Quan Thuật

Chương 1307: Lôi gia buồn phiền




Hai người đến khu nhà cũ của phó Chủ tịch thành phố, Trương đại sư đi một vòng quanh tường sau đó nhíu mày.

- Nếu không thì vào xem một chút, tường này không cao.

Diệp Phàm cười đề nghị.

- Đi vào thì tốt, tòa nhà này, hình như âm khí thật sự quá nặng.

Trương đại sư vẻ mặt nghiêm túc nói, hai người tìm chỗ không có ai, đối với Trương đại sư mà nói cũng thân thủ ngũ đẳng, muốn trèo tường cũng là dễ dàng.

- Quả nhiên âm khí trầm trọng, tòa nhà này, xem ra ở dưới có cái mộ, chôn hình như là oan hồn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đại sư Trường vuốt vuốt râu thản nhiên nói.

- Lạ quá, gia tổ nhà họ Chung trên lý thuyết vẫn là nhà có tiền, sao lại tìm một thầy phong thủy kém như vậy đến để chọn xây nhà chứ, còn xây trên nấm mồ của oan hồn.

Vẻ mặt Diệp Phàm trầm xuống nói.

- Việc này cũng không phải nhà gia tổ nhà họ Chung chọn đại sư không giỏi phong thủy, khi mới bắt đầu, khu đất này có lẽ là khu đất quý.

Nói như thế nào được, cậu chắc chắn khó hiểu. Thật ra, mặc dù dưới nền nhà cũ có một phần mộ của oan hồn, nhưng cũng không thể nói chỗ đất này không tốt.

Khi mới bắt đầu, oan hồn có oán khí tràn ra, nhưng bởi vì nơi này thông gió tốt, hơn nữa cảnh sắc đẹp, tam thủy quy nguyên.

Oán khí đều bị nước tẩy sạch, hơn nữa tình trạng thông gió tốt, oán khí này không lưu lại một chút nào. Đã không có oán khí, khu đất này thật sự là bảo địa.

Được gọi là nơi rồng ngủ. Tuy không thể nuôi dưỡng ra một ông vua hay một người lãnh đạo nhưng con cháu sau này đạt đến lãnh đạo cấp bộ là có khả năng. Nói trắng ra là, trong hoàng cung long mạch cũng thế thôi.

Trương đại sư vẻ mặt thần bí nói.

- Vậy lạ quá, hiện tại vì sao không nên cho người ở lại, chẳng lẽ phong thủy nơi này đã thay đổi.

Diệp Phàm thực sự không rõ.

- Đương nhiên, vạn vật trong trời đất bất cứ lúc nào cũng đều có thay đổi. Trái đất chuyển động, yên lặng cũng chỉ là vận động tương đối.

Có người từng nói, một đời người không thể tắm trên cùng một dòng sông. Nghĩ lại rất có lý, cậu nghĩ xem, sông tuy vẫn là con sông đó, nhưng nước trên sông lúc nào cũng chảy. Cậu ở trên đó một thời điên, và ngay sau đó nhảy xuống cùng địa điểm trên sông, nước trên sông đã không phải là một. Cho nên, không thể xem như là cùng một con sông.

Nói một cách tương đối vẫn là cùng một dòng sông thôi. Nhà cũ của nhà họ Chung trước kia vẫn không tồi, điểm xấu không ở đâu xa, cậu nhìn phía đối diện cửa chính lại, chắc chắn sẽ hiện lên cái gì?

Trương Đạo Lâm cười thần bí, giơ tay chỉ.

Diệp Phàm nhìn theo tay ông chỉ, nói:

- Chỉ thấy một tòa nhà, Hải Long Building, chẳng lẽ chính là nguyên nhân?

- Ừ, tòa nhà này cao mười tầng, người hiểu rõ phong thủy biết tòa nhà cao này cách trở, biết rõ nơi biến thành bế tắc, cho nên, oán khí thật ra chính là âm khí không thể thông đi. Hơn nữa, xung quanh lại xây dựng nhà tầng, tam thủy chi nguyên bị cắt đắt, hiện tại còn sót lại một ít. Cậu nhìn xem, khúc sông sau nhà cũ hiện tại đã không nhìn rõ, nước đen tối làm sao có thể lọc được oan hồn khí. Cho nên nơi này nếu muốn tiếp tục ở lại, trừ khi hủy tòa nhà Hải Long, nước sông này có thể lọc oan hồn khí.

Đại sư Trương sờ sờ cằm bình tĩnh cười nói. Thật là có phong cách của đại sư.

- Không thể tưởng được, phong thủy còn huyền diệu như vậy, kết hợp với lý luận khoa học hiện đại, thực sự có điểm có lý.

Diệp Phàm cười nói.

