Mai Trường Phong sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng lo lắng vô cùng, hận tới mức không thể móc trái tim Diệp Phàm ra xem hắn đang nghĩ gì.
Nhưng đại tư lệnh Mai vẫn dày mặt, vội quay mặt ra hiệu cho con trai, Mai Thiên Kiệt cũng không hề ngốc, lập tức hỏi:
- Sư phụ, lạ gì cơ? Lẽ nào có đồng chí ở khu ngoại quân cũng muốn chen vào chức chỉ huy sư đoàn A.
- Thiên Kiệt không hề ngốc, điều này cũng đoán ra được. –
Diệp Phàm thản nhiên cười, nhìn Mai Trường Phong, nói:
- Nhưng Trương Cường gần đây gặp phải việc khó xử.
- Việc khó xử, là việc gì?
Mai Trường Phong không mặn mà cũng chẳng lạnh nhạt hỏi.
- Việc này, nói ra cũng ngại, vẫn là tôi khiến anh ta gặp phải chuyện phiền toái.
Diệp Phàm cười cười.
- Không phải chứ sư phụ, thầy làm việc trong chính phủ, chẳng liên quan gì đến bên quân đội thì làm khó gì chứ. Lẽ nào thầy yêu cầu Báo Săn lập trường huấn luyện ở khu Hồng Liên. Như vậy làm sao được?
Mai Thiên Kiệt và bố, Mai Trường Phong cùng bắt đầu nhìn Diệp Phàm.
- Haizz…, thời gian trước Phí Nhật Độ tới tìm tôi, nói tôi quen với Trương Cường, kêu tôi ra mặt giúp anh ta chút chuyện.
Diệp Phàm thở dài, đương nhiên là đang diễn kịch.
- Việc nhỏ, việc gì mà Phí gia không thể giải quyết lại cần anh ra mặt. Việc này lại càng kỳ quái.
Mai Trường Phong thật có chút không rõ.
- Phí gia chỉ chuyên về việc chính phủ, lần này cần tôi giúp việc trong quân đội. Vẫn là tên Phí Hướng Phi, cậu ta vốn ở trong quân khu tỉnh rất tốt.
Sau khi nghe tới sư đoàn A đột nhiên lại muốn tới sư đoàn A. Ở đó đúng lúc lại thiếu vị trí Phó sư trưởng. Phí Hướng Phi là Phó tham mưu trưởng quân khu tỉnh Nam Phúc, quân hàm lại vừa thăng chức thượng tá.
Lại cũng vừa thích hợp với vị trí Phó sư trưởng của sư đoàn mới. Sư trưởng Trấn Trung Lương cũng chỉ là đại tá thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm thuận miệng nói, biểu hiện vô cùng tự nhiên.
Nhìn Mai Trường Phong, lại nói:
- Tôi là quan chức chính phủ, sao có cách giúp người ta vào vị trí này, đành tìm tới Trương Cường. Trương Cường cũng từng tới tìm Trấn Trung Lương và quân đoàn trưởng Hầu Bình của quân đoàn thứ hai. Trấn Trung Lương sau khi kiểm tra Phí Nhất Độ rất vừa ý, đã nói việc cần người với quân đoàn trưởng Hầu Bình. Quân trưởng Hầu cũng đồng ý, chắc hẳn đề nghị của quân trưởng Hầu đã báo cáo tới quân khu Lĩnh Nam rồi phải không?"
Mai Trường Phong là tên giảo hoạt, vừa nghe đã hiểu. Hoá ra tên này vòng vo như vậy, chắc chắn hôm nay tới Bắc Kinh hẹn mình đi uống rượu chính là vì chuyện của Phí Hướng Phi nhà Phí gia. Đương nhiên, Mai Trường Phong trong chuyện này cũng cần nhờ vả.
Cười nói:
- Việc này tôi thực sự không biết, gần đây luôn ở Bắc Kinh, không về quân khu.
Mai Trường Phong cũng rất quỷ quyệt, có lẽ về việc này đã sớm rõ rồi. Lúc này chỉ là đang nói tới điều kiện trao đổi mà thôi.
Diệp Phàm cười nhạt, nói:
- Vậy việc này có thể làm phiền Mai tư lệnh nghe ngóng giúp một chút, xem xem thỉnh cầu của quân trưởng Hầu đã tới tổng bộ quân khu chưa?
