn một vòng trong cơ thể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Cảm ơn, tôi cảm thấy dễ chịu nhiều rồi. Cậu Diệp hãy thu tay lại đi, vẫn phải giữ lại chút khí lực.

Lô Tiên Dật lại thỉnh cầu, Diệp Phàm cũng thu tay lại, biết có truyền thêm cũng thật sự là vô ích.

Cậu Diệp à, tên công ty vận tải biển của Phượng gia là công ty vận tải biển Hồng Thăng, còn của Lô gia chúng ta gọi là công ty vận tải biển Hào Thế. Hai công ty vận tải biển của hai nhà đều có qui mô đầu tư tương đương nhau.

Hơn nữa, còn có một xưởng đóng tàu. Công ty vận tải biển Hào Thế của Lô gia chúng tôi hiện tại giá trị lên tới 600 triệu, của Phượng gia cũng tương đương như vậy. Năm nay, cả hai nhà đều bỏ bao tâm huyết đầu tư và còn làm mưa làm gió trên thị trường vận tải biển và đóng tàu.

Khiến cho nhiều công ty cùng ngành đều căm giận cạnh tranh với hai nhà chúng tôi vô cùng khốc liệt, chắc hẳn có một số xí nghiệp nhỏ cũng bởi vì vậy mà bị vạ lây phải đóng cửa.

Mà hai nhà chúng tôi còn đi tới mức phải giao đấu để giải quyết mâu thuẫn, chuyện này cũng có quan hệ mật thiết với sự gia tăng áp lực lên các doanh nghiệp cùng ngành khác bên ngoài và thu hút sự chú ý của một số lãnh đạo ở thủ đô.

Lô Bạch Vân nói.

Việc này bác không cần nói với cháu. Cháu là một cán bộ trong chính phủ, không nhúng tay vào lĩnh vực này.

Diệp Phàm nói, dự cảm được điều gì đó.

Cậu Diệp bằng lòng mạo hiểm đắc tội với Phượng gia để giúp đỡ chúng tôi. Lô gia chúng tôi cũng không phải là những kẻ vô ơn, chịu ơn mà không biết báo đáp. Vừa rồi, ông cụ và chúng tôi đã bàn bạc qua rồi. Nếu lần thi đấu này, cậu Diệp có thể giúp chúng tôi nắm chắc được công ty vận tải biển Hồng Thăng thì đương nhiên Lô gia chúng tôi là người thu được nhiều lợi ích nhất.

Chúng tôi chỉ dùng 20% giá cả, cũng tức là 120 triệu thì mua lại công ty vận tải Hồng Thăng. Chúng tôi có được điều này là do thắng được lần giao đấu này, nói ra thì tất cả đều là công lao của cậu Diệp đây.

Cho nên ban giám đốc trong gia tộc chúng tôi đã thương lượng qua. Số tiền kiếm được từ công ty vận tải biển Hồng Thăng, chúng tôi một xu cũng không cần. Cậu Diệp có thể bỏ 120 triệu để mua lại công ty của bọn họ.

Đương nhiên, theo qui định công ty vận tải biển Hào Thế của tập đoàn Lô Thị chúng tôi sẽ mua lại công ty vận tải biển Hồng Thăng trước. Sau đó chúng tôi lại lấy giá gốc 120 triệu chuyển nhượng lại cho cậu Diệp.

Hai công ty của hai nhà chúng ta có thể hợp tác thành lập một tập đoàn vận tải biển mới càng lớn hơn. Theo ý của ông cụ thì tập đoàn vận tải biển này có thể để cho Diệp Thị khống chế cổ phần.

Sau khi Lô Bạch Vân nói xong, Diệp Phàm thực sự cũng có lời muốn nói.

Em trai Lô Đông Phương của Lô Bạch Vân đã mở miệng, nói:

Cậu Diệp này, tập đoàn vận tải biển Hào Thế vẫn do tôi phụ trách từ trước. Lô Thị và Diệp Thị các cậu hợp tác không chỉ có một lần. Tập đoàn Bàn Đế ở Việt Đông chính là một tiền lệ. Chúng ta có thể làm theo phương pháp cũ, đợi sau khi Hồng Thăng bị chúng tôi thôn tính, tập đoàn Bàn Đế sẽ ra mặt mua lại. Sau đó, hai nhà chúng ta sẽ thành lập một tập đoàn vận tải biển, tuy nói chưa thể chiếm được cả khối thị trường vận tải biển Thủy Châu này nhưng thị phần có được nhất định phải hơn 60%.

