Có một vị khách nhân là người Hoa, Diệp Phàm không quen. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng hơi ngây người một chút, hình như người này đã gặp qua ở đâu, nhìn hơi quen mặt. Nhưng, Diệp Phàm lục soát khắp đầu, cũng không nhớ đã gặp người này ở đâu.
Bắt đầu ăn cơm, mấy bình rượu được đưa lên, hơn nữa, là rượu Mao Đài.
- Hôm nay vui vẻ, có khách quý tới chơi,nhưng đang giữa trưa, chúng ta mỗi người uống hai chén nhỏ là đủ rồi, thế nào?
Thủ tướng sang sảng cười nói.
Những người khác,quốc nội đương nhiên gật đầu. Mấy người da đen sau khi nghe nhân viên công tác phiên dịch, cũng cười gật đầu, bắt đầu uống. Diệp Phàm cũng cầm lấy chén rượu nhỏ nhấp một ngụm, mùi vị đương nhiên không gì sánh được, đầu hơi cúi xuống lắng nghe người khác hàn huyên.
- Lão Phí, đây chính là đồ tốt, hàng không bán. Chúng ta uống trước nửa chén thế nào?
Lúc này, Diệp Phàm nghe Phượng Bảo Sơn quay sang ha hả nhỏ giọng cười nói với đồng chí phía trên mình.
- Đúng vậy, có tiền cũng mua không được, là rượu Mao Đài cất trong hầm chuyên dùng để mời quốc khách, nghe nói, lâu năm lắm rồi, rượu tốt đấy!
Đồng chí được gọi là lão Phí gật đầu, cười rồi cụng nửa chén với Phượng Bảo Sơn. Diệp Phàm lúc này cuối cùng đã hiểu rõ, đồng chí ngồi phía trên mình là em trai của Phí Thanh Sơn, người cầm lái Phí gia, Phó bí thư thứ nhất Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phí Nhất Hoàn. Nhìn tư thế này, khả năng Phí Nhất Hoàn tiến vào cửu thường là rất lớn.
Tuy nhiên, Diệp Phàm khi đang suy nghĩ, đã nhìn chằm chằm vào Phí Nhất Hoàn, không ngờ bị Phó bí thư Phí mẫn cảm phát hiện. Nhìn Diệp Phàm, thân thiết cười nói:
- Đồng chí nhỏ, từ đâu tới?
- Tôi là... Diệp Phàm, từ thành phố Ngư Đồng tỉnh Việt Đông tới.
Diệp Phàm thốt ra, mới phát hiện vừa rồi mình nhìn chằm chằm người ta, nhất thời thất thần. Liếc mắt nhìn Phí Nhất Hoàn một cái, nhỏ giọng hỏi:
- Ngài... Ngài chính là bí thư Phí đúng không? Là bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương kia ạ?
- Ha ha, xem như đoán đúng rồi. Tuy nhiên, tiểu đồng chí, cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì, không phải trên mặt tôi dính gì chứ?
Phí Nhất Hoàn nói đùa vui vẻ. Xem ra, lãnh đạo này lúc nhàn nhã cũng hòa ái dễ gần, không giống vẻ mặt nghiêm túc thường thấy trên TV.
- Không phải, bởi vì, sư phụ của tôi tên Phí Phương Thành, đại bá Phí Thanh Sơn tôi cũng gặp rồi.
Diệp Phàm quyết định thử, nhỏ giọng nói.
- Ừ...
Phí Nhất Hoàn trầm ổn như thế, không ngờ hai tay lại hơi run một chút. Nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thật lâu sau, mới nhỏ giọng nói:
- Tối, cậu đến gia trang vịnh Phong Diệp của Phí gia, tôi có việc hỏi cậu.
- Vâng!
Diệp Phàm lên tiếng, bữa cơm này, kể ra ăn cũng không được tự nhiên. Diệp Phàm liền uống tiếp nửa chén rượu nhỏ, đồ ăn, dĩ nhiên là không đụng vào. Gắp một miếng trong chiếc dĩa ở giữa chẳng biết là món gì, cảm giác cũng không tệ.
