Quan Thuật

Chương 1314: Thăng chức Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy




- Đồng chí Quản Nhất Minh, vị trí Phó chủ tịch thành phố Triều Châu không bình thường đâu, chúng ta có thể sắp xếp xuống. Tuy nhiên chúng ta sắp xếp như vậy, Phó chủ tịch trường Đảng trung ương Đường đích thân trao tặng "Học viên xuất sắc", anh nói xem, nếu truyền đến tai Phó chủ tịch Đường, người ta sẽ coi chúng ta như thế nào?

Triệu Xương Sơn hôm nay đổi tính, trông giống hệt mặt cười Di Lặc. Bụng nghĩ, xem lão Quản rồi sẽ đi đến đâu, Uông Chính Tiền sẽ hiệp trợ ông thế nào.

- Bí thư Triệu, không bình thường cũng đúng thôi, thành phố Hải Châu không phải cũng đang thiếu một Phó chủ tịch thành phố hay sao? Có thể bảo Diệp Phàm đến thành phố Hải Châu mà, dù sao cũng đều là Phó chủ tịch thành phố cả. Điều kiện ở Hải Châu lại tốt hơn so với Triều Châu nữa, tin rằng bên phía Phó chủ tịch Đường kia cũng dễ nói chuyện thôi, có đúng không?

Những lời này của Lỗ Đông, bạn học cũ của Triệu Xương Sơn cũng khá sắc xảo.

Uông Chính Tiền thiếu chút nữa đập bàn, cảm thấy Lỗ Đông Lai đang khiêu chiến quyền uy của ông ta, cho nên ông ta lập tức hừ nói:

- Đồng chí Lỗ Đông Lai, thành phố Hải Châu là đặc khu, là thành phố cấp phó tỉnh, Phó chủ tịch thành phố cũng là cán bộ cấp giám đốc sở. Còn về nguyên nhâm tôi cũng vừa nói rồi. Nếu Bí thư Triệu cảm thấy được thì tôi cũng chẳng có ý kiên gì.

- Tuyệt đối không được, một thanh niên mới có 24 tuổi, làm sao có thể đảm nhiệm chức cấp giám đốc sở được? Tổ chức của nước ta là trò đùa sao?

Về phần cán bộ cấp Giám đốc sở, ít nhất cũng phải 30 tuổi trở lên, có phải không nào? Trưởng ban cổ, anh làm công tác tổ chức, xem có vị trí nào không?

Chúng ta là cán bộ của Đảng, danh hiệu "học viên xuất sắc" mà Phó chủ tịch Đường trao tặng kia chúng không thể để mất một vế được, như vậy là không tôn trọng lãnh đạo nhà nước…

Triệu Xương Sơn liếc mắt nhìn Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cổ, chưa đợi ông ta mở miệng, liền nói thêm:

- À, đúng rồi, nhìn Trưởng ban Cổ, tôi lại nghĩ ra một chức. Đồng chí Phượng Quốc Hưng vốn không phải là Phó trưởng ban tổ chức sao? Nếu đồng chí ấy đã được dề bạt lên chức Phó trưởng ban thường vụ rồi thì cái vị trí kia có thích hợp không.

"Mẹ nó, lão Triệu đang ép mình đây. Ông đưa ra vị trí Phó trưởng ban, nhưng đồng chí Diệp Phàm lại đang cần lên vị trí cấp Phó sở…" Cổ Hoài Tâm trong lòng thầm mắng một câu, miệng nói:

- Ừm, vị trí cũ của Phượng Quốc Hưng vẫn còn đang trống, tuy nhiên, việc chọn người cho chức này rất quan trọng, còn phải cần đồng chí ở ban Tổ chức Trung ương đồng ý nữa mới được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Ừ, vị trí Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy đúng là quan trọng. So với chức Phó giám đốc sở, phân lượng không hề nhỏ hơn tí nào. Tôi thấy, đồng chí Diệp Phàm nếu đã là " Học viên xuất sắc" thì để đồng chí ấy đảm nhiệm chức Phó trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy cũng dễ ăn nói thôi…

Phó bí thư Diệp Đông đột nhiên mỉm cười, nói.

- Đúng, đúng. Sắp xếp như vậy là thích hợp nhất, nói như vậy Phó chủ tịch Đường chắc cũng hài lòng. Về phần ban Tổ chức Trung ương, nếu có thể thông qua đương nhiên là tốt nhất, nhưng cho dù nếu không được thông qua, thì Tỉnh ủy Việt Đông chúng ta đề xuất với trung ương. Học viên xuất sắc thì được coi trọng lắm…

Lâm Phong cũng nói phụ họa theo, mà Lỗ Đông Lai cũng gật đầu theo.