Quay người nói:

- Tuy nhiên, nghe nói cha của Phó chủ tịch thành phố Chung Hưng Điều Chung Vệ là người bảo thủ, phải làm cho ông ta tin tưởng, hơn nữa, phải làm ông ta tin tưởng không dấu vết mới được. Nếu đại sư trực tiếp tìm đến cửa, một là tổn hại uy danh của đại sư, thứ hai sẽ làm cho Chung Hưng Điền nghi ngờ Lã Bột Toàn mời thuyết khách.

- Lã Bột Toàn muốn mời tôi, y còn chưa đủ tư cách.

Trương Đạo Lâm mỉm cười lắc lắc đầu.

- Đúng thế, tuy nhiên, chúng ta phải làm được, đương nhiên làm được mà không dấu vết thì tốt. Thật ra, muốn giải quyết vấn đề của Lã Bột Toàn giúp đỡ thông gia của tôi cũng không phải phiền toái như vậy. Tuy nhiên, tôi cảm thấy, có một số việc cầu người không bằng cầu chính mình. Có một số việc tự đi làm đối khi trong quá trình có rất nhiều niềm vui.

Diệp Phàm thật thà nói.

- Ừ, khả năng của cậu Diệp tôi cũng có thể đoán được một ít. Thật ra sống ở trên đời là tranh đấu, không tranh đấu mà có người làm cho trước hết thì có ý nghĩa gì. Trong cảm nhận riêng, chỉ có cảm nhận của chính mình mới có thể là kinh nghiệm cuộc đời có phải không?

Trương đại sư cười nói.

- Vâng,

Diệp Phàm gật gật đầu cười nói.

- Giở trò sinh sự, đại sư đến kinh, ha ha.

- Cậu Diệp chuẩn bị mọi việc ra sao?

Trương Đạo Lâm cũng tò mò hỏi.

- Xác ướp đại sư đã nghe nói qua?

Diệp Phàm cười thần bí.

- Ha ha, xác ướp cũng không có gì thần bí, chẳng qua là thi thể không mục nát thôi. Có khác gì xác ướp trong Kim Tự Tháp ở Ai Cập. Trên phim ảnh có nói đến xác ướp, việc này đương nhiên là giả dối, đó là xác ướp được thuần hóa.

Trương đại sư quả nhiên hiểu biết sâu.

- Vâng, đương nhiên. Tuy nhiên, một người bạn tốt của tôi thực sự là xác ướp. Trương Đại sư có hứng thú đi xem một cái.

Diệp Phàm cười nói.

- Nhìn mộtchút không sao.

Trương Đạo Lâm cười cười.

Hai người tiếp tục bay đến Thủy Châu, đi thẳng đến Cổ Lưu tìm Lôi Thản.

Lôi Thản vẫn mặc một áo khoác từ đời nhà Thanh, khiến người ta thấy một ông lão xưa. Nhìn thấy Diệp Phàm nhiệt tình chào đón.

- Lôi Thản, vị này chính là bậc thầy về phong thủy của nước ta Trương Đại Lâm, ha ha

Diệp Phàm cười giới thiệu.

- Đại sư Trương, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Không thể tưởng tượng được đại sư Trương lại có thể đến cửa hàng, thật sự là..

Lôi Thản lập tức kinh ngạc, hai mắt hiện lên tỉnh tây khiếp sợ, hai tay ôm quyền nói xong lời khách sáo. Tuy nhiên, Diệp Phàm ở đó thái độ của Lôi Thản không một chút tỏ vẻ.

- Ha ha, một người xem phong thủy, các ông giả thần giả thánh thôi.

Trương Đạo Lâm thản nhiên cười cười.

- Lôi Thản, cái quái dị gần nhà cũ ông có thể bay gần đây tình hình hoạt động thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Tần suất hoạt động ít đi nhiều, tuy nhiên, thi thoảng còn có thể đến nhà cũ một chuyến. Cũng không biết là vật gì, bởi vì không phá hư vật gì ở nhà cũ, chỉ có điều thích trộm chút đồ chơi, cho nên người trong nhà cũng quen, không ai để ý đến nó. Tuy nhiên, cuối cùng tôi nghĩ vật thần bí này rốt cuộc là cái gì, có liên quan đến xác ướp trong tầng hầm của nhà tôi không, việc này nếu đại sư Trương đến rồi, thì mời giải thích nghi hoặc…

Lôi Thản nói và nói về vật kỳ lạ kia một lần.

Trương Đạo Lâm nghe xong vẻ mặt cũng trầm tư, một lúc lâu sau mới nói:

- Vật ấy ắt hẳn là một động vật hoặc loài chim, nói là Quỷ hồn tuyệt đối không thể có.

Trên đời không có Quỷ hồn, thiên hạ lại có mấy người biết. Khi còn trẻ tôi có nghe nói qua một loại động vật, gọi là bích miêu( mèo vách tường).