Đi ra khỏi Điếu Ngư Đài, Diệp Phàm mới nhẹ nhàng thở ra.
Lại lấy từ trong cặp danh thiếp thư ký chuyên trách Trần Nguyên Dã của Thủ tướng, trong lòng hoảng hốt một trận, cảm giác giống như đang nằm mơ.
Chắc là mơ thôi! Thằng nhãi này ra vẻ cao nhân, có chút cảm thán, lắc đầu, lái xe bỏ đi.
Buổi tối hơn bảy giờ, đài truyền hình trung ương phát tin tức liên quan đến chuyện Thủ tướng tiếp kiến vị khátruyenfull.vnan sáng nay.
- Ồ, ba, mau nhìn xem, kia không phải Diệp Phàm sao?
Trong đại viện Kiều gia, Kiều Viên Viên chỉ vào TV, đột nhiên hưng phấn kêu lên.
- Diệp Phàm... sao có thể được... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Anh thứ hai của Kiều Viên Viên Kiều Thanh Dương phản bác, ánh mắt chăm chú nhìn TV, thất thanh kêu lên,
- Đúng là giống nó thật, sao lại như thế được!
- Ai thèm lừa anh chứ?
Kiều Viên Viên hừ giọng nói, liếc mắt nhìn anh trai một cái, vẻ mặt kiêu ngạo, tự đắc.
Kiều Viễn Sơn và vợ Diệp Dung ánh mắt cũng bị hấp dẫn, nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
- Thủ tướng chiêu đãi khách châu Phi, sao nó lại xuất hiện bên cạnh. Hơn nữa, hình như còn ngồi cùng bàn ăn cơm.
Diệp Dung cố ý lẩm bẩm.
Kỳ thật, Diệp Dung cũng khá hài lòng với anh con rể tương lai Diệp Phàm. Tuy nhiên, Kiều gia là đại gia tộc, nhiều quy củ. Có những chuyện, căn bản là phải do người cầm lái Kiều giađịnh đoạt. Thường thường đều là gắn liền với lợi ích, ngay cả chuyện của con gái mình, cũng không được làmchủ.
- Em, nó không nói với em chuyện này à?
- Kiều Thanh Dương quay đầu hỏi Kiều Viên Viên, vẻ mặt không tin tưởng.
- Sao em biết được, nhà mình có cho anh ấy đến đâu, anh ấy còn đến tìm em làm gì chứ, anh ấy đâu phải thứ lưu manh chứ, hừ!
Kiều Viên Viên có ý ám chỉ, ngầm phê bình cha mình Kiều Viễn Sơn.
- Ha ha, Viễn Sơn, thằng ranh con này có tiền đồ đấy.
Kiều Hoành Sơn liếc mắt nhìn mọi người một cái, đột nhiên cười nói.
- Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, có gì đâu chứ?
Kiều Viễn Sơn bỏ tờ báo xuống, thản nhiên nói, trong lòng, dĩ nhiên không bình tĩnh.
- Ăn một bữa cơm, là ăn cùng Thủ tướng, ngồi cùng bàn với thủ tướng. Tuy nói chiếu trên tivi 2 phút, Diệp Phàm cũng được quay đến 2 lần. Đây cũng là giỏi lắm rồi.
Kiều Viên Viên lại bắt nói giúp đồng chí Tiểu Diệp, thật sự tính toán rất chu toàn.
- Có thể, sau này thằng nhãi đó sẽ gặp phiền phức lớn.
Kiều Viễn Sơn thản nhiên nói.
- Phiền phức lớn, không thể nào, phiền phức lớn gì?
Kiều Viên Viên trong lòng quýnh lên, cô rất tin tưởng ánh mắt của cha. Kiều Viễn Sơn tuyệt sẽ không dễ dàng nói ra. Cho nên, đưa mắt cầu cứu về phía bác trai Kiều Hoành Sơn.