- Thế…

Quản Nhất Minh còn muốn dông dài, Triệu Xương Sơn đột nhiên nghiêm mặt, hừ nói:

- Đây là đang ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, đều có biên bản ghi lại.

Nếu một ngày nào đó sếp Đường đến tỉnh Việt Đông chúng ta, xem lại biên bản, thì các vị nghĩ sẽ như thế nào? Đối với chỉ thị của cấp trên, nhất định chúng ta phải hoàn thành. Mặc cả như vậy là thái độ đối với công việc sao?

Việc này cứ quyết định như vậy, những đồng chí nào đồng ý để đồng chí Diệp Phàm đến đảm nhiệm chức Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Việt Đông thì giơ tay.

Triệu Xương sơn nói xong thì giơ tay lên đầu tiên, Diệp Đông, Lâm Phong, Lỗ Đông Lai cũng giơ lên theo. Bí thư Thành ủy Tô Thanh Vân do dự một chút rồi cũng giơ tay lên. Cuối cùng Quản Nhất Minh và Uông Chính Tiền cũng bất đắc dĩ phải giơ tay lên. Bởi vì năng lượng của Đường Hạo Thông quá lớn. Nếu đến tai ông ấy thì có lẽ sinh mạng chính trị của mình cũng sẽ kết thúc luôn.

- Được, nhất trí thông qua. Điều này chứng tỏ, tỉnh ủy Việt dông chúng ta là một tập thể đoàn kết…

Triệu Xương Sơn khẳng định hàng loạt những điểm tốt.

Quay sang Cổ Hoài nói:

- Cậu lập tức cho nhân viên đem quyết định của Tỉnh ủy Việt Đông báo cáo lên Ban Tổ chức Trung ương, để còn biết ý trên bộ thế nào. Hơn nữa, phải ghi chú rõ, đồng chí Diệp Phàm lần này là Học viên xuất sắc nhất của trường Đảng, đích thân Phó chủ tịch Đường trao tặng.

- Vâng!

Cổ Hoài lập tức ra ngoài hạ chỉ thị, không lâu sau văn kiện đã đến tay Ban Tổ chức Trung ương.

Chuyện không tưởng tượng được đã phát sinh, chỉ hai ngày, Ban Tổ chức Trung ương đã có hồi âm.

Diệp Phàm đang ở nhà ở Thủy Châu ăn sáng, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy gọi điện đến thông báo, bảo hắn nhanh chóng trở về Việt Đông để báo cáo công tác. Sau khi hỏi dò, mới biết mình được Ban tổ chức Trung ươn phê chuẩn, nhậm chức Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Việt Đông.

Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi cúp máy, lẩm bẩm nói:

- Thủ tướng hành động thật là nhanh, nếu thủ tướng đã coi trọng mình như vậy, thì mình cũng phải nhanh chóng kết thúc công tác xét xử thảm án 88. Quản Nhất Minh, ông cứ đợi đấy.

Đám Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên, Trương Hùng, Tề Thiên biết được tin cũng đều gọi điện đến chúc mừng. Tuy nói cấp bậc không thay đổi, nhưng chức vụ Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không phải là nhỏ.

Bởi vì dù sao cũng quản lý mũ quan của cán bộ trong toàn tỉnh.

Tin tức này truyền đến Ngư Đồng trước, cán bộ ở đây suýt nữa làm cháy cả điện thoại của Diệp Phàm. Ngay cả Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng cũng gọi điện đến chúc mừng.

- Ba, nghe nói Diệp Phàm được thăng chức Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, anh ấy thật là có bản lĩnh.

Kiều Viên Viên nhìn ba mình Kiều Viễn Sơn một cái, đắc ý nói. Chuyện này, Kiều Viên Viên biết là ba mình đã biết rồi..

Bởi vì, theo quy định, việc bổ nhiệm cán bộ quan trọng thì đều phải thông qua ban Tổ chức Trung ương cả.

Đương nhiên, bình thường đã đề xuất như vậy thì ban Tổ chức Trung ương cũng sẽ đồng ý thông qua. Kiều Viên Viên nói như vậy, đơn giản là chỉ muốn cha mình coi trọng Diệp Phàm hơn mà thôi.

- Thằng bé đó đúng là xuất sắc thật.

Bà xã của Kiều Viễn Sơn. Diệp Dung khen một câu, nhìn con gái, cười nói:

- Xem con vui mừng kìa, mẹ đang bảo không biết tại sao con lại vui mừng thế, hóa ra là vì chuyện này à.

