-Nếu nhà máy giấy thật sự cải cách thì chắc mình sẽ bị điều đi, điều này thì Hoàng Hải Bình không muốn. Nhà máy giấy Ngư Dương tuy nói là nghèo, thậm chí bây giờ còn lỗ nhưng kỳ thật cũng không bao nhiêu, chỉ là tuồn ra cho tư nhân thôi. Nếu như phải lên huyện làm một cái cục trưởng chết bầm nào đó còn không bằng làm một phương trượng ở cái miếu nhà máy giấy này, đạo lý này người ngoài nhìn vào chắc chắn không hiểu.
Diệp Phàm dĩ nhiên không biết chuyện trong Bách Vị Các, sau khi ăn cơm xong thì theo Vu Kiến Thần tới phòng VIP hát hò một hồi, sau đó lên thẳng phòng trên tầng 16 nghỉ ngơi.
Diệp Phàm về đến phòng mình thì ngồi xếp bằng vận công giải rượu rồi bắt đầu thử nghiệm Thiên Âm lôi cương chỉ thuật mà Trần Khiếu Thiên vừa truyền khẩu, cảm giác bí thuật này rất kỳ diệu. Nam Cung cẩm thần chính là bị Trần Khiếu Thiên dùng thuật này điểm huyệt Bách Hội, Thiên Tuyền mới lâm vào hôn mê, sống đời thực vật.
Tuy nhiên gã cũng chỉ là bị phong bế kinh mạch, chỉ cần có người dùng thuật này giải khai thì lại có thể khai thông đường máu. Tuy nhiên thi thuận thì dễ nhưng giải thuật thì khó khăn hơn nhiều, đặc biệt là huyệt Bách Hội ở trên não, chỉ cần sai lệch một chút là có thể khiến Nam Cung Cẩm Thần chân chính biến thành một người thực vật.
Diệp Phàm thử nghiệm bí thuật này ngay trên người mình, phát hiện thấy rất khó để khống chế sức lực vì nội kình còn chưa đạt tới mức phun ra như ở cảnh giới Tiên Thiên. Nội kình của hắn hiện giờ căn bản là hoàn toàn không có hình dạng, chỉ có thể cảm nhận được mà không nhìn thấy được.
Thi triển Thiên Âm lôi cương chỉ bằng cảm giác là rất khó khăn, chỉ trông cậy vào khả năng khống chế sức lực bên trong của mình. Luyện được một lúc thì Diệp Phàm cảm thấy hơi đói bụng, nhìn xuống đồng hồ thì đã gần 12h đêm liền mở cửa bước xuống tầng dưới cùng ra ngoài xem có chợ đêm ẩm thực gì không.
Đang đi thì đột nhiên thấy cách đó chừng mười mét có một người đang lén lút gọi điện thoại, thì thầm:
- Nhanh lên một chút, ở tầng 16 phòng 8.
- Tầng 16 tầng phòng 8 chẳng phải là phòng của anh Vu sao, chẳng lẽ có người dám mưu sát phó cục trưởng công an, chắc là không thể nào,vậy thì có ý gì?
Diệp Phàm suy nghĩ rất nhanh rồi cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó mờ ám, đang định quay lại thang máy để nói cho anh Vu thì thấy ngoài cửa đột nhiên xông tới mười mấy cảnh sát cảnh sát vũ trang đầy đủ. Tên vừa rồi gọi điện thoại là một thanh niên mặc thường phục hô lớn:
- Mau lên tầng! Chạy thẳng tới tầng 16 phòng 8.
Lúc này có một người chịu trách nhiệm quản lý quán rượu vọt ra ngăn cản:
- Đồng chí cảnh sát, chúng tôi kinh doanh hợp pháp, các anh đây là...... Nguồn: http://truyenfull.vn
Y chưa dứt lời đã bị một một cảnh sát có khuôn mặt dài như ngựa thô bạo đẩy ra:
- Đặc biệt kiểm tra phòng, gần đây có một trọng phạm nghi chạy trốn tới thành phố Mặc Hương chúng ta.
Lúc này có một người cảnh sát phía sau đem lệnh khám xét, những cảnh sát khác nhanh chóng chạy vào thang máy.
- Không xong rồi!
Lúc này Diệp Phàm đột nhiên nhớ tới lúc nãy khi Vu Kiến Thần lấy phòng còn ôm theo cô gái xinh đẹp ngồi uống rượu bên cạnh y, nghe ông chủ Ngô Kiến Hoa giới thiệu là tài vụ của công ty, chắc là vì muốn lôi kéo quan hệ với Vu Kiến Thần mà cả cháu họ xa cũng dâng lên cho y.
Những cảnh sát này chắc là muốn chạy lên phòng anh Vu để bắt gian, giờ chính là lúc quan trọng để tranh đoạt cái ghế cục trưởng cục công an thành phố, chắc là do đối thủ của y bố trí. Đi thang máy thì không được, Diệp Phàm không còn cách nào khác là dùng nội kình chạy như bay theo cầu thang bộ lên tầng 16, trong đầu chỉ nghĩ là phải vượt được thang máy.
Cuối cùng hắn cũng đã kịp tới trước, vừa thở hồng hộc vừa gõ cửa thật mạnh:
- Mở cửa nhanh lên, có cảnh sát kiểm tra phòng.
Diệp Phàm ghé sát miệng hô lớn.
- Thằng ranh này, đã khuya thế này...... Cái gì!