- Chắc hẳn có liên quan thảm án 88 Ngư Đồng Việt Đông, nghe nói Thủ tướng muốn nghe nó đích thân báo cáo. Có lẽ, hôm nay Thủ tướng nghe xong báo cáo nên cao hứng, đã bảo nó cùng ăn cơm. Nếu nói phiền phức lớn, cái này, cũng chưa nói chắc được. Tuy nhiên, Viên Viên, cũng không cần phải lo lắng quá, nó chỉ là nhân vật nhỏ. Người ta sẽ không làm gì nó đâu.
Kiều Hoành Sơn cũng cảm giác được gì đó, hai anh em liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu.
- Vâng…
Tâm tình vui vẻ của Kiều Viên Viên đều chạy đâu mất, cảm thấy buồn bực.
- Anh xem xem, các anh chơi trờ bí hiểm, làm Viên Viên thành như vậy đấy. Diệp Phàm có thể gặp được Thủ tướng, hơn nữa ngồi cùng bàn ăn cơm, đây là điều vinh hạnh. Trung Quốc chúng ta nhiều cán bộ như vậy, có mấy ai được nếm trải may mắn như thế. Nếu em nhớ không lầm, hai vị đại gia các anh hình như cũng chưa từng có cơ hội này đâu nhỉ?
Diệp Dung tức giận đả kích.
- Ha hả, ha hả, ngồi ăn cùng phòng thì có, thực sự ngồi cùng bàn. Tôi đúng là chưa từng nếm qua, Viễn Sơn là Ủy viên bộ Chính trị, từng có cơ hội chứ?
Kiều Hoành Sơn ó chút xấu hổ cười cười.
- Em cũng chưa, tuy nói em là uỷ viên, nhưng ngồi ăn cơm cùng bàn, chẳng có chuyện gì để ngồi ăn cùng cả.
Kiều Viễn Sơn cũng thành thật gật đầu, cũng hơi có vẻ xấu hổ.
- Hừ hừ!
Kiều Viên Viên nhất thời tâm tình chuyển biến tốt đẹp, đắc ý hừ hai tiếng, vừa hát vừa bước đi.
- Chắc chắn là đi tìm thằng ranh Diệp Phàm đó.
Nhìn bóng dáng em gái, Kiều Thanh Dương bất mãn nói một câu, có vẻ như tố cáo.
- Con câm miệng đi, cả ngày chơi bời, sau này tập trung làm việc đi cho ba. Cả ngày cứ ở sau lưng nói lung tung, có bản lĩnh thì cùng Thủ tướng ngồi cùng bàn ăn cơm đi. Cho dù con được ngồi phòng bên cạnh nhìn Thủ tướng ăn cơm ở phía xa là ba cũng thỏa mãn rồi.
Kiều Viễn Sơn đột nhiên tức giận, không chút khách khí mắng con trai mình.
- Hai vị đại gia như ba không có cơ hội ngồi cùng bàn ăn cơm, sao lại trút giận lên con chứ, bảo con sao làm được đây.
Kiều Thanh Dương nói một câu rồi vội vàng trốn ra ngoài.
- Thằng nhóc này!
Kiều Viễn Sơn lắc lắc đầu, hai anh em vào thư phòng, biết hai người bọn họ phải nói chuyện chính sự, Diệp Dung pha trà xong thì đóng cửa lại.
- Việc này có chút quỷ dị, sao anh biết Diệp Phàm phải đi báo cáo thảm án 88 núi.
Kiều Viễn Sơn trở nên ngưng trọng, liếc mắt xem xét Kiều Hoành Sơn một cái.
- Đêm qua ăn cơm, gặp Diệp Phàm. Lúc ấy Triệu Quát ở bên cạnh, nói là Thủ tướng có bảo anh ta truyền lời với Triệu Xương Sơn, cũng không phải chuyện bí mật gì. Là khen chuyện phá án và bắ giam vụ thảm án 88thôi, yêu cầu bí thư Triệu Xương Sơn này thưởng cho người có công phá án.
Kiều Hoành Sơn nhấp ngụm trà, thản nhiên nói.