- Việc này, được, tôi sẽ hỏi thử.
Mai Trường Phong cũng dứt khoát, cầm điện thoại lên gọi. Ậm ừ một lát, sau khi đặt điện thoại xuống nói:
- Tôi vừa hỏi đồng chí quản lý nhân sự tổng bộ, họ nói có chuyện đó.
Nói xong lạnh nhạt nhìn Diệp Phàm, không nói gì nữa, cũng không nhắc gì tới chuyện giúp đỡ. Hai bên kỳ thực đang đấu trí với nhau.
Tuy nhiên, Diệp Phàm quyết không mở miệng trước. Hắn tin rằng Mai Trường Phong sẽ phải nói nên Diệp Phàm cũng không nói tới việc đó, cùng uống với Thiên Kiệt.
Thằng nhãi nàythản nhiên nói:
- Có việc này thì tốt rrồi, xem ra quân trưởng Hầu cũng là người trong chữ tín. Lúc về Thuỷ Châu nhất định cùng quân trưởng Hầu uống một cốc, nói lời cảm ơn.
- Ha… ha…
Mai Trường Phong lạnh nhạt cười mấy tiếng.
Sau khi uống vài cốc, đã trôi qua nửa tiếng, hai bên đều không nói tới việc quân đội nữa, mà đều nói tới những vấn đề thời sự, như đã quên việc của Phí Hướng Phi.
Nhìn đồng hồ, Diệp Phàm nói:
- Mai tư lệnh, đợi một chút, tôi cần đi tìm Phí Nhất Độ thương lượng một vài chuyện, nhân tiện giải quyết việc của Hoà Hoà. Cũng không biết trong lòng Hoà Hoà nghĩ gì, tôi thấy uống tới đây thôi, lần sau lại uống tiếp.
- Sư phụ, không phải người nói cần giải quyết việc của Phí Hướng Phi sao?
Lúc đó, Mai Thiên Kiệt không nín được, bởi biết mức độ quan trọng của việc này, liền nháy mặt với cha, vội nói.
- Không sai, không phải tôi nói đi tìm Phí Nhất Độ sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Sư phụ nghe con nói Phí Nhất Độ có thể giúp được gì. Không phải nói phét chứ, trong giới quân đội, Phí gia cũng chẳng ra sao, tuyệt đối không qua mặt được ông cụ Mai gia.
Mai Thiên Kiệt bất ngờ nói.
- Đừng nói linh tinh, Thiên Kiệt. Những lời này mà tới ta Phí gia, tiểu tử con rắc rối đấy. Bí thư Phí là người lãnh đạo cả nước, quân đội nhân dân không phải do Đảng lãnh đạo sao?
Mai Trường Phong cố ý dạy bảo con trai.
- Con không có ý đánh giá thấp Phí gia, chỉ là có một số việc Phí gia kém một chút cũng đúng thôi. Khổng Tử từng nói: "Tam nhân đồng hành, tất hữu ngã sư yên. Trạch kỳ thiện giả nhi tòng chi, kỳ bất thiện giả nhi cải chi) (ba người cùng đi, tất có người l<font face="宋体">à</font> thầy ta. Ta chọn điều tốt mà theo, còn điều không tốt thì tránh đi.)
Mỗi người đều có ưu điểm của mình, lấy những phần kém của học sinh giỏi mà nói, học sinh giỏi thành tích học tập tốt, nhưng chưa chắc đánh bóng rổ đã tốt.
Học sinh kém thành tích học tập kém, nhưng lại chơi bóng rổ tốt. Hai gia đình Phí – Mai cũng như vậy, tay có ngón dài, có ngón ngắn.
Việc nhỏ vừa rồi của sư phụ, con cảm thấy ông cụ Mai gia có thể giúp được.
Mai Thiên Kiệt sau một hồi nói đạo lý đều khiến Diệp Phàm và Mai Trường Phong có chút khâm phục.
- Ồ, không ngờ lý luận của tiểu tử con cũng đặc sắc đấy. Thiên Kiệt nhà chúng ta hiểu chuyện từ lúc nào thế này, sắp thành giáo sư đại học rồi. Còn trích dẫn cả lời của Khổng Tử, khiến chúng ta đều kinh ngạc.