Cảm ơn hai người đã coi trọng tập đoàn Bàn Đế của đại ca Diệp Cường nhà cháu. Tuy nhiên, lần này cháu ra tay hoàn toàn là vì Lô Vĩ, bởi vì chúng cháu là anh em, còn chuyện tiền nong xin cho qua.

Tin rằng nếu là cháu gặp phải chuyện như vậy, Vĩ Tử cũng sẽ xông lên không chút do dự. Chuyện với Phượng gia của mọi người, cháu không nhúng tay vào. Cháu chỉ đơn thuần giúp đỡ mọi người đánh thắng trận này là được rồi.

Chữ tiền này thì cháu không cần. Đến lúc đó, mọi người mời cháu ăn một bữa là được rồi. Nói về việc Phượng gia thật sự muốn gây khó dễ cho cháu thì ha ha, mọi người không cần lo lắng gì cả.

Diệp Phàm cháu, không ngại nhổ tận gốc Phượng gia đâu. Phượng gia tuy lớn, nhưng Diệp Thị của cháu cũng không phải là nhu nhược. Bảo bọn chúng đến hỏi gia tộc Câu Trần ở Hải Nam, kết cục khi chọc vào Diệp Thị chính là như vậy, hừ.

Khi bắt đầu Diệp Phàm đang cười, nói đến đây thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Khí phách anh hùng thể hiện rõ, mấy anh chị em nhà Lô gia thầm khâm phục thằng nhãi này còn trẻ như vậy mà đã có khí phách lớn của người anh hùng.

Cậu Diệp, cậu có nguyên tắc làm người của cậu, Lô Thị chúng tôi cũng có nguyên tắc làm người của chúng tôi. Cậu cũng biết, thời gian của ông cụ không còn nhiều nữa. Tin chắc rằng cậu cũng không muốn để ông ấy mang theo tiếc nuối ra đi chứ.

Lúc này, Lô Minh Châu bất ngờ mở miệng.

Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu rõ. Gia tộc họ Lô chính là muốn kéo mình ngồi chung trên một con thuyền. Dẫu sao cũng không phải có ý gì xấu. Người ta hoàn toàn có ý tốt, dành lợi ích ưu tiên cho mình. Sau này, tập đoàn Bàn Đế của đại ca và Lô Thị hợp tác càng chặt chẽ rồi.

Nếu Lô Thị lỡ xảy ra chuyện gì thì lợi ích của đại ca cũng bị tổn hại, mình tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Chuyện này cứ coi như liên quan đến quyền lợi mà thôi.

Vì để thuyết phục mình, Lô Minh Châu tự mình ra tay, không ngờ còn đem cái chết của ông cụ ra để thuyết phục mình. Không thể không nói, người nhà Lô gia cũng là đến bước khốn cùng rồi.

Đại ca, công ty hai nhà chỉ là hợp tác thôi mà. Anh lẽ nào còn không tin người anh em như em. Gia tộc họ Lô tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì làm tổn hại đến đại ca.

Lúc này, Lô Vĩ nói với vẻ mặt khẩn thiết.

Cậu Diệp, nếu cậu không đồng ý chuyện này thì Lô Thị chúng tôi cũng không tiện nhờ cậu ra tay. Công ty vận tải Hào Thế vốn dĩ chính là nhờ cậu đoạt lại từ Phượng gia mà.

Lô gia chúng tôi chẳng những giành lại được thanh danh, vả lại, công ty vận tải biển của Lô gia cũng sẽ không bị tổn hại. Cậu chỉ lấy về mình những gì đáng được hưởng thì có gì là không thể.

Cậu và Lô Vĩ là anh em, cậu đã giúp nó quá nhiều. Cậu đã giúp nó bảo toàn uy tín của Lô Thị, so với điều này thì mấy trăm triệu có đáng gì.

Hơn nữa, nếu các cậu mua lại công ty vận tải biển Hồng Thăng thì cũng có thể lựa chọn tự làm chủ kinh doanh. Cái này, do các cậu tự làm chủ kinh doanh tổ chức tập đoàn vận chuyển. Điều này cũng không có liên quan gì với chúng tôi phải không nào?

Lúc này, không ngờ Lô Tiên Dật lại có thể mặt dày lấy việc từ chối nhận sự giúp đỡ ra để ép Diệp Phàm.