Vu Kiến Thần lúc đầu còn uể oải đáp, sau nghĩ đến ba chữ "Kiểm tra phòng" thì sợ toát mồ hôi vội vàng chạy ra mở cửa. Tuy nhiên đã không kịp chạy ra ngoài, đầu thang máy kia đã mở, mấy cảnh sát nhanh chóng vọt ra.
Lúc này mà chạy ra ngoài sẽ bị nhìn thấy, hơn nữa bộ dạng của Vu Kiến Thần hết sức nhếch nhác. Vừa rồi y còn hăng say cày bừa trên người của cô gái tên gọi là Ngô Mẫn, lúc nghe Diệp Phàm gọi mới vội vã chồm dậy mặc quần đùi, luống cuống nên còn thò ra cả nửa khúc, Diệp Phàm lập tức kéo y vào phòng khóa trái cửa.
- Mẹ kiếp! Cái thằng chó Chu Chính Dương này.
Vu Kiến Thần mắng ầm nghĩ cách, nhưng thời gian đã không kịp nữa rồi.
- Anh Vu, anh chui vào giường đi, mặc cho số phận, em ở ngoài chống đỡ.
Diệp Phàm vận kình nâng cái nệm giường rất nặng lên, ẩy Vu Kiến Thần vào đó. Mình còn độc thân, dù có kiểm tra cũng có thể nói là yêu đương, vấn đề không lớn, nhưng Vu Kiến Thần thì còn có vợ, chuyện này nếu lộ ra thì ngay cả cái chức phó cục trưởng cũng còn khó giữ.
Vu Kiến Thần không nói gì, nhìn thật sâu Diệp Phàm rồi nhanh chóng chui vào. Diệp Phàm bảo Ngô Mẫn đem hết các đồ vật của Vu Kiến Thần ném hết vào trong đó, xong xuôi thì đã nghe tiếng đập cửa bên ngoài thình thịch.
Diệp Phàm cố ý cởi quần áo ngoài, đầu tóc cũng vuốt bù xù ra bộ đang làm chuyện kia thì bị cắt ngang, cứ thế quần đùi nghênh ngang ra mở cửa.
- Làm gì, hơn nửa đêm rồi mà còn ầm ĩ chết người.
- Diệp Phàm nói xong ngáp một cái như còn đang ngái ngủ, tên thanh niên vừa gọi điện thoại thấy vậy thì ngây ra.
- Kiểm tra phòng!
Tên cảnh sát có khuôn mặt dài như ngựa đẩy Diệp Phàm ra rồi vọt vào, phát hiện Ngô Mẫn đang nằm trong chăn thì hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Hai người là vợ chồng sao?
- Không phải! Chúng tôi đang nói chuyện chuẩn bị đính hôn.
Diệp Phàm bình tĩnh.
- Mang đi cả!
Tên cảnh sát mặt dài vung tay lên.
- Chờ tôi mặc quần áo vào, Ngô Mẫn, không phải sợ, chúng ta yêu thương không có phạm pháp. Mau mặc vào.
Diệp Phàm vội vã kêu lên.
Sau khi hai người mặc xong quần áo thì bị mấy cảnh sát dẫn ra cửa, không lâu sau thì đến cục cảnh sát thành phố.
Tên cảnh sát có khuôn mặt dài như ngựa xem xét hết cả phòng, rồi lại mở tủ quần áo, chỉ là nằm mơ cũng không nghĩ ra đại cục trưởng Vu Kiến Thần lại nằm nấp dưới giường. Bởi vì gã không thể tin Vu Kiến Thần chịu cùng Diệp Phàm chơi trò nhị long nhất phượng.
- Mẹ kiếp! Nói, mày ở đâu, tên là gì, tại sao ở đây.
Tên thanh niên lúc nãy gọi điện thoại lúc này đã đổi trang phục cảnh sát chạy vào, vừa hỏi vừa đá cho Diệp Phàm một cái.
Thái độ hung hăng của gã chắc là vì vừa rồi vồ hụt nên đem móng vuốt chụp lên người Diệp Phàm. Người này tên là Chu Căn Vượng, là một cảnh sát bình thường vẫn muốn vào đội hình sự. Tối nay gã rất oan uổng, lúc chập choạng tình cờ nhìn thấy Vu Kiến Thần ở Mặc Hương đại tửu lâu nên âm thầm theo dõi rồi báo lên cho Chu Chính Dương.
Chu Chính Dương lập tức bảo gã theo sát, sau đó phát hiện thấy Vu Kiến Thần vào phòng cùng với một cô gái thì lập tức bảo đội phó đội cảnh sát hình sự Tôn Binh là đệ tử ruột của Chu Chính Dương dẫn theo mười mấy thân tín chạy tới. Những cảnh sát này dĩ nhiên là không biết Tôn Binh dẫn bọn họ đi bắt Phó Cục trưởng Vu Kiến Thần, nếu không cho bọn họ ăn gan trời cũng không dám.
Ai ngờ cuối cùng cá lại biến thành người sống, Vu Kiến Thần lại biến thành Diệp Phàm.
- Ta là nhân viên của thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương, các anh sao có thể tùy tiện đánh người. Tôi tới thành phố Mặc Hương thăm bạn gái......
Diệp Phàm cố ý che cái bụng, gập người nhăn nhó.
- Gặp cái con mẹ mày ấy, để tao đá chết mày.
Tên cảnh sát có khuôn mặt dài như ngựa tên là Tôn Binh sau khi đi vào lại càng nổi điên đá liên tiếp Diệp Phàm mấy cái, cũng may Diệp Phàm có thuật dưỡng sinh hộ thể, nếu không chắc lần này nằm bệnh viện rồi.