Mai Trường Phong nói vài lời trêu con trai, lại nhìn Diệp Phàm, nói:
- Bí thư Diệp, chúng ta cũng không cần vòng vo nữa. Mai Trường Phong tôi là quân nhân, vòng vò theo kiểu người của chính phủ, tôi không quen. Tôi thích những người làm việc thẳng thắn.
- Như thế nào là làm việc thẳng thắn, xin Mai tư lệnh nói rõ.
Diệp Phàm ngồi thẳng người, nghiêm túc nói.
- Rất đơn giản, việc của Phí Hướng Phi tôi sẽ ra mặt giải quyết giúp. Mặc dù không dám chắc thành công mười phần, nhưng cũng được tám phần.
Mai Trường Phong hạ quyết tâm. Diệp Phàm biết việc đã thành. Mai Trường Phong nói chắc tám phần, trên thực tế là mười phần rồi.
Lời lãnh đạo nói toàn như vậy, rào rào đón đón. Có sáu phần thì luôn nói là hi vọng không lớn, có tám phần thì nói là có hi vọng, có ba phần thì dứt khoát nói là không có hi vọng. Nếu bạn tin vào lời nói đó thì đã bị lừa rồi.
- Được! Lúc nào Mai tư lệnh tới Thuỷ Châu, tôi sẽ hẹn Trương Cường tới. Đương nhiên Tề Thiên cũng sẽ tới, mấy người chúng ta cùng nhau ăn bát cơm to, uống bát rượu lớn.
Diệp Phàm cũng nhanh nhẹn gật đầu nói.
- Việc này làm xong rồi, Mai Trường Phong tôi là anh em của cậu.
Mai Trường Phong đột nhiên cư xử dân dã, cười nói.
- Được, anh là đại ca.
Diệp Phàm cười nói.
Sau khi về tới Hồng Diệp Bảo, Diệp Phàm luôn nghĩ tới việc của Mai Thiên Kiệt, quyết định thăm dò thái độ của Ninh Hoà Hoà trước đã. Nếu Ninh Hoà Hoà không có ý với Mai Thiên Kiệt, vậy dù mình có nhiệt tình cũng giải quyết được gì?
Cậu em trai Diệp Tử Kỳ cũng đã tới Hồng Diệp Bảo.
- Tử Kỳ, làm ở Bộ Tài chính vẫn thuận lợi chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Thuận lợi, Vụ trưởng Phong rất tốt với em. Lúc em mới vào làm ở Bộ, còn chưa hiểu gì, Vụ trưởng Phong đặc biệt gọi phó chủ nhiệm phòng kiến thiết kinh tế Mâu Thăng dạy bảo em.
Tử Kỳ rất hưng phấn, nhìn anh hai Diệp Phàm, nói:
- Nhưng gần đây chủ nhiệm Mâu có chút không vui, nghe nói trong Vụ còn trống hai vị trí trưởng phòng. Chủ nhiệm Mâu đã 30 tuổi rồi, vẫn chỉ là phó chủ nhiệm văn phòng. Có lẽ trước đây Vụ trưởng Phong giao cho chủ nhiệm Mâu chăm sóc em nên anh ta cho rằng quan hệ giữa em và Vụ trưởng Phong rất tốt. Sau này thì có chút, điều này…
- Có phải chủ nhiệm Mâu gợi ý khéo, muốn chú nói tốt mấy câu trước Vụ trưởng Phong không.
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
- Lúc ấy em sợ chủ nhiệm Mâu hiểu lầm, đành nói thật. Nói là mình không quen Vụ trưởng Phong, là anh trai có quan hệ tốt với Vụ trưởng Phong. Tuy nhiên, không lâu sau chủ nhiệm Mâu luôn để ý nghe ngóng tin tức của anh, hơn nữa còn muốn tới Hồng Diệp Bảo ch<font face="宋体">à</font>o anh. Chỉ là không biết ý anh nên không dám đưa anh ta tới Hồng Diệp Bảo.
Diệp Tử Kỳ nói, trong lòng vẫn rất sợ người anh trai Diệp Phàm này.