Lô Tiên Dật tuyệt đối không nhìn lầm người. Ông cụ tin vào tình anh em hữu nghị của Diệp Phàm. Hơn nữa, ông cụ nói ra việc tự làm chủ kinh doanh rất có lý, không có liên quan, móc ngoặc gì với Lô Thị, dĩ nhiên là loại bỏ đi nỗi băn khoăn của Diệp Phàm.

Thưa ông, Diệp Phàm cháu cũng không cảm thấy có gì băn khoăn. Giúp đỡ anh em thì nên thành tâm thành ý giúp. Bên trong có chữ tiền xen vào sẽ làm tổn hại đến tình nghĩa anh em.

Diệp Phàm nói, dù sao cũng không phải là sợ bị cột chung trên một con thuyền với Lô Thị.

Một khi đã nói như vậy thì cậu còn từ chối cái gì nữa, phải không nào cậu Diệp?

Lô Bạch Vân nói.

Như vậy, chờ mọi người chuyển nhượng lại công ty Hồng Thăng của Phượng gia xong, tập đoàn Bàn Đế sẽ mua lại với giá gốc gấp hai lần, chính là khoảng 240 triệu.

Sau đó sẽ cùng các chú thành lập một tập đoàn vận chuyển biển mới.Về phương diện cổ phần thì vẫn do các chú làm cổ đông lớn nhất lãnh đạo, Bàn Đế chính là cổ đông lớn thứ hai.

Bằng không, người ngoài sẽ cảm thấy kì lạ, công ty của Lô Thị các chú rõ ràng hái ra tiền, tại sao lại có thể bán ra ngoài với giá rẻ như vậy?

Nếu như Bàn Đế bỏ ra gấp đôi số tiền thì sẽ hợp lý hơn một chút phải không nào? Hơn nữa, đây là nguyên tắc làm người của cháu, được là được, nếu không được thì kiên quyết từ chối.

Thái độ Diệp Phàm cứng rắn cương quyết chưa từng thấy.

Đám người Lô Bạch Vân thoáng nhìn nhau, lại nhìn nhìn ông cụ. Thấy Lô Tiên Dật gật đầu, Lô Bạch Vân nói:

Cứ quyết định như vậy đi!

Giao đấu ở chỗ nào? Vào lúc nào?

Sau khi bàn luận ổn thỏa, Diệp Phàm chuyển sang hỏi đến chuyện giao đấu.

Phải biết rằng, Diệp Phàm có thể đưa ra được quyết định như vậy là phải có dũng khí rất lớn. Suy cho cùng, chuyện này xảy ra dù sao cũng đắc tội với Phượng gia. Thế lực của Phượng gia ở Thủy Châu cũng không thể khinh thường. Diệp Phàm cũng phải suy xét nhiều mặt, tuy nhiên, vì Lô Vĩ, Diệp Phàm cũng không để ý được đến nhiều như vậy, coi như là nguyên tắc trượng nghĩa cả đời của Diệp Phàm mà thôi.

Ở chùa Không Nguyên Thủy Châu, vào buổi chiều.

Bạch Vân nói.

Chú Lô, cháu có chút chuyện muốn hỏi chú một chút. Chúng ta nói chuyện cụ thể.

Diệp Phàm nói.

Được, cha nghỉ ngơi đi, chúng con ra ngoài phòng khách ngồi một chút.

Lô Bạch Vân giơ tay hướng về phía phòng khách mời Diệp Phàm. Vào đến phòng khách, một cô gái vô cùng đáng yêu đã pha xong trà, đang thướt tha bước lên.

Cô gái có khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to tròn, mỉm cười liền để lộ rõ đôi má lúm đồng tiền. Cô mặc một chiếc váy búp bê phối với chiếc áo có kèm thắt lưng trông rất trẻ trung, hợp mốt. Chỉ có cái mũi là trông hơi giống Lô Bạch Vân, dáng người hoàn toàn có vẻ như một sinh viên, vô cùng thuần khiết và xinh đẹp.

Niêm Y, đây là anh Diệp của Thành Ủy thành phố Thủy Châu, mau đến đây chào.

Lô Bạch Vân chỉ vào cô gái, cười nói.

– Xin chào Bí thư Diệp!

Niêm Y hơi cúi người chào hỏi, sau đó, đôi mắt to tròn long lanh hếch lên nhìn Diệp Phàm có chút khó hiểu, nhăn nhó một chút rồi không nhịn nổi, hỏi:

Bí thư Diệp chắc chưa đến 30 tuổi, chức vụ đã to hơn của anh trai tôi, quả là lợi hại!