- Mẹ…

Kiều Viên Viên mặt đỏ lên, cố ý kéo dài giọng mình ra để khỏi đỡ ngượng.

- Ban Tổ chức cán bộ là một nơi tốt, tuy nhiên cái chức Phó trưởng ban ở Việt Đông không hề dễ làm. Chỉ mong thằng nhóc đó sẽ trụ được vững.

Kiều Viễn Sơn thản nhiên nói, vẻ mặt vô bi vô hỉ.

Kiều Viên Viên trong lòng kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Ba, có gì không dễ làm chứ? Không phải đều là làm việc sao?

- Làm việc, ha ha.

Kiều Viễn Sơn thản nhiên cười, cúi đầu xuống đọc báo. Kiều Viên Viên mặc dù sốt ruột, nhưng lại không dám hỏi lại.

- Phó trưởng ban Diệp, hai anh em ta cùng làm quan ở một thành phố rồi, ha ha…

Diệp Phàm uống say mèm, vừa mới về đến Việt Đông, về nhà đang muốn nghỉ ngơi một chút thì vang lên giọng nói của Túc Nhất Tiêu.

- Cùng làm quan một thành phố, anh Túc, nói như vậy có ý gì? Anh không phải anh được bố trí ở Ngư Đồng sao?

Diệp Phàm có chút kinh ngạc.

- Ha ha.

Túc Nhất Tiêu cười mấy tiếng, nói:

- Bây giờ không ở Ngư Đồng nữa rồi, cái nơi đó à, chẳng ra làm sao cả, trên tỉnh vẫn tốt hơn.

- Bộ phận nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Sở Giám sát.

Túc Nhất Tiêu thản nhiên cười nói

- Không tồi, không tồi. Về sau thủ hạ lưu tình nhé, đừng suốt ngày giám sát tôi là được.

Diệp Phàm ha hả cười nói.

- Đâu dám, nếu như vậy cậu không tước mất cái mũ quan của tôi mới lạ đấy.

Túc Nhất Tiêu cười nói.

- Có phải phó giám đốc sở thường trực không?

Diệp Phàm hỏi, kỳ thực hắn cũng có chút tò mò. Túc Nhất Tiêu có Diệp Đông trong Tỉnh ủy nâng đỡ, ở Việt Đông này không phải như cá gặp nước sao?

- Đâu thể, nửa năm trước mới là ủy viên thường vụ thành phố Ngư Đồng, giờ lên sở Giám sát cũng chỉ được làm chức Phó giám đốc sở bét nhất thôi, đâu được làm phó thường trực.

Túc Nhất Tiêu thở dài, hỏi:

- Cậu giờ thì hot rồi, một Phó trưởng ban bước ra ngoài, có ai dám không nịnh bợ chứ?

- Đừng nói nữa anh Túc, tôi cũng như anh thôi, cũng đều là chức phó đứng đằng đuôi cả. Nghe nói trên đầu còn có mấy vị Phó trưởng ban nữa, hơn nữa có mấy người đều là cấp bậc Giám đốc sở.

Có ba trưởng ban cấp phó giám đốc sở, tôi là một trong số đó. Nhưng người ta làm cũng không ít năm rồi, mạng lưới quan hệ dày đặc.

Mình mới vào, lại phải bắt đầu lại.

Diệp Phàm cũng có nỗi chua xót, vị trí cũ hắn làm cũng rất tốt, đã bắt đầu có quan hệ.

Không ngờ Triệu Xương Sơn lại cho lên Ban Tổ chức Tỉnh ủy. Bây giờ, lại phải bắt đầu lại. Nghe nói ở ban Tổ chức cán bộ quan hệ cũng rất phức tạp.

Vị trưởng ban tân nhậm Cổ Hoài ngoài mặt trông có vẻ cười cười nói nói, nhưng có người bảo ông ta là nham hiểm. Làm cho Diệp Phàm nhớ đến Tạ Cường ở huyện Ngư Dương.

Mà Phó trưởng ban Phượng Quốc Hưng trẻ tuổi, lại có ông nội Phượng Bảo Sơn ở ban Kỷ luật Trung ương. Còn một phó trưởng ban xếp hạng bét như mình không biết sẽ như thế nào.

Tuy nhiên, nghe nói Phượng Bảo Sơn nửa năm sau sẽ về nghỉ. Sau này Phí Nhất Hằng của Phí gia có thể thượng vị, thì thế của mình cũng sẽ mạnh lên rất nhiều.

.