Kỳ thực, trong nhà Diệp Phàm, hắn chính là trụ cột gia đình. Bây giờ trong nhà có việc gì lớn, ba mẹ đều gọi điện thương lượng với Diệp Phàm, làm cho hắn có lúc cảm thấy phiền hà, nhưng cũng không dám mở miệng oán than.
- Em cảm thấy chủ nhiệm Mâu này thế nào, nói thật xem, còn cả phương diện năng lực nữa, nói hết cả ra.
Diệp Phàm nói, mặc dù cảm thấy Tử Kỳ ở Bộ có sự che đỡ của Vụ trưởng Phong, nhưng dù sao Vụ trưởng Phong cũng ở tít trên cao.
Em mìnhchỉ là nhân viên nhỏ, vẫn cần có lãnh đạo trực tiếp thật lòng giúp đỡ. Như các lãnh đạo cấp trên của cậu em mình là vô cùng quan trọng, không cần có lời của Vụ trưởng Phong cũng có thể đề bạt Tử Kỳ từ nhân viên thường lên cán bộ phó phòng khi thích hợp.
Con đường của em trai mới bắt đầu, cần phải có người khác dẫn dắt. Bản thân mình ở dưới, có lúc vượt quá khả năng, không thể quan tâm tất cả mọi việc, như thế thì rất là mệt nên vì tam đệ mà bồi dưỡng mấy người lãnh đạo Diệp Phàm cũng thấy đáng.
Theo vị trí không ngừng thăng cao, quan niệm của Diệp Phàm cũng thay đổi. Trước đây việc gì cũng tự mình cố gắng, bây giờ cũng dần dần ngộ ra điểm quan trọng trong lãnh đạo là —— Chỉ Huy.
Điều động cấp dưới như thế nàolà tiêu chuẩn chính của người lãnh đạo thành công. Nếu cấp dưới không có thực lực, lãnh đạo mệt chết cũng không giải quyết được. Càng lên cao vây cánh càng mạnh, tác dụng của việc chỉ huy càng quan trọng vô cùng.
Tử Kỳ bây giờ đang trong giai đoạn trưởng thành, bồi dưỡng một lãnh đạo tốt cho nó là vô cùng mấu chốt. Tự mình bồi dưỡng ra một lãnh đạo quan tâm chăm sóc Tử Kỳ, lãnh đạo lên, Tử Kỳ cũng lên, chính là biện pháp giúp đỡ ổn thoả nhất.
- Chủ nhiệm Mâu rất tốt, đây không phải chỉ là lời khen ngợi. Đương nhiên anh ấy rất tốt với em, có lẽ lúc trước là do nể mặt Vụ trưởng Phong.
Nhưng sau này qua vài lần uống rượu cùng chủ nhiệm Mâu, có lúc say anh ấy mới nói thật lòng. Về phương diện năng lực chủ nhiệm Mâu cũng rất giỏi, anh ấy tốt nghiệp chính qui đại học tài chính.
Cũng có thể coi là sinh viên già, chứ không phải cái gọi là văn bằng bổ túc trong trường Đảng. Năng lực của chủ nhiệm Mâu ở Vụ thì ai cũng biết, thì cứ lấy công tác văn phòng mà nói, giống như là có dầu bôi trơn khi làm việc.
Chủ nhiệm Mâu xử lý mọi việc rất tốt. Đương nhiên, vận khí của chủ nhiệm Mâu không tốt, trước kia có người lãnh đạo cũ hay khen ngợi anh ta lại chuyển đi phụ trách nơi khác.
Người đi trà nhạt cũng là việc thường thấy trong Bộ. Lãnh đạo mới lên mặc dù từ phó tỉnh chuyển sang Bộ Tài chính, vẫn chỉ như đứa trẻ, lời nói chưa có nhiều uy quyền.
Đặc biệt là việc điều chỉnh nhân sự trong Vụ, nhân vật số một là quan trọng nhất. Hơn nữa chủ nhiệm Mâu cũng có nói, nếu anh ta có thể ngồi vào vị trí trưởng phòng, cũng sẽ đưa em lên theo.
Hơn nữa, lập tức có thể đề bạt lên Phó trưởng phòng.
Diệp Tử Kỳ làm việc hơn 1 năm, kinh nghiệm cũng đã tích luỹ được một chút rồi