- Vâng! Em hơi nghi ngờ, có phải là Thủ tướng tiếp đãi Diệp Phàm không? Nguyên nhân tiếp đãi Diệp Phàm là gì đó, cho nên, mới để nó ngồi cùng bàn ăn cơm, đơn giản là diễn một bài "ân sủng" thôi.
Kiều Viễn Sơn phân tích nói.
- Cũng có lý, vì bữa cơm này, Diệp Phàm sẽ không tiếc máu chảy đầu rơi ra sức làm việc. Chỉ là kỹ xảo lãnh đạo thường dùng thôi, không có gì ngạc nhiên. Chỉ có điều, này ân sủng cũng tương đối lớn, trong lòng ông ấy hẳn đã tính toán chu toàn. Tuy nhiên, nói theo phương diện khác, ít nhất, thằng nhóc này đã lọt vào mắt Thủ tướng, là có chút năng lượng nhỏ. Chú xem mấy người nhà chúng ta, đã ai có may mắn và vận khí này?
Kiều Hoành Sơn thở dài.
- Việc này Diệp Phàm chắc sẽ kẹp bị kẹp ở thế lưỡng nan, Triệu Xương Sơn là nhân vật số 1 Việt Đông, không lâu sau sẽ tiến vào Ủy viên bộ Chính trị. Chắn hẳn đại án Ngư Đồng còn có phần tiếp theo.
Không thể không nói, ánh mắt Kiều Viễn Sơn thật sự là thâm sâu, từ chuyện ngồi cùng bàn ăn cơm đơn giản như vậy nhưng không ngờ lại có thể đoán ra được nhiều chuyện.
- Đầu có của chú xem ra dùng tốt hơn tôi, có thể cân nhắc ra nhiều chuyện như vậy. Tuy nhiên, nếu như thằng nhãi đó thực sự gặp khí khăn, ở các vị cao nhân đấu võ, rất khả năng sẽ ngầm lật thuyền. Có lẽ, chuyện lần này sẽ hủy hoại nó, Viễn Sơn, đối với thằng nhóc này, rốt cuộc chú có thái độ như thế nào?
Kiều Hoành Sơn vẻ mặt thành thật, hỏi.
- Vận mạng của nhân vật nhỏ này là như vậy, một nhận thức không rõ ràng có thể hỏng cả đời. Chính trị là sinh mạng, chính trị cũng là một loại vận khí. Đối với nó à, quan sát trước đã, xem vận khí của nó như thế nào Việc này, có dính đến Thủ tướng, còn Triệu gia, có lẽ, còn có cả những nhà khác nữa. Anh nói đi, em có thể có lựa chọn thế nào?
Kiều Viễn Sơn thản nhiên lắc đầu.
Kiều Hoành Sơn định miệng, cuối cùng thở dài, không nói thêm gì nữa. Ông biết, tính chất chuyện này rất lớn, vô ý một cái, mặc dù là gia tộc Kiều gia khổng lồ bị cuốn vào đi nữa thì cũng sẽ bị thương thôi.
Kiều gia cũng không phải đại thụ che trời, ở thủ đô, nhiều nhất cũng đứng ở đỉnh núi quyền lực hạng hai. Chỉ nhìn thấy vòng tròn hạng nhất, chứ không thể bước vào.
Kiều gia muốn một mình tự thành lập một trường phái tập đoàn riêng còn phải đi một đoạn đường khác dài. Lúc này cây nhiều cường địch lắm, không khác gì lấy trứng chọi đá tự tìm đường chết. Đối với vận mệnh Diệp Phàm, Kiều Hoành Sơn chỉ có thể cảm thán thôi.
- Ranh con này, càng ngày càng nổi trội, ha ha.
Ông cụ Phượng Thiên Diêu Phượng gia vừa rồi cũng thấy được bóng dáng thoảng qua của Diệp Phàm trên màn hình TV, miệng cười nói.
- Ông nội, Diệp Phàm giờ thành nhân vật lớn rồi.
Phượng Khuynh Thành đôi mắt quyến rũ cười tủm tỉ, rất ngọt ngào rất tinh khiết bộ dạng rất đáng yêu.