Vật ấy so với con sóc còn hơn, nhẹ như mao đòa, hành động rất nhanh, ví nhanh như điện, di chuyển nhanh như sấm cũng không đủ để hình dung.

Bình thường đều rất khó bắt được, loại động vật này thích chơi đùa, hơn nữa, cũng không xúc phạm đến cái gì. Tuy nhiên, tôi cũng chỉ nghe người ta nói, ngược lại cũng chưa từng thấy loài vật kỳ lạ này.

Ba người trực tiếp ngồi xe đến nhà cũ của Lôi gia.

Trương Đại sư vừa xuống xe, nhìn thoáng qua, đột nhiên nhíu mày, Lôi Thản vừa thấy thế, biết chắc chắn đại sư phát hiện điều gì không hài lòng, vội vàng hỏi:

- Đại sư phát hiện gì có phải hay không?

- Nhà cũ của ông cửa sau có chỗ dựa vững chắc, chỉ có điều ông nhìn hướng đông xem.

Trương Đạo Lâm đưa tay chỉ về phía đông.

Lôi Thản và Diệp Phàm nhìn nhìn hai người tất nhiên không hiểu sao, lắc lắc đầu, Lôi Thản thành thật nói:

- Đại sư, tôi không thấy cái gì.

- Cậu Diệp thấy chứ?

Đại sư Trương cười nói.

- Tôi cũng mơ hồ, hình như phía đông rất trống trải. Xa xa có một tòa nhà, không phải là tòa nhà này liên quan đến phong thủy gì gì chứ?

Diệp Phàm đoán.

- Ha ha, liên quan đến phong thủy, đúng thế. Phía tây của nhà cũ còn có một chỗ nước chảy rất lớn, có một lượng lớn hơn nước bốc lên, vốn là nước vạn vật chi linh, có nước tốt lắm.

Nhưng hơi nước này đi thẳng đến phía đông, vốn đã tràn đầy, nhưng lại gặp tòa nhà cao, một phần bắn ngược trở lại.

Đây vốn là chuyện tốt chứng tỏ có nước đến. Nhưng mấu chốt vấn đề là hơi nước phản xạ từ tòa nhà không phải phản xạ đến nhà cũ mà là đến khu đất trống ở giữa.

Các anh nhìn xem, cây cối ở khu đất trống có phải rất tươi tốt không? Chính là do hơi nước nên thế.

Trương Đại Lâm khẽ cười nói, hình như có lý.

- Ý đại sư là khu đất trống là bảo địa?

Lôi Thản ánh mát sáng lên, hỏi.

- Khổng tử nói: Cai thiện giống như nước, nước tạo phúc cho vạn vật, nuôi dưỡng vạn vật mà không hề cùng vạn vật tranh cao thấp, đây mới là phẩm chất đẹp nhất của sự khiêm tốn. Sông, biển sở dĩ là nơi để các nguồn khác đổ về, là vì nó nằm ở vị trí hạ du…Trên thế giới này, chẳng vật nào mềm mại được bằng nước, vậy mà nó có thể xuyên thấu cả những vật cứng rắn nhất…

Trương đại sư thản nhiên nói.

- Cao kiến.

Lôi Thản khom lưng hành lễ, nói:

- Học trò hiểu rồi.

Thi thể ướp lạnh ở nhà Lôi Thản được để ở chỗ sâu mười mấy mét, đó là thi thể của một người phụ nữ, thi thể được bảo tồn rất tốt, không mất một bộ phận nào, mà chỉ teo lại thôi.

- Người phụ nữ này có lai lịch thế nào? Cậu biết không?

Trương đại sư quan sát cẩn thận, hỏi.

- Nghe nói xuất thân từ huyện Đào Mộc, thành phố Hải Đông, còn cụ thể ở chỗ nào thì con không rõ. Bởi vì người ta ăn cắp, thấy không đàng hoàng gì, lai lịch lại có chút phức tạp, cho nên nhất thời rất khó xác định.

Lôi Thản có chút tiếc nuối, lắc lắc đầu.

- Huyện Đào Mộc, thành phố Hải Đông, có nhiều đạo gia dùng kiếm bằng gỗ đào để bắt ma, rất có danh tiếng. Chẳng qua bây giờ chẳng có ai tin điều này nữa, thật đáng tiếc.

Trương đại sư lắc lắc đầu, nhìn thi thể, nói:

- Chắc vật chôn cùng cô gái này cũng bị người ta lấy đi rồi. Không có chứng cứ, rất phán đoán xem là người thuộc triều đại nào.

Buổi tối, ba người ngồi trong nhà, không biết vật bích miêu kia có đến hay không, chỉ dựa vào vận may thôi.

Đợi đến ba giờ sáng, quả nhiên là đến thật.